“Không đâu, không đâu, vì sao con phải nói xin lỗi, rõ ràng là do mọi người đẩy con.” Tiểu Phong vẻ mặt quật cường trương cái mặt nhỏ nhắn về phía Leblan lớn tiếng hét. Sự ấm ức trong lòng nhiều đến độ không sao kể xiết, khiến cho nó khó thở, nó vội vàng đổ tội cho người khác, toàn thân cao thấp mạo hiểm nghĩ: Là do mọi người đẩy mình, mình chẳng cảm thấy có mình có chỗ nào sai cả.
“Phil, con…”
“Con cứ thế đấy, con cứ thế đây, cha bắt nạt con, cha bắt nạt con.” Tiểu Phong cũng biết Leblan tức giận, bèn ra tay trước bắt đầu lớn tiếng tranh cãi ầm ĩ, “Con sẽ không bao giờ xin lỗi, không đâu, không đâu.”
“Con….”
“Leblan, con dẫn người đi chữa thương trước đã, Phil còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, so đo làm gì.” Thấy con mình đột ngột tăng vọt âm điệu liên, Lộ biết con đã thật sự tức giận rồi, vội vàng ngắt lời nó, tiêu diệt trận khắc khẩu này mất sạch tung tích.
“Đúng thật, ba ba.” Leblan miễn cưỡng bình ổn lửa giận của mình, gật đầu với Lộ ý bảo nói chuyện sau, không thèm nhìn đứa con bên cạnh, ôm lấy Bạch Ánh đi thẳng lên lầu.
“Oa oa oa oa…..” Sau khi bóng dáng Leblan biến mất sau cầu thang, Tiểu Phong khóc toáng lên, những giọt nước mắt lớn chảy xuống từng giọt từng giọt một, tiếng khóc đầy áp lực kia khiến cho hai người ông đã sống cả đời đau xót không thôi. Hận không thể khóc thay cho nó.
Ông nội Lộ đứng lên, Hạ Tả cũng đứng lên theo.
Ông nội Lộ đi đến trước mặt cháu đích tôn nhà mình. Định khuyên nhủ mấy câu nhưng lại không dám khuyên nhủ, bộ dáng muốn nói lại thôi. Cuối cùng, hệt như đã quyết định xong, gọi: “Tiểu Phong ngoan! Tha thứ cho cha cháu nhé! Ông thấy Tiểu Phong lớn như vậy rồi, chắc chắn sẽ đồng ý thôi, đúng không nào?” Sau đó khom lưng xuống, sờ sờ đầu Tiểu Phong, nở một nụ cười hiền hòa với nó.
“Không đâu, không thèm tha thứ, hừ!” Nói xong, thằng cu thở phì phì còn dừng lực đập bàn một cái,”Hừ!” một tiếng biểu thị quyết tâm của mình. Vẻ mặt như vậy hình như lại càng chán ghét người cha vừa hung hung với mình hơn.
Lộ không nghĩ ra, vì sao mà mình vừa rồi rõ ràng khuyên nó tha thứ cho cha, thế nào mà lại biến thành. Ách….biến thành càng chán ghét hơn thế này? “Lộ, em cùng Tiểu Phong ra Vườn Địa Đàng chơi, anh lên lầu tìm Leblan.” Hạ Tả lạnh lùng liếc mắt nhìn cầu thang một cái, sau đó đè bả vai Lộ xuống.
Lộ liếc Hạ Tả, lại nhìn đứa cháu đang khóc đến đáng thương, bèn gật gật đầu, “Ừ, anh đi đi, ở đây để em lo.”
Trong thư phòng.
“Tiểu Ánh, em không sao chứ? Là tại Phil không hiểu chuyện….” Leblan giúp Bạch Ánh băng bó vết thương ở mắt cá chân xong, rồi mới nói xin lỗi với cậu ta.
“Không, trẻ con thôi mà, không phải chuyện gì lớn đâu, vừa rồi anh cũng hô to gọi nhỏ rồi. Ai…..” Bạch Ánh nghĩ đến một màn lúc trước, liền nhịn không được thở dài, vốn ấn tượng của nhóc đó đối với mình đã không tốt rồi, vừa rồi lại như vậy, sau này nếu muốn ở chung hòa thuận với nó, hình như sẽ càng không dễ dàng hơn.
Leblan cau mày nhìn cái chân bị băng bó của Bạch Ánh, chân sưng thêm một vòng. Thấy vẻ mặt cậu ta rõ ràng là có chút buồn bực, không vui, trong lòng không biết vì sao lại xuất hiện thêm một chút mất hứng. Trẻ con thôi mà, Leblan không rõ Bạch Ánh đang nghĩ gì trong lòng chợt có cảm giác là lạ.
“Cộc, cộc cộc, cộc cộc cộc” Tiếng gõ cửa rất lễ phép vang lên.
“Leblan, con đi theo cha một lát.” Ba Leb mở cửa, nhìn thoáng quá Bạch Ánh một cái, cho đến khi xác nhận Leblan đã băng bó xong cho Bạch Ánh mới mở miệng nói với Leblan.
“Chào bác trai!”
“Cha.”
“Ừ, Leblan đi theo cha.” Ba Leb cũng không quá để ý với câu chào của Bạch Ánh, chỉ thản nhiên đáp lại một câu, rồi đòi mang người đi, không cho người ta chút mặt mũi nào.
Bạch Ánh bị gạt sang một bên cũng biết mình không được bọn họ hoan nghênh, xấu hổ cười cười, không nói gì thêm nữa.
“Rồi, Bạch Ánh, em ở trong này hảo hảo nghỉ ngơi đi, chờ anh một lát.” Leblan trì độn cũng không nhận ra trong giọng nói của cha mình không hề có ý vui mừng nào với Bạch Ánh, trước khi đi còn dặn dò một phen.
“Vâng, anh mau đi đi!” Thấy ánh mắt ba Leb ngày càng lạnh như băng, Bạch Ánh có chút bất an thúc giục người trước mắt mau đi theo ba Leb.
Cho đến khi mắt thấy hai người nọ đã rời đi, Bạch Ánh mới bất đắc dĩ cười khổ nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Tự làm bậy không thể sống, có lẽ nhiều khi đúng là một dao hai lưỡi thật. Cứ tiếp tục như vậy….”
“Leblan, con có biết giờ con nên làm gì hay không?” Không có lửa giận, cũng không có kiên nhẫn, Hạ Tả dùng vẻ mặt bình thản hỏi người đàn ông trước mắt —— con trai mình. Hai con mắt lợi hại kia nhìn thẳng tắp về phía Leblan.
“Con biết.” Tuy rằng nói vậy nhưng hai mắt có chút mê mang, ba Leb cũng rõ rằng con mình có sức chiến đấu rất cao, nhưng lại không hề nghe hiểu câu nói trước của mình.
“Leblan, con đối với Bạch Ánh là dạng ý tưởng gì, tự con hảo hảo cân nhắc lại đi!” Ba Leb vốn muốn hảo hảo nói đạo lý với con mình, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng hoàn toàn không hiểu của con là đã biết tiến hành nói chuyện vào hôm nay là chuyện chắc chắn không thành công.
“Cha, con…..”
“Nghĩ xong thì trả lời câu hỏi của cha, đừng có nhất thời nóng lòng.”
Dứt lời, cũng không đợi Leblan nói thêm nữa, kéo người vợ vừa mới chạy tới hóng hớt rình xem của mình xoay người rời đi.
Đi ra ngoài cửa, ba Leb, không còn lạnh lùng như mới nãy nữa, đối mặt với người vợ hoạt bát của mình, ông ôm lấy thắt lưng Lộ, nhẹ nhàng hôn lên môi Lộ. Lộ tự động hé miệng ra, mặc cho đầu lưỡi Hạ Tả tiến quân thần tốc, dây dưa câu dẫn mình, cho đến khi hai gò má lộ đỏ bừng, hô hấp không thuận, ba Leb mới buông vợ mình ra. Ôm Lộ đi xuống cầu thang.
Lộ bị Hạ Tả hôn đến độ sắp hít thở không thông, mơ mơ hồ hồ theo Hạ Tả xuống lầu, quên sạch thứ mình muốn hỏi.
Cho đến khi đi tới Vườn Địa Đàng yên ắng, đứng trước mặt Tiểu Phong đang trong vườn hoa tàn sát hoa cỏ, Lộ mới chậm rãi vận động đầu óc. Oán giận liếc mắt nhìn chồng mình một cái, rồi chạy tới, ôm lấy nhóc con.
“Phil, cháu sao thế, không vui à?” Ông nội Lộ vuốt vuốt cái đầu của thằng cu đang rầu rĩ không vui, nhẹ giọng hỏi.
“Ông nội nhỏ, cháu muốn về nhà, cháu không muốn ở đây nữa.” Nghe thấy tiếng của ông nội nhỏ mình thích nhất, Tiểu Phong bèn ngả người ra phía sau tựa vào ông, để mình nằm trong lòng người nọ, trong tay còn nắm một lọn tóc thật dài của ông nội mình, kéo kéo trong tay.
Lộ vừa nghe thấy Tiểu Phong nói muốn về nhà liền nóng nảy, nhìn thằng bé xị mặt ra sau khi bị Leblan chỉnh đốn, ngay cả cười cũng không thèm cười nữa. Trong lòng thở dài một cái với bé con mẫn cảm, nói với nó rằng: “Phil, cháu tha thứ cho cha cháu đi, được chứ? Cha cháu rất đau cháu, nhưng chú Bạch là khách, cho nên cha cháu mới phải mắng cháu. Chúng ta phải lễ phép với khách chứ.” Dừng lại, có chút ý xấu nói thêm: “Thật ra vừa rồi ông nội nhỏ có gặp cha cháu, cha cháu đứng trên lầu trộm khóc nhè đó! Ông nói cho mình cháu thôi, cháu đừng kể với ai đó!”
“Thật ạ?” Tiểu Phong nghe thấy ông nội Lộ kể, cha nó khóc nhè ở trên lầu, trong lòng tưởng tượng một chút, lật tức trở nên vui vẻ. Cuối cùng “hi hi” nở nụ cười, khi nó nhìn thấy hành động lén lút của ông nội nhỏ thì lại càng thêm tin tưởng câu chuyện “Cha trộm khóc nhè” này!
“Kia, đừng đòi về nhà nữa a, quà của ông nội nhỏ ngày mai mới tới! Món quà này chắc chắn cháu sẽ rất thích, cháu mà về, không đưa tận tay được! Nhức đầu lắm.” Thấy Tiểu Phong đã đánh rơi ý định muốn về nhà, Lộ cố ý đế thêm.
“Thế thì được! Vì món quà của ông nội nhỏ nên cháu sẽ không về nữa, he he!” Vẻ mặt mắm thối nói xong, ngay cả Tiểu Phong cũng nhịn không được nở nụ cười.
Đứng dậy chạy vào trong vườn hoa, Tiểu Phong hệt như một chú bướm nhỏ chạy lăng xăng khắp nơi, cho đến xa thật xa Lộ rồi mới quay đầu lại, miệng ôn ào: “Ông nội nhỏ, ông đuổi theo cháu đi! Chắc chắn ông không đuổi kịp cháu được đâu! Ha ha ha!!” Sau đó lại chạy ra xa.
“Được lắm! Cho cháu xem ông có đuổi kịp cháu hay không! Chạy mau lên! Yêu quái tới đây!!!” Nói rồi, Lộ làm mặt quỷ, vội vàng chạy theo.
Hạ Tả nhìn hai ông cháu vui cười đùa giỡn trong vườn hoa, chỉ cảm thấy cái cảnh tượng này hình như đã xuất hiện trong giấc mơ của mình vô số lần —— ấp áp và hạnh phúc.
Khác với đứa con đang nô đùa trong vườn hoa, Kỷ Hiểu Ngạn còn đang cố gắng sửa lý chồng tài liệu cao như núi trên bàn làm việc.
Vừa mới liên lạc với con xong, giờ Kỷ Hiểu Ngạn có thể hết sức chăm chú vùi đầu vào đống công việc trước mắt được rồi, hiệu suất như vậy thật ra cũng không phải quá cao, non nửa ngày mới thu phục được một “ngọn núi bé tí teo”.
Nhưng nhìn mấy chồng văn kiện trước mặt, hắn nhận mệnh lắc đầu, tiếp tục vùi đầu vào, khó lắm mới có dịp con không ở cạnh để vùi đầu vào công việc a.
“Cộc, cộc.” Đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, kéo lực chú ý của Kỷ Hiểu Ngạn từ chồng văn kiện ra.
“Tiểu Ngạn, em vẫn bận sao?” Cù Vân Tâm thấy Kỷ Hiểu Ngạn đang bận, có chút kinh nhạc hỏi. Lúc bình thường gã thấy cậu ấy lúc nào cũng nhàn nhã chơi đùa, lúc bận cũng là nhàn nhã bận, biểu tình nghiêm túc như vầy, gã chưa từng nhìn thấy đâu.
“Ừ, Vân Tâm, anh tới có chuyện gì không?”
“Không có, chính là tới thăm em một lát thôi.” Cù Vân Tâm lắc đầu, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng phủ nhận, nhưng tay lại không dấu vết với vào túi quần mình, nhanh chóng đút hai tấm vé xem phim vào đó, giấu kĩ.
“Sao hôm nay lại rảnh thế?” Đã nói rõ với Cù Vân Tâm, hơn nữa sau khi nói rõ, Kỷ Hiểu Ngạn cũng cảm nhận được là thái độ của Cù Vân Tâm với mình có chuyển biến, hơn nữa anh ta rất hay cố ý vô ý giúp đỡ mình, ngược lại khiến cho giữa mình và Cù Vân Tâm càng ngày càng có cảm giác ăn ý giữa hai người bạn.
“Có rảnh liền tới thăm em một lát.”
“Thế hả? Anh ngồi đi. Tôi châm trà giúp anh.”
“Khỏi, em tiếp tục làm đi, để anh tự làm là được rồi.”
Kỷ Hiểu Ngạn nghe thế, cũng biết người trước mặt nói thật lòng, hắn cũng không già mồm cái lão, bèn ngồi xuống tiếp tục làm công việc của mình, dù sao mình cũng đã quen rồi.
Cù Vân Tâm ngồi một bên, tận lực khống chế mình không nhìn chằm chằm Kỷ Hiểu Ngạn. Đem lực chú ý của mình dời cả sang bộ trà cụ.
“Ai….” Kỷ Hiểu Ngạn xoa xoa đầu, có chút đau đầu nhìn đống văn kiện trước mắt. Đúng là có chút không hiểu nổi,
Cù Vân Tâm nghe thấy tiếng thở dài của Kỷ Hiểu Ngạn bèn quay đầu sang, kết quả là nhìn thấy Kỷ Hiểu Ngạn mặt mày ủ ê nhìn chồng văn kiện trước mắt, thế là biết em ấy xem không hiểu rồi.
Trên mặt của gã lộ ra biểu tình sủng nịnh, tâm tình thoải mái, giống như thường ngày bắt đầu bắt tay vào dạy em ấy.
Edit bon chen: Tớ đảm bảo là truyện này 100% không đổi công, Leblan sẽ là công của Kỷ Hiểu Ngạn từ đầu đến cuối truyện.
“Phil, con…”
“Con cứ thế đấy, con cứ thế đây, cha bắt nạt con, cha bắt nạt con.” Tiểu Phong cũng biết Leblan tức giận, bèn ra tay trước bắt đầu lớn tiếng tranh cãi ầm ĩ, “Con sẽ không bao giờ xin lỗi, không đâu, không đâu.”
“Con….”
“Leblan, con dẫn người đi chữa thương trước đã, Phil còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, so đo làm gì.” Thấy con mình đột ngột tăng vọt âm điệu liên, Lộ biết con đã thật sự tức giận rồi, vội vàng ngắt lời nó, tiêu diệt trận khắc khẩu này mất sạch tung tích.
“Đúng thật, ba ba.” Leblan miễn cưỡng bình ổn lửa giận của mình, gật đầu với Lộ ý bảo nói chuyện sau, không thèm nhìn đứa con bên cạnh, ôm lấy Bạch Ánh đi thẳng lên lầu.
“Oa oa oa oa…..” Sau khi bóng dáng Leblan biến mất sau cầu thang, Tiểu Phong khóc toáng lên, những giọt nước mắt lớn chảy xuống từng giọt từng giọt một, tiếng khóc đầy áp lực kia khiến cho hai người ông đã sống cả đời đau xót không thôi. Hận không thể khóc thay cho nó.
Ông nội Lộ đứng lên, Hạ Tả cũng đứng lên theo.
Ông nội Lộ đi đến trước mặt cháu đích tôn nhà mình. Định khuyên nhủ mấy câu nhưng lại không dám khuyên nhủ, bộ dáng muốn nói lại thôi. Cuối cùng, hệt như đã quyết định xong, gọi: “Tiểu Phong ngoan! Tha thứ cho cha cháu nhé! Ông thấy Tiểu Phong lớn như vậy rồi, chắc chắn sẽ đồng ý thôi, đúng không nào?” Sau đó khom lưng xuống, sờ sờ đầu Tiểu Phong, nở một nụ cười hiền hòa với nó.
