Ban đêm, từ Thế giới cổ tích về nhà, Kỷ Hiểu Ngạn theo dõi Tiểu Phong, thấy trong ánh mắt con lộ ra sự ảo não nho nhỏ, cái mày nhăn thành một đường của Kỷ Hiểu Ngạn cũng không hề thả lỏng, nhếch nhếch môi khiến cho cái mặt thanh tú của hắn có thêm nét nghiêm túc không thể diễn đạt thành lời.
Vươn tay, chộp lấy vai thằng nhỏ kéo qua, Kỷ Hiểu Ngạn giơ tay quơ tiểu thối bên cạnh mình lại, rồi vui vui vẻ vẻ để bọn nhóc tự nói chuyện.
Tiểu Phong ảo não liếc mắt nhìn ba ba mình một cái, nhìn vị ba ba đêm nay hình như không giống như mọi ngày, cảm giác được rằng hình như ba ba đang giận mình gì đó, lại chẳng rõ là mình đã làm gì sai, nhưng nhìn ánh mắt của Kỷ Hiểu Ngạn, Tiểu Phong không biết tại sao trong lòng lại có một chút chột dạ nho nhỏ, hệt như mình đã làm sai chuyện gì đó.
“Con biết mình sai ở đâu chưa?” Kỷ Hiểu Ngạn nhìn chằm chằm đứa nhỏ, có nề có nếp mở miệng hỏi. Hắn hy vọng đứa nhỏ trước mặt có thể nhận ra sai lầm của mình để sửa lại cho đúng.
“Con sai rồi, ba ba.” Mặc kệ mình có sai hay không thì vẫn phải nói vậy, vì thế nên khi Tiểu Phong nghe thấy câu hỏi của Kỷ Hiểu Ngạn, hốc mắt thoáng cái đã đỏ lên, giọng nói mang theo ít nghẹn ngào, mở to mắt lên án nhìn Kỷ Hiểu Ngạn. Hoàn toàn không biết cái bộ dạng này của mình khiến cho Kỷ Hiểu Ngạn có cảm giác rằng: không phải do mình phạm sai lầm, mà là ba ba cố tình gây sự. Mình không có biện pháp gì khác nên đành nhận sai. Bộ dạng ấm ức kia của nó đích thực có thể khiến người ta dùng ánh mắt lên án và không đồng tình để nhìn hắn.
“Được, con đã nhận con sai, vậy con nói xem con sai ở đâu nào.” Kỷ Hiểu Ngạn chẳng hề bị bộ dạng đáng thương hề hề của con trai đả động. Hắn càng thấy vẻ mặt đáng thương của con thì lòng hắn lại càng thấy khổ sở, thấy con lộ ra biểu tình khổ sở khi nghe câu hỏi của mình, nói thật, trong lòng hắn cũng khổ sở lắm chứ, nhưng vì muốn dạy dỗ nó cho tốt, nên Kỷ Hiểu Ngạn đành phải quyết tâm làm đến cùng.
“Con, con không nên tìm ba cáo trạng.” Tiểu Phong thật cẩn thận nói ra. Vừa nói lại còn vừa len lén nhìn trộm Kỷ Hiểu Ngạn, bởi vì chính nó cũng không biết mình đã sai ở đây, đây là đoán mò thôi.
Kỷ Hiểu Ngạn nhìn nó một cái, không lên tiếng, nhưng trong mắt hắn rõ ràng đã nói cho Tiểu Phong hay, hắn tức giận không phải vì nguyên nhân đó.
Thấy cha mình không nói gì, Tiểu Phong đã biết rằng mình đã đoán sai, lo sợ bất an suy ngẫm một hồi, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, mới do dự nói: “Con, con không nên đánh anh trong lúc người ta giúp con tắm rửa! Sao?” Những lời nảy thực sự không có chút lo lắng nào, đoạn trước còn có do dự, đoạn sau trực tiếp biến thành câu nghi vẫn luôn.
Nghe thấy lý do của con, Kỷ Hiểu Ngạn mới thở dài, bản thân hắn trong lòng cũng tràn đầy rối rắm thấp thỏm, nhóc con còn nhỏ, giáo dục nghiêm khắc như thế liệu có tốt hay không? Nhưng mỗi lần nghĩ thế, sau đó cái kí ức đã bị phủi bụi trong trí óc lại hiện lên, không muốn mình chiều hư con, nên mới bức bách bản thân không thể không làm như vậy.
Tuy rằng đời trước của hắn chưa từng nhìn xem cuộc sống của Tiểu Phong khi lớn lên là cái dạng gì, nhưng có thể đoán chắc được rằng thằng bé này chắc chắn đã hỏng từ những lời nói và hành động của nó khi còn bé, cho dù…..
Ai…, nghĩ đến điểm này, Kỷ Hiểu Ngạn lại thấy tim mình đau đến khó chịu.
Ôm lấy đứa nhỏ đang khóc không thành tiếng trước mặt. Kỷ Hiểu Ngạn mềm lòng, vỗ vỗ lưng nó, sờ sờ đầu nó, không hề lên tiếng an ủi nó, mà chỉ dịu dàng giảng giải cho nó hiểu:
“Tiểu Phong, lúc con chơi với anh trưa nay, quần áo bẩn cả, anh mang con đi tắm rửa là có ý tốt! Con không thể bởi vì mình không muốn nên bắt sâu dọa anh, còn đánh anh đến độ hằn cả bàn tay lên mặt anh được. Vậy là một đứa trẻ không lễ phép, sẽ không có ai thích con đâu, biết không?”
Tiểu Phong vẫn luôn an tĩnh nghe, nhưng khi nghe thấy câu cuối cùng của Kỷ Hiểu Ngạn: không có ai thích con, thì lật tức phản bác lại: “Không đâu, Kano sẽ thích con, anh ấy nói thế mà.” Nói xong, đôi mắt nhỏ còn giương cao lên, đắc ý dào dạt nhìn Kỷ Hiểu Ngạn.
“Con không thể bởi vì người ta thích con nên cứ đối đãi với Kano thế được, nếu con cứ tiếp tục như vậy, Kano sẽ không thích con nữa đâu.”
“Có, anh ấy nói có.” Thật ra Tiểu Phong cũng không nghe hiểu ba ba đang nói gì cho lắm, nhưng nó vẫn nghe hiểu cái câu: Kano sẽ không thích con nữa. Nội tâm nó không hiểu vì sao lại cảm thấy khó chịu ghê gớm, ngay cả lúc không tìm thấy mô hình cơ giác cha tặng cũng không cảm thấy khó chịu như thế. Thế nên, vừa nghe cha nói xong nó liền lật tức phản bác lại.
“Ách… Chính là, con làm thế là không đúng, không thể thị sủng mà kiêu, không thể bắt nạt người ta, nếu cứ tiếp tục bắt nạt anh trai mình, anh sẽ không chơi với con nữa, sẽ tìm những đứa trẻ khác để chơi đấy.”
Tốt rồi! Kỷ Hiểu Ngạn tích cực nói cùng một đứa nhóc. Vì chưa từng nuôi con nên hắn không biết, hành vi sáng nay của Tiểu Phong thật ra cũng là hành vi rất bình thường của một nhóc con hai tuổi, chính là một thằng cu bướng bỉnh thôi mà.
… …
“Oa, nha nha nha…, ba ba bắt nạt con!!!!” Tiếng khóc kinh thiên động địa vang lên.
Kỷ Hiểu Ngạn sợ ngây người, sao nhóc con này đột nhiên lại khóc toáng lên như thế? Vì thế nên chiến cuộc dạy dỗ con cứ như vậy chưa kịp bắt đầu đã vội kết thúc.
Nhưng nghiêm vụ dỗ con thì mới chỉ bắt đầu thôi…
“Tiểu Phong, rốt cục thì con có ngủ hay không đây? Đừng có lăn lội nữa! Đêm nay con làm sao thế?” Kỷ Hiểu Ngạn thật vất vả mới dỗ được con vào giường, sức lực đã cạn sạch. Trong đêm khuya yên tĩnh, cái Kỷ Hiểu Ngạn muốn chỉ là một giấc ngủ, nhưng đứa con lại chẳng hề hợp tác.
Xoay người, Kỷ Hiểu Ngạn ôm con vào trong ngực, cái giường dành cho trẻ con bên cạnh ban đầu đã bị dỡ bỏ, bây giờ Kỷ Hiểu Ngạn toàn gọi con lên ngủ trên giường lớn. Kỷ Hiểu Ngạn vừa ôm con vừa xoa xoa lưng nó, miệng hát đồng dao, dỗ nhóc con ngủ.
Hát thật lâu, mí mắt của mình đã bắt đầu đánh nhau loạn xạ, nhưng hai mắt nhóc con vẫn mở ra thiệt lớn, bên trong chẳng hề có một tia buồn ngủ nào. Không có cách nào khác, Kỷ Hiểu Ngạn đành phải vừa ngáp liên tục vừa đứng dậy bật đèn.
“Ba kể chuyện xưa cho con, xong thì ngủ nhé?” Nói xong lật tức cầm lấy cuốn truyện đặt trên tủ đầu giường, còn dùng tay ra sức bóp bóp má mình, tự khiến mình tỉnh táo hơn một chút.
Sau đó mới dùng cái giọng đầy buồn ngủ chậm rãi đọc câu truyện cổ tích mà bản thân mình cũng thích.
“Ba ba, con không muốn nghe” Tiểu Phong thấy Kỷ Hiểu Ngạn ghé vào tai nó đọc sách, là câu chuyện mà mọi lần nó rất thích nghe nhưng đêm nay nó lại không muốn nghe, nó muốn làm chuyện khác.
“A.” Kỷ Hiểu Ngạn nghe thấy, gật gật đầu một cái, mắt mũi nhắm tịt hệt như sắp ngủ đến nơi rồi.
Tiểu Phong đang nằm thấy ba ba mình hoàn toàn không có phản ứng gì, lại khóc toáng lên.
“Được rồi! Nói đi, con muốn gì?” Bị tiếng khóc làm cho bừng tỉnh, Kỷ Hiểu Ngạn đành chịu thua, dẫu cho con có muốn cái gì, ba cũng cho con hết. Hắn ở trong lòng giận dữ nghĩ.
“Con, con muốn cùng…., con muốn đi nhà cầu, ba đừng đi theo.” Lời vốn định nói ra, đến miệng rồi mà lại nuốt trôi xuống.
“Thật sao?” Kỷ Hiểu Ngạn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn con trai của mình —— tràn ngập ý không tin.
“Không, con, con muốn nói chuyện với anh.” Được rồi, vì lẽ đó nên mới giằng co với ba cả đêm.
Bất đắc dĩ nhìn bộ dạng không tự nhiên của con, Kỷ Hiểu Ngạn khuyên nhủ: “Giờ anh ngủ mất rồi, mai chúng ta đến tìm anh được chứ? Ngoan, ngủ đi! Tiểu Phong nghe lời nhất.” Kỷ Hiểu Ngạn nói có lệ xong bèn nằm xuống giường một lần nữa.
“Không được, không được, muốn bây giờ cơ! Ba ba, con muốn bây giờ có, được chứ?” Tiểu Phong ngồi xuống làm nũng, nắm lấy cánh tay Kỷ Hiểu Ngạn lắc lắc.
Nhưng chẳng có ai đáp lại nó, trả lời nó chỉ là tiếng ngáy khe khẽ. Kỷ Hiểu Ngạn thật sự đã mệt quá độ, ban ngày vội vàng cả ngày, buổi tối lại hết dạy con lại đến dỗ con, tinh lực cũng chẳng còn bao nhiêu.
“Được rồi, mình tự đi.” Tiểu Phong cũng chẳng quấn lấy Kỷ Hiểu Ngạn nữa mà lén lút bò xuống giường. May là vì Kỷ Hiểu Ngạn lo lắng cho con nên đã đổi giường thành cái dạng thấp tè tè này, cho dù là Tiểu Phong chân tay ngắn ngủi cũng có thể trèo lên trèo xuống thuận lời.
Tiểu Phong bò xuống giường xong liền đi chân trần ra cửa, nhìn cái cửa phòng cao lớn, ánh mắt lộ ra nét khinh bỉ, bĩu môi, lại đi về phía chân giường.
Mắt thấy ba ba đã ngủ say như chết, Tiểu Phong liền ngồi xuống, quang minh chính đại mở quang não ra, sau đó lục tìm cái tên Kano trong danh sách thông tin của nó, rồi chọn vào nút gọi.
Nếu để cho cha của nó —— thiếu tướng Leblan biết, khẳng định sẽ rất buồn bã, bởi bản thân gã ta trong danh sách thông tin thế nhưng lại không được xếp hạng nhất, mà nếu để gã biết gã được con xếp vào hạng bốn, mà trong danh sách thông tin của Tiểu Phong bất quá cũng chỉ có bốn người, vậy thì trên mặt gã hẳn sẽ hiện ra nét phấn khích cực độ ha!
Tiểu Phong không chút nghĩ ngợi, nó đang bám riết không tha cuộc gọi này, cho đến khi nghe thấy một vài tiếng “Nho nhỏ”, quang não đối phương mới kết nối với nó. Mặc áo ngủ, Kano xoa xoa mắt xuất hiện trước mắt Tiểu Phong.
“Tiểu Phong, em sao thế?” Kano mắt mũi buồn ngủ gật gù nhìn đứa nhỏ khóc đến đỏ mắt trước mặt. Sự buồn ngủ trong lòng thoáng chốc đã tản đi đâu hết cả.
“Kano, anh sẽ vẫn chơi với em chứ?’ Không đầu không đuôi, Tiểu Phong cứ thế hỏi một câu như vậy. Hỏi xong còn dùng ánh mắt chờ mong nhìn người đối diện.
Kano tuy không hiểu em ấy nói gì, nhưng nghe thấy câu này thì vẫn trả lời lại theo phản xạ có điều kiện: “Đương nhiên rồi, anh chỉ chơi với mình em thôi.” Khi nói những lời này, mặt Kano rất nghiêm túc, ánh mắt nghiêm túc nhìn chăm chú vào con người đối diện, dáng người nho nhỏ mà lại mang biểu tình không xứng như vậy thật sự khiến người ta có một cảm giác không sao có thể nhịn được người, nhưng vào lúc này lại hoàn toàn không hề có cảm giác đó.
“Thật chứ? Em đánh anh, anh sẽ vẫn thích em sao?” Tiểu Phong nở nụ cười, yên tâm rồi, vừa ngáp vừa hỏi vậy.
Kano gãi gãi đầu, trên khuôn mặt thanh tú xuất hiện nụ cười ngại ngùng, có chút xấu hổ nhỏ giọng nói: “Sẽ không, ba ba nói, bị vợ đánh tức là vợ rất có ý với mình.” Sau đó vui sướng hỏi: “Tiểu Phong đánh anh, tức là rất có ý với anh sao?”
“Dạ” hoàn toàn không hiểu ý tứ của anh nên Tiểu Phong đành trả lời như vậy. Mà người đối diện thật ra cũng không rõ, đây là lời ba mẹ nói khi liếc mắt đưa tình, Kano thấy thế cũng rất vui. Nó chỉ biết là, thì ra vợ mình cũng thích mình ha.
… …
“Kia, em làm vợ anh chứ?” Một giây trước khi Tiểu Phong tắt quang não, Kano vội vàng hỏi: “Người làm vợ anh, sau này anh sẽ để lại đồ ăn ngon cho, sẽ cùng chơi đùa với em ấy, ở cùng một chỗ vĩnh viễn,….còn có cả….à….Anh còn sẽ bảo vệ em ấy nữa!”
“Được rồi! Em đây chính là vợ anh!” Tiểu Phong nghe thấy có nhiều thứ tốt như vậy, đặc biệt là khi nghe thấy “ăn ngon” hai mắt đều sáng bừng lên, tự gả mình ra ngoài dễ dàng.
Vì thế cứ như vậy, dưới mí mắt của Kỷ Hiệu Ngạn, hai đứa nhỏ cộng tuổi vào cũng không đến mười tuổi không hiểu vì nguyên nhân gì lại tư định cả đời luôn.
Mà vị ba ba không biết chuyện, còn đang ngủ say, mãi sau này mới biết chuyện đã tức đến giơ chân.
Vươn tay, chộp lấy vai thằng nhỏ kéo qua, Kỷ Hiểu Ngạn giơ tay quơ tiểu thối bên cạnh mình lại, rồi vui vui vẻ vẻ để bọn nhóc tự nói chuyện.
Tiểu Phong ảo não liếc mắt nhìn ba ba mình một cái, nhìn vị ba ba đêm nay hình như không giống như mọi ngày, cảm giác được rằng hình như ba ba đang giận mình gì đó, lại chẳng rõ là mình đã làm gì sai, nhưng nhìn ánh mắt của Kỷ Hiểu Ngạn, Tiểu Phong không biết tại sao trong lòng lại có một chút chột dạ nho nhỏ, hệt như mình đã làm sai chuyện gì đó.
“Con biết mình sai ở đâu chưa?” Kỷ Hiểu Ngạn nhìn chằm chằm đứa nhỏ, có nề có nếp mở miệng hỏi. Hắn hy vọng đứa nhỏ trước mặt có thể nhận ra sai lầm của mình để sửa lại cho đúng.
“Con sai rồi, ba ba.” Mặc kệ mình có sai hay không thì vẫn phải nói vậy, vì thế nên khi Tiểu Phong nghe thấy câu hỏi của Kỷ Hiểu Ngạn, hốc mắt thoáng cái đã đỏ lên, giọng nói mang theo ít nghẹn ngào, mở to mắt lên án nhìn Kỷ Hiểu Ngạn. Hoàn toàn không biết cái bộ dạng này của mình khiến cho Kỷ Hiểu Ngạn có cảm giác rằng: không phải do mình phạm sai lầm, mà là ba ba cố tình gây sự. Mình không có biện pháp gì khác nên đành nhận sai. Bộ dạng ấm ức kia của nó đích thực có thể khiến người ta dùng ánh mắt lên án và không đồng tình để nhìn hắn.
“Được, con đã nhận con sai, vậy con nói xem con sai ở đâu nào.” Kỷ Hiểu Ngạn chẳng hề bị bộ dạng đáng thương hề hề của con trai đả động. Hắn càng thấy vẻ mặt đáng thương của con thì lòng hắn lại càng thấy khổ sở, thấy con lộ ra biểu tình khổ sở khi nghe câu hỏi của mình, nói thật, trong lòng hắn cũng khổ sở lắm chứ, nhưng vì muốn dạy dỗ nó cho tốt, nên Kỷ Hiểu Ngạn đành phải quyết tâm làm đến cùng.
“Con, con không nên tìm ba cáo trạng.” Tiểu Phong thật cẩn thận nói ra. Vừa nói lại còn vừa len lén nhìn trộm Kỷ Hiểu Ngạn, bởi vì chính nó cũng không biết mình đã sai ở đây, đây là đoán mò thôi.
Kỷ Hiểu Ngạn nhìn nó một cái, không lên tiếng, nhưng trong mắt hắn rõ ràng đã nói cho Tiểu Phong hay, hắn tức giận không phải vì nguyên nhân đó.
Thấy cha mình không nói gì, Tiểu Phong đã biết rằng mình đã đoán sai, lo sợ bất an suy ngẫm một hồi, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, mới do dự nói: “Con, con không nên đánh anh trong lúc người ta giúp con tắm rửa! Sao?” Những lời nảy thực sự không có chút lo lắng nào, đoạn trước còn có do dự, đoạn sau trực tiếp biến thành câu nghi vẫn luôn.
Nghe thấy lý do của con, Kỷ Hiểu Ngạn mới thở dài, bản thân hắn trong lòng cũng tràn đầy rối rắm thấp thỏm, nhóc con còn nhỏ, giáo dục nghiêm khắc như thế liệu có tốt hay không? Nhưng mỗi lần nghĩ thế, sau đó cái kí ức đã bị phủi bụi trong trí óc lại hiện lên, không muốn mình chiều hư con, nên mới bức bách bản thân không thể không làm như vậy.
Tuy rằng đời trước của hắn chưa từng nhìn xem cuộc sống của Tiểu Phong khi lớn lên là cái dạng gì, nhưng có thể đoán chắc được rằng thằng bé này chắc chắn đã hỏng từ những lời nói và hành động của nó khi còn bé, cho dù…..
Ai…, nghĩ đến điểm này, Kỷ Hiểu Ngạn lại thấy tim mình đau đến khó chịu.
Ôm lấy đứa nhỏ đang khóc không thành tiếng trước mặt. Kỷ Hiểu Ngạn mềm lòng, vỗ vỗ lưng nó, sờ sờ đầu nó, không hề lên tiếng an ủi nó, mà chỉ dịu dàng giảng giải cho nó hiểu:
“Tiểu Phong, lúc con chơi với anh trưa nay, quần áo bẩn cả, anh mang con đi tắm rửa là có ý tốt! Con không thể bởi vì mình không muốn nên bắt sâu dọa anh, còn đánh anh đến độ hằn cả bàn tay lên mặt anh được. Vậy là một đứa trẻ không lễ phép, sẽ không có ai thích con đâu, biết không?”
Tiểu Phong vẫn luôn an tĩnh nghe, nhưng khi nghe thấy câu cuối cùng của Kỷ Hiểu Ngạn: không có ai thích con, thì lật tức phản bác lại: “Không đâu, Kano sẽ thích con, anh ấy nói thế mà.” Nói xong, đôi mắt nhỏ còn giương cao lên, đắc ý dào dạt nhìn Kỷ Hiểu Ngạn.
“Con không thể bởi vì người ta thích con nên cứ đối đãi với Kano thế được, nếu con cứ tiếp tục như vậy, Kano sẽ không thích con nữa đâu.”
“Có, anh ấy nói có.” Thật ra Tiểu Phong cũng không nghe hiểu ba ba đang nói gì cho lắm, nhưng nó vẫn nghe hiểu cái câu: Kano sẽ không thích con nữa. Nội tâm nó không hiểu vì sao lại cảm thấy khó chịu ghê gớm, ngay cả lúc không tìm thấy mô hình cơ giác cha tặng cũng không cảm thấy khó chịu như thế. Thế nên, vừa nghe cha nói xong nó liền lật tức phản bác lại.
“Ách… Chính là, con làm thế là không đúng, không thể thị sủng mà kiêu, không thể bắt nạt người ta, nếu cứ tiếp tục bắt nạt anh trai mình, anh sẽ không chơi với con nữa, sẽ tìm những đứa trẻ khác để chơi đấy.”
Tốt rồi! Kỷ Hiểu Ngạn tích cực nói cùng một đứa nhóc. Vì chưa từng nuôi con nên hắn không biết, hành vi sáng nay của Tiểu Phong thật ra cũng là hành vi rất bình thường của một nhóc con hai tuổi, chính là một thằng cu bướng bỉnh thôi mà.
… …
“Oa, nha nha nha…, ba ba bắt nạt con!!!!” Tiếng khóc kinh thiên động địa vang lên.
Kỷ Hiểu Ngạn sợ ngây người, sao nhóc con này đột nhiên lại khóc toáng lên như thế? Vì thế nên chiến cuộc dạy dỗ con cứ như vậy chưa kịp bắt đầu đã vội kết thúc.
Nhưng nghiêm vụ dỗ con thì mới chỉ bắt đầu thôi…
“Tiểu Phong, rốt cục thì con có ngủ hay không đây? Đừng có lăn lội nữa! Đêm nay con làm sao thế?” Kỷ Hiểu Ngạn thật vất vả mới dỗ được con vào giường, sức lực đã cạn sạch. Trong đêm khuya yên tĩnh, cái Kỷ Hiểu Ngạn muốn chỉ là một giấc ngủ, nhưng đứa con lại chẳng hề hợp tác.
Xoay người, Kỷ Hiểu Ngạn ôm con vào trong ngực, cái giường dành cho trẻ con bên cạnh ban đầu đã bị dỡ bỏ, bây giờ Kỷ Hiểu Ngạn toàn gọi con lên ngủ trên giường lớn. Kỷ Hiểu Ngạn vừa ôm con vừa xoa xoa lưng nó, miệng hát đồng dao, dỗ nhóc con ngủ.
Hát thật lâu, mí mắt của mình đã bắt đầu đánh nhau loạn xạ, nhưng hai mắt nhóc con vẫn mở ra thiệt lớn, bên trong chẳng hề có một tia buồn ngủ nào. Không có cách nào khác, Kỷ Hiểu Ngạn đành phải vừa ngáp liên tục vừa đứng dậy bật đèn.
“Ba kể chuyện xưa cho con, xong thì ngủ nhé?” Nói xong lật tức cầm lấy cuốn truyện đặt trên tủ đầu giường, còn dùng tay ra sức bóp bóp má mình, tự khiến mình tỉnh táo hơn một chút.
Sau đó mới dùng cái giọng đầy buồn ngủ chậm rãi đọc câu truyện cổ tích mà bản thân mình cũng thích.
“Ba ba, con không muốn nghe” Tiểu Phong thấy Kỷ Hiểu Ngạn ghé vào tai nó đọc sách, là câu chuyện mà mọi lần nó rất thích nghe nhưng đêm nay nó lại không muốn nghe, nó muốn làm chuyện khác.
“A.” Kỷ Hiểu Ngạn nghe thấy, gật gật đầu một cái, mắt mũi nhắm tịt hệt như sắp ngủ đến nơi rồi.
Tiểu Phong đang nằm thấy ba ba mình hoàn toàn không có phản ứng gì, lại khóc toáng lên.
“Được rồi! Nói đi, con muốn gì?” Bị tiếng khóc làm cho bừng tỉnh, Kỷ Hiểu Ngạn đành chịu thua, dẫu cho con có muốn cái gì, ba cũng cho con hết. Hắn ở trong lòng giận dữ nghĩ.
“Con, con muốn cùng…., con muốn đi nhà cầu, ba đừng đi theo.” Lời vốn định nói ra, đến miệng rồi mà lại nuốt trôi xuống.
“Thật sao?” Kỷ Hiểu Ngạn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn con trai của mình —— tràn ngập ý không tin.
“Không, con, con muốn nói chuyện với anh.” Được rồi, vì lẽ đó nên mới giằng co với ba cả đêm.
Bất đắc dĩ nhìn bộ dạng không tự nhiên của con, Kỷ Hiểu Ngạn khuyên nhủ: “Giờ anh ngủ mất rồi, mai chúng ta đến tìm anh được chứ? Ngoan, ngủ đi! Tiểu Phong nghe lời nhất.” Kỷ Hiểu Ngạn nói có lệ xong bèn nằm xuống giường một lần nữa.
“Không được, không được, muốn bây giờ cơ! Ba ba, con muốn bây giờ có, được chứ?” Tiểu Phong ngồi xuống làm nũng, nắm lấy cánh tay Kỷ Hiểu Ngạn lắc lắc.
Nhưng chẳng có ai đáp lại nó, trả lời nó chỉ là tiếng ngáy khe khẽ. Kỷ Hiểu Ngạn thật sự đã mệt quá độ, ban ngày vội vàng cả ngày, buổi tối lại hết dạy con lại đến dỗ con, tinh lực cũng chẳng còn bao nhiêu.
“Được rồi, mình tự đi.” Tiểu Phong cũng chẳng quấn lấy Kỷ Hiểu Ngạn nữa mà lén lút bò xuống giường. May là vì Kỷ Hiểu Ngạn lo lắng cho con nên đã đổi giường thành cái dạng thấp tè tè này, cho dù là Tiểu Phong chân tay ngắn ngủi cũng có thể trèo lên trèo xuống thuận lời.
Tiểu Phong bò xuống giường xong liền đi chân trần ra cửa, nhìn cái cửa phòng cao lớn, ánh mắt lộ ra nét khinh bỉ, bĩu môi, lại đi về phía chân giường.
Mắt thấy ba ba đã ngủ say như chết, Tiểu Phong liền ngồi xuống, quang minh chính đại mở quang não ra, sau đó lục tìm cái tên Kano trong danh sách thông tin của nó, rồi chọn vào nút gọi.
Nếu để cho cha của nó —— thiếu tướng Leblan biết, khẳng định sẽ rất buồn bã, bởi bản thân gã ta trong danh sách thông tin thế nhưng lại không được xếp hạng nhất, mà nếu để gã biết gã được con xếp vào hạng bốn, mà trong danh sách thông tin của Tiểu Phong bất quá cũng chỉ có bốn người, vậy thì trên mặt gã hẳn sẽ hiện ra nét phấn khích cực độ ha!
Tiểu Phong không chút nghĩ ngợi, nó đang bám riết không tha cuộc gọi này, cho đến khi nghe thấy một vài tiếng “Nho nhỏ”, quang não đối phương mới kết nối với nó. Mặc áo ngủ, Kano xoa xoa mắt xuất hiện trước mắt Tiểu Phong.
“Tiểu Phong, em sao thế?” Kano mắt mũi buồn ngủ gật gù nhìn đứa nhỏ khóc đến đỏ mắt trước mặt. Sự buồn ngủ trong lòng thoáng chốc đã tản đi đâu hết cả.
“Kano, anh sẽ vẫn chơi với em chứ?’ Không đầu không đuôi, Tiểu Phong cứ thế hỏi một câu như vậy. Hỏi xong còn dùng ánh mắt chờ mong nhìn người đối diện.
Kano tuy không hiểu em ấy nói gì, nhưng nghe thấy câu này thì vẫn trả lời lại theo phản xạ có điều kiện: “Đương nhiên rồi, anh chỉ chơi với mình em thôi.” Khi nói những lời này, mặt Kano rất nghiêm túc, ánh mắt nghiêm túc nhìn chăm chú vào con người đối diện, dáng người nho nhỏ mà lại mang biểu tình không xứng như vậy thật sự khiến người ta có một cảm giác không sao có thể nhịn được người, nhưng vào lúc này lại hoàn toàn không hề có cảm giác đó.
“Thật chứ? Em đánh anh, anh sẽ vẫn thích em sao?” Tiểu Phong nở nụ cười, yên tâm rồi, vừa ngáp vừa hỏi vậy.
Kano gãi gãi đầu, trên khuôn mặt thanh tú xuất hiện nụ cười ngại ngùng, có chút xấu hổ nhỏ giọng nói: “Sẽ không, ba ba nói, bị vợ đánh tức là vợ rất có ý với mình.” Sau đó vui sướng hỏi: “Tiểu Phong đánh anh, tức là rất có ý với anh sao?”
“Dạ” hoàn toàn không hiểu ý tứ của anh nên Tiểu Phong đành trả lời như vậy. Mà người đối diện thật ra cũng không rõ, đây là lời ba mẹ nói khi liếc mắt đưa tình, Kano thấy thế cũng rất vui. Nó chỉ biết là, thì ra vợ mình cũng thích mình ha.
… …
“Kia, em làm vợ anh chứ?” Một giây trước khi Tiểu Phong tắt quang não, Kano vội vàng hỏi: “Người làm vợ anh, sau này anh sẽ để lại đồ ăn ngon cho, sẽ cùng chơi đùa với em ấy, ở cùng một chỗ vĩnh viễn,….còn có cả….à….Anh còn sẽ bảo vệ em ấy nữa!”
“Được rồi! Em đây chính là vợ anh!” Tiểu Phong nghe thấy có nhiều thứ tốt như vậy, đặc biệt là khi nghe thấy “ăn ngon” hai mắt đều sáng bừng lên, tự gả mình ra ngoài dễ dàng.
Vì thế cứ như vậy, dưới mí mắt của Kỷ Hiệu Ngạn, hai đứa nhỏ cộng tuổi vào cũng không đến mười tuổi không hiểu vì nguyên nhân gì lại tư định cả đời luôn.
Mà vị ba ba không biết chuyện, còn đang ngủ say, mãi sau này mới biết chuyện đã tức đến giơ chân.
Danh sách chương