Đối với vị nhà đầu tư này, đạo diễn vẫn luôn chuẩn bị sẵn tâm lý. Dù sao có rất ít nhà đầu tư sau khi chi tiền lại không giao lưu gì. Trời biết cô là dạng người gì.
Thế nhưng sau khi tiếp xúc, ông không tự chủ được muốn cùng Lăng Thanh Huyền trao đổi nhiều hơn một chút, thậm chí thiết lập nữ chính phim tiếp theo đều nghĩ xong rồi.
"Đạo diễn, cảnh này đạt không?'
"Mấy người tự xem đi, đừng quấy rầy tôi nói chuyện với Lăng tổng."
Nhân viên công tác: Đạo diễn hồi trước không phải một bức cũng không bỏ qua sao? Bây giờ màn hình cũng không thèm nhìn...
Lăng Thanh Huyền ánh mắt bình tĩnh, kỳ thật đang ngẩn người.
Đạo diễn không phải đều rất bận sao? Vị này sao lại nhàn quá vậy? Bổn tọa không muốn nói chuyện phiếm tí nào. Cô đâu có tới bàn việc nhà.
Không thể ngủ, không thể ngủ. Thiết lập tổng giám đốc không thể sụp.
Tiểu gia hỏa vì cái gì còn chưa quay xong? Cô đi về trước được không? Đang nghĩ ngợi, ZZ truyền cho cô một đoạn cốt truyện.
Sau khi xem, cô lập tức lên tinh thần.
Được rồi, nghe đạo diễn lải nhải thêm lát nữa. Tối làm xong đại sự rồi ngủ.
Buổi quay kết thúc, đạo diễn nắm kịch bản lưu luyến không rời.
"Thật ngại quá, làm mất nhiều thời gian của Lăng tổng như vậy. Mong Lăng tổng không phiền lòng."
"Không phiền." Lần sau cô sẽ không tới, tuyệt đối không!
Công ty còn có việc cần xử lý, Tiểu Tần đã về trước. Gian phòng của đoàn làm phim còn không ít, Lăng Thanh Huyền được đạo diễn an bài cạnh phòng Tiêu Ý.
Cô xoay người đi tìm Tiêu Ý, trông thấy Lăng Tĩnh đùng đùng nổi giận hướng về nơi này.
"Lăng Nặc, đứng lại! Tôi có chuyện muốn hỏi chị."
Hung dữ như vậy làm gì? Hôm nay bổn tọa còn chưa làm gì ngươi đâu.
Lăng Thanh Huyền đương nhiên không đứng lại. Cô muốn đi phòng trang điểm tìm Tiêu Ý.
Lăng Tĩnh lần nữa đem cô ngăn lại: "Chị cùng Tiêu Ý cấu kết chơi tôi?"
"Chơi cô làm cái gì?" Thật muốn chơi cô thì cô đã sớm tắt đèn.
Lăng Tĩnh gắt gao trừng mắt nhìn cô: "Tôi biết chị sẽ không thừa nhận. Nhưng chị nhất định phải giải thích cho tôi. Chuyện hôn ước là thế nào? Còn có cổ phần của tập đoàn. Dựa vào cái gì tôi không có? Tôi cũng là người của Lăng gia."
Hôn ước? ZZ, có phải cô ta muốn tới cảm ơn bổn tọa không?
Ta đã thành toàn cho cô ta với Mạnh Bình còn gì.
【...Ta thấy không phải】
Vấn đề quá nhiều, giải thích quá phiền phức, Lăng Thanh Huyền trực tiếp chọn trả lời vào trọng điểm: "Cô thật sự xem mình là người của Lăng gia?"
Chỉ là hỏi lại một câu, Lăng Tĩnh lại không xuất ra được khí thế mới nãy: "Tôi, tôi sao lại không xem mình là người Lăng gia chứ?"
"Trong lòng cô hiểu rõ. Thời gian của tôi rất quý giá, đừng đến gây chuyện với tôi."
Vừa vặn cô thấy Tiêu Ý đã thay quần áo xong, liền đi về phía Tiêu Ý.
Lăng Tĩnh nhìn bọn họ sóng vai mà đi, bờ môi cắn nát cũng không nhận ra. Bên cạnh có người chào hỏi cô ta, chúc mừng cô ta lãnh cơm hộp đóng máy, Lăng Tĩnh lại cảm thấy vô cùng châm chọc.
Cô sẽ không lãnh cơm hộp, tuyệt đối không.
Hành lang khách sạn rất trống trải, người đại diện trước tiên đi an bài chuyện ngày mai, cho nên Tiêu Ý cùng Lăng Thanh Huyền cùng nhau về phòng.
Giữa hai người rất an tĩnh, sóng vai đi tới, tay bọn họ ngẫu nhiên chạm vào nhau.
Nóng bỏng đụng vào lạnh lẽo, Tiêu Ý tay chợt ngứa, muốn dắt tay người bên cạnh.
"Lăng tổng."
"Tiêu Ý."
Hai người đồng thời lên tiếng. Tiêu Ý chờ mong nhìn cô. Kỳ thật hắn có rất nhiều lời muốn nói với cô. Khoảng thời gian này, hai người chỉ có thể trò chuyện qua điện thoại. Cô lại không phải người thích nói chuyện, có đôi khi hắn hoài nghi đầu dây bên kia không có ai nghe.
Bởi vì đóng phim, tóc Tiêu Ý cắt ngắn đi không ít, nhưng nhìn vẫn đẹp trai như cũ, mày kiếm mắt sáng. Ánh mắt hắn nóng bỏng nhìn mình chằm chằm, Lăng Thanh Huyền vặn tay đấm cửa.
"Ngủ ngon."
"RẦM!"
Cửa đóng lại, đóng lại, đóng lại!!!!
Tiêu Ý sững sờ nhìn cánh cửa đóng chặt. Thiếu nữ trước mắt đã không thấy. Cô gọi hắn lại, chỉ để nói một tiếng ngủ ngon, sau đó về phòng nghỉ ngơi.
Tiêu Ý dựa vào tường, bất đắc dĩ nhìn cánh cửa kia.
Hắn ghé sát vào mặt tường, nhẹ giọng nói: "Thân ái, ngủ ngon."
Lăng Thanh Huyền sẽ nghỉ ngơi sớm như vậy?
Đương nhiên là không. Bên trái phòng cô là Tiêu Ý, đối diện chính là Lăng Tĩnh. Cô ta hôm nay quay xong, ngày mai mới có thể trở về.
Lăng Thanh Huyền ở trong phòng nằm một lát, mới đi tới nhìn qua mắt mèo, thấy hai người ra khỏi thang máy.
Một người là Lăng Tĩnh, một người thế nhưng là phó đạo diễn. Tuy cảm giác tồn tại của hắn rất thấp, nhưng xác thật có được cái danh này.
Nam nhân kia say khướt, trong miệng không biết đang nói gì đó. Lăng Tĩnh cười đánh qua loa, thừa dịp hành lang không có ai, mở ra cửa phòng mình, đem nam nhân kia đẩy vào.
Trước khi đóng cửa lại, cô ta còn thoáng nhìn qua phòng bên này.
Lăng Thanh Huyền dời mắt.
Ánh mắt kia thật dọa người, làm cô bé mong manh sợ hãi.
【Ký chủ, đây là thời cơ tốt nhất để nắm được nhược điểm của Lăng Tĩnh. Chúng ta đi chụp lén đi ~~~ 】o(≧∇≦o)
Ngươi xúi một tổng giám đốc đi làm paparazzi?
【Nghề tay trái thôi ấy mà.】
Lăng Thanh Huyền cự tuyệt. Cô mở cửa ra, thấy thang máy lại dừng lại. Lần này bước ra là đạo diễn cùng mấy diễn viên trong đoàn. Hôm nay có mấy diễn viên đóng máy, cho nên bọn họ cùng nhau ăn bữa cơm.
"Ô! Lăng tổng, cô còn chưa nghỉ ngơi sao?" Đạo diễn nấc một cái, hướng cô chào hỏi.
Lăng Thanh Huyền nhìn họ càng đi càng gần, nghĩ lúc này Lăng TĨnh quần áo chắc là chưa cởi hết, chi bọn họ đi vào nói không chừng không nhìn thấy cảnh đặc sắc nhất.
【Ký chủ, bọn họ cởi xong rồi. Tốc độ này... Ái chà chà.】
Người có thể nhìn cảnh bên trong?
【Khụ khụ. Ký chủ, liên quan tới ngươi, ta sẽ tự động che chắn. Nhưng người khác, ta vẫn có thể cảm ứng.】
Lăng Thanh Huyền nghiêm túc nhìn đám người đạo diễn, sau đó chỉ vào phòng Lăng Tĩnh: "Phòng đối diện là của ai? Tôi hình như nhìn thấy một người đàn ông say khướt xông vào?"
"Đàn ông? Ăn trộm sao? Hay là fan cuồng?" Bọn họ nhớ rõ đây là phòng của Lăng Tĩnh, sao lại có đàn ông?
Dưới ảnh hưởng của rượu, đám người không suy nghĩ nhiều, bọn họ khẩn trương chạy tới. Đây là chỗ quay phim, nếu xảy ra chuyện cũng không hay.
Lăng Thanh Huyền tốt bụng mở giúp khóa phòng. Bố cục của khách sạn này là cửa ra vào hướng thẳng vào giường. Cho nên hai thân hình trắng bóng trên giường, lập tức bị nhìn không sót một mảnh.
Cô chuyển tới một bên, đem vị trí nhường cho đám người đạo diễn. Máu chó giăng đầy, Lăng Tĩnh thế mà cùng phó đạo diễn "ôn kịch bản".
Cô ta hiện tại là hôn thê của Mạnh Bình. Khoan đã, họ vẫn vào hơi sớm, hai người kia vẫn chưa "ôn tập" đến cảnh hấp dẫn.
Cô còn đang suy nghĩ vấn đề này thì bên trong, Lăng Tĩnh đã phát ra tiếng thét chói tai, phó đạo diễn cũng hoảng sợ, vội vàng tìm quần áo che lại chính mình.
Chắc là đầu óc còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, quần áo còn chưa mặc đã xông về phía cửa. Lăng Thanh Huyền đang chuẩn bị nhường chỗ cho gã, lại bị một người túm lui về sau.
Lưng cô đụng vào ngực người nọ, hai mắt bị che lại.
Bàn tay ấm áp giúp cô che khuất, không để cô nhìn thấy thân thể phó đạo diễn.
Tiếng hừ lạnh của nam nhân truyền đến, Lăng Thanh Huyền nghe ra là Tiêu Ý. Cô không lấy tay hắn ra, hỏi: "Sao anh còn chưa nghỉ ngơi?"
"Còn sớm, đang xem kịch bản, nghe âm thanh nên ra xem thử." Đi ra đúng lúc, vừa vặn nhìn thấy một màn kia, cũng may động tác của hắn kịp thời.
Bằng không đã để cô nhìn thấy cảnh không nên thấy.
Lông mi đảo qau đảo lại trong lòng bàn tay, môi anh đào hơi hơi mở, Tiêu Ý ánh mắt hơi chớp. Hắn nhìn phòng Lăng Tĩnh gà bay chó sủa, đem cô kéo vào phòng mình, đóng cửa lại, cúi người xuống.
▒▒▓█▇▅▂∩( ✧Д✧)∩▂▅▇█▓▒▒