Phố đặc biệt —— Trong nhà Kỷ Hiểu Ngạn.

Không khí trong nhà rất cổ quái, không biết có phải là do cảm xúc mọi người mới nãy đều bị kích động hay không, nhưng lúc này đây, cảm xúc của ba người trái lại đều tĩnh lặng, sự kích động lúc trước giờ đây đã chẳng còn nữa.

“Vân Tâm, giờ không có chuyện gì nữa rồi, vừa nãy rất cảm ơn anh!” Kỷ Hiểu Ngạn chân thành nói cảm ơn. Miễn cưỡng nở một nụ cười về phía Cù Vân Tâm.

Cù Vân Tâm nhìn thấy bèn đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng. Nhưng trong lòng lại thầm suy đoán: Lời cảm ơn này thật ra là có ý đuổi người nhỉ? Đúng là đuổi người thật!, nhưng nhìn vẻ mặt chân thành của người trước mặt thì lại chẳng giống với bộ dáng đang đuổi người chút nào, trong lòng gã thầm cười nhạo, chắc là mình cả nghĩ rồi.

“Không, đây là chuyện đương nhiên mà.” Trải qua cơ số biến hóa phức tạp trong lòng, Cù Vân Tâm dịu dàng nói vậy với Kỷ Hiểu Ngạn.

“Chuyện đương nhiên” trong lời nói đúng thật là không biết ý gã đang nói đến cái gì? Rốt cuộc là bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên? Hay là….cái chuyện đương nhiên gì? “Vân Tâm, ừm, anh còn chuyện gì nữa sao?” Kỷ Hiểu Ngạn có chút xấu hổ tiếp tục nói. Câu này giống đang đuổi người thật, nói thế với cái người vừa mới giúp đỡ mình, thì thật là giống như, giống như một kẻ ăn cháo đá bát ấy, đúng thật là có chút qua cầu rút ván, dù thế nào, cũng nên mời người ta nghỉ lại một đêm, nhưng khi Kỷ Hiểu Ngạn nhớ đến vẻ mặt của Tiểu Phong mới nãy thì lại chẳng thể mở miệng nói lên lời với Cù Vân Tâm. Việc thiết yếu hắn cần làm lúc này là dành thời gian nói chuyện với con.

“Ừ, giờ cũng đã khuya rồi, anh đi trước, hai người đi nghỉ đi!” Nghe đến đó, Cù Vân Tâm đã biết là Kỷ Hiểu Ngạn thật sự có ý định để mình về.

Tính toán ban đầu của mình sai mất rồi, ai….., ban đầu vẫn nghĩ. Nghĩ rằng đêm này có thể thành công ở lại nhà Kỷ Hiểu Ngạn một đêm, nhưng nhìn bộ dạng của người trước mặt rõ ràng là nặng nề tâm sự, Cù Vân Tâm vẫn hiểu, săn sóc cho hai người một con đường lui.

“Ừ, tôi tiễn anh.” Nói xong Kỷ Hiểu Ngạn liền đứng dậy, đi tới cạnh cửa.

“A….Không cần đâu, em ở lại chăm sóc Tiểu Phong đi, anh quen thuộc nơi này như thế, vài bước chân thôi, tự đi được rồi.” Cù Vân Tâm vừa nói vừa tiến đến, bắt lấy bả vai Kỷ Hiểu Ngạn, đẩy hắn trở lại ghế, nhìn cái người này rõ ràng là rất mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng ép mình giữ vững tinh thần, trong ánh mắt Cù Vân Tâm xuất hiện sự đau lòng mờ nhạt khó phát hiện ra.

“Ừ, được rồi, vậy tôi không tiễn nữa.” Kỷ Hiểu Ngạn cũng không khách khí, cứ khách khí với bạn bè như vậy thì thật là vô nghĩa.

Cù Vân Tâm nghe thế, gật gật đầu. Sờ sờ cái đầu đang cúi thấp của Tiểu Phong, lấy một món đồ từ trong túi áo ra —— đó là một thứ được làm bằng thủy tinh. Tạo hình rất giống đá hổ phách của thế kỉ 21, là một vật tương đối được trẻ con tương lai yêu thích.

Kỷ Hiểu Ngạn nhìn Cù Vân Tâm lấy ra món đồ đó, rõ ràng mới nãy không nhìn thấy anh ta mua mà. Nghĩ đến đây, Kỷ Hiểu Ngạn bèn vứt cho Cù Vân Tâm một ánh mắt kinh ngạc.

“Mua lúc em đang chơi. Là anh nhìn thấy một quán bán đồ chơi của trẻ con thế nên mới mua, vốn định cho bọn em một niềm vui bất ngờ, nhưng ai ngờ đêm nay……” Cố ý nói một cách mơ hồ như thế, đây cũng là cố ý hạ thấp Leblan đi! Hạ thấp địa vị của Leblan xuống, xem xem ai đối tốt với đứa nhỏ hơn kìa? Vừa thấy đã biết rồi ha! Khiến cho người ta không khỏi cảm thán, quả đúng là hồ ly a!!

“Anh có lòng thật.” Kỷ Hiểu Ngạn vừa thấy cái này, cõi lòng quả thật có một cơn xúc động cực lớn. Vì sao mà cha ruột của con lại không đối tốt với nó như Vân Tâm vậy chứ? Quả nhiên, mình đúng là không có mắt nhìn người. Nhỉ?

“Anh đi đây.” Cù Vân Tâm đạt được mục đích, bèn nở một nụ cười thật lòng. Thầm than: cuối cùng cũng đạt được mục đích rồi.

Nghe bước chân của anh ta càng ngày càng xa dần, cho đến khi biến mất. Kỷ Hiểu Ngạn mới đem ánh mắt đang nhìn ra cửa sổ chuyển lại, nhìn về phía đứa con đang ngoan ngoãn ngồi cạnh mình.

“Nói đi, có chuyện gì?” Trước mặt người khác, dẫu có thế nào thì Kỷ Hiểu Ngạn đều là muốn bao che khuyết điểm, nhưng lưng người ta, đương nhiên phải dạy dỗ con rồi —— bản thân hắn cũng không mong muốn bởi con thấy mình quá mức bao che cho nó trước mặt mọi người nên sau này làm gì cũng không thèm kiêng nể ai.

Nhìn khuôn mặt rõ ràng là rất chi là nghiêm túc của Kỷ Hiểu Ngạn, trong lòng Tiểu Phong run rẩy một cái, biết mình dẫu có ra sao cũng phải thành thật kể lại, bèn nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra.

“Ông nội nói có quà cho con, con cũng rất vui, rất rất vui! Sau đó bèn chạy quanh một vòng, không cẩn thận đụng phải chú Bạch, cha……Sau đó con không ăn cháo của chú Bạch, cha liền đánh con, rồi con gọi ba đến!” Nói xong còn cẩn thận liếc mắt nhìn Kỷ Hiểu Ngạn một cái. Thấy vẻ mặt Kỷ Hiểu Ngạn chẳng biểu hiện gì, Tiểu Phong liền khóc.

Bé con cố gắng đè nén giọng mình xuống, tiếng khóc “oa oa oa oa” thật khiến người ta nghe đến đau lòng.

“Ba ba, con biết sai rồi, con không nên tùy hứng, cũng không nên không biết đạo lý.” Tiểu Phong nhào lên đùi Kỷ Hiểu Ngạn, hai tay nhỏ bé ôm chặt thắt lưng của hắn, khóc đến đau lòng biết bao.

Nhìn bộ dạng mặt mũi tèm nhem của con, lòng của Kỷ Hiểu Ngạn thật ra đau lắm, nhưng không thể dễ dàng tha thứ cho nó dễ dàng như vậy được, không thì sau này Tiểu Phong sẽ biến thành cái dạng gì.

Kỷ Hiểu Ngạn cảm thấy suy nghĩ của mình lúc này có chút biến thái, như kiểu đã rơi vào ma chướng, vẫn luôn cảm thấy nếu con phạm sai lầm mà mình không dạy bảo, nó sẽ trở thành cái bộ dạng như kiếp trước.

“Con thật sự biết sai rồi chứ?” Kỷ Hiểu Ngạn giống như thật bất đắc dĩ hỏi, rồi ôm lấy con, mắt thấy sự lạnh nhạt mới nãy đã biến mất cả rồi. Đối với con, mình quả thật không thể không mềm lòng a!

“Tiểu Phong, con nói cho ba ba nghe, con thích cha chứ?” Kỷ Hiểu Ngạn không biết vì sao mình lại hỏi câu hỏi nào. Nhưng không thể phủ nhận rằng, trong lòng hắn rất chờ mong câu trả lời của Tiểu Phong, mặc kệ là “Có” hay “Không”.

“Dạ…..Con không biết, ba ba!” Tiểu Phong đầu tiên nói “Dạ” sau đó suy nghĩ thêm một chút nhưng vẫn chẳng nghĩ ra được, vẫn duy trì vẻ đáng yêu, nó nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu, sau đó thở dài, suy sụp, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn cả lại, ấp úng trả lời một câu: “Không biết”. Nhưng mình rất căm ghét dáng vẻ vừa rồi của ông ấy, Tiểu Phong yên lặng bổ sung thêm trong lòng.

Kỷ Hiểu Ngạn sờ sờ đầu bé con, điều chỉ lại tư thế của nó trong ngực mình, nghĩ đến thái độ của Tiểu Phong với Bạch Ánh lúc trước, trong lòng hắn lật tức có chút sợ hãi, hắn cảm thấy như mình dường như đã biết chân tướng của sự việc.

Nhìn xuống, Kỷ Hiểu Ngạn bắt gặp đôi mắt hồn nhiên của con, trong đó không có bất cứ một chút tạp chất nào, chỉ có đầy ỷ nại và tin tưởng đối với mình. Trong lòng Kỷ Hiểu Ngạn run lên một cái, cái hắn sợ nhất chính là ánh mắt lạnh lùng của con trai.

“Tiểu Phong, này, con…” Hỏi vậy có được không? Kỷ Hiểu Ngạn tự hỏi lòng mình. Trong lòng có chút sợ hãi, lời đến bên miệng rồi mà vẫn cứ do dự mãi, chẳng có cách nào để nói ra thành lời cả.

“Ba ba, ba muốn hỏi gì?” Tiểu Phong nhìn thấy biểu tình do dự của Kỷ Hiểu Ngạn, dựa vào trực giác đã nhận ra ba ba có chuyện giấu mình.

Nhưng thấy ba ba không nguyện ý mở miệng ra hỏi, nó bèn mở miệng hỏi trước.

“Không có gì đâu, Tiểu Phong, ba ba chỉ muốn hỏi xem con có muốn đi ngủ hay không?” Kỷ Hiểu Ngạn đứng dậy.

“Dạ, thật sao?” Tiểu Phong nghi ngờ.

“Ừ, đương nhiên là thật rồi.”

“Đi liền đi đi liền đi! Ba ba!” Tiểu Phong dụi dụi con mắt, nhìn thấy vẻ mặt thành khẩn của ba ba rồi mới chịu tin là thật. Hôm nay đã khóc cả ngày rồi, lại còn hét nữa, Tiểu Phong mệt chết đi được, ngay khi Kỷ Hiểu Ngạn hỏi có muốn đi ngủ hay không, con sâu ngủ trong người đó đã bò ra ngay lật tức.

“Chúng ta đi liền đi! Ba ba.” Tiểu Phong lần thứ hai nhắc nhở cắt đứt dòng suy nghĩ của Kỷ Hiểu Ngạn.

“Ừ.”

Một cơ hội vốn có thể biết rõ sự thật, cứ bỏ lỡ như vậy đó.

Kỷ Hiểu Ngạn bất đắc dĩ thở dài, không phải vì đánh mất cơ hội, mà do mình nhu nhược trốn tránh.

Nằm trên giường, Tiểu Phong ngủ say, nhưng Kỷ Hiểu Ngạn cho dù đã hao tốn hết sạch sức lực, nhưng trước sau vẫn chẳng cảm thấy buồn ngủ gì cả. Lăn qua lộn lại trên giường, nhưng vẫn chẳng ngủ được.

“Vì sao nhỉ? Tiểu Phong có thái độ như thế đối với Bạch Ánh, rõ ràng mình có dạy nó như vậy đâu?” Vẻ mặt Kỷ Hiểu Ngạn rất mơ hồ thì thào tự hỏi. Trong giọng có thêm cả sự mơ hồ khi không đoán ra được mọi chuyện.

“Hơn nữa vì sao lại có phản cảm với chuyện Leblan ở cùng Bạch Ánh như vậy chứ?”

Có phải nó cũng được trọng sinh như mình hay không? Kỷ Hiểu Ngạn không nói ra những lời này mà chỉ tự hỏi trong lòng mình.

Nhưng mình lại cảm thấy chuyện đó không quá có khả năng xảy ra. Cảm thấy không có khả năng bởi vì đứa nhỏ kiếp trước rõ ràng rất thích Bạch Ánh, tối thiểu là mình cho là vậy. Nhưng bây giờ thì không cần phải hỏi, chỉ cần quen biết Tiểu Phong là đã biết, nó chẳng có bất cứ sự yêu thích gì với Bạch Ánh cả, mà chỉ toàn tràn ngập căm hờn và ác ý.

Mà nếu quả thật không phải là do trọng sinh, thái độ mới nãy của đứa nhỏ, thật sự rất kỳ quái. Kỷ Hiểu Ngạn như thế nào cũng đoán không ra!!

“Ha!! Ba ba, sao ba còn chưa ngủ thế?” Tiểu Phong ngáp, đôi mắt buồn ngủ đầy sương mờ hỏi Kỷ Hiểu Ngạn.

“Không sao, ba ba làm con thức à?” Kỷ Hiểu Ngạn nhẹ nhàng hỏi.

“Vâng, ba cứ cựa quậy.” Ngữ khí như thể đang kể lể sự việc ấy, Kỷ Hiệu Ngạn vừa nghe đã biết nó đang lên án mình.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mệt mỏi của con, ngay cả đôi mắt cũng mở không nổi, Kỷ Hiểu Ngạn cảm thấy rất đau lòng.

“Được rồi, ba ba không cựa quậy nữa, bảo bối mau ngủ đi!” Sau đó mới vỗ vỗ bả vai Tiểu Phong theo tiết tấu, dỗ con ngủ. Vỗ vỗ rồi nhìn bộ dáng say ngủ của con, hai mắt Kỷ Hiểu Ngạn chợt sáng ngời, có cách rồi!

Lúc mà người ta buồn ngủ là lúc người ta thành thật và không khéo lừa người nhất, hơn nữa cái quan trọng là: khoảng thời gian này là lúc tư duy của con người mơ mơ màng màng nhất. Rất nhiều người trong hoàn cảnh như thế, đều không biết mình đã làm cái gì cơ mà!

Kỷ Hiểu Ngạn nghĩ đến đây, vui vẻ nở nụ cười. Không dám dừng tiết tấu của tay, tiếp tục dỗ con ngủ như trước, vừa tập trung tinh thần quan sát vẻ mặt của con, chờ đến khi nó sắp sửa đi vào giấc ngủ, lúc nó mơ hồ nhất.

Rốt cục, đã đến lúc.

“Tiểu Phong, vì sao con lại không thích chú Bạch?” Kỷ Hiểu Ngạn nhẹ giọng nói nhỏ bên tai Tiểu Phong.

… …

“Tiểu Phong, vì sao con lại không thích chú Bạch?” Đợi thật lâu mà con vẫn chẳng trả lời, Kỷ Hiểu Ngạn tưởng là do mình nói nhỏ quá, con không nghe thấy, vì thế nên đành nói lớn hơn một chút, hỏi lại một lần nữa.

… …

“Ơ, không phải ngủ thật rồi chứ?” Kỷ Hiểu Ngạn trợn tròn mắt nhìn đứa con chẳng có phản ứng gì.

Gì thế? Thiên tính vạn tính, cư nhiên không tính đến có loại kết quả này —— người cư nhiên có thể ngủ như chết vậy sao?

Làm thế nào? Tại sao chuyện lại có thể biến thành thế này a? Kỷ Hiểu Ngạn cười khổ.

=================================================
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện