“Tiểu Ngạn, rốt cuộc thì có chuyện gì thế?” Nhìn vẻ mắt đầy lo lắng và giận dữ của Kỷ Hiểu Ngạn, Cù Vân Tâm có chút kinh ngạc, vẻ mặt phủ đầy sương lạnh kia khiến cho gã rất lo lắng.
“Anh chờ một lát khác biết.” Kỷ Hiểu Ngạn tựa vào ghế, bộ dạng đó rõ ràng là không có ý nói nhiều.
“Ừ.” Cù Vân Tâm nghe ra được rằng Kỷ Hiểu Ngạn không muốn nhiều lời, cũng rất chăm sóc không hề hỏi nhiều, chỉ đẩy nhanh tốc độ, chạy tới vườn địa đàng nhà Everitt. Nhưng trong lòng lại thầm hoảng sợ tột độ vì trận bão táp sắp kéo đến.
Trong vườn địa đàng.
“Phil, con nói cái gì?”, khi nghe thấy bé con nói không cần mình, mình không phải cha nó, mình không có tư cách đánh nó, ánh mắt Leblan đã trở nên hung ác. Lòng gã đang hoảng sợ cực kỳ, lúc này mới hiểu được rằng thì ra những câu nói vô tâm của trẻ con so với thứ vũ khí lợi hại nhất trên chiến trường của gã lại còn bén nhọn hơn cả.
“Con không cần cha, con muốn ba ba của con, cha mau buông con ra.” Tiểu Phong vừa nói vừa mạnh mẽ giãy dụa. Dùng chính đôi mắt to tròn giống hệt Kỷ Hiểu Ngạn của mình lườm Leblan hệt như đang lườm kẻ thù, hoàn toàn không bị bộ dáng hung ác của Leblan dọa sợ.
Leblan nghe thế lần thứ hai lại chỉ cảm thấy buồn cười, lửa giận trong lòng từ từ bình ổn lại. Không ngừng tự an ủi mình trong lòng, “Bé con căn bản sẽ không mang thù, nhưng giờ mà không dạy bảo, sau này sẽ càng phiền toái. Mình đành phải làm thôi.” Tuy rằng đã an ủi mình một lát, nhưng cái tay Leblan nắm Tiểu Phong lại càng chặt hơn, cái tay rắn chắc vừa mới dừng lại lại một lần nữa giơ lên cao.
“Leblan, anh muốn làm gì?” Nhìn thấy con trai lại định đánh cháu, Lộ và Hạ Tả trăm miệng một lời quát.
Chuyện vừa rồi phát sinh đột ngột trong nháy mặt hệt như một vở hí kịch khiến chồng chồng hai người trở tay không kịp.
Cho tới giờ bọn họ cũng không rõ là chỉ số EQ của Leblan rốt cục là thấp đến mức độ nào. Cũng hối hận rất nhiều rằng mình đã không hảo hảo dạy dỗ Leblan.
Lúc trước Hạ Tả với Lộ là nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm, tam kiến phi quân bất thú. Hạ Tả chưa từng động phàm tâm tiêu phí rất nhiều sức lực mới cưới được Lộ về tay. Bởi gia tộc Everitt không thể không có người nối nghiệp, Lộ đành phải cắn răng tiếp nhận giải phẫu nam nam sinh con. Kết quả rằng lúc hạ sinh lại xảy ra nguy hiểm, dẫn đến chuyện ông phải ngây người chữa bệnh mất 15 năm.
Hạ Tả cho tới nay vẫn là một người lạnh lùng lãnh đạm, chỉ thích hợp với ngoại lệ là Lộ. Vì thế nên trong 15 năm chữa bệnh ấy, Hạ Tả luôn làm bạn với Lộ, con trai thì giao cả cho quản gia và bạn tốt của mình là Bạch Nhược Lam, cũng chính là cha của Bạch Ánh.
Leblan từ nhỏ chỉ số thông minh đã vượt hẳn người thường, lực khống chế cũng mạnh mẽ vô cùng, chuyện gì cũng không cần người khác quan tâm, Hạ Tả thấy vậy thì rất chi là yên tâm và tự hào vì mình có một đứa con như thế.
Cho đến khi Bạch Ánh đi xa, Leblan kết hôn rồi ly hôn…., bọn họ mới biết thì ra họ đã sai rồi.
Đặc biệt là khi chuyện lớn như vậy mà chồng chồng hai người lại nghe cả từ miệng người khác, con trai họ chưa từng nói gì với họ. Hạ Tả vẫn luôn tự trách, cũng bắt đầu hối hận vì quyết định của mình năm đó. Bọn họ không biết Leblan có oán họ hay không, nhưng bọn họ biết rõ ràng tình cảm Leblan đối với bọn họ không thể giống như những đứa trẻ bình thường khác đối với cha mẹ mình. Hơn nữa, bọn họ cũng phát hiện ra rằng tích cách Leblan sinh ra một mặt cực đoan do nam nam sinh con.
“Leblan, anh buông Phil ra cho tôi.” Hạ Tả đi qua cướp bé con từ tay Leblan. Đặt bé con vẫn đang “A a” khóc vào tay người vợ đang mang vẻ mặt lo lắng của mình, lúc nhìn vợ mình đau lòng dỗ cháu, trong lòng Hạ Tả không ngừng luân phiên lửa giận và sự tự trách.
“Anh ngốc sao? Đứa bẻ nhỏ thế mà anh dám đối với nó như vậy, anh không sợ nó hận anh cả đời à?” Hạ Tả do cố gắng khống chế lửa giận của mình nên ngữ khí cũng lạnh như văng. Ánh mắt lợi hại kia hệt như một con dao, đâm thẳng vào lòng Leblan.
Nghe thấy câu hỏi của cha mình, Leblan không dám đáp lại một lời, hệt như một đứa trẻ.
“Được rồi, bác trai! Leblan cũng biết sai rồi, bác bỏ qua đi!” Bạch Ánh đứng một bên nhỏ giọng khuyên nhủ, trong mắt đong đầy sự tự trách và hối hận, nhưng lại chẳng ai thèm nhìn.
Nhìn Bạch Ánh đang khuyên nhủ mình, Hạ Tả không rõ vì cớ gì, đột nhiên trong lòng lại dâng lên cảm giác căm ghét vô cùng với cậu bạn tốt nhất của con trai mình, nhưng đối với người ngoài ông cũng không muốn tiêu phí quá nhiều tình cảm, chỉ lạnh lùng nói với Bạch Ánh một câu: “Đây là chuyện của nhà chúng tôi!” Ngụ ý rằng, cậu chỉ là người ngoài mà thôi, làm gì có tư cách quản chuyện nhà chúng tôi.
Lộ bên cạnh nghe thấy giọng điệu của chồng mình như vậy đã biết rằng lần này Hạ Tả đã thực sự tức giận mất rồi. Vốn Lộ đã sinh bất mãn với Bạch Ánh vì cuộc hôn nhân của con, hôm nay lại thấy người này cả ngày châm ngòi, ông lật tức không chút khách khí nói, “Bạch Ánh, cậu đi đi! Chuyện này là chuyện của gia đình chúng tôi, không hề có liên quan với cậu.” Nói xong còn bày ra tư thế “Mời” với cửa lớn.
Bạch Ánh vốn là có ý tốt, nào ngờ ai ai ở đây, ngoài Leblan ra thì chẳng có ai hoan nghênh mình cả, bèn nở một nụ cười khổ đi về phía cửa chính.
Leblan thấy Bạch Ánh bị cha mẹ mình vội vàng đuổi đi, ánh mắt liền tối sầm lại, mở miệng nói: “Bạch Ánh, em không cần đi, chuyện của Phil căn bản không hề liên quan tới em.”
Kỷ Hiểu Ngạn vừa đến thì đã nghe thấy những lời này. Cái gì gọi là Bạch Ánh không cần đi? Cái gì mà chuyện của Phil căn bản không liên quan đến em? Nguyên do là Bạch Ánh sao? Kỷ Hiểu Ngạn vốn đã rất khó chịu, rất tức giận. Nhưng khi tiến vào còn cố gắng khiến cho bản thân lý trí hơn để đối mặt với mọi chuyện, bởi vì chuyện này có khả năng là do tự Tiểu Phong làm sai.
Nhưng sau khi nghe câu này, tia lý trí trong đầu Kỷ Hiểu Ngạn đứt “Phựt” một tiếng. Lửa giận trong lòng tiêu hủy sạch sẽ lý trí.
Cương quyết hỏa tốc tiêu sái đi đến bên người Leblan, giơ một bàn tay lên.
Một tiếng “Bốp” vang lên trong đầu mỗi người.
Sự tình xảy ra quá nhanh, không có bất cứ ai lại có thể đoán trước được rằng Kỷ Hiểu Ngạn lại có thể xuất hiện đúng thời khắc mấu chốt như thế, và ngay cả một lời cũng chưa thèm nói đã trực tiếp tung chưởng như vậy
Mọi người ở đây đều bị dọa sợ choáng váng, trừ Cù Vân Tâm vẫn theo sau Kỷ Hiểu Ngạn, gã nhìn thấy Leblan bị đánh là lòng đã tràn đầy vui sướng.
Không để ý đến những người đang ngây ngốc ở đó, Kỷ Hiểu Ngạn đi đến bên cạnh vị ba ba cũng đang ngây ngốc, muốn ôm Tiểu Phong rời đi.
Lộ đương nhiên không chịu để Kỷ Hiểu Ngạn cứ rời đi như vậy, nhìn thấy sự tức giận, căm ghét và kiên định trong mắt nó, Lộ dám dùng cả tính mạng của mình để bảo đảm rằng hôm nay nếu để Kỷ Hiểu Ngạn rời khỏi đây, về sau mình sẽ không thể dùng thủ đoạn bình thường để thăm cháu đích tôn được nữa.
Vì thế nên ông vội giữ chặt tay Kỷ Hiểu Ngạn, nói: “Tiểu Ngạn à, mọi chuyện không phải như con nghĩ đâu, con bình tĩnh một chút.” Vừa nói vừa nháy mắt với hai người đang ngây ngốc bên cạnh, trong lòng nghĩ: Dẫu có thể nào, ổn định Kỷ Hiểu Ngạn mới là phương án tốt nhất. Những thứ khác đều là mây bay.
“Không phải như tôi nghĩ? Hừ! Vậy bác nói cho tôi biết đi! Rốt cục thì có chuyện gì?” Trong giọng nói không có một chút ý tôn kính nào, ánh mắt không thèm chớp, khóe miệng hơi hơi nhếch lên đầy trào phúng, khí tức lạnh lẽo bốc lên quanh thân khiến cho lòng người kinh ngạc không thôi. Ngay cả Tiểu Phong trong ngực Kỷ Hiểu Ngạn cũng bị hành động khác thường của ba ba dọa sợ. Khóc cũng không dám khóc.
“Tôi đây nói cho em biết! Chuyện này hoàn toàn là do Phil cố tình gây sự, buổi sáng nghịch ngợm khiến Bạch Ánh bị thương thôi thì bỏ qua, đêm nay còn cố tình không nghe lời, em dạy dỗ trẻ con thế nào thế hả, tôi cho tới giờ vẫn chưa từng gặp một đứa trẻ điêu ngoa đến thế!” Lửa giận của Leblan cũng nổi lên. Đầu tiên là bị cha giáo huấn, sau đó còn bị người ta cho một cái bạt tai không rõ lý do.
Tuy rằng không gào thét, nhưng sự bất mãn và trào phúng tràn đầy trong giọng nói của anh ta khiến cho Kỷ Hiểu Ngạn rất thất vọng, thất vọng đến đỉnh điểm.
Hắn chẳng nói gì cả, thật sự không muốn dây dưa không rõ cùng cái gia đình này, Kỷ Hiểu Ngạn trực tiếp xoay người rời đi, Cù Vân Tâm gắt gao theo sát phía sau.
“Em đứng lại cho tôi, em có thể đi nhưng buông con ra!” Leblan đuổi tới. Lộ, Hạ Tả và Bạch Ánh cũng đi theo.
“Buông con? Ha ha ha….” Kỷ Hiểu Ngạn đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười ngọt ngào trong giờ khắc này lại trở nên đáng sợ đến lạ.
“Anh, Leblan.” Kỷ Hiểu Ngạn dùng ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào bé trai lớn trước mặt, ánh mắt lạnh như băng, giọng điệu độc ác nói với anh ta rằng: “Đây mới đúng thật là truyện cười. Đây là con anh chắc? Đây là con của tôi, chớ quên rằng trước khi ly hôn anh đã kí cái gì.”
“Cho dù tôi đã kí, nhưng đã sao, đây là con của tôi.”
“Con của anh? Leblan. Anh đừng nói đùa nữa được chứ? Nếu không phải tôi đồng ý cho anh tiếp xúc với nó, thì theo pháp luật anh còn chẳng được nhìn thấy nó cơ, nếu mà tôi biết trước rằng chuyện sẽ thành ra như vậy thì tôi tuyệt đối sẽ không cho anh và nó có cơ hội gặp mặt nhau đâu.”
“Chuyện này tất cả mọi người đều có sai, con phạm sai lầm, tôi dạy dỗ con cũng không được chắc?” Nói đến đây, dù cho Leblan không định tỉnh táo lại, nhưng gã cũng không thể không ép mình tỉnh táo lại, ngữ khí cuối cùng cũng dịu đi không ít.
Ai ngờ khi Kỷ Hiểu Ngạn nghe thấy câu này, ngay cả khóe miệng cũng không thèm động một chút, ánh mắt nhìn Leblan hệt như nhìn thấy quái vật ngoài hành tình. Nửa ngày sau mới lên tiếng: “Anh làm gì có tư cách dạy dỗ nó? Trong khi tôi dạy dỗ nó thì anh đang làm cái gì?”
“Chỉ cần là làm sai thì tôi sẽ phải có nghĩa vụ sửa lại cho đúng hộ nó.”
“Không, anh không có cái nghĩa vụ đó. Còn có….” Kỷ Hiểu Ngạn nhìn thoáng qua Bạch Ánh đang đứng đó nhưng mất sạch hồn vía, nói nhanh: “Chuyện của hai cha con chúng tôi cũng không nặng bằng một người trên tay anh, chỉ cần người này còn đứng cạnh anh, anh sẽ biến thành một kẻ chẳng có lý trí. Dẫu cho anh nói gì, anh làm gì, tôi đều không tin.” Ý ngầm là dẫu anh có nói con sai, nhưng thực ra vẫn là do anh vì người bên cạnh.
“Em đừng quá đáng, Kỷ Hiểu Ngạn!” Leblan nghe thấy Kỷ Hiểu Ngạn ngầm nói Bạch Ánh hại người, bèn cảnh cáo theo phản xạ có điều kiện.
“Tôi đừng quá đáng? Được, Lebaln, tôi không quá đáng.” Kỷ Hiểu Ngạn hít sâu một hơi rồi tiếp tục nói rõ ràng: “Từ hôm nay trở đi mọi người hãy coi như không biết đối phương, anh đi Dương quan đạo, tôi sẽ đi Cầu độc mộc. Ai cũng không được quản chuyện của người kia, thế sẽ không quá đáng, nhỉ?” Đây cũng là ý tưởng thật lòng của hắn, hắn thật lòng không muốn tiếp tục dây dưa nữa, ngay cả ly hôn rồi mà vẫn không tránh khỏi tình tam giác, này gọi là gì đây? Lúc trước mình đã quá mềm lòng, nếu kiên quyết không cho hai cha con bọn họ gặp mặt thì có phải sẽ không tiếp tục dây dưa thế này nữa hay không? Biết rõ rằng chỉ cần Bạch Ánh không chủ động rời đi, thì với Leblan, ai cũng đừng ôm cái gọi là mong chờ với anh ta.
Lần này, Kỷ Hiểu Ngạn là nói thật lòng.
“Em có hỏi ý kiến Phil chưa? Em có thể quyết định hộ nó được sao?” Leblan xem nhẹ sự hoảng hốt trong lòng mình khi nghe thấy những lời này của Kỷ Hiểu Ngạn. Gã không biết vì cái gì, nhưng lần này gã nhận ra rõ rằng Kỷ Hiểu Ngạn đang có cảm giác cực kỳ căm ghét với mình, vừa nãy nói chuyện, ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho mình một cái.
“Anh thật sự muốn biết sao?”
“Tiểu Phong, nói cho cha con biết, con muốn ba ba, hay là muốn cha con?”
=======================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mọi người nói Tiểu Phong sẽ nói gì??
Ha ha, ngược tra, vui quá đi!
Muốn tát hoa tát hoa, chương sau sẽ ngược lợi hại hơn đó a Chờ mong chứ?
Edit nói ra suy nghĩ của mình: Dịch truyện của một tác giả thụ khống đảng khiến trái tim sủng công mong manh của tui vỡ nát hết rồi =)))
“Anh chờ một lát khác biết.” Kỷ Hiểu Ngạn tựa vào ghế, bộ dạng đó rõ ràng là không có ý nói nhiều.
“Ừ.” Cù Vân Tâm nghe ra được rằng Kỷ Hiểu Ngạn không muốn nhiều lời, cũng rất chăm sóc không hề hỏi nhiều, chỉ đẩy nhanh tốc độ, chạy tới vườn địa đàng nhà Everitt. Nhưng trong lòng lại thầm hoảng sợ tột độ vì trận bão táp sắp kéo đến.
Trong vườn địa đàng.
“Phil, con nói cái gì?”, khi nghe thấy bé con nói không cần mình, mình không phải cha nó, mình không có tư cách đánh nó, ánh mắt Leblan đã trở nên hung ác. Lòng gã đang hoảng sợ cực kỳ, lúc này mới hiểu được rằng thì ra những câu nói vô tâm của trẻ con so với thứ vũ khí lợi hại nhất trên chiến trường của gã lại còn bén nhọn hơn cả.
“Con không cần cha, con muốn ba ba của con, cha mau buông con ra.” Tiểu Phong vừa nói vừa mạnh mẽ giãy dụa. Dùng chính đôi mắt to tròn giống hệt Kỷ Hiểu Ngạn của mình lườm Leblan hệt như đang lườm kẻ thù, hoàn toàn không bị bộ dáng hung ác của Leblan dọa sợ.
Leblan nghe thế lần thứ hai lại chỉ cảm thấy buồn cười, lửa giận trong lòng từ từ bình ổn lại. Không ngừng tự an ủi mình trong lòng, “Bé con căn bản sẽ không mang thù, nhưng giờ mà không dạy bảo, sau này sẽ càng phiền toái. Mình đành phải làm thôi.” Tuy rằng đã an ủi mình một lát, nhưng cái tay Leblan nắm Tiểu Phong lại càng chặt hơn, cái tay rắn chắc vừa mới dừng lại lại một lần nữa giơ lên cao.
“Leblan, anh muốn làm gì?” Nhìn thấy con trai lại định đánh cháu, Lộ và Hạ Tả trăm miệng một lời quát.
Chuyện vừa rồi phát sinh đột ngột trong nháy mặt hệt như một vở hí kịch khiến chồng chồng hai người trở tay không kịp.
Cho tới giờ bọn họ cũng không rõ là chỉ số EQ của Leblan rốt cục là thấp đến mức độ nào. Cũng hối hận rất nhiều rằng mình đã không hảo hảo dạy dỗ Leblan.
Lúc trước Hạ Tả với Lộ là nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm, tam kiến phi quân bất thú. Hạ Tả chưa từng động phàm tâm tiêu phí rất nhiều sức lực mới cưới được Lộ về tay. Bởi gia tộc Everitt không thể không có người nối nghiệp, Lộ đành phải cắn răng tiếp nhận giải phẫu nam nam sinh con. Kết quả rằng lúc hạ sinh lại xảy ra nguy hiểm, dẫn đến chuyện ông phải ngây người chữa bệnh mất 15 năm.
Hạ Tả cho tới nay vẫn là một người lạnh lùng lãnh đạm, chỉ thích hợp với ngoại lệ là Lộ. Vì thế nên trong 15 năm chữa bệnh ấy, Hạ Tả luôn làm bạn với Lộ, con trai thì giao cả cho quản gia và bạn tốt của mình là Bạch Nhược Lam, cũng chính là cha của Bạch Ánh.
Leblan từ nhỏ chỉ số thông minh đã vượt hẳn người thường, lực khống chế cũng mạnh mẽ vô cùng, chuyện gì cũng không cần người khác quan tâm, Hạ Tả thấy vậy thì rất chi là yên tâm và tự hào vì mình có một đứa con như thế.
Cho đến khi Bạch Ánh đi xa, Leblan kết hôn rồi ly hôn…., bọn họ mới biết thì ra họ đã sai rồi.
Đặc biệt là khi chuyện lớn như vậy mà chồng chồng hai người lại nghe cả từ miệng người khác, con trai họ chưa từng nói gì với họ. Hạ Tả vẫn luôn tự trách, cũng bắt đầu hối hận vì quyết định của mình năm đó. Bọn họ không biết Leblan có oán họ hay không, nhưng bọn họ biết rõ ràng tình cảm Leblan đối với bọn họ không thể giống như những đứa trẻ bình thường khác đối với cha mẹ mình. Hơn nữa, bọn họ cũng phát hiện ra rằng tích cách Leblan sinh ra một mặt cực đoan do nam nam sinh con.
“Leblan, anh buông Phil ra cho tôi.” Hạ Tả đi qua cướp bé con từ tay Leblan. Đặt bé con vẫn đang “A a” khóc vào tay người vợ đang mang vẻ mặt lo lắng của mình, lúc nhìn vợ mình đau lòng dỗ cháu, trong lòng Hạ Tả không ngừng luân phiên lửa giận và sự tự trách.
“Anh ngốc sao? Đứa bẻ nhỏ thế mà anh dám đối với nó như vậy, anh không sợ nó hận anh cả đời à?” Hạ Tả do cố gắng khống chế lửa giận của mình nên ngữ khí cũng lạnh như văng. Ánh mắt lợi hại kia hệt như một con dao, đâm thẳng vào lòng Leblan.
Nghe thấy câu hỏi của cha mình, Leblan không dám đáp lại một lời, hệt như một đứa trẻ.
“Được rồi, bác trai! Leblan cũng biết sai rồi, bác bỏ qua đi!” Bạch Ánh đứng một bên nhỏ giọng khuyên nhủ, trong mắt đong đầy sự tự trách và hối hận, nhưng lại chẳng ai thèm nhìn.
Nhìn Bạch Ánh đang khuyên nhủ mình, Hạ Tả không rõ vì cớ gì, đột nhiên trong lòng lại dâng lên cảm giác căm ghét vô cùng với cậu bạn tốt nhất của con trai mình, nhưng đối với người ngoài ông cũng không muốn tiêu phí quá nhiều tình cảm, chỉ lạnh lùng nói với Bạch Ánh một câu: “Đây là chuyện của nhà chúng tôi!” Ngụ ý rằng, cậu chỉ là người ngoài mà thôi, làm gì có tư cách quản chuyện nhà chúng tôi.
Lộ bên cạnh nghe thấy giọng điệu của chồng mình như vậy đã biết rằng lần này Hạ Tả đã thực sự tức giận mất rồi. Vốn Lộ đã sinh bất mãn với Bạch Ánh vì cuộc hôn nhân của con, hôm nay lại thấy người này cả ngày châm ngòi, ông lật tức không chút khách khí nói, “Bạch Ánh, cậu đi đi! Chuyện này là chuyện của gia đình chúng tôi, không hề có liên quan với cậu.” Nói xong còn bày ra tư thế “Mời” với cửa lớn.
Bạch Ánh vốn là có ý tốt, nào ngờ ai ai ở đây, ngoài Leblan ra thì chẳng có ai hoan nghênh mình cả, bèn nở một nụ cười khổ đi về phía cửa chính.
Leblan thấy Bạch Ánh bị cha mẹ mình vội vàng đuổi đi, ánh mắt liền tối sầm lại, mở miệng nói: “Bạch Ánh, em không cần đi, chuyện của Phil căn bản không hề liên quan tới em.”
Kỷ Hiểu Ngạn vừa đến thì đã nghe thấy những lời này. Cái gì gọi là Bạch Ánh không cần đi? Cái gì mà chuyện của Phil căn bản không liên quan đến em? Nguyên do là Bạch Ánh sao? Kỷ Hiểu Ngạn vốn đã rất khó chịu, rất tức giận. Nhưng khi tiến vào còn cố gắng khiến cho bản thân lý trí hơn để đối mặt với mọi chuyện, bởi vì chuyện này có khả năng là do tự Tiểu Phong làm sai.
Nhưng sau khi nghe câu này, tia lý trí trong đầu Kỷ Hiểu Ngạn đứt “Phựt” một tiếng. Lửa giận trong lòng tiêu hủy sạch sẽ lý trí.
Cương quyết hỏa tốc tiêu sái đi đến bên người Leblan, giơ một bàn tay lên.
Một tiếng “Bốp” vang lên trong đầu mỗi người.
Sự tình xảy ra quá nhanh, không có bất cứ ai lại có thể đoán trước được rằng Kỷ Hiểu Ngạn lại có thể xuất hiện đúng thời khắc mấu chốt như thế, và ngay cả một lời cũng chưa thèm nói đã trực tiếp tung chưởng như vậy
Mọi người ở đây đều bị dọa sợ choáng váng, trừ Cù Vân Tâm vẫn theo sau Kỷ Hiểu Ngạn, gã nhìn thấy Leblan bị đánh là lòng đã tràn đầy vui sướng.
Không để ý đến những người đang ngây ngốc ở đó, Kỷ Hiểu Ngạn đi đến bên cạnh vị ba ba cũng đang ngây ngốc, muốn ôm Tiểu Phong rời đi.
Lộ đương nhiên không chịu để Kỷ Hiểu Ngạn cứ rời đi như vậy, nhìn thấy sự tức giận, căm ghét và kiên định trong mắt nó, Lộ dám dùng cả tính mạng của mình để bảo đảm rằng hôm nay nếu để Kỷ Hiểu Ngạn rời khỏi đây, về sau mình sẽ không thể dùng thủ đoạn bình thường để thăm cháu đích tôn được nữa.
Vì thế nên ông vội giữ chặt tay Kỷ Hiểu Ngạn, nói: “Tiểu Ngạn à, mọi chuyện không phải như con nghĩ đâu, con bình tĩnh một chút.” Vừa nói vừa nháy mắt với hai người đang ngây ngốc bên cạnh, trong lòng nghĩ: Dẫu có thể nào, ổn định Kỷ Hiểu Ngạn mới là phương án tốt nhất. Những thứ khác đều là mây bay.
“Không phải như tôi nghĩ? Hừ! Vậy bác nói cho tôi biết đi! Rốt cục thì có chuyện gì?” Trong giọng nói không có một chút ý tôn kính nào, ánh mắt không thèm chớp, khóe miệng hơi hơi nhếch lên đầy trào phúng, khí tức lạnh lẽo bốc lên quanh thân khiến cho lòng người kinh ngạc không thôi. Ngay cả Tiểu Phong trong ngực Kỷ Hiểu Ngạn cũng bị hành động khác thường của ba ba dọa sợ. Khóc cũng không dám khóc.
“Tôi đây nói cho em biết! Chuyện này hoàn toàn là do Phil cố tình gây sự, buổi sáng nghịch ngợm khiến Bạch Ánh bị thương thôi thì bỏ qua, đêm nay còn cố tình không nghe lời, em dạy dỗ trẻ con thế nào thế hả, tôi cho tới giờ vẫn chưa từng gặp một đứa trẻ điêu ngoa đến thế!” Lửa giận của Leblan cũng nổi lên. Đầu tiên là bị cha giáo huấn, sau đó còn bị người ta cho một cái bạt tai không rõ lý do.
Tuy rằng không gào thét, nhưng sự bất mãn và trào phúng tràn đầy trong giọng nói của anh ta khiến cho Kỷ Hiểu Ngạn rất thất vọng, thất vọng đến đỉnh điểm.
Hắn chẳng nói gì cả, thật sự không muốn dây dưa không rõ cùng cái gia đình này, Kỷ Hiểu Ngạn trực tiếp xoay người rời đi, Cù Vân Tâm gắt gao theo sát phía sau.
“Em đứng lại cho tôi, em có thể đi nhưng buông con ra!” Leblan đuổi tới. Lộ, Hạ Tả và Bạch Ánh cũng đi theo.
“Buông con? Ha ha ha….” Kỷ Hiểu Ngạn đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười ngọt ngào trong giờ khắc này lại trở nên đáng sợ đến lạ.
“Anh, Leblan.” Kỷ Hiểu Ngạn dùng ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào bé trai lớn trước mặt, ánh mắt lạnh như băng, giọng điệu độc ác nói với anh ta rằng: “Đây mới đúng thật là truyện cười. Đây là con anh chắc? Đây là con của tôi, chớ quên rằng trước khi ly hôn anh đã kí cái gì.”
“Cho dù tôi đã kí, nhưng đã sao, đây là con của tôi.”
“Con của anh? Leblan. Anh đừng nói đùa nữa được chứ? Nếu không phải tôi đồng ý cho anh tiếp xúc với nó, thì theo pháp luật anh còn chẳng được nhìn thấy nó cơ, nếu mà tôi biết trước rằng chuyện sẽ thành ra như vậy thì tôi tuyệt đối sẽ không cho anh và nó có cơ hội gặp mặt nhau đâu.”
“Chuyện này tất cả mọi người đều có sai, con phạm sai lầm, tôi dạy dỗ con cũng không được chắc?” Nói đến đây, dù cho Leblan không định tỉnh táo lại, nhưng gã cũng không thể không ép mình tỉnh táo lại, ngữ khí cuối cùng cũng dịu đi không ít.
Ai ngờ khi Kỷ Hiểu Ngạn nghe thấy câu này, ngay cả khóe miệng cũng không thèm động một chút, ánh mắt nhìn Leblan hệt như nhìn thấy quái vật ngoài hành tình. Nửa ngày sau mới lên tiếng: “Anh làm gì có tư cách dạy dỗ nó? Trong khi tôi dạy dỗ nó thì anh đang làm cái gì?”
“Chỉ cần là làm sai thì tôi sẽ phải có nghĩa vụ sửa lại cho đúng hộ nó.”
“Không, anh không có cái nghĩa vụ đó. Còn có….” Kỷ Hiểu Ngạn nhìn thoáng qua Bạch Ánh đang đứng đó nhưng mất sạch hồn vía, nói nhanh: “Chuyện của hai cha con chúng tôi cũng không nặng bằng một người trên tay anh, chỉ cần người này còn đứng cạnh anh, anh sẽ biến thành một kẻ chẳng có lý trí. Dẫu cho anh nói gì, anh làm gì, tôi đều không tin.” Ý ngầm là dẫu anh có nói con sai, nhưng thực ra vẫn là do anh vì người bên cạnh.
“Em đừng quá đáng, Kỷ Hiểu Ngạn!” Leblan nghe thấy Kỷ Hiểu Ngạn ngầm nói Bạch Ánh hại người, bèn cảnh cáo theo phản xạ có điều kiện.
“Tôi đừng quá đáng? Được, Lebaln, tôi không quá đáng.” Kỷ Hiểu Ngạn hít sâu một hơi rồi tiếp tục nói rõ ràng: “Từ hôm nay trở đi mọi người hãy coi như không biết đối phương, anh đi Dương quan đạo, tôi sẽ đi Cầu độc mộc. Ai cũng không được quản chuyện của người kia, thế sẽ không quá đáng, nhỉ?” Đây cũng là ý tưởng thật lòng của hắn, hắn thật lòng không muốn tiếp tục dây dưa nữa, ngay cả ly hôn rồi mà vẫn không tránh khỏi tình tam giác, này gọi là gì đây? Lúc trước mình đã quá mềm lòng, nếu kiên quyết không cho hai cha con bọn họ gặp mặt thì có phải sẽ không tiếp tục dây dưa thế này nữa hay không? Biết rõ rằng chỉ cần Bạch Ánh không chủ động rời đi, thì với Leblan, ai cũng đừng ôm cái gọi là mong chờ với anh ta.
Lần này, Kỷ Hiểu Ngạn là nói thật lòng.
“Em có hỏi ý kiến Phil chưa? Em có thể quyết định hộ nó được sao?” Leblan xem nhẹ sự hoảng hốt trong lòng mình khi nghe thấy những lời này của Kỷ Hiểu Ngạn. Gã không biết vì cái gì, nhưng lần này gã nhận ra rõ rằng Kỷ Hiểu Ngạn đang có cảm giác cực kỳ căm ghét với mình, vừa nãy nói chuyện, ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho mình một cái.
“Anh thật sự muốn biết sao?”
“Tiểu Phong, nói cho cha con biết, con muốn ba ba, hay là muốn cha con?”
=======================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mọi người nói Tiểu Phong sẽ nói gì??
Ha ha, ngược tra, vui quá đi!
Muốn tát hoa tát hoa, chương sau sẽ ngược lợi hại hơn đó a Chờ mong chứ?
Edit nói ra suy nghĩ của mình: Dịch truyện của một tác giả thụ khống đảng khiến trái tim sủng công mong manh của tui vỡ nát hết rồi =)))
Danh sách chương