Lăng vương càng ngày càng không để ả vào mắt.
Dĩ vãng nàng còn cung kính, bây giờ cả thời diện diện thánh cũng không tuân thủ.
"Lăng vương thật đúng là gió xuân phơi phới nha." Ả ý vị không rõ mà cười.
Lăng Thanh Huyền biết trong lòng ả đang nghĩ cái gì, không mặn không nhạt đáp: "Trời đã vào thu, lấy đâu ra gió xuân."
"Bệ hạ." Giang Ly hành lễ, giật giật tay áo Lăng Thanh Huyền.
Hoàng Phủ Vi là nữ hoàng cao quý, chỉ cần ả ra lệnh, thị vệ trong cả hoàng cung đều sẽ tiến lên động thủ với Lăng Thanh Huyền. Bị vây công nơi này, họ khó có cơ hội sống sót rời khỏi.
Việc này phải tính kế lâu dài.
Giang Ly nhìn chằm chằm mặt đất, chưa từng nhìn lên.
Nhưng trong mắt Hoảng Phủ Vi, gương mặt hắn càng thêm tỏa sáng, trên thân nhiễm thêm chút khói lửa nhân gian.
Ả có chút hối hận, lúc trước không nên đưa hắn đến bên cạnh Lăng Thanh Huyền.
"Bệ hạ, lễ đã xong, ta cùng phu quân cũng nên hồi phủ, tránh quầy rầy ngài làm việc."
Lăng Thành Huyền đánh gãy suy nghĩ của ả.
Tiểu gia hỏa của bổn tọa là người mà phàm nhân các ngươi có thể mơ tưởng sao? Đi ngủ rồi hãy nằm mơ.
"Khoan đã." Hoàng Phủ Vi áp xuống nộ khí, tâm bình khí hòa nói: "Lăng vương, Lại Bộ có quân tình cần báo. Ngươi đến trắc điện nghị sự đã."
"À." Lăng Thanh Huyền hiểu rõ, nói với Giang Ly: "Ngươi trở về trước."
Hoàng Phủ Vi vội vàng ngăn lại: "Giang... Phu quân nhà ngươi lưu lại, trẫm giao phó hắn chút chuyện. Rốt cuộc về sau hắn sẽ là người hầu hạ cho nghĩa tỷ."
Bây giờ cùng gián điệp liên lạc đều trắng trợn vậy sao?
Lăng Thanh Huyền nhìn Giang Ly, chờ hắn quyết định.
Đấu tranh nội tâm một hồi, Giang Ly cắn môi gật đầu: "Tạ bệ hạ dạy bảo."
【Ký chủ, không thể để nhân vật phản diện cùng Hoàng Phủ Vi ở chung một phòng được!!】ZZ dậm chân.
Tự hắn chọn mà.
【...】Tường đâu? Nó muốn đâm đầu vào tường!
Lăng Thanh Huyền đến trắc điện, bên này chỉ còn lại Hoàng Phủ Vi cùng Giang Ly.
Hoàng Phủ Vi lên tiếng trước: "Giang Ly, ngươi làm rất tốt. Không nghĩ tới ngươi có thể ngồi vững ghế chính phủ này. Ủy khuất cho ngươi rồi."
Ả đang thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn. Hắn là nhãn tuyến của ả, còn có nhiệm vụ trên người.
Giang Ly cắn chặt răng ngà: "Không ủy khuất."
Sao có thể ủy khuất được. Có thể gả cho nàng là phúc phận của hắn.
"Nếu ngươi đã lấy được tín nhiệm của Lăng vương, định bao giờ ra tay?"
Hoàng Phủ Vi ý chỉ gói thuốc bột kia.
Giang ly một mực không dùng: "Đang chờ thời cơ."
"Ha." Giọng nói Hoàng Phủ Vi trở nên ngoan lệ: "Chờ thời cơ gì? Giang Ly, ngươi là người bên gối của nàng. Thời điểm nàng ngủ say, ngươi muốn làm gì mà chẳng được."
"Giang Ly, có phải ngươi muốn phản bội trẫm không?"
Giang Ly đột nhiên ngước mắt lắc đầu: "Ân cứu mạng của bệ hạ, Giang Ly nhớ kỹ trong lòng."
Chỉ là, đối mặt với người mình yêu, hắn xuống tay không được.
Nắm đấm nện trên mặt bàn, Hoàng Phủ Vi mắt phượng ép sát hắn: "Trẫm thì thấy ngươi căn bản không nhớ kỹ."
Thấy hắn thần sắc trắng bệch, trong lòng Hoàng Phủ Vi dâng lên thương tiếc, nghĩ đến dù sao Thượng Quan Như An đã đắc thủ, giọng nói liền mềm xuống vài phần.
"Nếu như ngươi đã không muốn xuống tay với nàng, vậy đổi cách trả ơn khác đi."
"Đổi?" Giang Ly trong lòng có một khắc lơi lỏng.
Hoàng Phủ Vi cũng là người biết võ công, thân hình ả nhoáng một cái áp sát, bóp chặt cổ tay hắn.
"Đổi thành làm người của trẫm."
Đau đớn từ huyệt vị truyền đến lòng bàn chân, Giang Ly hoàn toàn sửng sốt.
"Bệ, bệ hạ.
Ả đang nói gì vậy?
Hắn xoay chuyển cổ tay, cấp tốc thoái lui.
Hắn không thích khí tức trên người Hoàng Phủ Vi, thậm chí có chút chán ghét.
"Bệ hạ, thỉnh tự trọng!"
"Ta bây giờ là Lăng vương chính phu."
Hắn đột nhiên bứt ra làm ham muốn chinh phục trong lòng Hoàng Phủ Vi càng phóng đại.
"Ân cứu mạng lấy thân báo đáp. Trẫm thuận ý người đổi nhiệm vụ, ngươi còn không biết thế nào là đủ?"
"Huống chi, trẫm là nữ hoàng. Theo trẫm, dù sao so với một kẻ sắp chết, tốt hơn nhiều."
Giang Ly cảnh giác nhìn ả, không ngờ ả lại là loại người này.
Hoàng Phủ Vi phát hiện hắn không cung kính cùng lơi lỏng như trước đây. Ả thân thiết nở nụ cười: "Giang Ly, ngươi không hổ là kinh thành đệ nhất mỹ nhân. Trẫm mỗi lần nhìn thấy ngươi lại trầm mê thêm một chút."
"Lăng vương cũng chỉ là bị mỹ mạo của ngươi mê hoặc mà thôi. Nàng đối với ngươi căn bản không phải thật lòng."
"Là thật lòng." Giang Ly chắc chắn. "Chân tình của thê chủ, chỉ dành cho một mình ta."
Gàn bướng hồ đồ, Hoàng Phủ Vi ấn xuống lư hương trong điện, một mùi hương kỳ quái tản ra.
Giang Ly không kịp bế khí, trước mắt bỗng trở nên mơ hồ.
Một nữ hoàng lại có thể hèn hạ đến mức này!
Không, có lẽ từ lúc ả phái hắn đi ám sát Lăng vương, cũng đã rất hèn hạ rồi.
Hắn thế mà không nhìn ra được.
"Giang Ly, đi theo trẫm mới là lựa chọn chính xác cho ngươi."
Âm thanh của Hoàng Phủ Vi từ xa dần tiến lại gần. Giang Ly lùi về sau không được, toàn thân không chút sức lực đổ xuống. Hoàng Phủ Vi giữ chặt ống tay áo hắn, gắt gao kéo lấy.
"Thê chủ." Hơi thở mong manh, trong đầu hắn chỉ còn lại hình ảnh một người.
Làm sao bây giờ? Hắn sẽ bị làm cho ô uế, sẽ không xứng với nàng nữa sao?
Hoàng Phủ Vi từ trên cao nhìn xuống hắn.
Nếu không phải Giang Ly vũ lực quá mạnh, ả thật không muốn dùng loại thủ đoạn này.
Trắc điện ả cũng đã an bài thỏa đáng, sẽ không để Lăng Thanh Huyền sớm rời đi.
Ả có rất nhiều thời gian 'thuyết phục' Giang Ly.
"Đừng tới đây."
Giang Ly cắn đầu lưỡi, dùng sức hất ả ta, nắm lấy nghiên mực bên cạnh, chuẩn bị tùy thời công kích.
"Ngươi càng phản kháng, trẫm càng thích."
Hoàng Phủ Vi không chờ đợi thêm, nhào về phía hanws.
Thê chủ!
Giang Ly dưới dáy lòng hô hào.
"A---! Phụt! To gan! Là ai?!"
Bên tai là tiếng Hoàng Phủ Vi không chút hình tượng thét chói tai, thân thể Giang Ly mềm nhũn, bị người kéo vào trong ngực.
Khí tức thanh lãnh kia, đúng là người hắn yêu thích nhất.
"Thê chủ." Hắn choàng tay ôm lấy nàng, đáy mắt đỏ lên.
Lăng Thanh Huyền duỗi tay xoa xoa đầu hắn, nhìn về phía Hoàng Phủ Vi bị tường nện nằm trên mặt đất phun máu: "Tường trong hoàng cung không được rắn chắc lắm, bổn vương chỉ mới dựa một chút."
Chủ điện cùng trắc điện cách nhau một bức tường, hơn nữa hiệu quả cách âm vô cùng tốt, độ dày cũng không tệ.
Nhưng giờ phút này, bức tường ngăn cách hai điện lại sụp xuống, tinh chuẩn mà nện trên người Hoàng Phủ Vi.
Mấy vị đại thần trong trắc điện vẻ mặt dại ra, nghe Hoàng Phủ Vi thét lên mới hồi phục tinh thần, nhanh chóng chạy lại giúp Hoàng Phủ Vi đỡ bức tường lên.
Chỉ là bức tường quá nặng, đám văn thần bọn họ căn bản lại không có bao nhiêu sức lực.
"Nhanh! Đi gọi Ngự Lâm Quân! Phụt!" Hoàng Phủ Vi lại phun ra một búng máu.
Bức tường sụp xuống quá sức bất ngờ, không kịp phòng bị, ả cảm thấy lục phủ ngũ tạng sắp bị đè dẹp lép.
Mà kẻ động thủ, giờ phút này lại mặt vô biểu tình mà nhìn ả.
"Lăng Uyên!"
Nàng nhất định là cố ý!
Hoàng Phủ Vi bị đè chặt lại, chỉ có thể ngước lên trừng mắt nhìn nàng.
"Bệ hạ, chúng ta kết nghĩa kim lan, bổn vương là nghĩa tỷ của ngài. Ngài sao có thể gọi thẳng tên nghĩa tỷ như vậy chứ. Xin hãy cung kính với nghĩa tỷ một chút."
Giọng nói của nàng bình đạm, nhưng hai chữ 'nghĩa tỷ' hết lần này đến lần khác nện vào lòng Hoàng Phủ Vi.
"Sắc trời không còn sớm, bổn vương phải đưa phu quân hồi phủ dùng bữa. Bệ hạ không cần tiễn."
Tiễn cái quỷ gì, Hoàng Phủ Vi ngay cả cử động còn không thể.
Ả còn phải chờ người tới cứu.
Lăng Thanh Huyền ngứa chân. Hay nàng trực tiếp dẫm lên mà đi?
Ừ, dắt tay tiểu gia hỏa cùng nhau dẫm.
【Ký chủ, chúng ta vẫn nên đưa nhân vật phản diện đi trước đi.】Trứng rán cần mỡ, bắp cần bơ. Nhân vật phản diện bị dọa, cần an ủi cơ. (',,•ω•,,)♡