Khác biệt với bầu không khí chiến trường nơi mà ngay cả hít thở cũng khó khăn của Leblan, bầu không khí bên Kỷ Hiểu Ngạn vẫn khiến người ta cảm thấy thoải mái thư thái vô cùng. Mấy ngày nay ở đây hôm nào dường như cũng thoải mái như vậy.
Một mình xử lý nguyên một bàn bánh ngọt, Kỷ Hiểu Ngạn sờ sờ cái bụng tròn tròn của mình. Không màng tới hình tượng ợ một cái, sau đó miệng cưỡng dựa vào ghế. Không hề để ý xem chỗ ngồi có sạch sẽ hay không. Không thèm động đậy nữa hắn nghĩ: Dù sao cũng chỉ cần mình thoải mái là được.
Hơn nữa chẳng biết tại sao, gần đây hắn ăn thì no nhưng ngủ không đủ. Không biết do đâu vì đâu, Kỷ Hiểu Ngạn dù cho có gục xuống, vẫn không sao ngủ được.
“Thưa, đến giờ về rồi!” Kế hoạch ban đầu vốn là chơi cả chiều lẫn tối. Nhưng giờ vẫn chưa hết một buổi chiều, ai….Tuy rằng cũng không muốn về lắm, nhưng không hiểu sao sau khi ăn xong Kỷ Hiểu Ngạn bỗng cảm thấy trống rỗng đến khó hiểu —— trong lòng bất an vô cùng khiến hắn rất khó chịu.
“Tiểu Lục, cậu đi nhìn Tiểu Phong đi, tôi muốn về nhà!” Cho nên Kỷ Hiểu Ngạn hạ quyết tâm phải về nhà, bèn gọi Tiểu Lục, giao việc cho nó.
Kỷ Hiểu Ngạn sở dĩ yên tâm đem con đến Thế giới cổ tích giao cho mọi người chăm, bởi trong khoảng thời gian này, Kỷ Hiểu Ngạn đã nâng cấp đám người máy lên một bậc nữa. Hiện giờ rất nhiều chuyện bọn chúng đã có thể xử lý trơn chu.
Về phần vì sao lại cố tình giao con cho bọn chúng chăm? Bởi vì hiện tại hắn rất khó mang nó theo, không cận thẩn một tý, nhãi ranh kia sẽ lẻn đi chơi liền. Nghĩ thế, mặt Kỷ Hiểu Ngạn xuất hiện mấy cái gạch đen liền. Nhóc con ấy sau này thông minh đến thế, cơ thể so với thế kỷ 21 cũng tốt hơn rất nhiều, nhưng mà quậy sớm quá. Kỷ Hiểu Ngạn vừa nghĩ vừa nhớ đến nhóc con mới lúc nãy còn cợt nhả nhìn mình, không khỏi gật gật, tự đồng tình với suy nghĩ của mình.
“Vâng, ông chủ, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ ông giao cho.” Đồng chí Tiểu Lục cong thắt lưng một chút, vô cùng có phong độ thân sĩ.
“Tiểu Lục, câu có bình thường không thế?” Tuy rằng đã nhìn ra rất nhiều biến lạ, nhưng Kỷ Hiểu Ngạn vẫn mở to mắt nhìn cỗ máy số 13 trước mặt, cơ mặt nhịn không được run rẩy một chút.
Này là lên cấp thành công chứ, giá tiền phương diện này đảm bảo siêu giá trị cho xem. Nhưng những người máy khác sau khi thăng cấp đều giữ nguyên tính cách cũ, sao chỉ có Tiểu Lục là thay đổi như thế? Trở nên đáng yêu – khung khùng.
“Ông chủ, thật ra tôi rất bình thường mà, hihi! Ai ya, người ta đùa thôi mà!”, Kỷ Hiểu Ngạn nhìn cỗ máy vẻ ngoài cao to đứng đắn dùng giọng điệu như vậy nói chuyện, đột nhiên nhận ra mình không chịu nổi nữa rồi, da gà da vịt cả người đua nhau trồi lên.
“Được rồi, Tiểu Lục, tôi không thể không nói, cậu về sau dùng ngữ khí đứng đắn nói chuyện đi!” Trong lúc không ai để ý, Kỷ Hiểu Ngạn cố ý cúi mặt không ngừng nháy mắt, dòm Tiểu Lục đang trưng cái mặt ngu ra, trong lòng không khỏi mặc niệm: Xúc động là ma quỷ, hủy hoại tất cả của bản thân…., mới khắc chế được xúc động chạy đến đập cho nó một trận.
“Tôi đi đây, cậu không cần tiễn đâu.” Xin Tiểu Lục miễn tiễn, Kỷ Hiểu Ngạn mang theo sự buồn bực bỏ đi.
【 Anh nghỉ ngơi chút đi! 】, khó có dịp, hệ thống đột nhiên lại bảo Kỷ Hiểu Ngạn nghỉ ngơi, bình thường ấy nó có mà ước chi hắn giống người máy, có nguồn sinh lực dồi dào ngồi im đọc sách, làm bánh.
“Anh tự dưng tốt thế?” Không cần hoài nghi, câu nói ngu xuẩn này chính là tự hại bản thân mình.
【 Anh, ha…, được rồi, anh đã không cần nghỉ ngơi, hơn nữa hôm nay nhìn anh có tinh thần như thế, thì xem liền mấy quyển này đi!】Hệ thống nói xong biến mất liền, không quên nện xuống bàn trước mặt Kỷ Hiểu Ngạn hai cuốn《Hiến pháp thiên triều》, độ dày có thể so với bách khoa toàn thư bánh ngọt.
Kỷ Hiểu Ngạn trợn mắt há hốc mồm quyển sách dày ngang viên gạch kia, vậy xem sao nổi.
Đã xảy ra chuyện gì thế? Lượng học tập hôm nay đâu có nhiều như vậy? 【Anh cũng đã không mệt, thì chi bằng chúng ta dành luôn thời gian đó làm thêm nhiều chuyện nữa không phải tốt hơn sao?】 Nội dung câu nói thì chẳng có vấn đề gì, nhưng thật ra lại khiến người nghe ong ong cả đầu.
“Cũng được! Tôi chỉ cảm khái một câu nói, tôi chưa nói muốn đọc mà!” Kỷ Hiểu Ngạn hô xong, đành dùng ngữ khí vô cùng bình tĩnh nói, thật giống như cái người phải đọc không phải là hắn. Nhưng làm người ta bực nhất chính là —— bắt chước rất giống.
Qủa nhiên mang thai cái lá gan phát tướng lên, hoặc có thể nói là hỉ nộ vô thường? Hệ thống dòm Kỷ Hiểu Ngạn nghiêm túc đọc sách trước mặt, không khỏi run rẩy.
Run rẩy không phải do hắn ra tự giác mà là vị bộ dạng nghiêm túc, hết sức chăm chú của hắn, khiến cho hệ thống dù ngoài mặt không nói, nhưng thật ra nội tâm lại nhè nhẹ cảm động, cho nên lén làm chút chuyện.
… ….....
“Làm chi đó? Quấy rầy người khác học tập.” Đột nhiên nghe thấy tiếng dương cầm vang lên bên tai, Kỷ Hiểu Ngạn hoảng sợ đến độ nói không thèm xưng hô.
【 Vâng, vâng, vâng, ngài cứ học đi. 】 nghiến răng nghiến lợi nói khiến ba chữ “vâng” kia mang cảm giác như thể phát ra từ nội tâm của hệ thống.
Chịu không nổi, mặc kệ. Sau đó hệ thống bèn hóa trang thành cái máy chết, trong mấy hôm Kỷ Hiểu Ngạn học hành không dám nói nữa.
… …
“Ba ba, ba ba. Ba sao thế?” Tiểu Phong ngồi trong ngực Kỷ Hiểu Ngạn, không ngừng véo mặt ba ba, tận sức muốn nặn mặt hắn thành đóa hoa.
“Không có, hôm nay con không đi đâu à?” Kỷ Hiểu Ngạn ngồi bất động, con nắm mặt mình cũng không thấy giận.
