Cuối cùng Dạ Mộc vẫn không thành công dụ dỗ Lăng Thanh Huyền hút máu mình.
Hắn buồn bực ôm Lăng Thanh Huyền, ngủ một giấc đến mặt trời lên cao.
Sau khi nữ vương ban bố hiệp ước, liên minh huyết liệp tìm tới cửa. Cửa cung điện mở ra, bàn tiệc tinh xảo, rực rỡ muôn màu được bày ra.
Người của liên minh huyết liệp cảm thấy Lăng Thanh Huyền rất có lễ độ, không ngờ lại chiêu đãi bọn họ long trọng như vậy.
Còn chưa kịp ngồi xuống, thân thể đã bị khống chế.
"Ngại quá, bàn này là chuẩn bị cho huyết bộc của ta." Lăng Thanh Huyền ngồi vào đối diện, hầu gái mời bọn họ đến một bàn khác, trên bàn chỉ có hồng trà.
Dạ Mộc ngồi giữa bàn tiệc đầy thức ăn bổ máu, yên lặng mà ăn.
Lăng Thanh Huyền cùng huyết liệp đàm phán xong xuôi, khi họ muốn bắt tay Lăng Thanh Huyền, nàng vừa vươn tay ra đã bị Dạ Mộc ngăn lại.
"Hợp tác vui vẻ, nữ vương."
"Hợp tác vui vẻ."
Hai huyết liệp lúc trước được Lăng Thanh Huyền thả đi bị gọi lại.
"Nữ vương đại nhân, còn vấn đề gì sao?"
"Ngả Lỵ có khả năng sẽ trở về. Các ngươi chú ý một chút."
Biểu tình hai người nọ biến đổi, gật đầu: "Chuyện này xin nữ vương yên tâm. Không bàn đến việc ả ta bỏ rơi đồng đội, chỉ tính chuyện bị bọn ta điều tra được ả phản bội liên minh, nếu ả dám quay về, chính là tự tìm đường chết."
Không cần tự mình ra tay, để bọn họ giải quyết chuyện nội bộ của mình, đỡ phiền phoái.
Nhóm huyết liệp được người hầu tiễn đi. Dạ Mộc bất mãn nắm chặt tay Lăng Thanh Huyền.
"Sau này không được tùy tiện nắm tay người khác."
Lăng Thanh Huyền nắm tay hắn, lắc qua lắc lại: "Chỉ nắm tay ngươi."
"Vậy sau này cũng không được nhìn đàn ông khác quá lâu."
Mấy tên huyết liệp lúc nãy cứ nhìn nàng không chớp mắt.
Lăng Thanh Huyền gật đầu một cái.
Đó là phép lịch sự cơ bản, chẳng lẽ ngươi muốn bổn tọa làm người không có lễ phép sao? "Thân ái, nàng đang qua loa có lệ với ta."
Lăng Thanh Huyền lắc đầu.
Ngươi là nhất, nhất ngươi rồi. Ngươi nói thì không sai được.
Thiếu niên mím môi, kéo cổ áo, lộ ra xương quai xanh: "Cắn ta đi."
Ngươi xem, ngươi xem, quả nhiên là nghiện rồi!
Lăng Thanh Huyền mặt không đổi sắc giúp hắn chỉnh lại cổ áo.
"Lo bổ máu cho tốt."
Nếu không sẽ lại như hôm qua, mới hút được một nửa đã ngất đi. Xấu hổ lắm.
Thiếu niên đỏ mặt, có chút ủy khuất mà rũ mi: "Nàng hút quá nhanh."
"Vậy ta không hút nữa."
"Không được!" Thiếu niên ôm lấy nàng: "Ta sẽ cố gắng bổ máu, lần sau nhất định không ngất xỉu giữa chừng nữa."
Mất mặt quá mà! Sao lại bất tỉnh nhân sự giữa đường vậy chứ?! Lỡ thân ái tưởng hắn là "cờ không gió" thì làm sao đây?
Lăng Thanh Huyền vỗ vỗ lưng hắn: "Ừ, cố lên."
Dạ Mộc: ...Sao càng có cảm giác qua loa, có lệ vậy?
____________________________________________________________________________
Huyết tộc bắt đầu thích ứng với việc chung sống hòa bình cùng nhân loại. Những huyết bộc bị nhốt dưới địa cung của các lâu đài được thả ra, theo huyết liệp trở về.
Trẻ em bị đưa tới hầm sâu được thân vương Kiệt Đặc đón ra, sắp xếp trở về học tập tri thức ở thôn trang của nhân loại.
Lâu đài của Khải Cát Nhĩ được đổi thành giáo đường, chuyên tiếp nhận những đứa trẻ không nhà để về.
Dạ Mộc và Lăng Thanh Huyền về tới thôn trang, thấy thôn dân đang chuẩn bị lương khô cùng chỗ tránh nạn. Lăng Thanh Huyền liếc hắn một cái.
Dạ Mộc vừa vuốt tóc nàng vừa giải thích: "Lúc trước ta còn chưa hoàn toàn tin tưởng nàng nên bảo phụ thân chuẩn bị. Nếu có Huyết tộc tới, mọi người có thể dùng tị nạn."
Lăng Thanh Huyền khen hắn: "Ngươi làm rất đúng."
Dạ Mộc vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị nàng quở trách, không ngờ nàng lại khen mình, khiến hắn có chút thẹn thùng.
Vợ chồng thôn trưởng nhìn hai người như vậy, trong mắt lộ vẻ lo âu.
Bọn họ lén khuyên Dạ Mộc trở về thôn, đừng tiếp tục ở cạnh Huyết tộc nữa.
Dạ Mộc cự tuyệt, còn nói về sau sẽ luôn ở bên cạnh Lăng Thanh Huyền.
Dù cho tuổi thọ hai người có khác biệt, đến tận khi trút hơi thở cuối cùng, hắn sẽ mãi bầu bạn bên nàng.
Trở về cung điện, Dạ Mộc gặp Á Khắc.
Vết thương của Á Khắc đã khỏi, sau khi biết được việc làm vĩ đại của Lăng Thanh Huyền, chỉ cười lạnh không tin.
"Ta không tin Huyết tộc sẽ mãi tuân thủ hiệp ước, nhưng từ giờ cho đến ngày đó, ta sẽ nỗ lực tồn tại."
Á Khắc nhìn hắn: "Nữ vương là một Huyết tộc vĩ đại. Hi vọng nàng sẽ được một đời hạnh phúc. Ta sẽ theo bác sĩ học y, sau này chắc sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa."
Trước khi đi, y còn khiêu khích: "Thật đáng tiếc, nữ vương còn chưa nếm thử ta đâu đó."
"Á Khắc." Dạ Mộc không vui nhìn y.
Á Khắc cười, thu dọn hành lý rời đi.
Cung điện bỗng chốc yên tĩnh trở lại, có điều ngày tháng của Dạ Mộc và Lăng Thanh Huyền cũng không có gì thay đổi.
Thay đổi duy nhất, chắc là Dạ Mộc trở nên rất chủ động.
Trước khi ngủ, hắn sẽ lôi kéo Lăng Thanh Huyền, muốn nàng cắn hắn.
Lăn lộn một đêm, sáng sớm hôm sau lại đòi nàng cắn lần nữa.
So với lúc mới gặp, khác nhau một trời một vực.
Trước kia, Lăng Thanh Huyền chỉ có thể nhân lúc hắn ngủ, lén lút hút máu. Bây giờ lại no đến mức không muốn hút.
"Nàng không yêu ta, cả máu của ta cũng không muốn hút."
Nhìn Dạ Mộc cắn môi, Lăng Thanh Huyền no đến ợ một hơi, bất đắc dĩ hôn hắn.
"Ta không đói bụng."
Dạ Mộc đưa ngón tay đến trước mặt nàng: "Vậy nàng cắn tượng trưng một cái cũng được."
Lăng Thanh Huyền nghĩ hắn không có cảm giác an toàn, chỉ khi nàng cắn hắn, hắn mới cảm thấy mình được cần đến.
Quả nhiên bé con hắc hóa chính là không bình thường.
【 Ký chủ, nhắc nhở thân thiện. Độ hảo cảm cùng giá trị hắc hóa của nhân vật phản diện kẹt ở mốc 98, không thể tăng lên trong một thời gian rất dài rồi.】
Hay là bổn tọa thọc hắn một dao rồi cứu hắn?
Ngươi nghĩ như vậy, điểm có thể tăng hay không?
【 Ký chủ, xin ngươi làm người.】
Ta là Huyết tộc.
"Thân ái, nàng thất thần." Dạ Mộc bất mãn.
Lăng Thanh Huyền đèn hắn xuống giường, cúi người nhìn hắn.
"Dạ Mộc."
"Hả?"
"Ta thấy ngươi dư thừa tinh lực, hay là..."
Lời phía sau bị bỏ trốn, Dạ Mộc bị ấn xuống giường, mệt đến không còn chút sức lực vẫn cùng Lăng Thanh Huyền lăn lộn.
Vì cần bàn bạc về việc nghiên cứu máu nhân tạo, đường xá lại xa xôi, Lăng Thanh Huyền từ sáng đã xuất phát, Dạ Mộc ở lại cung điện.
Đêm khuya, có âm thanh sột soạt gì đó vang lên.
Dạ Mộc ngồi dậy, cầm súng đi đến nơi phát ra âm thanh.
Tầng hầm từ lần đó bị Dạ Mộc khóa lại, nhưng hiện tại, ổ khóa đang nằm trên mặt đất.
Hắn không khỏi nâng cao cảnh giác.
Kiểm tra trước sau, hắn đẩy cửa sắt, thấy một cảnh tượng hãi hùng.
Toàn bộ quỷ hút máu bị đóng cọc trong quan tài đã biến mất, chỉ còn lại chiếc cọc gỗ nằm trơ trọi.
Dạ Mộc còn tìm thấy bên cạnh một chiếc cọc gỗ có một viên đạn bạc,
Bọn chúng được người khác giúp rút cọc gỗ và sống lại?
Nghĩ vậy, hắn lại kiểm tra kỹ càng lần nữa.
Nhiều Huyết tộc như vậy, nếu phục sinh cùng một lúc, nhất định âm thanh rất lớn, không thể chỉ sột soạt thoáng qua như vậy được.
Sau lưng vang lên tiếng giày vải, bước chân Dạ Mộc chững lại, lập tức xoay người, giơ súng.
"Đừng nổ súng! Ngươi còn nhớ ta không?"