“Không đâu, không thèm tha thứ, hừ!” Nói xong, thằng cu thở phì phì còn dừng lực đập bàn một cái,”Hừ!” một tiếng biểu thị quyết tâm của mình. Vẻ mặt như vậy hình như lại càng chán ghét người cha vừa hung hung với mình hơn.
Lộ không nghĩ ra, vì sao mà mình vừa rồi rõ ràng khuyên nó tha thứ cho cha, thế nào mà lại biến thành. Ách….biến thành càng chán ghét hơn thế này? “Lộ, em cùng Tiểu Phong ra Vườn Địa Đàng chơi, anh lên lầu tìm Leblan.” Hạ Tả lạnh lùng liếc mắt nhìn cầu thang một cái, sau đó đè bả vai Lộ xuống.
Lộ liếc Hạ Tả, lại nhìn đứa cháu đang khóc đến đáng thương, bèn gật gật đầu, “Ừ, anh đi đi, ở đây để em lo.”
Trong thư phòng.
“Tiểu Ánh, em không sao chứ? Là tại Phil không hiểu chuyện….” Leblan giúp Bạch Ánh băng bó vết thương ở mắt cá chân xong, rồi mới nói xin lỗi với cậu ta.
“Không, trẻ con thôi mà, không phải chuyện gì lớn đâu, vừa rồi anh cũng hô to gọi nhỏ rồi. Ai…..” Bạch Ánh nghĩ đến một màn lúc trước, liền nhịn không được thở dài, vốn ấn tượng của nhóc đó đối với mình đã không tốt rồi, vừa rồi lại như vậy, sau này nếu muốn ở chung hòa thuận với nó, hình như sẽ càng không dễ dàng hơn.
Leblan cau mày nhìn cái chân bị băng bó của Bạch Ánh, chân sưng thêm một vòng. Thấy vẻ mặt cậu ta rõ ràng là có chút buồn bực, không vui, trong lòng không biết vì sao lại xuất hiện thêm một chút mất hứng. Trẻ con thôi mà, Leblan không rõ Bạch Ánh đang nghĩ gì trong lòng chợt có cảm giác là lạ.
“Cộc, cộc cộc, cộc cộc cộc” Tiếng gõ cửa rất lễ phép vang lên.
“Leblan, con đi theo cha một lát.” Ba Leb mở cửa, nhìn thoáng quá Bạch Ánh một cái, cho đến khi xác nhận Leblan đã băng bó xong cho Bạch Ánh mới mở miệng nói với Leblan.
“Chào bác trai!”
“Cha.”
“Ừ, Leblan đi theo cha.” Ba Leb cũng không quá để ý với câu chào của Bạch Ánh, chỉ thản nhiên đáp lại một câu, rồi đòi mang người đi, không cho người ta chút mặt mũi nào.
Bạch Ánh bị gạt sang một bên cũng biết mình không được bọn họ hoan nghênh, xấu hổ cười cười, không nói gì thêm nữa.
“Rồi, Bạch Ánh, em ở trong này hảo hảo nghỉ ngơi đi, chờ anh một lát.” Leblan trì độn cũng không nhận ra trong giọng nói của cha mình không hề có ý vui mừng nào với Bạch Ánh, trước khi đi còn dặn dò một phen.
“Vâng, anh mau đi đi!” Thấy ánh mắt ba Leb ngày càng lạnh như băng, Bạch Ánh có chút bất an thúc giục người trước mắt mau đi theo ba Leb.
Cho đến khi mắt thấy hai người nọ đã rời đi, Bạch Ánh mới bất đắc dĩ cười khổ nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Tự làm bậy không thể sống, có lẽ nhiều khi đúng là một dao hai lưỡi thật. Cứ tiếp tục như vậy….”
“Leblan, con có biết giờ con nên làm gì hay không?” Không có lửa giận, cũng không có kiên nhẫn, Hạ Tả dùng vẻ mặt bình thản hỏi người đàn ông trước mắt —— con trai mình. Hai con mắt lợi hại kia nhìn thẳng tắp về phía Leblan.
“Con biết.” Tuy rằng nói vậy nhưng hai mắt có chút mê mang, ba Leb cũng rõ rằng con mình có sức chiến đấu rất cao, nhưng lại không hề nghe hiểu câu nói trước của mình.
“Leblan, con đối với Bạch Ánh là dạng ý tưởng gì, tự con hảo hảo cân nhắc lại đi!” Ba Leb vốn muốn hảo hảo nói đạo lý với con mình, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng hoàn toàn không hiểu của con là đã biết tiến hành nói chuyện vào hôm nay là chuyện chắc chắn không thành công.
“Cha, con…..”
“Nghĩ xong thì trả lời câu hỏi của cha, đừng có nhất thời nóng lòng.”
Dứt lời, cũng không đợi Leblan nói thêm nữa, kéo người vợ vừa mới chạy tới hóng hớt rình xem của mình xoay người rời đi.
Đi ra ngoài cửa, ba Leb, không còn lạnh lùng như mới nãy nữa, đối mặt với người vợ hoạt bát của mình, ông ôm lấy thắt lưng Lộ, nhẹ nhàng hôn lên môi Lộ. Lộ tự động hé miệng ra, mặc cho đầu lưỡi Hạ Tả tiến quân thần tốc, dây dưa câu dẫn mình, cho đến khi hai gò má lộ đỏ bừng, hô hấp không thuận, ba Leb mới buông vợ mình ra. Ôm Lộ đi xuống cầu thang.
Lộ bị Hạ Tả hôn đến độ sắp hít thở không thông, mơ mơ hồ hồ theo Hạ Tả xuống lầu, quên sạch thứ mình muốn hỏi.
Cho đến khi đi tới Vườn Địa Đàng yên ắng, đứng trước mặt Tiểu Phong đang trong vườn hoa tàn sát hoa cỏ, Lộ mới chậm rãi vận động đầu óc. Oán giận liếc mắt nhìn chồng mình một cái, rồi chạy tới, ôm lấy nhóc con.
“Phil, cháu sao thế, không vui à?” Ông nội Lộ vuốt vuốt cái đầu của thằng cu đang rầu rĩ không vui, nhẹ giọng hỏi.
“Ông nội nhỏ, cháu muốn về nhà, cháu không muốn ở đây nữa.” Nghe thấy tiếng của ông nội nhỏ mình thích nhất, Tiểu Phong bèn ngả người ra phía sau tựa vào ông, để mình nằm trong lòng người nọ, trong tay còn nắm một lọn tóc thật dài của ông nội mình, kéo kéo trong tay.
Lộ vừa nghe thấy Tiểu Phong nói muốn về nhà liền nóng nảy, nhìn thằng bé xị mặt ra sau khi bị Leblan chỉnh đốn, ngay cả cười cũng không thèm cười nữa. Trong lòng thở dài một cái với bé con mẫn cảm, nói với nó rằng: “Phil, cháu tha thứ cho cha cháu đi, được chứ? Cha cháu rất đau cháu, nhưng chú Bạch là khách, cho nên cha cháu mới phải mắng cháu. Chúng ta phải lễ phép với khách chứ.” Dừng lại, có chút ý xấu nói thêm: “Thật ra vừa rồi ông nội nhỏ có gặp cha cháu, cha cháu đứng trên lầu trộm khóc nhè đó! Ông nói cho mình cháu thôi, cháu đừng kể với ai đó!”
“Thật ạ?” Tiểu Phong nghe thấy ông nội Lộ kể, cha nó khóc nhè ở trên lầu, trong lòng tưởng tượng một chút, lật tức trở nên vui vẻ. Cuối cùng “hi hi” nở nụ cười, khi nó nhìn thấy hành động lén lút của ông nội nhỏ thì lại càng thêm tin tưởng câu chuyện “Cha trộm khóc nhè” này!
“Kia, đừng đòi về nhà nữa a, quà của ông nội nhỏ ngày mai mới tới! Món quà này chắc chắn cháu sẽ rất thích, cháu mà về, không đưa tận tay được! Nhức đầu lắm.” Thấy Tiểu Phong đã đánh rơi ý định muốn về nhà, Lộ cố ý đế thêm.
“Thế thì được! Vì món quà của ông nội nhỏ nên cháu sẽ không về nữa, he he!” Vẻ mặt mắm thối nói xong, ngay cả Tiểu Phong cũng nhịn không được nở nụ cười.
Đứng dậy chạy vào trong vườn hoa, Tiểu Phong hệt như một chú bướm nhỏ chạy lăng xăng khắp nơi, cho đến xa thật xa Lộ rồi mới quay đầu lại, miệng ôn ào: “Ông nội nhỏ, ông đuổi theo cháu đi! Chắc chắn ông không đuổi kịp cháu được đâu! Ha ha ha!!” Sau đó lại chạy ra xa.
“Được lắm! Cho cháu xem ông có đuổi kịp cháu hay không! Chạy mau lên! Yêu quái tới đây!!!” Nói rồi, Lộ làm mặt quỷ, vội vàng chạy theo.
Hạ Tả nhìn hai ông cháu vui cười đùa giỡn trong vườn hoa, chỉ cảm thấy cái cảnh tượng này hình như đã xuất hiện trong giấc mơ của mình vô số lần —— ấp áp và hạnh phúc.
Khác với đứa con đang nô đùa trong vườn hoa, Kỷ Hiểu Ngạn còn đang cố gắng sửa lý chồng tài liệu cao như núi trên bàn làm việc.
Vừa mới liên lạc với con xong, giờ Kỷ Hiểu Ngạn có thể hết sức chăm chú vùi đầu vào đống công việc trước mắt được rồi, hiệu suất như vậy thật ra cũng không phải quá cao, non nửa ngày mới thu phục được một “ngọn núi bé tí teo”.
Nhưng nhìn mấy chồng văn kiện trước mặt, hắn nhận mệnh lắc đầu, tiếp tục vùi đầu vào, khó lắm mới có dịp con không ở cạnh để vùi đầu vào công việc a.
“Cộc, cộc.” Đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, kéo lực chú ý của Kỷ Hiểu Ngạn từ chồng văn kiện ra.
“Tiểu Ngạn, em vẫn bận sao?” Cù Vân Tâm thấy Kỷ Hiểu Ngạn đang bận, có chút kinh nhạc hỏi. Lúc bình thường gã thấy cậu ấy lúc nào cũng nhàn nhã chơi đùa, lúc bận cũng là nhàn nhã bận, biểu tình nghiêm túc như vầy, gã chưa từng nhìn thấy đâu.
“Ừ, Vân Tâm, anh tới có chuyện gì không?”
“Không có, chính là tới thăm em một lát thôi.” Cù Vân Tâm lắc đầu, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng phủ nhận, nhưng tay lại không dấu vết với vào túi quần mình, nhanh chóng đút hai tấm vé xem phim vào đó, giấu kĩ.
“Sao hôm nay lại rảnh thế?” Đã nói rõ với Cù Vân Tâm, hơn nữa sau khi nói rõ, Kỷ Hiểu Ngạn cũng cảm nhận được là thái độ của Cù Vân Tâm với mình có chuyển biến, hơn nữa anh ta rất hay cố ý vô ý giúp đỡ mình, ngược lại khiến cho giữa mình và Cù Vân Tâm càng ngày càng có cảm giác ăn ý giữa hai người bạn.
“Có rảnh liền tới thăm em một lát.”
“Thế hả? Anh ngồi đi. Tôi châm trà giúp anh.”
“Khỏi, em tiếp tục làm đi, để anh tự làm là được rồi.”
Kỷ Hiểu Ngạn nghe thế, cũng biết người trước mặt nói thật lòng, hắn cũng không già mồm cái lão, bèn ngồi xuống tiếp tục làm công việc của mình, dù sao mình cũng đã quen rồi.
Cù Vân Tâm ngồi một bên, tận lực khống chế mình không nhìn chằm chằm Kỷ Hiểu Ngạn. Đem lực chú ý của mình dời cả sang bộ trà cụ.
“Ai….” Kỷ Hiểu Ngạn xoa xoa đầu, có chút đau đầu nhìn đống văn kiện trước mắt. Đúng là có chút không hiểu nổi,
Cù Vân Tâm nghe thấy tiếng thở dài của Kỷ Hiểu Ngạn bèn quay đầu sang, kết quả là nhìn thấy Kỷ Hiểu Ngạn mặt mày ủ ê nhìn chồng văn kiện trước mắt, thế là biết em ấy xem không hiểu rồi.
Trên mặt của gã lộ ra biểu tình sủng nịnh, tâm tình thoải mái, giống như thường ngày bắt đầu bắt tay vào dạy em ấy.
Edit bon chen: Tớ đảm bảo là truyện này 100% không đổi công, Leblan sẽ là công của Kỷ Hiểu Ngạn từ đầu đến cuối truyện.
Danh sách chương