“Con vừa chơi ngựa gỗ xoay tròn bên kia rồi.” Lúc nói ra những lời này mắt Tiểu Phong lấp la lấp lánh tỏa sáng, nhưng lại chẳng thèm nhìn Kỷ Hiểu Ngạn. Ha ha! Nhìn là biết nói dối rồi. Hơn nữa…, Kỷ Hiểu Ngạn không cần tìm cũng biết, ngựa gỗ xoay vòng trong miệng Tiểu Phong căn bản cũng không biết đang ở đâu.
“A….” Nhướng mi, Kỷ Hiểu Ngạn ý vị sâu xa đáp lại một tiếng.
“Ở đó á, ở đó.” Tiểu Phong như thể xấu lắm, đứng lên từ trong ngực Kỷ Hiểu Ngạn, không ngừng nói. Bởi vì con hãy còn rất nhỏ, Kỷ Hiểu Ngạn đối với động tác ấy cũng từ chối cho ý kiến, dù sao cũng đã thành thói quen. Chỉ cảm thấy chút kỳ quái là sao hôm nay con lại nhẹ như thế.
Nhìn biểu tình kinh ngạc của Kỷ Hiểu Ngạn, hệ thống nhân mặt lạnh thật ra cũng chẳng lo lắng mấy, chỉ là kín đáo khóc thầm thôi. Đúng là hoàng đế không vội, thái giám đã gấp, anh không biết tình trạng của bản thân mình, nếu không có hệ thống ông đây giúp, hôm nay không phải đã một thi hai mệnh rồi sao!
“Được rồi, được rồi, Tiểu Phong, con mau xuống đi, để ba dẫn đi ngủ.” Tùy ý cho con lăn lội trên người mình vài phút rồi Kỷ Hiểu Ngạn mới để ý thời gian cũng không còn sớm nữa, mới giục con đi ngủ.
“Chơi chút đã, chơi thêm chút đã!”
“Cũng được, chơi thêm 5 phút nữa rồi phải đi ngủ, nghe chưa?”
“Ừ.”
… …
“Được rồi, đã đến giờ.”
5 phút trôi qua trong nháy mắt, Tiểu Phong làm theo lời hứa của mình, quả nhiên 5 phút sau liền lôi kéo tay Kỷ Hiểu Ngạn về phòng. Tuy rằng chơi rất vui, nhưng mà nếu như các bạn khác thì xấu lắm, mải chơi không chịu ngủ. Đó cũng là lý do Kỷ Hiểu Ngạn vừa mới nãy không ép nó nhất định phải về phòng ngủ —— Tiểu Phong đã hứa, thì sẽ làm.
“Được, giờ chúng ta nhắm mắt đi ngủ nhé, không được mở mắt nghe chưa?”
“Vâng, ba ba cũng ngủ đi, con muốn tay ba ba.” Nói xong bèn nắm lấy tay Kỷ Hiểu Ngạn để lên mặt mình, rồi mới nhắm mắt.
Kỷ Hiểu Ngạn nhẹ nhàng dùng ngữ điệu chầm chậm ngâm mấy câu đồng thoại Tiểu Phong thích nhất, nhìn thấy con ngủ ngọt, một góc trong lòng mới mềm mại.
Biết bây giờ mà rút tay ra con sẽ tỉnh, hơn nữa cha con cùng ngủ là chuyện thường, cho nên Kỷ Hiểu Ngạn cũng chẳng gấp. Để yên tay cho nó giữ.
Cho đến khi…, có chấn động rất nhỏ từ tay truyền đến.
Kỷ Hiểu Ngạn mới nhẹ nhàng rút cái tay bị con giữ chặt và cái tay đang làm gối cho con ra, để gối vào thay thế tay mình. Động tác của hắn tuy rằng rất chậm, nhưng nhìn rất lưu loát. Hệt như đã luyện trăm ngàn lần rồi. Khiến cho người khác vừa nhìn đã biết hắn đã làm chuyện này rất nhiều lần.
Nhẹ nhàng xuống giường, không định đánh thức con dậy, đi ra cửa. Đến cửa còn cố ý quay đầu lại nhìn con một cái, xác nhận thằng bé vẫn ngủ say mới yên tâm ra ngoài.
“Tiểu Ngạn.”
“Tiểu Miêu? Tại sao lại là cô? Mỗi lần cô tìm tôi cũng phải xem thời giờ chứ khiến tôi….” Kỷ Hiểu Ngạn nhìn Tiểu Miêu xuất hiện trước mặt mình, đảo mắt xem thường.
“Anh anh anh, xin đừng nói nữa. Tôi không cố ý.”
“Tôi đương nhiên biết cô không phải cố ý, nếu cô cố ý, tôi đa sớm tuyệt giao với cô rồi!” Kỷ Hiểu Ngạn có chút buồn cười nhìn cái người trưng cái mặt buồn rười rượi trước mặt, nói thật, người nên buồn bực là tôi mới đúng chứ!
“Được rồi! Tâm trạng cô hôm nay không tồi ha?” Nhìn Kỷ Hiểu Ngạn có thời gian rảnh đùa giỡn với mình, mà không mỏi mệt giống mọi ngày, Tiểu Miêu rất ngạc nhiên.
“Cô đoán hả…?”
Ngữ khí như vậy mà vẫn bảo đoán?
“Tâm tình anh đã không tồi như vậy càng hay, tôi có một tin xấu một tin tốt, anh muốn nghe tin nào trước?”
“Tin xấu.” Cái này gọi là khổ trước sướng sau, lần nào hắn cũng thế, luôn luôn chọn nghe tin xấu trước. Vẫn nghĩ tương lai sẽ không phải chọn nữa, ai dè người ta đến giờ vẫn thích cái trò này. Nhưng có ai có thể nói cho tui biết, sao người ta lại thích cái trò này thế được không? Chẳng lẽ là do dẫu có chuyện gì, con người vẫn là con người nên mới thế??
“Tin xấu chính là, anh lại không nộp bản thảo, tôi tới giục nè, (^^) hì hì…”
Hoàn hảo, không phải chuyện lớn gì.
“Tin tốt đâu?”
“Truyện lần này có phản ứng tốt, chúng tôi muốn giúp anh mở họp báo!” Tiểu Miêu cưởi tủm tỉm nhìn Kỷ Hiểu Ngạn, trong lòng nghĩ: Đây là thứ nhiều tác giả tha thiết muốn có cũng không được nha!
Nhưng là…
“Cái gì?” Thanh âm đột nhiên tăng đến chói tai, hơn nữa Tiểu Miêu hình như không nghe thấy được bất luận sự sung sướng nào trong đó.
=============================
Một mình xử lý nguyên một bàn bánh ngọt, Kỷ Hiểu Ngạn sờ sờ cái bụng tròn tròn của mình. Không màng tới hình tượng ợ một cái, sau đó miệng cưỡng dựa vào ghế. Không hề để ý xem chỗ ngồi có sạch sẽ hay không. Không thèm động đậy nữa hắn nghĩ: Dù sao cũng chỉ cần mình thoải mái là được.
Hơn nữa chẳng biết tại sao, gần đây hắn ăn thì no nhưng ngủ không đủ. Không biết do đâu vì đâu, Kỷ Hiểu Ngạn dù cho có gục xuống, vẫn không sao ngủ được.
“Thưa, đến giờ về rồi!” Kế hoạch ban đầu vốn là chơi cả chiều lẫn tối. Nhưng giờ vẫn chưa hết một buổi chiều, ai….Tuy rằng cũng không muốn về lắm, nhưng không hiểu sao sau khi ăn xong Kỷ Hiểu Ngạn bỗng cảm thấy trống rỗng đến khó hiểu —— trong lòng bất an vô cùng khiến hắn rất khó chịu.
“Tiểu Lục, cậu đi nhìn Tiểu Phong đi, tôi muốn về nhà!” Cho nên Kỷ Hiểu Ngạn hạ quyết tâm phải về nhà, bèn gọi Tiểu Lục, giao việc cho nó.
Kỷ Hiểu Ngạn sở dĩ yên tâm đem con đến Thế giới cổ tích giao cho mọi người chăm, bởi trong khoảng thời gian này, Kỷ Hiểu Ngạn đã nâng cấp đám người máy lên một bậc nữa. Hiện giờ rất nhiều chuyện bọn chúng đã có thể xử lý trơn chu.
Về phần vì sao lại cố tình giao con cho bọn chúng chăm? Bởi vì hiện tại hắn rất khó mang nó theo, không cận thẩn một tý, nhãi ranh kia sẽ lẻn đi chơi liền. Nghĩ thế, mặt Kỷ Hiểu Ngạn xuất hiện mấy cái gạch đen liền. Nhóc con ấy sau này thông minh đến thế, cơ thể so với thế kỷ 21 cũng tốt hơn rất nhiều, nhưng mà quậy sớm quá. Kỷ Hiểu Ngạn vừa nghĩ vừa nhớ đến nhóc con mới lúc nãy còn cợt nhả nhìn mình, không khỏi gật gật, tự đồng tình với suy nghĩ của mình.
“Vâng, ông chủ, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ ông giao cho.” Đồng chí Tiểu Lục cong thắt lưng một chút, vô cùng có phong độ thân sĩ.
“Tiểu Lục, câu có bình thường không thế?” Tuy rằng đã nhìn ra rất nhiều biến lạ, nhưng Kỷ Hiểu Ngạn vẫn mở to mắt nhìn cỗ máy số 13 trước mặt, cơ mặt nhịn không được run rẩy một chút.
Này là lên cấp thành công chứ, giá tiền phương diện này đảm bảo siêu giá trị cho xem. Nhưng những người máy khác sau khi thăng cấp đều giữ nguyên tính cách cũ, sao chỉ có Tiểu Lục là thay đổi như thế? Trở nên đáng yêu – khung khùng.
“Ông chủ, thật ra tôi rất bình thường mà, hihi! Ai ya, người ta đùa thôi mà!”, Kỷ Hiểu Ngạn nhìn cỗ máy vẻ ngoài cao to đứng đắn dùng giọng điệu như vậy nói chuyện, đột nhiên nhận ra mình không chịu nổi nữa rồi, da gà da vịt cả người đua nhau trồi lên.
“Được rồi, Tiểu Lục, tôi không thể không nói, cậu về sau dùng ngữ khí đứng đắn nói chuyện đi!” Trong lúc không ai để ý, Kỷ Hiểu Ngạn cố ý cúi mặt không ngừng nháy mắt, dòm Tiểu Lục đang trưng cái mặt ngu ra, trong lòng không khỏi mặc niệm: Xúc động là ma quỷ, hủy hoại tất cả của bản thân…., mới khắc chế được xúc động chạy đến đập cho nó một trận.
“Tôi đi đây, cậu không cần tiễn đâu.” Xin Tiểu Lục miễn tiễn, Kỷ Hiểu Ngạn mang theo sự buồn bực bỏ đi.
【 Anh nghỉ ngơi chút đi! 】, khó có dịp, hệ thống đột nhiên lại bảo Kỷ Hiểu Ngạn nghỉ ngơi, bình thường ấy nó có mà ước chi hắn giống người máy, có nguồn sinh lực dồi dào ngồi im đọc sách, làm bánh.
“Anh tự dưng tốt thế?” Không cần hoài nghi, câu nói ngu xuẩn này chính là tự hại bản thân mình.
【 Anh, ha…, được rồi, anh đã không cần nghỉ ngơi, hơn nữa hôm nay nhìn anh có tinh thần như thế, thì xem liền mấy quyển này đi!】Hệ thống nói xong biến mất liền, không quên nện xuống bàn trước mặt Kỷ Hiểu Ngạn hai cuốn《Hiến pháp thiên triều》, độ dày có thể so với bách khoa toàn thư bánh ngọt.
Kỷ Hiểu Ngạn trợn mắt há hốc mồm quyển sách dày ngang viên gạch kia, vậy xem sao nổi.
Đã xảy ra chuyện gì thế? Lượng học tập hôm nay đâu có nhiều như vậy? 【Anh cũng đã không mệt, thì chi bằng chúng ta dành luôn thời gian đó làm thêm nhiều chuyện nữa không phải tốt hơn sao?】 Nội dung câu nói thì chẳng có vấn đề gì, nhưng thật ra lại khiến người nghe ong ong cả đầu.
“Cũng được! Tôi chỉ cảm khái một câu nói, tôi chưa nói muốn đọc mà!” Kỷ Hiểu Ngạn hô xong, đành dùng ngữ khí vô cùng bình tĩnh nói, thật giống như cái người phải đọc không phải là hắn. Nhưng làm người ta bực nhất chính là —— bắt chước rất giống.
Qủa nhiên mang thai cái lá gan phát tướng lên, hoặc có thể nói là hỉ nộ vô thường? Hệ thống dòm Kỷ Hiểu Ngạn nghiêm túc đọc sách trước mặt, không khỏi run rẩy.
Run rẩy không phải do hắn ra tự giác mà là vị bộ dạng nghiêm túc, hết sức chăm chú của hắn, khiến cho hệ thống dù ngoài mặt không nói, nhưng thật ra nội tâm lại nhè nhẹ cảm động, cho nên lén làm chút chuyện.
… ….....
“Làm chi đó? Quấy rầy người khác học tập.” Đột nhiên nghe thấy tiếng dương cầm vang lên bên tai, Kỷ Hiểu Ngạn hoảng sợ đến độ nói không thèm xưng hô.
【 Vâng, vâng, vâng, ngài cứ học đi. 】 nghiến răng nghiến lợi nói khiến ba chữ “vâng” kia mang cảm giác như thể phát ra từ nội tâm của hệ thống.
Chịu không nổi, mặc kệ. Sau đó hệ thống bèn hóa trang thành cái máy chết, trong mấy hôm Kỷ Hiểu Ngạn học hành không dám nói nữa.
… …
“Ba ba, ba ba. Ba sao thế?” Tiểu Phong ngồi trong ngực Kỷ Hiểu Ngạn, không ngừng véo mặt ba ba, tận sức muốn nặn mặt hắn thành đóa hoa.
“Không có, hôm nay con không đi đâu à?” Kỷ Hiểu Ngạn ngồi bất động, con nắm mặt mình cũng không thấy giận.
“Con vừa chơi ngựa gỗ xoay tròn bên kia rồi.” Lúc nói ra những lời này mắt Tiểu Phong lấp la lấp lánh tỏa sáng, nhưng lại chẳng thèm nhìn Kỷ Hiểu Ngạn. Ha ha! Nhìn là biết nói dối rồi. Hơn nữa…, Kỷ Hiểu Ngạn không cần tìm cũng biết, ngựa gỗ xoay vòng trong miệng Tiểu Phong căn bản cũng không biết đang ở đâu.
“A….” Nhướng mi, Kỷ Hiểu Ngạn ý vị sâu xa đáp lại một tiếng.
“Ở đó á, ở đó.” Tiểu Phong như thể xấu lắm, đứng lên từ trong ngực Kỷ Hiểu Ngạn, không ngừng nói. Bởi vì con hãy còn rất nhỏ, Kỷ Hiểu Ngạn đối với động tác ấy cũng từ chối cho ý kiến, dù sao cũng đã thành thói quen. Chỉ cảm thấy chút kỳ quái là sao hôm nay con lại nhẹ như thế.
Nhìn biểu tình kinh ngạc của Kỷ Hiểu Ngạn, hệ thống nhân mặt lạnh thật ra cũng chẳng lo lắng mấy, chỉ là kín đáo khóc thầm thôi. Đúng là hoàng đế không vội, thái giám đã gấp, anh không biết tình trạng của bản thân mình, nếu không có hệ thống ông đây giúp, hôm nay không phải đã một thi hai mệnh rồi sao!
“Được rồi, được rồi, Tiểu Phong, con mau xuống đi, để ba dẫn đi ngủ.” Tùy ý cho con lăn lội trên người mình vài phút rồi Kỷ Hiểu Ngạn mới để ý thời gian cũng không còn sớm nữa, mới giục con đi ngủ.
“Chơi chút đã, chơi thêm chút đã!”
“Cũng được, chơi thêm 5 phút nữa rồi phải đi ngủ, nghe chưa?”
“Ừ.”
… …
“Được rồi, đã đến giờ.”
5 phút trôi qua trong nháy mắt, Tiểu Phong làm theo lời hứa của mình, quả nhiên 5 phút sau liền lôi kéo tay Kỷ Hiểu Ngạn về phòng. Tuy rằng chơi rất vui, nhưng mà nếu như các bạn khác thì xấu lắm, mải chơi không chịu ngủ. Đó cũng là lý do Kỷ Hiểu Ngạn vừa mới nãy không ép nó nhất định phải về phòng ngủ —— Tiểu Phong đã hứa, thì sẽ làm.
“Được, giờ chúng ta nhắm mắt đi ngủ nhé, không được mở mắt nghe chưa?”
“Vâng, ba ba cũng ngủ đi, con muốn tay ba ba.” Nói xong bèn nắm lấy tay Kỷ Hiểu Ngạn để lên mặt mình, rồi mới nhắm mắt.
Kỷ Hiểu Ngạn nhẹ nhàng dùng ngữ điệu chầm chậm ngâm mấy câu đồng thoại Tiểu Phong thích nhất, nhìn thấy con ngủ ngọt, một góc trong lòng mới mềm mại.
Biết bây giờ mà rút tay ra con sẽ tỉnh, hơn nữa cha con cùng ngủ là chuyện thường, cho nên Kỷ Hiểu Ngạn cũng chẳng gấp. Để yên tay cho nó giữ.
Cho đến khi…, có chấn động rất nhỏ từ tay truyền đến.
Kỷ Hiểu Ngạn mới nhẹ nhàng rút cái tay bị con giữ chặt và cái tay đang làm gối cho con ra, để gối vào thay thế tay mình. Động tác của hắn tuy rằng rất chậm, nhưng nhìn rất lưu loát. Hệt như đã luyện trăm ngàn lần rồi. Khiến cho người khác vừa nhìn đã biết hắn đã làm chuyện này rất nhiều lần.
Nhẹ nhàng xuống giường, không định đánh thức con dậy, đi ra cửa. Đến cửa còn cố ý quay đầu lại nhìn con một cái, xác nhận thằng bé vẫn ngủ say mới yên tâm ra ngoài.
“Tiểu Ngạn.”
“Tiểu Miêu? Tại sao lại là cô? Mỗi lần cô tìm tôi cũng phải xem thời giờ chứ khiến tôi….” Kỷ Hiểu Ngạn nhìn Tiểu Miêu xuất hiện trước mặt mình, đảo mắt xem thường.
“Anh anh anh, xin đừng nói nữa. Tôi không cố ý.”
“Tôi đương nhiên biết cô không phải cố ý, nếu cô cố ý, tôi đa sớm tuyệt giao với cô rồi!” Kỷ Hiểu Ngạn có chút buồn cười nhìn cái người trưng cái mặt buồn rười rượi trước mặt, nói thật, người nên buồn bực là tôi mới đúng chứ!
“Được rồi! Tâm trạng cô hôm nay không tồi ha?” Nhìn Kỷ Hiểu Ngạn có thời gian rảnh đùa giỡn với mình, mà không mỏi mệt giống mọi ngày, Tiểu Miêu rất ngạc nhiên.
“Cô đoán hả…?”
Ngữ khí như vậy mà vẫn bảo đoán?
“Tâm tình anh đã không tồi như vậy càng hay, tôi có một tin xấu một tin tốt, anh muốn nghe tin nào trước?”
“Tin xấu.” Cái này gọi là khổ trước sướng sau, lần nào hắn cũng thế, luôn luôn chọn nghe tin xấu trước. Vẫn nghĩ tương lai sẽ không phải chọn nữa, ai dè người ta đến giờ vẫn thích cái trò này. Nhưng có ai có thể nói cho tui biết, sao người ta lại thích cái trò này thế được không? Chẳng lẽ là do dẫu có chuyện gì, con người vẫn là con người nên mới thế??
“Tin xấu chính là, anh lại không nộp bản thảo, tôi tới giục nè, (^^) hì hì…”
Hoàn hảo, không phải chuyện lớn gì.
“Tin tốt đâu?”
“Truyện lần này có phản ứng tốt, chúng tôi muốn giúp anh mở họp báo!” Tiểu Miêu cưởi tủm tỉm nhìn Kỷ Hiểu Ngạn, trong lòng nghĩ: Đây là thứ nhiều tác giả tha thiết muốn có cũng không được nha!
Nhưng là…
“Cái gì?” Thanh âm đột nhiên tăng đến chói tai, hơn nữa Tiểu Miêu hình như không nghe thấy được bất luận sự sung sướng nào trong đó.
=============================
Danh sách chương