Trang Nại Nại nghe đến đó thì dừng bước.

Trong bộ phận thiết kế thời trang của công ty, có vài bộ phận là chuyên về thiết kế trang phục cho thương hiệu Đế Hào, có vài bộ phận chỉ chuyên phục vụ cho mình Tư Chính Đình.

Giống như hoạt động kỷ niệm một trăm năm thành lập này, Tư Chính Đình mặc gì, bạn gái mặc gì, đều vô cùng chú trọng.

Lúc này, cô Tả trong miệng bọn họ chắc chắn là Tả Y Y.

Nhưng mà…

Rõ ràng cô đã kết hôn với Tư Chính Đình rồi mà!

Vì sao kỷ niệm một trăm năm thành lập lại tìm Tả Y Y?

Trang Nại Nại cắn môi, không nói rõ cảm giác trong lòng là gì, chỉ thấy hơi chua xót.

Anh không muốn người ngoài biết tin tức bọn họ đã kết hôn sao?

Cuộc nói chuyện trong phòng trà nước vẫn còn tiếp tục.

“Cắt! Cái loại tin đồn này mà cô cũng tin. Ông chủ kết hôn, công ty chúng ta sẽ không biết sao? Hơn nữa, tấm hình đó chỉ chụp một bên mặt của cô gái, nhìn không rõ mặt mũi thế nào. Tôi còn nghe nói đại tiểu như nhà họ Cố lớn lên ở xóm nghèo. Người như thế, sao ông chủ có thể để cô ta tới làm mất mặt?”



Trương Đình Đình nhíu mày: “Nếu vậy thì vị hôn thê của ông chủ sẽ đau khổ lắm.”

“Cô cũng biết đó là vị hôn thê, chứ không phải bà Tư. Cuộc hôn nhân này còn chưa biết có thành hay không đâu.”

Hai người vừa nói chuyện vừa bưng cà phê ra khỏi phòng trà nước. Thấy Trang Nại Nại cũng không để ý, đi lướt qua người cô.

Nhưng cuộc nói chuyện của bọn họ vẫn quanh quẩn trong đầu Trang Nại Nại.

Anh sợ cô làm mất mặt anh, nên mới...

Lòng cô run lên, không thể tin nhìn về phía trước.

Sự thờ ơ xa cách của anh hôm nay càng khiến sự dịu dàng quan tâm của mấy ngày trước giống như một giấc mộng.

Trang Nại Nại nhếch môi cười khổ, cho nên... Tư Chính Đình, rốt cuộc thì ở trong lòng anh, em là gì?

Năm năm trước, anh đùa bỡn em.

Năm năm sau, sao anh có thể đặt em ở trong lòng chứ?

***



Bộ phận thiết kế bận tối mày tối mặt, buổi sáng lên ý tưởng, buổi chiều họp bàn trao đổi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái là đến 12 giờ.

Có điều, hôm nay Trang Nại Nại không nhận được tin nhắn của Quý Thần như thường lệ.

Trang Nại Nại nhíu mày, cắn môi.

Sáng nay, lúc trên đường đi làm cô nghĩ do Tư Chính Đình đã làm sai, cô nên giận anh mới đúng. Có điều, bây giờ nghĩ lại anh chỉ đối xử tốt với cô được hai ngày, mà cô đã quên mất thân phận của mình rồi?

Hôm qua, mặc dù Đinh Mộng Á nói chuyện rất khó nghe nhưng có một câu rất có lý.

Người duy nhất hiện tại cô có thể dựa vào là Tư Chính Đình.

Mẹ vẫn còn ở trong tay Cố Đức Thọ, nếu lúc này cô làm Tư Chính Đình không vui thì Cố Đức Thọ sẽ làm gì với mẹ cô?

Trang Nại Nại hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy, đi thang bộ lên tầng cao nhất.

Cô vừa mới đặt chân lên tầng cao nhất, liền nghe thấy “tinh” một tiếng, thang máy tới.

Cô vô thức nhìn sang.

Một cô gái xinh đẹp đi ra, khuôn mặt kiêu căng lạnh lùng, lộ ra vài phần hưng phấn và vui sướng.

Đó chính là Tả Y Y.

Mà Tả Y Y thấy Trang Nại Nại liền nhíu mày lại, trong mắt hiện lên sự chán ghét. Cô ta mang đôi giày cao gót 9cm đi từng bước tới gần Trang Nại Nại, từ trên cao nhìn xuống nói: “Trang Nại Nại, sao cô lại ở đây? Lẽ nào cô còn muốn dây dưa anh Đình? Tôi nói cho cô biết đừng có tốn công vô ích, dù cô có làm gì thì anh Đình cũng sẽ không cưới cô đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện