Ai….., ôm đứa con cuối cùng cũng chịu ngủ, Leblan thiếu tướng quân chợt có một loại cảm giác tự hào hệt như đánh trận đại thắng. Vào giây phút này, gã cảm nhận sâu sắc được rằng: thì ra cái sinh vật nhỏ yếu đến độ dùng một bàn tay cũng có thể bóp chết được như trẻ con có đôi khi lại còn khủng bố hơn cả những kẻ thù mạnh mẽ nhất, khó chiến thắng nhất. Cũng nhờ cái lần thử nghiệm này nên Leblan đến khi về già rồi, mỗi lần gã đối mặt với trẻ em đều mang theo bộ dáng hệt như đang ra trận.

Cái bộ dáng này sau đó bị Kỷ Hiểu Ngạn cười nhạo rất lâu, nhưng mà Kỷ Hiểu Ngạn lại hoàn toàn không nghĩ tới chứng sợ trẻ con của gã lại là do chuyện này.

Ngay khi Leblan đang nghĩ đông nghĩ tây, Tiểu Phong trong ngực lại cựa một cái, gã lật tức sợ đến độ cả người căng cứng, động cũng không dám động, hô hấp cũng cố tình giảm nhẹ đi, chỉ sợ không cẩn thận đánh thức tiểu ma vương trong ngực mất.

Vì thế Leblan chỉ có thể ngồi dựa ra đằng sau, cũng không dám lên lầu, sợ làm nhóc con thức mất, chưa bao giờ gã mong Kỷ Hiểu Ngạn về đến thế. Chờ mong người khác tới cứu, là chuyện chưa từng có sau khi Leblan đi vào quân đội mấy năm nay, dù cho là lúc đánh giặc, gã dẫn tiểu đột vượt qua vài chục định nhân vây quanh người, gã cũng không sinh ra bất cứ một suy nghĩ khẩn cầu mong viện quân mau đến nào.

Khả năng là do trời cao cũng thấy Leblan đáng thương, nên cái kẻ Kỷ Hiểu Ngạn bị người nào đó ngàn chờ vạn đợi cuối cùng cũng lững thững trở về.

Vừa mở cửa ra, Kỷ Hiểu Ngạn đã nhìn thấy một người sống lớn Leblan ôm con ngồi trên ghế sa lông, là cái ghế mà hôm qua anh ta đã ngồi, thấy mình đến thì lật tức dùng ánh mắt chói lóa quay sang nhìn, Kỷ Hiểu Ngạn nhất thời bị hoảng sợ.

“Sao anh cứ ngồi ở đây mà không lên tiếng? Tiểu Phong ngủ chưa?” Kỷ Hiểu Ngạn nhìn Leblan cả người cứng ngắc ôm con, con cũng ngoan ngoãn ghé vào trong ***g ngực anh ta, nhìn đã biết là Tiểu Phong đang ngủ. Nhưng hắn thật sự không có đề tài gì để tán gẫu với Leblan, vì thế nên chỉ có thể nói đến cái chuyện mà mình biết để tránh không có đề tài gì để nói thôi.

“Rồi.” Trả lời rất ngắn gọn, giọng nói lại nhỏ đến độ khó có thể nghe thấy, nhưng Kỷ Hiểu Ngạn không chỉ nghe được, mà còn nhận ra trong đó che giấu một tia vui sướng khi được giải thoát?? Ha ha ha, đùa gì chứ, đây nhất định là ảo giác của mình, Kỷ Hiểu Ngạn lắc lắc đầu, cười thầm bản thân hôm nay gặp nhiều chuyện nên mệt mỏi quá độ.

Sau đó, Kỷ Hiểu Ngạn vươn tay ra với Leblan ý bảo anh ta đưa con cho mình. Nhưng đợi nửa ngày Leblan vẫn cứ cương cứng không nhúc nhích, vẻ mặt Kỷ Hiểu Ngạn liền có chút kỷ quái, nghĩ một chút mới nói: “Đưa Tiểu Phong cho tôi, tôi ôm nó đi lên trên ngủ.”

Leblan nghe thấy, trong mắt lật tức lóe ra tia sáng, nhưng nhìn thấy động tác vươn tay của Kỷ hiểu Ngạn, ánh mắt lại tối sầm xuống. Nhìn đứa con trong tay, tuy rằng đang ngủ, nhưng….

