Tiểu Tần chọn địa điểm là một trang trại rượu nho. Nơi này có thể đốt lửa trại, cũng có thể nhấm nháp rượu ngon, buổi tối còn có đốt pháo hoa.
Trang trại có phòng khách sạn, Lăng Thanh Huyền sau khi vào phòng liền phơi cá mặn.
【Ký chủ, đây là đoàn kiến! Là để bồi đắp tình đồng sự! Ngươi ở lì trong phòng thì đoàn kiến với gián à?】\'•̀益•́'/
Vậy ngươi giúp bổn tọa làm việc? 【Vừa rồi ta có nói gì sao?】Nó chỉ là một bé heo, làm việc cái gì chứ????
Bà chủ vắng mặt, nhân viên mới có thể chơi quên mình. Vừa cất kỹ hành lý vào phòng xong, Tiểu Tần liền đưa đoàn người đi tham quan trang trại.
Quán bar phía dưới khách sạn tràn ngập mùi rượu, người tửu lượng kém chỉ ngửi đã thấy hơi say. Thích Hạo mơ mơ màng màng bắt lấy tay người đại diện: "Em, em không uống được rượu. Hay đi phòng giải trí đi?"
"Không biết uống thì tập uống. Mai mốt bị người ta chuốc say thì cậu khóc với ai?"
Thích Hạo: cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng.
Trò chơi nếm rượu vang bắt đầu, mỗi người cầm trong tay một ly rượu vang đỏ thơm ngọt. Tiêu Ý uống một hơi cạn sạch, tay nắm ly rượu hơi hơi dùng sức.
Nhiều ngày không gặp, hôm nay cô thấy hắn, điện thoại cũng không gọi, một lời cũng chưa nói, cả tầm mắt cũng chưa giao nhau lấy một lần.
Trong lòng hắn khó chịu, rượu đúng ra phải chậm rãi thưởng thức, hắn lại một hơi nốc cạn.
"Tiêu ca, uống chậm một chút. Lát nữa anh mà say là em không có cõng anh về đâu." Thích Hạo bịt mũi nhấp một ngụm rượu.
Chậc chậc, cái thứ này có gì ngon, thứ lỗi tại hạ không "thẩm thấu" được.
Một hớp rồi một ngụm, ly rượu đã thấy đáy. Lại thêm một ly. Thích Hạo mơ hồ đổ thẳng vào miệng.
Cái ly rơi xuống sàn, Tiêu Ý mới phát hiện cậu say quắc cần câu.
Say thì cứ say, nhưng tên nhóc này cứ gắt gao lôi kéo quần áo của hắn không buông tay: "Em muốn đi về, muốn về phòng ngủ. Tiêu ca đưa em về được không? Em muốn Tiêu ca đưa cơ, ai cũng không được đụng em."
Không thể nói lý với kẻ say, Tiểu Tần cùng người đại diện cũng hết cách, đành nhờ Tiêu Ý đưa cậu về trước.
Hai người đứng trong thang máy, Tiêu Ý ấn ấn thái dương. Hắn uống quá nhanh, đầu cũng có chút choáng váng.
"Tiêu ca, em nghe bọn họ nói, dùng quy tắc ngầm có thể nhanh chóng nổi tiếng, là thật sao?"
Thích Hạo uống say, miệng mới phun ra những lời bình thường không dám hỏi. Cho tới bây giờ, tài nguyên của cậu vẫn rất nửa vời, mặc dù vẫn tiếp tục cố gắng nhưng nếu có phương pháp cấp tốc hơn, cậu cũng muốn biết.
Tiêu Ý trầm mặc nhìn cậu, không nói.
"Haiz, bất quá mấy ông chủ trong KTV lần đó thật đáng sợ. Quy tắc ngầm gì đó, em trước giờ không dám nghĩ. Nhưng tổng giám đốc của chúng ta là con gái nha, còn trẻ trung xinh đẹp nữa. Anh nghĩ em có nên thử không?"
Cửa thang máy mở ra, Thích Hạo đột nhiên bị Tiêu Ý đẩy một cái, đứng không vững ngã ngồi xuống đất, mông đau đớn làm cậu nhe răng trợn mắt.
"Sao anh đẩy em? Mặc kệ, em muốn thử, nói không chừng Lăng tổng thích em thì sao. Hừ."
Cậu làm mặt quỷ với Tiêu Ý, sau đó bò dậy chạy đến phòng Lăng Thanh Huyền gõ cửa.
"Lăng tổng! Lăng tổng! Tôi là Thích Hạo. Tôi có việc muốn tìm cô. Hắc hắc."
Thích Hạo nấc một tiếng, nhìn Tiêu Ý đi tới, tay vẫn tiếp tục gõ cửa.
Thật thần kỳ, cậu một chút cũng không sợ, có lẽ do tác động của rượu.
Cửa vừa mở ra, Thích Hạo liền chạy vào, còn tiện tay đóng cửa lại.
Tiêu Ý đứng ở cửa, cả người như đang nóng lên.
Hắn giơ tay đặt trên cửa, nhìn chằm chằm.
Trong phòng truyền đến âm thanh đùng đùng, âm thanh Thích Hạo cười ngây ngô vui vẻ, chính là không nghe thấy âm thanh đạm mạc của người kia.
Hắn biết thân thủ của cô, cho nên Thích Hạo có muốn làm gì cô cũng không được, nhưng cô có thể làm gì đó Thích Hạo.
Như Thích Hạo vừa nói, biết đâu cô thích cậu ta thì sao.
Từng giây từng phút trôi qua, Tiêu Ý đứng trước cửa mười phút. Trong phòng dần dần yên tĩnh, lại có tiếng quần áo cọ xát rất nhỏ. Bàn tay hắn siết thành nắm đấm, cuối cùng nhìn không được đạp lên cửa.
"Lăng Nặc! Mở cửa!"
Hắn vậy lại ngu xuẩn như vậy muốn thử xem Thích Hạo có thể ở bên trong bao lâu, nhưng mỗi một giây một phút, đối với hắn đều là dày vò.
Lại đạp mấy cái, cửa mới mở ra, Lăng Thanh Huyền lộ ra đầu nhỏ, hỏi hắn: "Làm sao vậy?"
Trên người cô có hương thơm sau khi tắm gội, Tiêu Ý cắn răng kéo mạnh cửa ra. Thiếu nữ vừa tắm xong, mặc trên người áo choàng tắm, trên tóc còn nhỏ nước.
Cô, cô đi tắm. Có phải cô muốn cùng Thích Hạo...
Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy đáy lòng âm u không nhịn được sinh sôi: "Thích Hạo ở đâu? Em có phải muốn cùng cậu ta ở bên nhau? Lăng Nặc, rốt cuộc em muốn tổn thương tôi đến mức nào đây?"
Thấy hắn gào rít giận dữ, Lăng Thanh Huyền cả đầu là chấm hỏi. Ở bên nhau gì cơ?
【Ký chủ, nhân vật phản diện đang hiểu lầm. Ngươi mau mau cho hắn nhìn xem tên ngốc Thích Hạo đi.】
Nhìn đôi mắt nam nhân đỏ lên, cùng lời lẽ đau lòng, cô chỉ tay vào sô pha.
Hắn nhìn sang, quanh phòng vài thứ rơi tán loạn trên mặt đất, trên ghế sa-lon có một người bị chăn mền quấn thành khoanh chả giò, còn dùng dây thừng trói chặt.
Nghệ sĩ dưới trướng của mình không thể dùng sức quá mạnh đả thương, biết cậu ta say khướt, cô cũng tốn sức chín trâu tám bò mới trói lại được.
"Mau đem tên điên say rượu này đi, phòng tôi bị loạn hết cả lên."
Lăng Thanh Huyền vừa xoay người, thân thể đã đột nhiên bị người ôm lấy.
Tiêu Ý nghĩ lại lời mình vừa nói, hận không thể đập đầu vào tường.
Mất mặt, quá mất mặt. Bọn họ cái gì cũng chưa phát sinh.
Cũng may cái gì cũng chưa phát sinh.
Hắn trầm mặc buông Lăng Thanh Huyền ra, đi đến sô-pha đem Thích Hạo vẫn đang ngủ quên trời đất ném ra ngoài cửa, sau đó khóa cửa lại.
ZZ, nhân vật phản diện khóa cửa làm gì?
【Đại khái là muốn ở lại đây ngủ.】
Bộ hắn không có phòng riêng sao?
Lăng Thanh Huyền còn đang nghĩ ngợi, nam nhân đã bế cô đặt lên giường, hắn chống đỡ cơ thể đè trên người cô.
Tóc mái hơi mọc dài ra vừa vặn che khuất đôi mắt hắn, trên người hắn còn mang theo mùi rượu rất nồng, không biết đã uống bao nhiêu.
Cho nên Tiểu Tần vì cái gì chọn trang trại rượu nho chứ? Trở về phải phê bình hắn một trận.
Đến cả Thích Hạo ngày thường ngoan ngoãn, khôn khéo cũng phát điên lên rồi.
"Anh uống nhiều rồi, trở về nghỉ ngơi đi." Cô hơi hơi nhỏm dậy, phát hiện hắn không nhúc nhích chút nào. Hắn bất động thì cô ngồi dậy kiểu gì đây?
Chịu đựng! Chịu đựng! Nghệ sĩ nhà mình không thể đánh.
Đôi môi dính rượu hơi hơi hồng nhuận, Tiêu Ý nhẹ giọng hỏi: "Tôi không say, tôi rất tỉnh táo."
"Người say đều sẽ nói mình rất tỉnh táo."
"Tôi không say." Hắn thở hổn hển mấy hơi, lộ ra con ngươi mờ mịt trong đôi mắt ửng đỏ: "Lăng tổng, dùng quy tắc ngầm với tôi đi."
Thứ mà hắn từng thống hận nhất, bây giờ hắn lại chính miệng nói ra. Tất cả gông cùm xiềng xích, giống như bị đánh vỡ.
Nếu như vậy có thể ở bên cô, hắn cam tâm tình nguyện.
Lăng Thanh Huyền mở miệng: "Không. Tôi là loại người đó sao?"
"Không phải." Tiêu Ý trầm thấp nở nụ cười: "Tôi nghĩ, để em dùng quy tắc ngầm với tôi một chút, nói không chừng sẽ thích tôi."
Không bao giờ, đừng mong chờ, bổn tọa là người đứng đắn.
"Vừa lúc, em tắm rửa rồi." Hắn cúi người, môi chạm vào môi cô: "Vậy đừng để lãng phí."
Lãng phí cái gì? Tắm rửa cũng không được sao?
Đèn ở đầu giường bị ấn xuống, hắn đem áo choàng tắm tơ lụa cởi ra, tiếng nói ôn nhu triền miên một lần lại một lần ở bên tai cô nói lời yêu.
Ngoài cửa sổ, thời khắc pháo hoa thịnh phóng, lửa giao hòa cùng khói, cô nhìn khuôn mặt động tình của hắn, trên môi tràn ra rách nát ngâm thanh.