【 Ký chủ! 】
ZZ đột nhiên hét lên một tiếng. Âm thanh kia có chút điếc tai. Lăng Thanh Huyền bịt tai lại, không chịu mở mắt.
Chuyện gì? 【 Giá trị hắc hóa của nhân vật phản diện tăng lên 60! 】
Lăng Thanh Huyền bừng tỉnh. Trên chiếc giường lớn trắng tinh, chỉ có một mình nàng.
Nàng đứng dậy kéo rèm cửa ra, ánh dương chiếu vào, những hạt bụi li ti đang bay múa.
Lăng Thanh Huyền khảy khảy tóc mái.
Tiểu gia hỏa đâu?
【Đang ăn sáng dưới lầu.】
Ăn sáng cũng có thể hắc hóa? Thức ăn phải dở tới mức nào cơ chứ?
Lăng Thanh Huyền trở về phòng mình, lúc này mới phát hiện Á Khắc còn đang mê man trên giường của nàng.
Cửa sổ mở toang, sắc mặt thiếu niên trên giường tím tái, bờ môi trắng bệch. Dù cho rèm cửa cản bớt cũng không thể chống đỡ được chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm.
Chắc là chưa bị đông chết đâu nhỉ?
Lăng Thanh Huyền búng tay một cái, Á Khắc liền bừng tỉnh, thở dốc từng hơi. Thân thể y run rẩy, vẻ mặt hốt hoảng nhìn Lăng Thanh Huyền.
"Nữ... Nữ vương?"
Y vốn muốn tới đây quyến rũ Lăng Thanh Huyền, không ngờ nàng thẳng tay làm y bất tỉnh.
Qua một đêm, toàn thân y đều bị đông cứng.
"Cung điện sẽ không giữ kẻ không biết vâng lời, Á Khắc."
Xem ra nữ vương cũng không thích dáng vẻ này của y.
Á Khắc biết nhìn mặt đoán ý, vội vàng xuống giường, quỳ nhận lỗi: "Nữ vương đại nhân, xin tha tội. Lần sau Á Khắc sẽ không phạm sai lầm nữa."
Thiếu niên lộ ra vùng da thịt xám trắng, gương mặt cực kỳ ngoan ngoãn, hô hấp cũng đè nén chậm rãi làm người trìu mến.
"Đi ra ngoài."
Đáng tiếc trong mắt Lăng Thanh Huyền, một chút dụ hoặc cũng không có.
Lăng Thanh Huyền liếc nhìn chiếc giường kia.
Lấy cớ này hủy giường đi là có lý do để ngủ chung với tiểu gia hỏa rồi.
Nàng thay xong quần áo, đi xuống lầu thì Dạ Mộc đã ăn xong bữa sáng.
Lúc hai người đối mặt, thiếu niên nở nụ cười nhàn nhạt, không có trốn tránh.
Tiểu gia hỏa cười thật là đẹp.
【Ký chủ, ngươi cũng cười một cái đi. ZZ trước nay chưa từng thấy ký chủ cười đâu đó.】
Ngươi đời này cũng sẽ không nhìn thấy.
【...】
"Nữ vương, phu nhân Khải Cát Nhĩ gửi thiệp mời, muốn hẹn ngài mười ngày sau đến dự dạ tiệc."
Lăng Thanh Huyền nhìn tấm thiệp mời Lợi Sâm đưa tới, không nhận lấy.
"Mấy giờ?"
Nàng lạnh như băng sương, dường như đối với bất cứ thứ gì cũng không có hứng thú.
Thế nhưng Lợi Sâm chính là bị dáng vẻ này của nàng làm mê muội.
"Trễ quá. Không đi."
Lợi Sâm: ???
Đêm tối là thời điểm cuồng hoan của Huyết tộc, nữ vương thế mà lại nói quá muộn.
Lợi Sâm ngoảnh mặt, dùng ánh nhìn tàn độc mà trừng Dạ Mộc. Đều do nhân loại đáng chết này, mới làm nữ vương thay đổi giờ giấc sinh hoạt.
Dạ Mộc cũng phát giác ra ánh mắt của gã nhưng chỉ nhàn nhạt mà nhìn, không phản ứng lại.
Lợi Sâm tiếp tục khuyên nhủ: "Nữ vương, trước kia quan hệ giữa ngài và phu nhân Khải Cát Nhĩ không tệ. Dạ tiệc này cũng rất lâu mới tổ chức một lần. Nếu không đi, phu nhân Khải Cát Nhĩ có thể sẽ không hài lòng."
"Không hài lòng thì sao?"
Đánh nhau với bổn tọa à?
Theo trí nhớ của nguyên chủ thì phu nhân Khải Cát Nhĩ kia là một Huyết tộc cao cấp, tóc nâu gợn sóng, ngực tấn công, mông phòng thủ, rất giỏi quyến rũ nhân loại.
Huyết bộc của mụ, phần lớn đều là cam tâm tình nguyện dâng hiến máu tươi.
Lăng Thanh Huyền cúi đầu nhìn đồi núi của mình. Cũng không nhỏ mà, cớ sao không có ai nhào vào lòng nàng chứ?
【... Ký chủ, chẳng phải có Á Khắc vội vã nhào vào lòng ngươi sao?】
Nhân vật râu ria không tính.
【À ~ Ngươi muốn nhân vật phản diện nhào vào lòng mình chứ gì.】
Lăng Thanh Huyền mặt không biểu tình, Lợi Sâm không yên lòng, nói: "Nữ vương đại nhân, ngài suy nghĩ thêm một..."
"Đi."
Lăng Thanh Huyền tiếp nhận thiệp mời. Có người muốn bị đánh, nàng hi sinh giấc ngủ chiều theo thôi.
【...】Ký chủ, ngươi chẳng qua là dục cầu bất mãn. Hứ ~
Lăng Thanh Huyền vừa xong, Dạ Mộc đã bưng hồng trà đến trước mặt nàng: "Lâm Đạt, ta muốn về thôn một chuyến."
"Bây giờ?"
Lăng Thanh Huyền cảm thấy hắn có chút khác thường, nhưng không nói được khác ở điểm nào.
Lợi Sâm chạy tới ngăn cản: "Nữ vương, huyết bộc thường xuyên rời cung điện sẽ ảnh hưởng đến uy tín của ngài."
Các Huyết tộc khác sẽ nghĩ Lăng Thanh Huyền đến cả một nhân loại cũng quản không được.
Đang nói chuyện với Dạ Mộc lại bị cắt ngang, Lăng Thanh Huyền khẽ nhíu mày.
Thiếu niên tới gần: "Lầm Đạt, ngươi cho ta trở về, ta cho ngươi cắn một cái."
Lăng Thanh Huyền còn chưa đáp lời, hắn đã vén tay áo lên.
Cánh tay trơn bóng, trắng nõn đưa đến trước mặt Lăng Thanh Huyền, hương vị ngọt ngào kia lại xuất hiện.
Lợi Sâm híp mắt, lùi lại hai bước.
Gã không thể quấy nhiễu bữa ăn của nữ vương.
Lăng Thanh Huyền nắm chặt cánh tay hắn, đầu ngón tay từ trên lướt xuống dưới.
Cảm giác làn da cọ vào nhau làm lông tơ toàn thân đều run rẩy.
Cuối cùng, nàng nắm ngón tay hắn, đặt ở bên miệng: "Chỉ cần một chút là đủ rồi."
Đôi môi lạnh lẽo ngậm lấy ngón tay thon dài, Lăng Thanh Huyền liếm hai cái mới lộ ra răng nanh, đâm thủng lớp da.
Cảm giác tê dại khuếch tán toàn thân, hai chân Dạ Mộc hơi nhũn ra. Rõ ràng chỉ cắn nhẹ một cái, hắn lại nhìn răng nanh trắng bạc kia, hi vọng chúng đâm vào thân thể mình.
Uống một chút máu, đồng tử đỏ tươi lóe lên, Lăng Thanh Huyền buông tay hắn ra.
Thấy hắn còn đang ngẩn người, nàng quơ tay: "Dạ Mộc?"
Thiếu niên hoàn hồn, rụt tay lại, môi mỏng mấp máy: "Vậy ta về thôn một chuyến, trễ một chút sẽ trở lại."
"Được."
Huyết tộc quanh đây đều bị Lăng Thanh Huyền thu thập, bọn chúng sẽ không tổn thương, thậm chí không dám tới gần Dạ Mộc.
Cho nên lần này Lăng Thanh Huyền không đi theo sau.
【 Ký chủ, ngươi chẳng qua là lười biếng. 】
Lười?
Ký chủ nhà ngươi cần mẫn nhất.
Lăng Thanh Huyền nhấp ngụm hồng trà, đi vào thư phòng trả lời thư tín gửi từ các khu vực lân cận.
Lợi Sâm dọn dẹp bộ đồ ăn của nàng. Khi cầm đến tách hồng trà kia, gã đảo mắt quan sát bốn phía, khi sắp áp tách trà kia lên môi.
"Quản gia Lợi Sâm, ngươi đang làm gì đấy?"
Thiếu niên tóc vàng đang đứng dựa vào tay vịn cầu thang, trong mắt hứng thú dạt dào.
'Cạch.'
Lợi Sâm buông chén trà xuống, thuấn di đến trước mặt Á Khắc, xách cổ áo y lên, ghé chóp mũi lên cổ y ngửi mấy cái.
Á khắc toàn thân căng chặt, lại cười: "Quản gia Lợi Sâm, ta là huyết bộc của nữ vương, ngươi muốn làm gì?"
Thiếu niên bị quăng ngã trên mặt đất, quần áo rộng thùng thình nhiễm bụi đất, đau đến nhe răng trợn mắt.
Lợi Sâm sửa sang lại găng tay của mình.
"Á Khắc, chuyện không nên nhìn thì đừng nhìn, không nên nói thì đừng nói. Có như vậy mới sống lâu hơn một chút."
"Tới đây đã mấy ngày rồi, ngay cả thân thể nữ vương cũng chưa chạm tới được. Vô dụng."
Mấy câu này nện trên thân Á Khắc, y tức muốn hộc máu, trên mặt cũng chẳng thèm đeo mặt nạ ngoan ngoãn kia.
"Ít nhất ta cũng là huyết bộc của nữ vương, ngài ấy sẽ hưởng dụng ta. Còn ngươi chỉ là một quản gia. Lợi Sâm, ngươi chỉ có thể đem tâm tư xấu xa đó mà trốn mãi dưới mương thôi!"
Á Khắc cứng miệng vài câu, vỗ bụi đất trên người, hừ lạnh hai tiếng rồi lắc lư eo nhỏ rời đi.
Y chẳng qua là chưa tìm được phương pháp chính xác để quyến rũ nữ vương thôi. Chỉ cần tìm được, nữ vương sẽ bị y mê hoặc, y sẽ trở thành Huyết tộc tôn quý.
Lợi Sâm nhìn theo bóng lưng của y, răng nanh lộ ra, móng tay cào một vệt trên tay ghế, vụ gỗ bay đầy trời.
"Quản gia Lợi Sâm." Hầu gái cẩn thận từng li từng tí khom lưng.
Lợi Sâm thu hồi bộ mặt dữ tợn kia, xoa xoa mắt: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Hầu gái vẻ mặt đầy lo lắng: "Một người hầu phụ trách quét dọn biến mất."