Cái mặt xưa này vẫn không hề có biểu tình, nay mày lại nhăn thành một chữ “Xuyên (川)”. Gã vẫn cứ ngồi đó không nhúc nhích, chờ người đối diện đi lại.

Kỷ Hiểu Ngạn nhìn thấy cái mày nhăn chặt của Leblan, còn có hương vị buồn rầu nồng đậm trong không khí, là biết cảm giác vừa rồi của mình là đúng, nhịn không nổi nở một nụ cười.

Nghe thấy tiếng cười của Kỷ Hiểu Ngạn, Leblan có chút giận, cất cao giọng nói lạnh lùng kiêu ngạo lên nói: “Mau ôm nó lên giường ngủ đi.” Trong giọng nói rõ ràng có cả sự ảo não khi bị người khác phát hiện mình ngay cả con nít cũng không đối phó nói.

Kỷ Hiểu Ngạn nghe là biết Leblan giận, bèn ngưng cười và không nói thêm cái gì nữa, bước nhanh về phía trước. Nhìn Leblan không có ý đứng lên trao con cho mình, Kỷ Hiểu Ngạn bèn cong thắt lưng xuống, ôm con lên, lên lầu!

Nhìn bóng dáng Kỷ Hiểu Ngạn biết mất sau cửa thang máy, cơ thể buộc chặt của Leblan thế mới thả lỏng ra, khó chịu trong lòng đã lâu cuối cùng cũng tiêu tan, cả người nhất thời thoải mái không ít.

Đặt Tiểu Phong xuống giường nhỏ, Kỷ Hiểu Ngạn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ đến say sưa của con, vươn tay sờ cái bụng nhỏ, phát hiện nó đang tròn vo, liền an tâm, ban đầu còn lo lắng Leblan sẽ không chăm sóc trẻ em. Mà bây giờ….Xem ra anh ta tuy tay chậm chân loạn, nhưng vẫn có thể chăm sóc trẻ con trong chốc lát. Nghĩ thế hắn không khỏi nhớ lại bộ dáng ôm con cứng nhắc ngồi trên ghế sa lông chờ mình về của người đàn ông. Kỷ Hiểu Ngạn liền “Phì” một tiếng nở nụ cười.

Đột nhiên, trong óc lại toát ra một suy nghĩ: Leblan chắc còn chưa ăn cơm đi? Hơn nữa càng nghĩ càng cảm thấy cứ sao sao ấy, Kỷ Hiểu Ngạn do dự nghĩ xem có nên làm cho anh ta chút đồ ăn hay không, dù sao….người ta cũng đã chăm sóc Tiểu Phong cả một ngày.

Kỷ Hiểu Ngạn do dự trực tiếp xem nhẹ chuyện Leblan là cha ruột của Tiểu Phong, ngược lại càng nghĩ càng thấy đây hẳn là chuyện mình nên làm.

Cuối cùng gật gật đầu, Kỷ Hiểu Ngạn đắp chăn cho Tiểu Phong xong thì rời khỏi phòng, quyết định xuống nấu đồ ăn cho Leblan.

Đi đến trước mặt Leblan, Kỷ Hiểu Ngạn trực tiếp hỏi: “Anh chưa ăn sao, chưa ăn sao, ừm, tôi làm chút đồ ăn cho anh nhé! Anh muốn ăn gì?” Nhưng nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm: “Vừa rồi tôi nhìn bộ dáng động cũng không dám động của anh khi ôm Tiểu Phong, tôi đoán được ngay là chắc chắn anh chưa ăn cơm.” Nói rồi còn gật gật đầu chứng minh nữa.

Vốn nghe Kỷ Hiểu Ngạn hỏi “Muốn ăn gì” trong lòng Leblan đã ẩn ẩn có chút vui vẻ, đang định nói: “Tùy thôi”. Kết quả còn chưa kịp nói đã nghe thấy câu nói bổ sung kia của Kỷ Hiểu Ngạn, vui vẻ nhất thời biến thành tức giận, cái tiếng “Tùy thôi” trong lòng nhất thời biến thành: “Cảm ơn, tôi ăn rồi.”, tuy rằng gã căn bản chưa ăn bất cứ thứ gì.

Nghe thể Kỷ Hiểu Ngạn dù có chút nghi hoặc, những vẫn không nghi ngờ mà tin tưởng gã, trong lòng lại còn cảm thán: Không thể tưởng tượng được mình ngược lại lại đi xem nhẹ anh ta. Sau đó cũng không hỏi gì khác, tự thân vận động đi vào phòng bếp, bận rộn chuẩn bị cơm chiều cho mình.

Leblan nhìn bóng dáng Kỷ Hiểu Ngạn cứ rời đi như vậy, trong lòng có một chút hối hận, chính là lại không thể mở miệng nói ra.

Đợi người ta làm xong đồ ăn thơm ngọt ngon miệng, hứng thú kinh khủng ngồi vào ăn. Gã lại cứ thế nhìn người ta ăn, rồi đợi người ta lên lầu ngủ rồi, mới lấy ra một chai dịch dinh dưỡng, nhớ lại hương cơm vừa rồi, uống xuống.

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Hiểu Ngạn không giống như hôm trước không thèm nhìn Leblan, mà đem anh ta trở thành khách, tuy nói năng vẫn khách khí không hơn, nhưng thái độ tốt hơn rất nhiều so với hôm trước. Có thể là do Leblan ngày hôm qua đã chăm sóc Tiểu Phong cả ngày, nên ngay cả Tiểu Phong thấy gã cũng không còn kêu “Người xấu, người xấu” nữa.

Bận tâm đến vấn đề an toàn của Tiểu Phong nên Kỷ Hiểu Ngạn cảm thấy dù rằng gần đây không có chuyện gì, nhưng cứ ở yên trong nhà không ra khỏi cửa là ổn nhất, thế mới có thể giảm bớt tỷ lệ phát sinh nguy hiểm.

Vì thế nên, sáng hôm nay ngoài buổi sáng Kỷ Hiểu Ngạn làm bộ làm tịch ra ngoài một chuyến, nói là mang Tiểu Bạch ra ngoài, không ai phải đi theo cả, khó có một ngày không phải làm việc, Kỷ Hiểu Ngạn đành dùng ngày này để chơi cùng Tiểu Phong. Hai cha con hi hi ha ha ra ngoài sân chơi đu dây mắc dưới dàn nho mà mỗi lần đu là lại có cảm giác như mình sắp bị nó văng ra ngoài, khiến cho người xem nhịn không được đổ mồ hôi lạnh một phen.

Leblan đứng trước cửa sát tường đối diện với sân, nhìn cảnh vui vẻ này, bèn nở nụ cười, nụ cười hệt như dung hợp một toà băng sơn.

… …

Nhưng ngày vui chóng tàn, quá nửa chiều, cái tin Tiểu Lục đưa đến đã phá vỡ không khí yên lặng này.

“Ông chủ, công thức bị rò rỉ ra ngoài, hôm nay lúc tôi đi giao hàng đã phát hiện ra một cửa hàng trong khu đặc biệt bày bán bánh ngọt y hệt chúng ta, hơn nữa…..” Tiểu Lục do dự một hồi mới nói tiếp: “Không chỉ một loại.”

Đây quả thực chính là tiếng sét rạch ngang trời, sao lại rò rỉ ra ngoài được? Không phải, không phải là có hệt thống phòng ngự rồi sao?

Kỷ Hiểu Ngạn cho rằng mình sẽ luống cuống tay chân, nhưng lúc thật sự trải qua, hắn ngược lại lại càng bình tĩnh.

Hắn dừng đu dây lại, đi đến trước mặt Leblan, nói: “Thế giới cổ tích xảy ra chút chuyện, bây giờ tôi phải tới đó, phiền anh chăm sóc Phil giúp tôi một lát.” Sợ Leblan từ chối, Kỷ Hiểu Ngạn đành kêu con trai mình là Phil.

Leblan nghe thấy nhưng không nói không rằng, nhìn hay mắt bình tĩnh không sóng của hắn, thật lâu sau mới nói: “Cùng đi.”

Sau khi nghe được, Kỷ Hiểu Ngạn cũng không tỏ vẻ gì mà chỉ gật gật đầu, ôm con xoay người đi.

Leblan ánh mắt tối tăm đi theo, trong lòng đã có cảm giác: “Chuyện này, không đơn giản.” Gã tin chắc rằng trực giác của mình sẽ không sai.

Bên ngoài, một hồi âm mưu đang thổi tới…

===================================
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện