Độc giả diễn đàn Thiên hành hôm nay đã định trước một đêm không ngủ, cứ bấm đi bấm lại chân chân chính chính đạt đến trình độ như một trò đùa khôi hài, việc 《Tiếu Ngạo Giang Hồ》 xuất hiện chính là ngòi nổ của cuộc chiến không khói thuốc súng này, đại đa số độc giả nói giỡn rằng đây chính là đại biểu vượt cả thời đại, nền văn học hiện đại đã lâu lắm không đổi mới rồi, nghìn bài viết đều theo một làn điệu đề tài vô luận thêm mắm thêm muối thế nào cũng chỉ là những lời lẽ tầm thường, đổi mới phù hợp với sự phát triển của thời đại, tài năng này có thể làm nên một thay đổi quan trọng cho nên văn học thế giới hiện nay. Đương nhiên cũng có một phái bảo thủ đưa ra những ý kiến tương phản, cho rằng đề tài chính của Tiếu Ngạo lấy lòng mọi người như vậy là không có khả năng bị người khác tiếp thu, song phương ai cũng giữ ý người nấy, giằng co mãi không xong. Ai cũng cho rằng quan điểm của mình đúng, nhưng lại chẳng ai đem quan điểm của mình nói trắng ra cho đối phương phục.

Trong khi song phương hãy còn đang náo nhiệt, vị nằm vùng trúng đạn trong truyền thuyết xuất hiện. Tài khoản là 1234..,bạn con số ấy chính là tầu ngầm lâu năm nằm vùng trong Thiên thành, bình thường cũng không lên tiếng, nhưng hôm nay thấy bọn họ nháo thú vị quá, bạn con số ngốc nghếch tung tăng tung tẩy toát ra một câu, “Thiệt ra, tôi cảm thấy Tiếu Ngạo vừa hay lại vừa không hay, nội dung câu chuyện rất đáng xem, nhưng hệ thống đặt ra bên trong thế giới của nó lại giống như khó có thể được tất cả mọi người chấp nhận(@).”

Lời của bạn con số thật ra rất có đạo lý, nhưng không nghĩ tới người song phương cũng không quá quan tâm, thích thú gì với quan điểm hai mặt như vậy, vì thế không hề nghi ngờ, bạn con số lần đầu tiên liên tiếng lật tức liền trúng đạn.

“Hừ, nội dung câu chuyện đáng xem? Qủa thực là không biết cái gọi là đáng xem đó nằm ở đâu?” Đây là quan điểm của phái bảo thủ.

“Cái gì gọi là hệ thống bên trong thế giới không thể được công nhận? Rắm chó không kêu.” Đây là ý tưởng của nhân sĩ cải cách.(Rắm chó không kêu: Mang ý chỉ trích người khác ăn nói không nghe lọt tai được)

“Bạn không hiểu thì đừng nên phát biểu lung tung chứ, cái thứ này, bạn gọi cái thứ như thế là cách nghĩ sao?”

“Cái gì vậy a, đây là… …”

Bạn con số nằm vùng trúng đạn vô tội tức giận rời khỏi mạng ảo, “ba ba” một tiếng mở cửa tìm bạn chữ cái của cậu mong được an ủi.

… …

Viết xong, Kỷ Hiểu Ngạn cũng không chú ý tới chuyện đang diễn ra trong Thiên thành, đương nhiên chuyện xảy ra trong diễn đàn độc giả Thiên thành Kỷ Hiểu Ngạn lại càng không biết, dù sao trước khi rời đi Kỷ Hiểu Ngạn đã cho tất cả bản thảo vào trong hộp dự thảo, sẽ tự động vào V khi đủ 5 vạn chữ.(Tớ cũng không rõ, đại khái đang nói tới tài khoản VIP trên mạng xã hội, mỗi mạng sẽ có một yêu cầu và quy định riêng cho những tác phẩm được khóa VIP, những bài viết được khóa VIP thì người đọc phải chuyển khoản tiền hay nói ngắn gọn là ‘mua’ bài viết đó, đại khái là một hình thức kinh doanh, mạng Thiên hành trong truyện yêu cầu tác phẩm của tác giả phải đạt 5 vạn chữ mới được VIP, 5 vạn = 50 000 nhé)

Kỷ Hiểu Ngạn tin tưởng câu truyện này có thể làm cho “Dời đi” trở nên đỏ trong thời gian ngắn, nhưng rốt cuộc là có thể đỏ tới trình độ nào thì chỉ có thể đợi sự thật chứng minh. Bất quá, có lẽ quá trình tin tưởng chứng minh, có khả năng, hoặc là, ừm, “hỗn loạn”, bởi vậy Kỷ hiểu Ngạn sáng suốt rời khỏi cái Thiên thành có khả năng sẽ “rung chuyển” trong thời gian ngắn, khó có thể đoán trước.

Thu thập xong tâm tình bị đả kích khi nhìn thấy số lượt xem bi thảm hôm kia, Kỷ Hiểu Ngạn muốn mang con đi sống phóng túng một lần, bước vào thế giới này trái trái phải phải đã nhiều năm, nhưng đáng tiếc chính là Kỷ Hiểu Ngạn một lần cũng chưa từng đi chơi thăm thú nơi đây.

Làm một người bước vào thế giới mới mà nói, chuyện này trên có bản là không có khả năng, dù sao mọi người ai cũng lòng hiếu kỳ không cản nổi đối với một đồ vật mới, đặc biệt là trong tình huống mà bạn không quen thuộc, nhưng lại đã từng xuất hiện trong mơ hay tưởng tượng của bạn vô số lần.

Nhưng, không thể phủ nhận Kỷ Hiểu Ngạn thật sự đã làm được, vì một gã đàn ông không thích mình, Kỷ Hiểu Ngạn đã làm vậy. Hao tổn tâm cơ, kết quả là gì cũng chẳng có, đối với người nọ, bản thân mình cái gì cũng chẳng phải.

Xoa xoa mặt, Kỷ Hiểu Ngạn lắc đầu, tựa hồ như muốn vứt cái dòng suy nghĩ về người kia từ trong đầu mình ra.

“Ảnh hưởng vẫn thật lớn, sao lại như âm hồn bất tán thế này a, hừ!” Vì nhớ tới đoạn duyên không xứng đáng với Leblan kia, Kỷ Hiểu Ngạn nhịn không được nói ra những lời này.(Âm hồn bất tán: TN – Nghĩa đen là chỉ việc người chết đi rồi mà hồn không siêu thoát, nghĩa bóng chỉ một việc gì xấu gì đó đã qua, chưa được thanh trừ gây ảnh hưởng đến hiện tại-Baidu)

“Vâng, tên khốn kia nói không chừng đang sung sướng cùng Bạch thiếu gia của hắn, nghĩ đến hắn không bằng nghĩ xem hành trình ngày mai nên đi như thế nào.”

Kỷ Hiểu Ngạn nói xong liền đi ra sân tìm Tiểu Bạch đang chơi đùa với Tiểu Phong.

Lúc này đúng vào ban đêm, cảnh sắc mặt trời ngả bóng về bờ Tây tuy rằng không thấy được, nhưng lại đúng lúc đầy trời đầy sao rực rỡ.

Hệ thống chiếu sáng ngoài sân luôn luôn được mở ra vì Tiểu Phong, hình thức chiếu sáng ban đêm của sân không phải hệ thống chiếu sáng trưng tựa như ban ngày, mà chỉ có lẻ tẻ vài ánh đèn màu trắng, ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời xuyên qua tán lá cây thưa thớt trong sân, rơi nhỏ vụn lên người Tiểu Phong. Khiến Tiểu Phong đang ngủ say tựa như tinh linh rớt từ trên trời xuống theo ánh trăng.

Kỷ Hiểu Ngạn cho tới bây giờ vẫn biết bộ dạng của con trai mình rất xinh đẹp, xinh đẹp tinh xảo tựa Kim Đồng dưới ghế Quan Âm. Cả người Tiểu Phong không có mấy chỗ giống mình, ngoại trừ con mắt tròn tròn và đôi lông mi thật dài —— đây là sự mạnh mẽ của gien nhà Everitt.

Bỗng nhiên, một trận gió thổi tới, Kỷ Hiểu Ngạn cảm thấy có chút lạnh, nhìn con ngủ không có gì che chắn, hắn dọc theo con đường rải đá đi từ nhà vào trong sân, khom lưng muốn ôm con đang ngủ từ chiếc võng không biết đã chuẩn bị xong từ khi nào lên.

Một giây khi Kỷ Hiểu Ngạn đụng tới Tiểu Phong, Tiểu Bạch đương ghé bên cạnh Tiểu Phong chợt mạnh mẽ mở mắt ra, đôi mắt lạnh băng trống rỗng dừng trên người Kỷ Hiểu Ngạn, khiến cho ai thấy cũng bất giác rét run không rõ duyên cớ, lúc tiểu Bạch nhìn ra Kỷ Hiểu Ngạn, ánh mắt tích tắc mềm đi, trở nên mềm mại, đễ thương, mắt to ngập nước nhìn Kỷ Hiểu Ngạn, cái đuôi sau người lắc lư. Tựa như một chú chó nhỏ làm được việc tốt chờ đợi được chủ nhân khích lệ.

Thiệt tốt, bề ngoài Tiểu Bạch thực sự đúng là một chú chó nhỏ. Kỷ Hiểu Ngạn cảm thán xong, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của Tiểu Bạch cúi xuống ôm lấy Tiểu Phong đang ngủ, mang theo “Chó con” Tiểu Bạch lúc lắc cái mông trở vào nhà.

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Hiểu Ngạn đã tỉnh sớm hơn những hôm trước rất nhiều, nguyên nhân là bởi tiếng chim hót “trong trẻo dễ nghe” kia. Thật sự không thể không nói cái cảm giác bị vực dậy vào buổi sáng thật chẳng vui vẻ gì, ngày đâu tiên còn cảm khái hoàn cảnh nơi này thật tốt, nhưng mà ngày hôm sau cũng bị đánh thức thật sự khiến người ta muốn tự sát a, thân.

Quả nhiên hoàn cảnh quá tốt cũng là sai lầm sao? Có lẽ mọi ngưởi thế kỷ 21 liều mạng tiến hành công nghiệp hóa, gây ô nhiễm môi trường chỉ là bởi không muốn mỗi ngày đều bị chim nhỏ vực dậy chăng? Kỷ Hiểu Ngạn bắt đầu suy nghĩ xoắn xéo.

Thiệt không muốn rời giường, Kỷ Hiểu Ngạn ôm chăn lăn lăn sang bên phải giường, nhắm mắt tình nguyện giả bộ ngủ chứ quyết không nguyện ý rời giường, tên Kỷ Hiểu Ngạn đã là ba ba cũng có tính trẻ con đến ngay cả bản thân mình cũng không hay.

Nhưng Kỷ Hiểu Ngạn cứ nhắm mắt, tiếng chim hót ngoài cửa lại lại vô khổng bất nhập chui vào lỗ tai hắn, khiến cho hắn không thể không tỉnh.(vô khổng bất nhập: chỗ nào cũng có)

Lúc bất đắc dĩ phải mở mắt ra, Kỷ Hiểu Ngọn còn như lưu luyến dùng hai má mình cọ cọ chăn ấm, chân còn vùi vào trong chăn. Lúc đang cọ tới sung sướng, ánh mắt chợt chuyển về cái giường nhỏ của con.

Ngay trong giây lát đó, động tác cọ chăn của Kỷ Hiểu Ngạn lật tức cứng lại, bởi bé cưng nhà ta đã sớm tỉnh, mở lớn mắt, con mắt to tròn vô tội là mang theo nghi hoặc nhìn chằm chằm ba ba mình, bởi nó cùng không hiểu được vì sao ba ba cứ một lần lại một lần chôn mặt vào cái đồ dùng bự bự kia.

Cái mặt tràn đầu dấu chấm hỏi của Tiểu Phong đối diện với Kỷ Hiểu Ngạn, như đang muốn tìm kiếm đáp án từ ba ba mình, thấy ba ba mình lâu thiệt lâu vẫn chẳng tỏ vẻ gì, Tiểu Phong liền dùng bàn tay nhỏ bé mập mạp trắng ngần của mình kéo chăn nhỏ của nó.

Kéo, ai? Kéo rồi mà sao không nhúc nhích! Tiểu Phong dùng sức kéo cái chăn dưới cái chân béo của mình, dùng sức đến mặt mày đỏ bừng vẫn không được, sau đó Tiểu Phong vẫn không bỏ cuộc, mà nó cải biến chính sách, nó dùng thân thể tròn vo của mình học theo sâu nhỏ chậm rãi chuyển động, cuối cùng cũng có được tấm chăn bị kéo đến nhăn nhúm trong tay, học Kỷ Hiểu Ngạn, cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần của mình vào chăn, một chút lại một chút y hệt chuồn chuồn lướt nước.

Chăn mùa hè dành cho trẻ em là dùng công nghệ tơ lụa làm ra, không chỉ có công năng giữ ấm, mà khi cọ lên khuôn mặt của trẻ em, lại mát mẻ tựa như da thịt chúng nó, trơn trượt.

Tiểu Phong cọ vài cái liền lộ ra một nụ cười có cái gì đó rất vô xỉ. Cái thiếu hụt xem ra chỉ có mấy cái răng thôi.

Kỷ Hiểu Ngạn vốn là cảm thấy có chút xấu hổ khi bị con trai nhìn thấy hành động ấu trĩ của mình, nhưng khi nhìn thấy con trai mình học mình làm cái hành động ôm chăn cọ cọ ngốc nghếch như thế, “Phụt” một tiếng bật cười, xấu hổ cái gì a, ngại ngùng cái gì a, tất cả đều tự động bay đến chín tầng mây.

Nhìn vẻ mặt ngây thơ chất phác đáng yêu của cục cưng, Kỷ Hiểu Ngạn nhớ tới chuyện mình đã quyết định đêm qua, hôm nay muốn dẫn cục cưng đi chơi tý, thả lỏng chút.

Nghĩ là làm, Kỷ Hiểu Ngạn vừa làm cá chép trên giường giờ đã bật dậy, tùy ý cầm một bộ quần áo trên giá áo di động mặc lên.

Khi Tiểu Phong hãy còn đang tự mình chơi đùa, Kỷ Hiểu Ngạn tự thu dọn quần áo của mình rồi sang gian phòng cách vách lấy quần áo cho con. Mở rương hành lý mấy ngày trước mang đến, quần áo Tiểu Phong đều ở đó, mở ra một cái, cơ hồ đều là quần áo của thương hiệu “Yêu động vật”.

Bên trong có rất nhiều quần áo, không kém 20 bộ quần áo nhét vào một cái rương nhỏ thật khiến Kỷ Hiểu Ngạn vừa yêu vừa hận, khó lắm mới có thể lựa chọn đem rương nhỏ dọn vào phòng mình, hắn nhìn đứa con ngốc nhà mình vẫn còn đang trên giường tiếp tục chơi “trò chơi” kia, liền đem vài bộ quần áo mình thích đặt lên giường, nghĩ muốn chờ một chút cho con mình tự chọn lấy một bộ.

Kỷ Hiểu Ngạn đi qua ôm con mình đến, Tiểu Phong đang đùa rất vui vẻ thấy ba ba tiến lại tưởng hắn muốn chơi mình, cánh tay mật mạp nhỏ bé xả chăn cho ba ba, Kỷ Hiểu Ngạn cười cười ôm lấy con, nhéo nhéo cái mũi tròn tròn cao cao. Lau lau cái miệng cho Tiểu Phong.

“Đứa ngốc con rất thông mình đấy, học nhanh như thế, nhưng sao lại học sâu nhỏ như thế, lại còn di chuyển từng tý một từng tý một, ha ha ha.” Vị ba ba không có lương tâm tận tình cười nhạo đứa con ngốc nghếch của mình.

“Được rồi, bảo bối, con xem nè, ba ba dẫn con đi chơi, thích quần áo kiểu gì? Tự chọn một bộ đi.” Đây là việc tựa như ngưu xoa trong truyền thuyết / xoa ba ba nói thiệt 2b.(2b là ngu ngốc, Ngưu xoa: nghĩa cơ bản là “bò”(con bò, con trâu, nói chung là họ trâu bò), nhưng đây là cách nói của một số người trẻ tuổi TQ, mang ý châm chọc, khen nhưng chẳng phải là khen, châm biếm người khoe khoang, xoa ba ba ở đây ý chỉ ba ba khoe khoang -Badu+Wiki)

Bị cáo được trao quyền tự chọn quần áo do ba ba mình mua về, khi nghe được những lời nói của Kỷ Hiểu Ngạn liền vui vẻ phụ họa. Sau đó, khi phải nhìn thấy một đống đồ vật hình thù kỳ quái trên giường, hạnh phúc lắm mới tìm được thứ mình vẫn quen thuộc, chớp chớp mắt, nhìn Kỷ Hiểu Ngạn, chỉ tay, miệng ồn ào, “Tiểu tiểu Bạch, Bạch, Bạch.”

Kỷ Hiểu Ngạn theo hướng tay của Tiểu Phong, thấy một bộ một bộ quần áo chó trắng, không thể không nói rất giống Tiểu Bạch, đột nhiên trong đầu hắn lại có một chủ ý thoát ra, sờ sờ cằm, híp híp đôi mắt tròn tròn của mình rồi quyết định mượn cái bộ quần áo Tiểu Bạch kia một lát.

Sau đó đi tới đại sảnh làu một, vừa bước vào đại sảnh đã nghe thấy tiếng Tiểu Bạch chạy về phía tiểu chủ nhân của mình, kêu “Uông uông uông”, cái đuôi phía sau còn quẫy a quẫy lấy lòng.

Kỷ Hiểu Ngạn cười xấu xa y hệt điệu cười của “Ông chú xấu xa”, cầm bộ quần áo chú cún cho Tiểu Phong thay, sau đó đi vào phòng bếp cười gian, lấy một bình sữa và một cái bình có dạng khúc xương mà mình dùng mấy đơn vị đổi giá trị còn dư đổi lấy, sau đó đổ một lượng nước vừa phải vào bình, rồi lấy đồ dùng linh tinh trong phòng ra cùng một chiếc xe đi bộ của trẻ em vừa mua cách đây không quá vài ngày, tính toán ra cửa.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đã lâu không gặp, bản nhân cuối cùng cũng xuất hiện nha, có thấy thiệt cảm động hay không, hiện đã bắt đầu nghỉ hè, tôi sẽ cố gắng đổi mới, mọi người cùng nhau nỗ lực nhé!!!! Edit nói ra suy nghĩ của mình: Tác giả đổi mới bằng cách viết chương dài ra sao? Σ( ° △°|||) Chương sau hai đứa chúng nó gặp lại nhau, truyện này càng về sau càng khó và xoắn quẩy =v= Hình như tớ có duyên với truyện xoắn, hoặc là tác giả xoắn, hoặc là tớ tự xoắn, nói chung là xoắn xuýt nhiều quá sinh ra ảnh hưởng khá rõ rệt là đọc truyện nhưng chả hiểu truyện nói gì ráo =…=
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện