Sau nhiều lần quay lòng vòng, Kỷ Hiểu Ngạn lại đi tìm nhà tiếp, cũng may là người phụ nữ trẻ tuổi và người bán hàng tốt bụng kia đã giúp Kỷ Hiểu Ngạn không rước về mình một cái “phiền toán”, mấy hôm trước nghe cái lý do “Bán phòng để chữa bệnh cho vợ”, Kỷ Hiểu Ngạn đã tin tưởng, nào ngờ người kia ở phố đặc biệt được coi là “người nổi tiếng”, tiếng xấu tràn lan.

Hơn nữa kia, cái khu bất động sản B114 thật không có chút rõ ràng nào, nghe nói vốn là nhà của một ông cụ, ông cụ này không có con, sau khi ông cụ này qua đời, có vài thân thích không xa không gần luôn luôn tranh giành quyền tài sản, sau đó không hiểu vì lí do gì người đàn ông trung niên này cướp được mảnh đất, nhưng sau lưng lại có một đám người như hổ rình mồi.

Đây quả thực chính là củ khoai tây nóng phỏng tay, ai mua được chính là người xui xẻo.

Kỷ Hiểu Ngạn vạn phần cảm thấy mình thật là may mắn, gặp được người tốt bụng.

Cái cô tiểu thư Cù kia nhìn bề ngoài thì trông giống một người kiêu ngạo(?), nhìn đoán không ra thì ra lại là một nhân sĩ tốt bụng ngoài lạnh trong nóng(?), Kỷ Hiểu Ngạn lần thứ hai bị sự thật làm cho mù mắt, cô tiểu thư Cù Vân Tịch thoạt nhìn lãnh đạm vô cùng kia thực ra lại là một fan cuồng Shota Loli, đặc biệt là những bé shota bộ dạng trắng trắng tròn tròn có da có thịt như Tiểu Phong đây, nhìn mặt mũi Tiểu Phong, Cù Vân Tịch mới có thể tốt bụng nhắc nhở Kỷ Hiểu Ngạn về việc căn phòng kia có vấn đề.

Nguyên văn: 盛气凌人 – Thịnh khí lăng nhân, chỉ người kiêu ngạo, hay áp bức người khác.

Shota: Bé trai

Loli: Bé gái

Hai ngày trước Kỷ Hiểu Ngạn đã đi xem phòng ở, mới phát hiện thì ra tên phòng mã hóa này lại chính là địa chỉ phòng, M808 là một khu nhà cũ khoảng 1000 đa bình, nằm ở khu M gần phố đặc biệt, gần phố đặc biệt hơn khu A. Nơi tọa lạc có vài trường học tụ tập chung quanh, nhưng lại cách ngã tư khá xa, vì vậy nên lượng người tới người đi cũng tương đối ít hơn, là một khu dân cư điển hình.

Đa bình: Ý chỉ những nơi có nhiều đầu bán, do có nhiều đầu bán ra nên giá trị cũng giảm bớt.

Khu M8 là một khu có quy hoạch tốt, toàn bộ khu như một khu biệt thự nhỏ, chứ không phải khu thương mại, mỗi nhà đều có cổng riêng, một cái sân nho nhỏ, bên trong phần lớn đều là người già, bởi vậy nên bầu không khí khá là nhàn nhã, thân thiện.

Nói thật, Kỷ Hiểu Ngạn rất thích nơi này, vừa bước vào đã khiến cho người ta có cảm giác thoải mái, tự tại từ ngoài vào trong, rất hợp với hoàn cảnh yêu cầu của kế hoạch hắn đang ấp ủ.

Nhưng là bởi nguyên nhân giá cả, cho nên Kỷ Hiểu Ngạn không có cách nào khác ngoài việc trước tiên tìm người bán, ký kết một phần hợp đồng. Chiếu theo phương pháp mua bán ở thế kỷ 21, Kỷ Hiểu Ngạn định trả một khoản đã, sau đó từ từ trả những khoản còn lại

Lúc Kỷ Hiểu Ngạn đi tìm người bán đều có chút nơm nớp lo sợ, dù sao bây giờ cách mua bán cũng không phải như vậy, mua bất động sản người ta thường thanh toán luôn, ai ngờ người già kia cư nhiên lại đồng ý ngay lật tức…

Kỷ Hiểu Ngạn ngồi trong sân nghĩ đến bản hợp đồng kia nhịn không được lại cảm thấy may mắn, và cả khó khăn, nếu không phải ông lão kia muốn dọn tới khu M phố đặc biệt, Kỷ Hiểu Ngạn căn bản là không có cơ hội tìm được cái nơi cơ hồ là giống y như đúc với lý tưởng của mình như vậy, ở đây hoàn toàn có thể tạo ra một cái thiên đường chỉ thuộc về mình và con.

Nghĩ đến đây Kỷ Hiểu Ngạn lộ ra một nụ cười hưng phấn, đó là vui sướng khi sắp đạt được mục tiêu a. Ừ, tuy rằng hắn mới vừa bắt đầu chuẩn bị thôi.

Nhưng mà, ai,…hưng phấn qua đi, Kỷ Hiểu Ngạn mới cảm thấy mình phải gánh vác một cái sứ mệnh vừa lớn vừa nặng —— giải quyết vấn đề tiền bạc.

Cái nơi kia cũng không tiện nghi lắm, 1500 mét rất quý, giá thấp nhất cũng phải ngốn đến 700 vạn tín dụng, điều này khiến cho kẻ chỉ có hơn 100 vạn tín dụng như Kỷ Hiểu Ngạn cảm thấy áp lực như núi, mà đây là tiền kiếm được từ tiểu thuyết hắn mới nhận được, chuyện này quả thực khiến người ta thở dài, tiền đồ sao xa vời quá a.

Hợp đồng ký kết quy định Kỷ Hiểu Ngạn phải đặt trước 80 vạn, nội trong hai năm phải trả thêm 620 vạn nữa, sau hai năm sẽ trả hết nợ 700 vạn, đây là kết quả do người ta biết phòng nhà mình không quá lớn không quá tốt nên mới đồng ý bán ra.

Nhưng, điều này vẫn khiến người ta khó có thể tin được, cư nhiên lại có người chỉ có trong tay hơn 100 vạn mà lại chấp nhận sẽ trả 600 vạn trong tương lai, không thể không nói tên này gan lớn đây. Thật ra nếu không phải do cái trừng phạt nhiệm vụ “Hủy diệt nhân đạo” kia của hệ thống, Kỷ Hiểu Ngạn cũng không dám làm thế đâu, nhưng mà nếu không làm thì ╮(╯╰)╭

Bởi vậy khi Tiểu Phong rốt cục cũng có thể đến trường, vai Kỷ Hiểu Ngạn đã được thêm vài bao lớn bao nhỏ ghé vào, ôm con trai cổ không chịu rụt xuống của mình, tính cả thêm bao lớn bao nhỏ đi đến lớp trẻ em của Clemens, rồi nhanh chóng chạy về nhà, bắt đầu trở lại con đường văn xuôi của mình, nỗ lực tìm ra một lối thoát trong vòng hơn hai mươi ngày.

Kỷ Hiểu Ngạn lật xem thống kê của Tiếu ngạo, lần thứ hai hoảng sợ, nhìn những số không tăng vọt sau khung thống kế, trong lòng mỹ tư tư không ngừng khen ngợi Kim gia lão tử “Qủa nhiên thần nhân chính là thần nhân.”

Mỹ tư tư: 美滋滋 ý chỉ người trong lòng có chuyện gìđó cao hứng nên vẻ mặt rất chi làđắc ý.

Kim gia lão tử: Kim Dung.

Khó được có thời gian, trên cơ bản không có độc giả nào bình luận, vị tác giả thối kia rốt cục cũng có lương tâm mở khu bình luận trên cơ bản đã bị rơi vào tình huống kỳ lạ kia ra.

Khu sinh thái bình luận đã có đến vài ngàn trang, nhưng không hề có bất cứ một câu trả lời nào của tác giả, cho dù chỉ là vài câu ít ỏi cũng không.

Người ở khu bình luận cũng biết khả năng tác giả trả lời lại là quá thấp, nhưng do yêu thích câu chuyện này, thế nên vẫn cứ thôi thúc bọn họ nghiêm túc viết bình luận cho câu chuyện này, chẳng vì cái gì cả, chỉ là muốn bày tỏ cảm xúc thật từ nội tâm mình thôi.

Đương nhiên, độc giả trong khu bình luận cũng có một phần là các tác giả, đó là những tác giả đợi chương, có thời gian rảnh thì viết ra vài câu bình luận có nội dung giống nhau, hy vọng vị tác giả thối nào đó có thể thấy được thông báo rồi ra xem bình luận.

XXOO, “Chào cậu, đại thần Dời đi, cậu viết Tiếu Ngạo tốt quá, xin hỏi cậu có muốn mở ra một hệ liệt đồng nhân không? Chúng tôi rất thích câu chuyện này, muốn viết một vài tiểu thuyết đồng nghiệp Tiếu Ngạo.”

Nguyên văn: 圈圈叉叉 – Vòng vòng xoa xoa, bên Tàu nó dừng để chỉ trò XO.

Đồng nghiệp a, Kỷ Hiểu Ngạn vuốt đầy cằm, khóe miệng nhếch lên, nghĩ đến cuốn tiểu thuyết rất lợi hại của mình, nhấn vào bản quản lí tác giả, ra chỉnh sửa tin nhắn. Khoan khoan, chỉnh sửa tin nhắn? Lấy đâu ra? Mang theo nghi vấn, Kỷ Hiểu Ngạn mở cái tệp tin nhắn kia ra, ánh mắt đảo qua ngày viết thư, mùng 8? Ra là vài ngày trước! Nghĩ vậy, Kỷ Hiểu Ngạn bắt đầu đổ mồ hôi, tự ăn năn trong lòng, “Lần sau hẳn là nên lên đây mỗi ngày một lần, không phải…

Nếu không có nguyên cớ, Kỷ Hiểu Ngạn sẽ không nhìn xuống dưới, sau khi giản lược thô sơ qua nội dung của bức thư, hắn lập tức bừng tỉnh đại ngộ —— thì ra, trang web ban đầu muốn gửi cho mình một người biên tập, hy vọng sau này có thể quán lý tất cả các phần điện ảnh và truyền hình đồng thời đề nghị cải biên thành trò chơi, ngẫm lại 《Tiếu Ngạo Giang Hồ》đã bị cải biên vô số lần, Kỷ Hiểu ngạn tỏ vẻ lý giải thật sâu, khen một câu “Cái Thiên thành này thiệt tinh mắt nha.”

Lập tức, Kỷ Hiểu Ngạn cũng dựa theo địa chỉ trang web, bị Tiểu Miêu tìm tới, bị Tiểu Miêu tìm tới? Đúng vậy, sau khi Kỷ Hiểu Ngạn xác định nội dung bức thư, trang web ngày lập tức đưa đến địa chỉ của biên tập Tiểu Miêu, kết quả —— còn chưa xem hết nửa, Tiểu Miêu đã đi trước một bước tóm được Kỷ Hiểu Ngạn.

“Hiệu suất làm việc thật nhanh a!” Kỷ Hiểu Ngạn cảm khái vô hạn với hành động này. Người được cảm khái hoàn toàn không biết có người bội phục hiệu suất làm việc của mình, mà chỉ biết đắm chìm trong niềm vui vô tận khi mình cuối cùng cũng tóm được người mình cần gặp, thật vất vả a, cuối cùng cũng tìm được rồi, người biên tập nào đó khi thấy Kỷ Hiểu Ngạn nhận mình vào trang web liên hệ điên cuồng kêu gào trong lòng.

Nhưng cô cũng không quên mất chính sự, một giây sau khi nghe thấy tiếng Kỷ Hiểu Ngạn. Tiểu Miêu lập tức điều chỉnh trạng thái, nháy mắt một cái, dùng một nụ cười thật là ngọt ngào và một giọng nói thật là dịu dàng xuất hiện trước mắt Kỷ Hiểu Ngạn.

“Chào anh, xin hỏi anh là ngài Dời đi sao?” một giây sau khi nhìn thấy Kỷ Hiểu Ngạn, nụ cười ngọt ngào trên mặt Tiểu Miêu trở nên cứng ngắc ngay lập tức.

Mẹ nó! Cư nhiên là chàng thanh niên hơn hai mươi tuổi sao, là ai thề son thề sắt nói Dời đi là một ông trung niên hay là một lão già hả hả? Chuyện này thật không khoa học? Nguyên văn: 泥煤

Tiểu Miêu ở trong lòng điên cuồng mắng chúng độc giả nói Kỷ Hiểu Ngạn là lão già, nhưng mà trong lòng cũng thầm vui vẻ “Thì ra Dời đi là một giai nhân thanh tú, đám độc giả kia mà nhìn thấy hẳn nào cũng trợn mắt há mồm, hí hí hí hí!”

Nhìn giai nhân ngọt ngào xuất hiện trước mắt, Kỷ Hiểu Ngạn nhìn ra được khóe mắt run rẩy và nụ cười cứng nhắc của cô khi vừa nhìn thấy mình, Kỷ Hiểu Ngạn cuời trộm trong lòng, xem ra mọi người thật sự đều xem mình là lão già rồi? Nhưng mà đổi lại, Kim gia lão tử kia không phải chính là một lão già sao?

Kỷ Hiểu Ngạn có khi cũng không thể không bội phục sự sắc bén của độc giả. Nhưng mà, bây giờ…, kẻ bị đoán là lão già này hắn là nên khiến đám người kia ngã bể mắt kiếng luôn đi! Một vị không có trách nhiệm nào đó nghĩ.

“Đúng vậy! Tôi là Dời đi, cô chính là Tiểu Miêu sao? Cô tìm tôi có chuyện gì thế?” Đây là người nào đó cố tình lờ bức thư đi.

“Chào anh, anh Dời đi, tôi là biên tập của Thiên thành, đối với sự phát triển của anh ở Thiên thành, Thành văn học chúng tôi rất xem trọng anh, bởi vậy muốn phái một biên tập đến chỗ anh, để tạo điều kiện phát triển xa hơn nữa.” Nhẹ nhàng bâng quơ phun một từ “phái” có tác dụng cạnh tranh kịch liệt vô cùng ra. Cô em à, như vậy thật là không có liên quan sao….

Kỷ Hiểu Ngạn nghe đến đó, không có bất luận ý tưởng nào khác, hắn cho rằng tác giả nào hẳn cũng đều sở hữu một biên tập, bởi vậy nên gật gật đầu quyết định đồng ý, trong lúc vô ý đã mở ra cánh cửa huyền thoại của mình sau này.

Cùng biên tập câu được câu không được khoảng nửa giờ, Kỷ Hiểu Ngạn đã lý giải đại khái rõ ràng xong các loại trách nghiệm và công việc sau này trong chim cánh cụt —— công cụ trao đổi thông tin của thế kỷ 43.

Sau khi tắt chim cánh cụt đi, Kỷ Hiểu Ngạn cũng không cần phải đi khai phá đồng nghiệp của Tiếu ngạo nữa, bởi vì cô biên tập kia đã nói là có thể giúp hắn chuyện này, Kỷ Hiểu Ngạn thoải mái thảnh thơi —— dù sao hắn cũng không biết phải làm như thế nào.

Nhìn nhìn bản thảo Tiếu Ngạo còn hơn 30 vạn chữ, Tiếu Ngạo có tổng cộng hơn 100 vạn chữ là kết thúc, Kỷ Hiểu Ngạn suy nghĩ một chút, quyết định chờ một thời gian rồi bắt đầu viết thêm một câu chuyện khác, nội trong ba ngày phải mỗi ngày 10 vạn chữ kết thúc Tiếu Ngạo.

Kỷ Hiểu Ngạn quyết định xong rồi lại bắt đầu phát sầu, nhiều tiểu thuyết như vầy, rốt cục là chọn kiểu nào mới được đây a? Thiệt khó quyết định a!!

Bất quá mặc kệ là tiểu thuyết gì chúng ta vẫn chỉ có thể nói một câu có độc giả có phúc, thiệt tốt!

============================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thích tôi thì nói mau đi ^66^

Edit: Em hận tác giả, nói nhiều thứ râu ria thế làm chi? Chương này chém gió nhiều lắm nha =.=
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện