Chỗ này cũng không phải nơi nên ở lâu, cuối cùng thì bọn họ vẫn rời đi. Lê Hạo Khương dù không muốn vẫn phải trả lại khẩu trang cùng kính đen cho Lâm Mặc. Dù sao không phải ai cũng có mắt thẩm mỹ tinh tế như hắn, nhìn thấu được vẻ đẹp tiềm ẩn bên trong của Lâm Mặc.
Tình huống bây giờ hết sức lúng túng. Lâm Mặc thì cụt một tay, Lê Hạo Khương gãy một chân cộng thêm vết thương sau lưng. Cả hai hiện tại đều thuộc nhóm thương binh liệt sĩ, cho dù là ai ngồi lái xe thì cũng không phù hợp.
Tất nhiên, mặc kệ sự phản đối của Lê Hạo Khương, người nắm quyền lái xe vẫn là Lâm Mặc. Cậu cũng có thương tích, nhưng thể chất tang thi khiến cậu không thấy đau, cùng lắm thì hơi bất tiện chút thôi. Lê Hạo Khương thì khác, nhỡ thắng gấp một cái vết thương nứt ra thì cậu thật không biết làm sao mà cứu.
Thời mạt thế, đương nhiên nắm đấm ai to hơn thì có quyền. Lê Hạo Khương dù có không đồng ý thì cũng bị Lâm Mặc đe dọa đòi trói lại như cái bánh tét, dùng dâm uy của bản thân chấn nhiếp đối phương. Thậm chí cậu còn không tiếc dùng cặp mắt bên lồi bên lõm của mình hù dọa Lê Hạo Khương khiến hắn ngoan ngoãn trở lại.
Lê Hạo Khương:... Làm sao đây cảm thấy Lâm Mặc trừng mắt như vậy thật đáng yêu? May mắn cho hắn là Lâm Mặc hoàn toàn không biết suy nghĩ này, còn tưởng rằng bản thân thật đáng sợ, đắc ý trong lòng một phen. Xấu một chút thì có sao, còn có nhiều công dụng nữa.
Xe chạy một đường dài thì gặp lác đác vài tang thi du đãng. Khác với mọi khi, Lâm Mặc không mặc kệ chúng mà chạy tiếp, trái lại dừng xe xuống đánh giết vài con. Từ sau khi nghe hệ thống phổ cập kiến thức, cậu nhận ra nếu không muốn ăn thịt người thì chỉ có thể đi giết tang thi lấy tinh hạch thôi. Nghĩ tới con tang thi hệ phong cấp hai cậu giết hôm trước ném xác sang một bên, lòng Lâm Mặc đau nhói như vừa đánh rơi mất tám trăm vạn.
Là tinh hạch cấp hai a! Quý giá biết bao nhiêu!
Tang thi cấp một có con có tinh hạch, có con không có, nói chung là hoàn toàn ngẫu nhiên, chỉ có thể trông chờ vào nhân phẩm. Nhưng tang thi từ cấp hai trở lên nếu có dị năng thì chắc chắn có tinh hạch, hơn nữa năng lượng còn nhiều hơn nhiều.
Mỗi lần nghĩ đến cảnh dùng dao bơi đầu hơn chục con tang thi lại chỉ kiếm được hai ba tinh hạch, trái tim Lâm Mặc lại đau khổ không thôi.
Lê Hạo Khương cũng rất có hứng thú với những tinh hạch này. Lần đầu tiên Lâm Mặc đem tinh hạch về, hắn tò mò cầm quan sát rất lâu, giống như muốn cố gắng tìm hiểu xem thứ này cấu tạo từ chất gì, lấy năng lượng ở đâu. Bất quá trên xe cũng không phải phòng thí nghiệm, dù hắn dùng hết toàn bộ giác quan để mà cảm nhận thì vẫn chẳng đưa ra được kết luận chính xác cuối cùng.
"Thứ này lại sinh trưởng bên trong đầu của tang thi sao." Lê Hạo Khương cầm viên tinh hạch trong suốt trên tay mê man nói.
Dẫu nhìn từ góc độ nào cũng không thể tin được một vật thể xinh đẹp đến nhường này lại nằm bên trong thân thể xấu xí đến như vậy... Dĩ nhiên, không bao gồm Lâm Mặc của hắn. Cho dù viên tinh hạch xinh đẹp nhất cũng không sánh được với cậu.
Lâm Mặc chỉ gật đầu như xác nhận, rồi sau đó như nghĩ tới cái gì, liền dùng tay chỉ vào đầu hắn. Lê Hạo Khương chăm chú nhìn hành động của cậu, sau đó ngạc nhiên hỏi: "Ý cậu là không chỉ tang thi mà con người cũng có sao?"
Lần này Lâm Mặc vừa gật lại vừa lắc. Cậu khoa chân múa tay viết vẽ một hồi giải thích cho Lê Hạo Khương biết, chỉ có dị năng giả mới có tinh hạch trong đầu.
Nhắc đến ba từ dị năng giả này, ánh mắt Lê Hạo Khương có chút trầm ngâm như nghĩ ngợi. Kể từ lúc trải qua cơn sốt đó, thân thể hắn dường như nảy sinh một số biến hóa, chỉ là không rõ ràng. Thỉnh thoảng hắn có thể cảm nhận được luồng khí vô hình mỏng manh chạy dọc theo kinh mạch, mà nơi phát ra lại chính là vị trí phía sau đầu.
Nếu đúng như Lâm Mặc nói, đó là chỗ ẩn chứa tinh hạch của dị năng giả đi. Có điều đến bây giờ Lê Hạo Khương vẫn không biết dị năng của mình là gì.
Hắn vẫn chưa từ bỏ hy vọng mà nhìn về phía Lâm Mặc: "Chỉ cần là dị năng giả liền không bị lây nhiễm virus tang thi nữa sao?"
Lâm Mặc nghĩ ngợi một hồi rồi lắc đầu. Nếu thật sự như vậy, dị năng giả cũng quá bá đạo rồi.
"Nếu tang thi có cấp bậc cao hơn dị năng giả vẫn có thể lây nhiễm virus cho đối phương."
Hiện tại vẫn chưa có hệ thống cấp bậc cho dị năng giả và tang thi, nhưng theo thời gian cốt truyện thì hẳn là không bao lâu nữa sau khi tiến nhập khu an toàn liền xuất hiện thôi. Mà vấn đề này sau này cũng được chính phủ công bố rộng rãi bên ngoài. Lâm Mặc cảm thấy đây cũng không phải bí mật gì cần giấu diếm, cứ thể thoải mái nói ra cho Lê Hạo Khương.
Chỉ là trường hợp này hiếm hoi vô cùng. Bởi vì hầu hết tang thi nếu bắt được dị năng giả liền sẽ ngay lập tức đào tinh hạch, dị năng giả cũng chết ngay lập tức, nào có cơ may sống sót để biến thành tang thi. Một số ít may mắn sống sót chạy về được khu an toàn chỉ cần tiêm thuốc chống virus tang thi trong vòng hai mươi tư giờ liền sẽ an toàn.
Thuốc chống virus tang thi là phát minh sau này được phòng thí nghiệm của chính phủ nghiên cứu ra, mà người làm ra nó chính là Lê Hạo Khương đang ngồi ngay kia. Chỉ là hắn dùng người sống để nghiên cứu thuốc, cho nên bị Cừu Vĩ Dạ nắm được nhược điểm liền giậu đổ bìm leo mà hướng chỉ trích dư luận sang phía hắn. Cuối cùng chính phủ nhằm xoa dịu người dân, không thể không đem Lê Hạo Khương bắt giam. Kết quả Cừu Vĩ Dạ lại nhân lúc đó sát hại hắn, mà Lê Hạo Khương lúc ấy đang mang tội danh trên người nên không được xem trọng, cái chết của hắn cứ thế bị bỏ qua.
Lê Hạo Khương nghe thế thì có chút thất vọng. Nếu như Lâm Mặc tùy tiện cắn hắn một cái có phải hắn liền biến thành tang thi không? Nhưng cậu lại nhất quyết không chịu. Mỗi lần nghĩ vậy, lòng hắn lại buồn rầu không thôi, ánh mắt nhìn đám tang thi cấp một càng thêm chán ghét. Vì cái gì lại phế vật đến như vậy, không bằng một góc của Lâm Mặc?
Do vừa di chuyển vừa dừng lại đánh tang thi nên tốc độ của xe chậm lại hẳn. Khi Lâm Mặc phát hiện ra điều này, cậu nhận ra chỉ còn có mười ngày là hết thời hạn nhiệm vụ, mà xe mới đi được hai phần ba lộ trình mà thôi.
Mười ngày vẫn dư dả để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nếu còn tiếp tục kéo dài nhất định sẽ không xong. Vì vậy Lâm Mặc đành cắn răng chấp nhận lướt qua mấy con tang thi béo bở có khả năng mang tinh hạch kia mà chạy xe một mạch không ngừng nghỉ. Ai mà biết được trong mười ngày này còn xảy ra cái quỷ gì.
Quả nhiên như Lâm Mặc dự đoán, khi xe của cậu và Lê Hạo Khương còn cách đích đến một trăm dặm, thì phiền phức lại tiến đến.
Ngay khi cậu đang chạy lướt qua một thị trấn nhỏ khác, đột nhiên trên đường lớn xuất hiện mấy chấm đen li tì cuốn theo bụi khói. Lâm Mặc cảm thấy bất ổn, xe càng chạy lại gần cảm giác này càng thêm rõ ràng.
Càng tới gần, Lâm Mặc nhận ra đó là một nhóm người đang cố chạy trốn khỏi đàn tang thi hơn chục con. Bọn họ bốn người gồm ba nam một nữ, dáng vẻ chật vật vô cùng. Một trong số họ quay đầu lại, ném một quả cầu tím vào chúng. Ầm một tiếng, vài con tang thi bị giật chết cháy xém, ngã xuống mặt đất. Nhưng vẫn còn nhiều con khác tiếp tục đuổi theo. Mà nam nhân khi nãy ném quả cầu tím kia lại hộc ra ngụm máu, nếu không nhờ có đồng bạn kéo đỡ đã té xuống rồi.
Ánh mắt Lâm Mặc tỏa sáng, đây chẳng phải lôi hệ dị năng cực đỉnh cực ngầu trong truyền thuyết đây sao? Bất quá nhớ ra điều gì, cậu lại cảm thấy mình vui mừng quá sớm.
Ngoại trừ nhân vật chính ra, còn ai có thể sở hữu lôi hệ dị năng? Nhưng thành viên duy nhất trong hậu cung Cừu Vĩ Dạ có lôi hệ dị năng giờ này hẳn là đang lần đầu gặp mặt Cừu Vĩ Dạ đi. Tên đó còn là lính đánh thuê, có hẳn một nhóm lính riêng của bản thân, làm sao chạy trốn chật vật như bây giờ được. Huống hồ nhìn quần áo bọn họ cũng không giống lính đánh thuê.
Mà không phải nam chính của hiện tại, thì chỉ có thể là cựu nam chính trong nguyên tác <Mạt thế chi vương> - Ninh Bắc Phàm.
Lâm Mặc đã định đánh xe rời đi, thà rằng vòng lại xa một chút còn hơn chạm trán đám người này. Trong <Mạt thế chi vương> Ninh Bắc Phàm chính là nam chính uy vũ cuồng khốc suất bá duệ, nhưng sau khi Cừu Vĩ Dạ xuyên vào thì y chính là nhân vật phản diện hàng thật giá thật. Lấy kinh nghiệm của cậu, nếu dính dáng đến kẻ thù của nhân vật chính sớm muộn gì cũng gặp chuyện không lành.
Nào ngờ con xe ngay lúc này thì tắt máy, giống như ý chí thế giới cũng muốn gây khó dễ cho cậu. Lâm Mặc trong lòng chửi thao một tiếng, ôm sắc mặt tối sầm leo ra khỏi xe.
Đám người Ninh Bắc Phàm trông thấy có người, bất chấp cả cách ăn mặc kỳ quái của cậu mà nhanh chóng lao tới hô to: "Cứu mạng! Mau cứu mạng a!"
Xe chạy không được, Lâm Mặc chẳng còn cách nào khác là chấp nhận số phận mà đối đầu với đám tang thi. Tuy số lượng nhiều, nhưng nhờ có uy áp từ cấp cao của cậu, giết chúng dễ như trở bàn tay. Nếu cậu muốn thì khiến chúng nó đứng im tại chỗ rồi đâm chết từng con một cũng được.
Có điều biện pháp này chỉ có thể thi triển khi có mỗi mình cậu cùng Lê Hạo Khương, dù sao hắn cũng đã biết thân phận thật của cậu. Còn trước mặt đám người này thì không thể. Vì vậy Lâm Mặc buộc lòng phải giả vờ như đang chém giết, quơ tay múa chân diễn một chút.
Nhóm bốn người đó đứng phía sau trố mắt nhìn, trong mắt tràn ngập ngưỡng mộ. Cậu chỉ dùng một tay lại có thể đánh thắng mấy chục con tang thi, còn không thèm dùng đến dị năng. Dưới cái nhìn của bọn họ, Lâm Mặc thật giống như một vị cao thủ ẩn dật lâu năm.
Kỳ thực nếu quan sát kỹ sẽ nhận ra những con tang thi đó hơi khựng lại khi Lâm Mặc đưa đao kề sát cổ chúng. Chỉ là này xảy ra chỉ trong tích tắc, không ai nhận ra.
Kết quả chính là khi Lâm Mặc diệt gọn xong đám tang thi, cậu vừa quay đầu về liền bị một người mắt sáng rỡ hô to: "Dương Quá!"
Lâm Mặc: "..."
Nam nhân vừa mới mở miệng dường như cũng phát hiện chính mình lỡ lời, liền vội lấy tay bụm miệng lại. Có điều Lâm Mặc cái gì cũng nghe hết rồi.
Đồng bạn của hắn người khi nãy hộc máu chỉ hận sắt không thành thép gõ đầu hắn một cái. Nam nhân kia nước mắt lưng tròng nhanh chóng lẩn ra phía sau mà trốn.
"Khụ... Tên này chỉ hay nói linh tinh, ngài đừng để bụng." Nam nhân ho khan vài tiếng như che giấu sự ngượng ngùng, đứng thẳng người lên, "Tôi là Ninh Bắc Phàm, cái tên miệng tiện kia chính là Khưu Triết, thiếu nữ này gọi là Đào Thư Di, còn anh chàng mập mạp đó kêu Hứa Tĩnh. Vô cùng cảm ơn ngài đã ra tay cứu giúp."
Thấy Lâm Mặc im lặng, bóng dáng tuy gần nhưng xa rất có cốt cách một cao nhân, cho nên mặc dù cậu còn lùn hơn cả Đào Thư Di, Ninh Bắc Phàm vẫn không nhịn được xưng một tiếng "ngài" thể hiện sự tôn kính.
Lâm Mặc từ lúc nhìn thấy quả cầu điện đó liền đã xác định đám người này là ai, bất quá đến tận bây giờ mới được gặp mặt chính diện. Theo lời giới thiệu của Ninh Bắc Phàm, ánh mắt cậu lần lượt quét qua từng người một.
Ninh Bắc Phàm tuy hiện tại mang danh nhân vật phản diện, nhưng dù sao trong <Mạt thế chi vương> cũng là nam chính, cho nên từ gương mặt đến vóc dáng đều là nhất đẳng. Chỉ là <Mạt thế chi vương> vốn là tiểu thuyết nam tần, vì vậy cái đẹp của Ninh Bắc Phàm cũng dựa theo hình mẫu của đám thẳng nam. Mũi cao mày rậm, mắt sáng như sao, ngũ quan anh tuấn. Cho dù đang trong tình thế chật vật vẫn cao lớn lạ thường. Tóm lại là còn nam tính hơn cả công quân trong đam mỹ.
Đào Thư Di vốn là nữ chính trong <Mạt thế chi vương>, nhan sắc cũng không kém cạnh. Cô nàng này chính là điển hình cho cái gọi là gương mặt thiên thần vóc người ma quỷ. Quanh thân cô đều toát lên một cỗ khí chất tao nhã khó nói nên lời, dù đứng giữa máu tanh và xác chết vẫn có cảm giác như một tiểu thư quý tộc đang du ngoạn trong vườn hoa hồng.
Hứa Tĩnh cùng Khưu Triết lại là đàn em của Ninh Bắc Phàm. Hứa Tĩnh dáng người mập mạp, thoạt nhìn chậm chạp kỳ thực lúc chạy trốn khi nãy tốc độ lại nhanh nhất trong số bọn họ. Khưu Triết dung mạo bình thường, nhưng lùn và gầy hơn Ninh Bắc Phàm.
Lê Hạo Khương vừa xuống khỏi xe, trông thấy bọn họ liền không vui. Đám người này nhìn thế nào cũng chỉ mang tới phiền phức, làm phiền thế giới hai người của bọn họ.
Hiện tại chân hắn đã lành bớt, có thể tập tà tập tễnh đi lại được. Hắn liếc mắt nhìn bốn người này, không quá một giây liền quay lại nhìn Lâm Mặc: "Giải quyết bọn họ như thế nào?"
Giọng điệu hắn vốn trầm ấm từ tính, lúc nói ra những lời này lại lạnh băng băng. Không hiểu sao Ninh Bắc Phàm cứ cảm thấy rờn rợn sống lưng, giống như nam nhân trước mắt đây thật sự muốn "giải quyết" bọn họ theo cái nghĩa kia.
Đương nhiên đường ai nấy đi là tốt nhất. Lâm Mặc cứu bọn họ cũng là do bất đắc dĩ, hoàn toàn không có ý định kết bè kết phái đi chung. Nhưng cũng không thể cứ thế để bọn họ rời đi dễ dàng như vậy.
"Có ai biết sửa xe không?"
Nhìn thấy tờ giấy Lâm Mặc đưa ra, Ninh Bắc Phàm hơi ngơ ngẩn một chút. Cao thủ hóa ra lại là người câm sao? Có điều y chưa ngu ngốc đến mức hỏi thẳng ra. Người ta có ra sao thì cũng là chuyện của người ta, chưa đến lượt người ngoài như y hỏi thăm.
"Không có." Ninh Bắc Phàm lúng túng trả lời.
Lâm Mặc cũng đã dự đoán trước được, chỉ có thể bất lực thở dài. Cậu mở bản đồ ra nhìn lại một lần nữa xác định vị trí, cuối cùng đưa ra quyết định là kiếm một chiếc xe khác.
"Ba người các người đi theo tôi. Cô ta ở lại trên xe."
Đám người Ninh Bắc Phàm tuy chẳng biết Lâm Mặc muốn dẫn bọn họ đi đâu, nhưng hiện tại Lâm Mặc chính là ân nhân cứu mạng, cho dù bảo họ nhảy vào chảo dầu sôi thì cũng phải làm. Nói gì họ cũng nợ người này một mạng, nào dám cả gan lên tiếng hỏi han gì.
Nhưng Lê Hạo Khương thì không dễ dàng như vậy liền chấp nhận. Ánh mắt hắn tối sầm xuống, giọng nói cũng không tự chủ được hạ xuống: "Cậu muốn đi đâu?"
Lâm Mặc chỉ tay vào chiếc xe, hắn đại khái có thể hiểu được ý cậu. Dẫu vậy hắn vẫn không chấp nhận Lâm Mặc tùy tiện rời đi như thế.
Nhìn ánh mắt ủy khuất như bị người bỏ rơi của hắn, Lâm Mặc cảm thấy bản thân giống như một tên cặn bã khốn nạn. Cậu vỗ vỗ vai hắn rồi lại dùng một tay vỗ ngực mình. Đây là ám hiệu hình thành theo thời gian bọn họ ở chung với nhau. Khi Lâm Mặc làm như vậy có nghĩa cậu đang nói "Tin tưởng tôi, tôi nhất định quay trở lại."
Cái ám hiệu này là hậu di chứng để lại của Lê Hạo Khương buổi tối hôm ấy khi Lâm Mặc đột ngột rời đi giết tang thi cấp hai. Kể từ lúc đó bất kỳ khi nào cậu rời đi để làm chuyện gì hắn cũng nhất quyết lẽo đẽo đi theo quan sát phía sau. Cho dù Lâm Mặc đã thề thốt bao nhiêu lần sẽ không bỏ hắn ở lại thì cứ mỗi lần cậu đi đâu đều phải nói ít nhất một lần như thế với hắn.
Có lẽ vì cậu thực hiện đúng như lời mình nói, cho nên chứng ám ảnh bị bỏ rơi này của Lê Hạo Khương cũng thuyên giảm. Giống như hiện tại khi Lâm Mặc làm như vậy, hắn tuy vẫn không cam lòng, nhưng không nói thêm gì nữa.
Cứ như thế theo sự sắp xếp của Lâm Mặc, Đào Thư Di ở lại trên xe cùng Lê Hạo Khương. Còn đám người Ninh Bắc Phàm, Khưu Triết và Hứa Tĩnh thì đi theo cậu vào thị trấn gần đây nhất để lấy xe.
Đường dài khoảng mười dặm, bình thường lái xe cũng không cảm thấy gì. Nhưng hiện tại phải đi bộ thời gian dường như dài ra gấp đôi. Lâm Mặc là tang thi không nói làm gì, đám ba người Ninh Bắc Phàm vừa mới trải qua vây công của tang thi lại càng thê thảm, cơ hồ mỗi bước chân đặt xuống liền đau đến muốn mệnh. Cho dù là vậy, họ cũng không dám mở miệng than vãn dù chỉ một lời.
Đối với những người có nghị lực, Lâm Mặc vẫn là có chút thưởng thức. Thậm chí cậu còn tặc lưỡi đáng tiếc, nếu Cừu Vĩ Dạ không xuyên vào trong cuốn sách này, số phận của đám người Ninh Bắc Phàm đã chẳng thê thảm đến như thế.
Mà cái lý do Cừu Vĩ Dạ có thù hận với Ninh Bắc Phàm chung quy cũng vô cùng rắc rối, đan xen nhiều lý do. Dưới cái nhìn của cô ta, đương nhiên việc gì cô ta làm cũng đúng. Nhưng Lâm Mặc đứng ở góc độ khách quan mà nhìn, chỉ cảm thấy chuyện này một lời khó nói hết.
Ban đầu Cừu Vĩ Dạ đọc <Mạt thế chi vương> là vì vô tình tra tên của mình trên mạng thì kiếm thấy nhân vật nữ trùng tên trong bộ tiểu thuyết này. Đột nhiên trùng tên với một nhân vật trong sách, hiển nhiên nữ sinh nào cũng có chút háo hức muốn xem xem sách viết cái gì. Chỉ là nhân vật Cừu Vĩ Dạ trong sách đáng tiếc lại là nữ phụ pháo hôi, thành ra số phận chẳng tươi sáng gì, cuối cùng chết thảm.
Trong nguyên tác của <Mạt thế chi vương>, khi mạt thế ập đến Ninh Bắc Phàm đang ở đại học A cùng đám bạn Khưu Triết và Hứa Tĩnh. Bọn họ nhanh chóng tìm cách thoát ra ngoài, trên đường cứu được Đào Thư Di là nữ thần của trường đại học, lập thành nhóm bốn người. Qua nhiều khó khăn trắc trở, cuối cùng cũng đến được khu an toàn.
Cũng như những câu chuyện mạt thế khác, Ninh Bắc Phàm thức tỉnh dị năng hệ lôi vô cùng mạnh mẽ hiếm có, mang theo vầng sáng nhân vật chính đánh đông đánh tây tạo dựng giang sơn riêng. Mà Đào Thư Di sau khi trải qua thời gian dài bên cạnh Ninh Bắc Phàm cũng đem lòng yêu y. Hai người lưỡng tình tương duyệt, cứ như thế tạo thành một đôi, thoạt nhìn hệt như một câu chuyện tình yêu hão huyền thời mạt thế.
Nhưng mọi chuyện chỉ có như thế thôi sao? Ha hả, loại thăng cấp ôm mỹ nhân về này đã lỗi mốt từ đời nào rồi. Nhân vật chính bây giờ phải ngầu, phải hắc hóa, bụng dạ phải đen tối tính kế người khác mới hợp gu người đọc. <Mạt thế chi vương> coi như có văn phong đàng hoàng, nhưng lại thiếu điểm nhấn. Tình tiết trong truyện đã quá lỗi mốt, huống hồ gắn mác nam tần lại nhét vào một câu chuyện tình yêu kẹo kéo cứ như ngôn tình thế kia thì quả là vấn đề.
Tác giả nhận ra sai lầm, liền ngay lập tức cúi đầu sửa lỗi. Bùm một phát, Đào Thư Di gặp tai nạn chết, nam chính hắc hóa. Cũng chẳng biết do quá nản viết tình cảm hay không nghĩ ra được nhân vật nào hay ho, tác giả quyết định cứ để cho nam chính có tình huynh đệ là đủ rồi, tình yêu nam nữ chỉ còn là phù du.
Thời điểm lần đầu Cừu Vĩ Dạ nguyên bản gặp Ninh Bắc Phàm, cô ta đã nhất kiến chung tình với nam chính. Chỉ là lúc này Đào Thư Di còn sống, là một dị năng giả hệ thủy cấp cao, nhan sắc cũng hơn hẳn Cừu Vĩ Dạ, Cừu Vĩ Dạ chưa đánh đã thua. Cho nên cô chỉ dám xin vào làm trong đội hậu cần của Ninh Bắc Phàm, lén lút ngắm nhìn từ xa.
Người ta bảo rằng cứ nằm mộng mãi về một việc thì việc đó sẽ thành sự thật chẳng sai. Cừu Vĩ Dạ ôm ấp tình cảm với Ninh Bắc Phàm quá lâu, đến nỗi thật sự tin rằng y cũng có cảm tình với mình. Khi Đào Thư Di chết, Cừu Vĩ Dạ liền cho rằng cơ hội của mình đã đến, liền đi tìm Ninh Bắc Phàm nói ra tình cảm thật sự trong lòng.
Đương nhiên tất cả chỉ là ảo tưởng của cô ta, Ninh Bắc Phàm lúc ấy là thủ lĩnh đội thợ săn Báo Đen nổi danh khắp căn cứ, làm sao có khả năng nhớ mặt một thiếu nữ gặp chưa quá số ngón tay trên một bàn tay. Huống hồ Cừu Vĩ Dạ chỉ là người bình thường, nhan sắc đẹp thì có nhưng do sống trong nghèo đói lâu ngày cũng phai tàn, lại chẳng có điểm gì gọi là đặc biệt. Theo Lâm Mặc, trừ phi Ninh Bắc Phàm bị điên mới chấp nhận lời tỏ tình của Cừu Vĩ Dạ.
Sự thật chứng minh Ninh Bắc Phàm vẫn chưa điên, y thẳng thừng từ chối tình cảm của Cừu Vĩ Dạ. Cô ta cầu mà không được liền trở nên điên cuồng, quyết tâm phải biến Ninh Bắc Phàm trở thành của mình. Cừu Vĩ Dạ hợp tác với một kẻ thù của Ninh Bắc Phàm, ý định diệt trừ toàn đội của y, biến y trở thành người bình thường. Trong suy nghĩ của cô, chỉ cần Ninh Bắc Phàm không còn gì cả, nhất định sẽ chú ý đến mình.
Kết quả Ninh Bắc Phàm biết được mọi việc, không những không bị ám hại còn đánh trả trước tiên, khiến cho kẻ thù y bị giết chết. Còn số phận Cừu Vĩ Dạ cũng không tươi đẹp gì. Y sai người đánh tàn phế cô ta, gửi cô ta cho một tên thủ lĩnh thích chơi SM. Sau khi Cừu Vĩ Dạ đã thân tàn ma dại điên điên khùng khùng, Ninh Bắc Phàm lại sai người bán cô cho phòng thí nghiệm của chính phủ. Cuối cùng Cừu Vĩ Dạ chết trên đài thí nghiệm của Lê Hạo Khương.
Ai cũng nghĩ bản thân là tốt nhất, là hoàn hảo nhất. Cho nên khi nữ chính Cừu Vĩ Dạ đọc được những chuyện như vậy, dẫu biết đó không phải thật sự là mình, cũng uất ức một phen, tìm cách bao biện cho hành động của nguyên chủ trong sách. Sau khi xuyên vào, tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, Cừu Vĩ Dạ càng thêm vững chắc lòng thù hận đối với những kẻ đã hại cô ở kiếp trước.
Phong thủy luân chuyển, giờ đây Cừu Vĩ Dạ mới là nhân vật chính, còn Ninh Bắc Phàm chỉ là một tên nhân vật phản diện pháo hôi không hơn không kém mà thôi.
Lâm Mặc nghĩ như vậy thì trong lòng không khỏi đồng cảm mấy phần, bất quá sự đồng tình đó vẫn chưa đủ đến mức khiến cậu báo trước cho y biết tai họa sắp xảy ra mà phòng ngừa.
"Ân nhân, rốt cuộc chúng ta đang đi đâu... Ngô!" Khưu Triết còn chưa nói hết câu đã bị Ninh Bắc Phàm cùng Hứa Tĩnh quay sang bịt miệng lại.
Nghe thấy động tĩnh, Lâm Mặc quay đầu lại nhìn, trong lòng ngược lại vô cùng bất đắc dĩ. Chẳng lẽ thoạt nhìn cậu đáng sợ đến như vậy sao, chỉ cần nói một câu cũng có thể nổi điên lên giết người? Bằng không vì sao đám người Ninh Bắc Phàm trông có vẻ sợ sệt như vậy.
"Tên này thần kinh có chút thô, lại thích đọc kiếm hiệp. Ngài cứ mặc kệ hắn đi." Ninh Bắc Phàm lau mồ hôi trên trán giải thích.
Khưu Triết trợn trừng mắt kháng nghị, miệng kêu ngô ngô phản kháng yêu cầu hai người bọn họ thả mình ra. Ninh Bắc Phàm cùng Hứa Tĩnh cũng không thể cứ giữ tư thế như vậy mãi, đành phải buông tay. Nhưng bây giờ cả hai cùng đi song song bên cạnh Khưu Triết, bộ dáng hệt như chỉ cần hắn dám nói thêm bất cứ lời nào liền bị bịt miệng lại ngay tức khắc.
Lâm Mặc cũng không phải ác bá thích ức hiếp người. Cậu không có thiện cảm đặc biệt gì đối với đoàn người nhân vật chính, cũng không có ác cảm hay chán ghét. Tóm lại là hết sức bình thường. Cho nên bọn họ có nói vài câu, cậu sẽ không vì thế mà nổi giận. Huống hồ câu từ của bọn họ cũng không có gì quá đáng.
Cậu phất tay ra hiệu cho bọn họ tùy ý nói chuyện. Ừm, dù sao đi những mười dặm mà cứ im lặng mãi thì đúng là bức bối thật.
Nhận được tín hiệu của Lâm Mặc, Ninh Bắc Phàm cùng Hứa Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, chỉ có Khưu Triết vẫn ngơ ngác không hiểu gì. Hắn không nhịn được lẩm bẩm hỏi nhỏ: "Rốt cuộc là thế nào? Chúng ta đang đi đâu?"
Ninh Bắc Phàm quả thực hết cách với hắn. Nếu không nói rõ ra, phỏng chừng Khưu Triết sẽ cứ bám lấy cái đề tài này mãi không buông. Y hạ giọng trả lời: "Xe hư, đi tìm xe khác."
"Làm sao cậu biết?" Khưu Triết ngạc nhiên mở to mắt. Nếu hắn nhớ không lầm thì vị ân nhân trước mắt đây không hề nói tới chuyện đó đi.
Hứa Tĩnh ở kế bên đã có chút toát mồ hôi vì sự ngu ngốc của đồng bạn. Người ta đã hỏi có ai biết sửa xe không, sau khi biết không có liền dẫn bọn họ rời đi để lại đồng bạn cùng Đào Thư Di trên xe, ngoại trừ đi kiếm một cái xe khác còn có thể làm gì? Chẳng lẽ tổ chức cắm trại ngoài trời?
"... Tóm lại là có việc mới cần chúng ta theo, cậu hỏi nhiều như vậy để làm gì." Ninh Bắc Phàm dường như cũng tuyệt vọng với Khưu Triết, quyết định bỏ qua vấn đề này.
Nghe y nói thế, Khưu Triết gật gù như đã hiểu, kỳ thực trong lòng vẫn còn rất nhiều câu hỏi. Nhưng mà hắn không dám hỏi ra, nhìn sắc mặt Ninh Bắc Phàm mà xem, chỉ cần hắn dám nói thêm một câu linh tinh nào nữa nhất định sẽ tẩn hắn một trận. Ngay cả người anh em Hứa Tĩnh thấy hắn gặp nguy cũng không cứu, còn bỏ đá xuống giếng. Ây, đúng là số khổ a~
Lâm Mặc đi phía trước nghẹn cười đến muốn nội thương. Tên ngốc Khưu Triết này thế nhưng về sau lại trở thành một trong những cường giả thời mạt thế, sở hữu hỏa hệ dị năng. Sau khi Ninh Bắc Phàm bị Cừu Vĩ Dạ giết, hắn tức giận muốn báo thù cho người anh em của mình, liền quyết tâm tu luyện tìm cơ hội trả thù. Đương nhiên nữ chính vẫn là người thắng cuộc sau cùng, nhưng không thể không nói Khưu Triết khiến Cừu Vĩ Dạ tổn hại không ít.
Dọc theo đường đi bọn họ có gặp được vài nhóm tang thi du đãng, nhưng cấp bậc thấp lại đi lẻ tẻ nên dễ dàng giải quyết. Tất nhiên toàn bộ tinh hạch kiếm được đều chui vào túi Lâm Mặc, cậu không phải người hào phóng gì cho cam. Bọn họ giết tang thi nhanh như vậy cũng có một phần công cậu, lấy số tinh hạch này làm phí bảo kê xem như thỏa đáng.
Rút kinh nghiệm từ Hạ Dương trấn, lần này Lâm Mặc quyết định đánh nhanh rút gọn. Cậu tìm thấy một chiếc xe còn khá tốt nằm trong hẻm, liền vẫy tay bảo Khưu Triết tiến vào khởi động máy lái ra ngoài đường chính.
"Tôi?" Khưu Triết nghệch mặt ra, có phần không hiểu vì sao mình được giao cho trọng trách này.
Nếu có thể nói, Lâm Mặc nhất định sẽ thẳng thắn rằng vì hắn ta là người ngốc nhất trong đám, không sợ đột nhiên bày ra âm mưu quỷ kế gì. Nhưng vì cổ họng của cậu không cho phép thực hiện loại chuyện yêu cầu độ khó cao này, cho nên vẫn là thôi.
Ninh Bắc Phàm từ lúc tiến vào đã nhận ra suy nghĩ của Lâm Mặc. Y nhìn chiếc xe bốn chỗ phía xa xa trong hẻm, cuối cùng vẫn không thể không cắn răng nói: "Tôi muốn cầu xin ngài một điều. Có thể đem chúng tôi theo một quãng đường được không?"
Rõ ràng người trước mắt này tuy cứu bọn họ nhưng không hề có ý định mang bọn họ theo. Hiện tại tính cả nhóm bọn họ thì có tổng cộng sáu người, chiếc xe này lại chỉ bốn chỗ. Đây chẳng phải ngầm bảo hai người này sẽ rời đi một mình sao?
Tuy không giải thích được do đâu, nhưng Ninh Bắc Phàm luôn có trực giác rằng một đường thuận lợi như vậy là nhờ có Lâm Mặc đi theo. Nhóm người của hắn hiện tại chỉ có một mình hắn là dị năng giả, dưới tình huống này muốn tiếp tục đi đến khu an toàn quả thực có phần bất khả thi. Cho nên hắn không thể không mặt dày cầu xin đối phương mang bọn họ đi cùng.
Lâm Mặc nghiêm túc đánh giá cựu nam chính, một bên mắt hơi nhướn lên. Cậu cảm thấy chuyện này không cần thiết. Chỉ cần qua thêm một ngày nữa, đợi Ninh Bắc Phàm khôi phục dị năng, nhóm người này lại có thể tiến vào thị trấn tìm xe lượm nhặt chút đồ ăn rồi lên đường, hoàn toàn không cần sự giúp đỡ của cậu.
"Tôi biết ngài cho rằng không cần thiết. Quả thực cho dù không có ngài, chúng tôi cũng không phải không thể sống được." Ninh Bắc Phàm cười khổ, "Nhưng đã không còn đủ thời gian nữa rồi."
Lần này đến lượt Lâm Mặc có chút bất ngờ. Không đủ thời gian? Là có chuyện gì?
"Trên đường đi, chúng tôi gặp được một đoàn người khác. Ban đầu bọn họ rất thiện chí và gần gũi, nói năng như muốn giúp đỡ nhóm chúng tôi. Bọn chúng mời chúng tôi cùng đi chung xe, nói rằng để chiếc xe kia dùng chở lương thực. Cứ thế tôi liền ngu ngốc tin theo, còn giao xe của mình cho bọn chúng."
Nghe vậy, Lâm Mặc có chút ngẫm nghĩ. Quả thực ban đầu trong nguyên tác có chuyện này. Khi mạt thế mới ập xuống, Ninh Bắc Phàm vẫn chưa hắc hóa, chỉ là một tên sinh viên không đủ hiểu sự đời. Trải qua vài lần lừa gạt, y mới dần khôn ngoan lên, tâm địa cũng càng đen tối.
"Nào ngờ đi được giữa đường, trong một lần đi thu thập vật phẩm, bọn chúng cố tình sắp xếp cho bốn người chúng tôi chung nhóm đi ra ngoài. Lúc đó tôi còn tưởng đâu bọn họ có ý tốt muốn chúng tôi có thể hành động cùng nhau. Lại không ngờ tang thi tiến đến càng lúc càng đông, chúng tôi chống đỡ không nổi quay về thì xe cùng nhóm người kia đều đã biến mất!" Nói đến đây, giọng nói của Ninh Bắc Phàm đã mang theo chút căm phẫn, "Tôi chỉ có thể mang theo đồng bạn vừa chạy trốn vừa chống trả, kết quả chính là dị năng cạn kiệt. Cuối cùng thì nhờ có ngài ra tay cứu giúp mới thoát được một kiếp."
Lâm Mặc vẫn vô cùng kiên nhẫn lắng nghe cựu nam chính giãi bày. Tuy y nói nhiều như vậy nhưng vẫn chưa đề cập đến rốt cuộc là cái gì không đủ thời gian.
Ninh Bắc Phàm dường như cũng nhận ra được ý hỏi của Lâm Mặc, vội vàng nói tiếp: "Một trong những lý do mà chúng tôi đồng ý giao xe cho nhóm người kia để bọn họ vận chuyển lương thực có liên quan đến chuyện này. Khi đó bọn họ nói rằng mình là người của chính phủ, đi ra ngoài thu thập tin tức trinh sát. Họ bảo cảm thấy tang thi có xu hướng tập trung ngày càng đông, cho nên để đề phòng bất trắc chúng tôi nên ngồi chung xe với họ. Vì xe họ là loại đời mới được chính phủ cung cấp, lúc cần thiết có thể bỏ trốn rất nhanh. Họ còn nói rằng lương thực mất rồi không sao, người mất mới là đáng tiếc. Thế mà tôi cũng tin theo."
Y nói như có chút chế giễu bản thân, không kiềm được tâm tình mà nắm chặt hai tay lại. Ngay cả Khưu Triết cũng cảm thấy bọn người này có gì đó không bình thường, nhưng y lại không tin. Bảo Khưu Triết ngốc, y còn ngu ngốc hơn hắn ta.
"Tuy bọn chúng nói dối nhiều chuyện, nhưng về việc tang thi ngược lại có thể tin tưởng là sự thật." Ninh Bắc Phàm dừng một chút rồi nói tiếp, "Không bao lâu nữa nơi này có khả năng diễn ra tang thi triều."
Lâm Mặc kiên nhẫn ngồi nghe từ đầu, đến lúc này mới đưa ra câu hỏi đầu tiên: "Bao lâu?"
"Chậm thì khoảng ba ngày, còn nhanh thì... Một ngày nữa."
Tác giả có lời muốn nói: Kiếm nhà thật mệt =.=" Chả hiểu sao lần nào ta contact chủ nhà xong đối phương ừ ừ vui vẻ lắm rồi méo thèm rep luôn =.=" Sắp bay tới nơi rồi mà vẫn còn trong tình trạng vô gia cư =.="
Mấy ngày nay phải nói lên xuống đảo lộn như biểu đồ sin cos luôn. Giờ bảo ta viết hẳn một cuốn tiểu thuyết nhật ký kể lại chắc cũng được đấy chứ. Mà cứ như thế này thì ta viết hẳn nhật ký đi du học luôn =)))))
Tình huống bây giờ hết sức lúng túng. Lâm Mặc thì cụt một tay, Lê Hạo Khương gãy một chân cộng thêm vết thương sau lưng. Cả hai hiện tại đều thuộc nhóm thương binh liệt sĩ, cho dù là ai ngồi lái xe thì cũng không phù hợp.
Tất nhiên, mặc kệ sự phản đối của Lê Hạo Khương, người nắm quyền lái xe vẫn là Lâm Mặc. Cậu cũng có thương tích, nhưng thể chất tang thi khiến cậu không thấy đau, cùng lắm thì hơi bất tiện chút thôi. Lê Hạo Khương thì khác, nhỡ thắng gấp một cái vết thương nứt ra thì cậu thật không biết làm sao mà cứu.
Thời mạt thế, đương nhiên nắm đấm ai to hơn thì có quyền. Lê Hạo Khương dù có không đồng ý thì cũng bị Lâm Mặc đe dọa đòi trói lại như cái bánh tét, dùng dâm uy của bản thân chấn nhiếp đối phương. Thậm chí cậu còn không tiếc dùng cặp mắt bên lồi bên lõm của mình hù dọa Lê Hạo Khương khiến hắn ngoan ngoãn trở lại.
Lê Hạo Khương:... Làm sao đây cảm thấy Lâm Mặc trừng mắt như vậy thật đáng yêu? May mắn cho hắn là Lâm Mặc hoàn toàn không biết suy nghĩ này, còn tưởng rằng bản thân thật đáng sợ, đắc ý trong lòng một phen. Xấu một chút thì có sao, còn có nhiều công dụng nữa.
Xe chạy một đường dài thì gặp lác đác vài tang thi du đãng. Khác với mọi khi, Lâm Mặc không mặc kệ chúng mà chạy tiếp, trái lại dừng xe xuống đánh giết vài con. Từ sau khi nghe hệ thống phổ cập kiến thức, cậu nhận ra nếu không muốn ăn thịt người thì chỉ có thể đi giết tang thi lấy tinh hạch thôi. Nghĩ tới con tang thi hệ phong cấp hai cậu giết hôm trước ném xác sang một bên, lòng Lâm Mặc đau nhói như vừa đánh rơi mất tám trăm vạn.
Là tinh hạch cấp hai a! Quý giá biết bao nhiêu!
Tang thi cấp một có con có tinh hạch, có con không có, nói chung là hoàn toàn ngẫu nhiên, chỉ có thể trông chờ vào nhân phẩm. Nhưng tang thi từ cấp hai trở lên nếu có dị năng thì chắc chắn có tinh hạch, hơn nữa năng lượng còn nhiều hơn nhiều.
Mỗi lần nghĩ đến cảnh dùng dao bơi đầu hơn chục con tang thi lại chỉ kiếm được hai ba tinh hạch, trái tim Lâm Mặc lại đau khổ không thôi.
Lê Hạo Khương cũng rất có hứng thú với những tinh hạch này. Lần đầu tiên Lâm Mặc đem tinh hạch về, hắn tò mò cầm quan sát rất lâu, giống như muốn cố gắng tìm hiểu xem thứ này cấu tạo từ chất gì, lấy năng lượng ở đâu. Bất quá trên xe cũng không phải phòng thí nghiệm, dù hắn dùng hết toàn bộ giác quan để mà cảm nhận thì vẫn chẳng đưa ra được kết luận chính xác cuối cùng.
"Thứ này lại sinh trưởng bên trong đầu của tang thi sao." Lê Hạo Khương cầm viên tinh hạch trong suốt trên tay mê man nói.
Dẫu nhìn từ góc độ nào cũng không thể tin được một vật thể xinh đẹp đến nhường này lại nằm bên trong thân thể xấu xí đến như vậy... Dĩ nhiên, không bao gồm Lâm Mặc của hắn. Cho dù viên tinh hạch xinh đẹp nhất cũng không sánh được với cậu.
Lâm Mặc chỉ gật đầu như xác nhận, rồi sau đó như nghĩ tới cái gì, liền dùng tay chỉ vào đầu hắn. Lê Hạo Khương chăm chú nhìn hành động của cậu, sau đó ngạc nhiên hỏi: "Ý cậu là không chỉ tang thi mà con người cũng có sao?"
Lần này Lâm Mặc vừa gật lại vừa lắc. Cậu khoa chân múa tay viết vẽ một hồi giải thích cho Lê Hạo Khương biết, chỉ có dị năng giả mới có tinh hạch trong đầu.
Nhắc đến ba từ dị năng giả này, ánh mắt Lê Hạo Khương có chút trầm ngâm như nghĩ ngợi. Kể từ lúc trải qua cơn sốt đó, thân thể hắn dường như nảy sinh một số biến hóa, chỉ là không rõ ràng. Thỉnh thoảng hắn có thể cảm nhận được luồng khí vô hình mỏng manh chạy dọc theo kinh mạch, mà nơi phát ra lại chính là vị trí phía sau đầu.
Nếu đúng như Lâm Mặc nói, đó là chỗ ẩn chứa tinh hạch của dị năng giả đi. Có điều đến bây giờ Lê Hạo Khương vẫn không biết dị năng của mình là gì.
Hắn vẫn chưa từ bỏ hy vọng mà nhìn về phía Lâm Mặc: "Chỉ cần là dị năng giả liền không bị lây nhiễm virus tang thi nữa sao?"
Lâm Mặc nghĩ ngợi một hồi rồi lắc đầu. Nếu thật sự như vậy, dị năng giả cũng quá bá đạo rồi.
"Nếu tang thi có cấp bậc cao hơn dị năng giả vẫn có thể lây nhiễm virus cho đối phương."
Hiện tại vẫn chưa có hệ thống cấp bậc cho dị năng giả và tang thi, nhưng theo thời gian cốt truyện thì hẳn là không bao lâu nữa sau khi tiến nhập khu an toàn liền xuất hiện thôi. Mà vấn đề này sau này cũng được chính phủ công bố rộng rãi bên ngoài. Lâm Mặc cảm thấy đây cũng không phải bí mật gì cần giấu diếm, cứ thể thoải mái nói ra cho Lê Hạo Khương.
Chỉ là trường hợp này hiếm hoi vô cùng. Bởi vì hầu hết tang thi nếu bắt được dị năng giả liền sẽ ngay lập tức đào tinh hạch, dị năng giả cũng chết ngay lập tức, nào có cơ may sống sót để biến thành tang thi. Một số ít may mắn sống sót chạy về được khu an toàn chỉ cần tiêm thuốc chống virus tang thi trong vòng hai mươi tư giờ liền sẽ an toàn.
Thuốc chống virus tang thi là phát minh sau này được phòng thí nghiệm của chính phủ nghiên cứu ra, mà người làm ra nó chính là Lê Hạo Khương đang ngồi ngay kia. Chỉ là hắn dùng người sống để nghiên cứu thuốc, cho nên bị Cừu Vĩ Dạ nắm được nhược điểm liền giậu đổ bìm leo mà hướng chỉ trích dư luận sang phía hắn. Cuối cùng chính phủ nhằm xoa dịu người dân, không thể không đem Lê Hạo Khương bắt giam. Kết quả Cừu Vĩ Dạ lại nhân lúc đó sát hại hắn, mà Lê Hạo Khương lúc ấy đang mang tội danh trên người nên không được xem trọng, cái chết của hắn cứ thế bị bỏ qua.
Lê Hạo Khương nghe thế thì có chút thất vọng. Nếu như Lâm Mặc tùy tiện cắn hắn một cái có phải hắn liền biến thành tang thi không? Nhưng cậu lại nhất quyết không chịu. Mỗi lần nghĩ vậy, lòng hắn lại buồn rầu không thôi, ánh mắt nhìn đám tang thi cấp một càng thêm chán ghét. Vì cái gì lại phế vật đến như vậy, không bằng một góc của Lâm Mặc?
Do vừa di chuyển vừa dừng lại đánh tang thi nên tốc độ của xe chậm lại hẳn. Khi Lâm Mặc phát hiện ra điều này, cậu nhận ra chỉ còn có mười ngày là hết thời hạn nhiệm vụ, mà xe mới đi được hai phần ba lộ trình mà thôi.
Mười ngày vẫn dư dả để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nếu còn tiếp tục kéo dài nhất định sẽ không xong. Vì vậy Lâm Mặc đành cắn răng chấp nhận lướt qua mấy con tang thi béo bở có khả năng mang tinh hạch kia mà chạy xe một mạch không ngừng nghỉ. Ai mà biết được trong mười ngày này còn xảy ra cái quỷ gì.
Quả nhiên như Lâm Mặc dự đoán, khi xe của cậu và Lê Hạo Khương còn cách đích đến một trăm dặm, thì phiền phức lại tiến đến.
Ngay khi cậu đang chạy lướt qua một thị trấn nhỏ khác, đột nhiên trên đường lớn xuất hiện mấy chấm đen li tì cuốn theo bụi khói. Lâm Mặc cảm thấy bất ổn, xe càng chạy lại gần cảm giác này càng thêm rõ ràng.
Càng tới gần, Lâm Mặc nhận ra đó là một nhóm người đang cố chạy trốn khỏi đàn tang thi hơn chục con. Bọn họ bốn người gồm ba nam một nữ, dáng vẻ chật vật vô cùng. Một trong số họ quay đầu lại, ném một quả cầu tím vào chúng. Ầm một tiếng, vài con tang thi bị giật chết cháy xém, ngã xuống mặt đất. Nhưng vẫn còn nhiều con khác tiếp tục đuổi theo. Mà nam nhân khi nãy ném quả cầu tím kia lại hộc ra ngụm máu, nếu không nhờ có đồng bạn kéo đỡ đã té xuống rồi.
Ánh mắt Lâm Mặc tỏa sáng, đây chẳng phải lôi hệ dị năng cực đỉnh cực ngầu trong truyền thuyết đây sao? Bất quá nhớ ra điều gì, cậu lại cảm thấy mình vui mừng quá sớm.
Ngoại trừ nhân vật chính ra, còn ai có thể sở hữu lôi hệ dị năng? Nhưng thành viên duy nhất trong hậu cung Cừu Vĩ Dạ có lôi hệ dị năng giờ này hẳn là đang lần đầu gặp mặt Cừu Vĩ Dạ đi. Tên đó còn là lính đánh thuê, có hẳn một nhóm lính riêng của bản thân, làm sao chạy trốn chật vật như bây giờ được. Huống hồ nhìn quần áo bọn họ cũng không giống lính đánh thuê.
Mà không phải nam chính của hiện tại, thì chỉ có thể là cựu nam chính trong nguyên tác <Mạt thế chi vương> - Ninh Bắc Phàm.
Lâm Mặc đã định đánh xe rời đi, thà rằng vòng lại xa một chút còn hơn chạm trán đám người này. Trong <Mạt thế chi vương> Ninh Bắc Phàm chính là nam chính uy vũ cuồng khốc suất bá duệ, nhưng sau khi Cừu Vĩ Dạ xuyên vào thì y chính là nhân vật phản diện hàng thật giá thật. Lấy kinh nghiệm của cậu, nếu dính dáng đến kẻ thù của nhân vật chính sớm muộn gì cũng gặp chuyện không lành.
Nào ngờ con xe ngay lúc này thì tắt máy, giống như ý chí thế giới cũng muốn gây khó dễ cho cậu. Lâm Mặc trong lòng chửi thao một tiếng, ôm sắc mặt tối sầm leo ra khỏi xe.
Đám người Ninh Bắc Phàm trông thấy có người, bất chấp cả cách ăn mặc kỳ quái của cậu mà nhanh chóng lao tới hô to: "Cứu mạng! Mau cứu mạng a!"
Xe chạy không được, Lâm Mặc chẳng còn cách nào khác là chấp nhận số phận mà đối đầu với đám tang thi. Tuy số lượng nhiều, nhưng nhờ có uy áp từ cấp cao của cậu, giết chúng dễ như trở bàn tay. Nếu cậu muốn thì khiến chúng nó đứng im tại chỗ rồi đâm chết từng con một cũng được.
Có điều biện pháp này chỉ có thể thi triển khi có mỗi mình cậu cùng Lê Hạo Khương, dù sao hắn cũng đã biết thân phận thật của cậu. Còn trước mặt đám người này thì không thể. Vì vậy Lâm Mặc buộc lòng phải giả vờ như đang chém giết, quơ tay múa chân diễn một chút.
Nhóm bốn người đó đứng phía sau trố mắt nhìn, trong mắt tràn ngập ngưỡng mộ. Cậu chỉ dùng một tay lại có thể đánh thắng mấy chục con tang thi, còn không thèm dùng đến dị năng. Dưới cái nhìn của bọn họ, Lâm Mặc thật giống như một vị cao thủ ẩn dật lâu năm.
Kỳ thực nếu quan sát kỹ sẽ nhận ra những con tang thi đó hơi khựng lại khi Lâm Mặc đưa đao kề sát cổ chúng. Chỉ là này xảy ra chỉ trong tích tắc, không ai nhận ra.
Kết quả chính là khi Lâm Mặc diệt gọn xong đám tang thi, cậu vừa quay đầu về liền bị một người mắt sáng rỡ hô to: "Dương Quá!"
Lâm Mặc: "..."
Nam nhân vừa mới mở miệng dường như cũng phát hiện chính mình lỡ lời, liền vội lấy tay bụm miệng lại. Có điều Lâm Mặc cái gì cũng nghe hết rồi.
Đồng bạn của hắn người khi nãy hộc máu chỉ hận sắt không thành thép gõ đầu hắn một cái. Nam nhân kia nước mắt lưng tròng nhanh chóng lẩn ra phía sau mà trốn.
"Khụ... Tên này chỉ hay nói linh tinh, ngài đừng để bụng." Nam nhân ho khan vài tiếng như che giấu sự ngượng ngùng, đứng thẳng người lên, "Tôi là Ninh Bắc Phàm, cái tên miệng tiện kia chính là Khưu Triết, thiếu nữ này gọi là Đào Thư Di, còn anh chàng mập mạp đó kêu Hứa Tĩnh. Vô cùng cảm ơn ngài đã ra tay cứu giúp."
Thấy Lâm Mặc im lặng, bóng dáng tuy gần nhưng xa rất có cốt cách một cao nhân, cho nên mặc dù cậu còn lùn hơn cả Đào Thư Di, Ninh Bắc Phàm vẫn không nhịn được xưng một tiếng "ngài" thể hiện sự tôn kính.
Lâm Mặc từ lúc nhìn thấy quả cầu điện đó liền đã xác định đám người này là ai, bất quá đến tận bây giờ mới được gặp mặt chính diện. Theo lời giới thiệu của Ninh Bắc Phàm, ánh mắt cậu lần lượt quét qua từng người một.
Ninh Bắc Phàm tuy hiện tại mang danh nhân vật phản diện, nhưng dù sao trong <Mạt thế chi vương> cũng là nam chính, cho nên từ gương mặt đến vóc dáng đều là nhất đẳng. Chỉ là <Mạt thế chi vương> vốn là tiểu thuyết nam tần, vì vậy cái đẹp của Ninh Bắc Phàm cũng dựa theo hình mẫu của đám thẳng nam. Mũi cao mày rậm, mắt sáng như sao, ngũ quan anh tuấn. Cho dù đang trong tình thế chật vật vẫn cao lớn lạ thường. Tóm lại là còn nam tính hơn cả công quân trong đam mỹ.
Đào Thư Di vốn là nữ chính trong <Mạt thế chi vương>, nhan sắc cũng không kém cạnh. Cô nàng này chính là điển hình cho cái gọi là gương mặt thiên thần vóc người ma quỷ. Quanh thân cô đều toát lên một cỗ khí chất tao nhã khó nói nên lời, dù đứng giữa máu tanh và xác chết vẫn có cảm giác như một tiểu thư quý tộc đang du ngoạn trong vườn hoa hồng.
Hứa Tĩnh cùng Khưu Triết lại là đàn em của Ninh Bắc Phàm. Hứa Tĩnh dáng người mập mạp, thoạt nhìn chậm chạp kỳ thực lúc chạy trốn khi nãy tốc độ lại nhanh nhất trong số bọn họ. Khưu Triết dung mạo bình thường, nhưng lùn và gầy hơn Ninh Bắc Phàm.
Lê Hạo Khương vừa xuống khỏi xe, trông thấy bọn họ liền không vui. Đám người này nhìn thế nào cũng chỉ mang tới phiền phức, làm phiền thế giới hai người của bọn họ.
Hiện tại chân hắn đã lành bớt, có thể tập tà tập tễnh đi lại được. Hắn liếc mắt nhìn bốn người này, không quá một giây liền quay lại nhìn Lâm Mặc: "Giải quyết bọn họ như thế nào?"
Giọng điệu hắn vốn trầm ấm từ tính, lúc nói ra những lời này lại lạnh băng băng. Không hiểu sao Ninh Bắc Phàm cứ cảm thấy rờn rợn sống lưng, giống như nam nhân trước mắt đây thật sự muốn "giải quyết" bọn họ theo cái nghĩa kia.
Đương nhiên đường ai nấy đi là tốt nhất. Lâm Mặc cứu bọn họ cũng là do bất đắc dĩ, hoàn toàn không có ý định kết bè kết phái đi chung. Nhưng cũng không thể cứ thế để bọn họ rời đi dễ dàng như vậy.
"Có ai biết sửa xe không?"
Nhìn thấy tờ giấy Lâm Mặc đưa ra, Ninh Bắc Phàm hơi ngơ ngẩn một chút. Cao thủ hóa ra lại là người câm sao? Có điều y chưa ngu ngốc đến mức hỏi thẳng ra. Người ta có ra sao thì cũng là chuyện của người ta, chưa đến lượt người ngoài như y hỏi thăm.
"Không có." Ninh Bắc Phàm lúng túng trả lời.
Lâm Mặc cũng đã dự đoán trước được, chỉ có thể bất lực thở dài. Cậu mở bản đồ ra nhìn lại một lần nữa xác định vị trí, cuối cùng đưa ra quyết định là kiếm một chiếc xe khác.
"Ba người các người đi theo tôi. Cô ta ở lại trên xe."
Đám người Ninh Bắc Phàm tuy chẳng biết Lâm Mặc muốn dẫn bọn họ đi đâu, nhưng hiện tại Lâm Mặc chính là ân nhân cứu mạng, cho dù bảo họ nhảy vào chảo dầu sôi thì cũng phải làm. Nói gì họ cũng nợ người này một mạng, nào dám cả gan lên tiếng hỏi han gì.
Nhưng Lê Hạo Khương thì không dễ dàng như vậy liền chấp nhận. Ánh mắt hắn tối sầm xuống, giọng nói cũng không tự chủ được hạ xuống: "Cậu muốn đi đâu?"
Lâm Mặc chỉ tay vào chiếc xe, hắn đại khái có thể hiểu được ý cậu. Dẫu vậy hắn vẫn không chấp nhận Lâm Mặc tùy tiện rời đi như thế.
Nhìn ánh mắt ủy khuất như bị người bỏ rơi của hắn, Lâm Mặc cảm thấy bản thân giống như một tên cặn bã khốn nạn. Cậu vỗ vỗ vai hắn rồi lại dùng một tay vỗ ngực mình. Đây là ám hiệu hình thành theo thời gian bọn họ ở chung với nhau. Khi Lâm Mặc làm như vậy có nghĩa cậu đang nói "Tin tưởng tôi, tôi nhất định quay trở lại."
Cái ám hiệu này là hậu di chứng để lại của Lê Hạo Khương buổi tối hôm ấy khi Lâm Mặc đột ngột rời đi giết tang thi cấp hai. Kể từ lúc đó bất kỳ khi nào cậu rời đi để làm chuyện gì hắn cũng nhất quyết lẽo đẽo đi theo quan sát phía sau. Cho dù Lâm Mặc đã thề thốt bao nhiêu lần sẽ không bỏ hắn ở lại thì cứ mỗi lần cậu đi đâu đều phải nói ít nhất một lần như thế với hắn.
Có lẽ vì cậu thực hiện đúng như lời mình nói, cho nên chứng ám ảnh bị bỏ rơi này của Lê Hạo Khương cũng thuyên giảm. Giống như hiện tại khi Lâm Mặc làm như vậy, hắn tuy vẫn không cam lòng, nhưng không nói thêm gì nữa.
Cứ như thế theo sự sắp xếp của Lâm Mặc, Đào Thư Di ở lại trên xe cùng Lê Hạo Khương. Còn đám người Ninh Bắc Phàm, Khưu Triết và Hứa Tĩnh thì đi theo cậu vào thị trấn gần đây nhất để lấy xe.
Đường dài khoảng mười dặm, bình thường lái xe cũng không cảm thấy gì. Nhưng hiện tại phải đi bộ thời gian dường như dài ra gấp đôi. Lâm Mặc là tang thi không nói làm gì, đám ba người Ninh Bắc Phàm vừa mới trải qua vây công của tang thi lại càng thê thảm, cơ hồ mỗi bước chân đặt xuống liền đau đến muốn mệnh. Cho dù là vậy, họ cũng không dám mở miệng than vãn dù chỉ một lời.
Đối với những người có nghị lực, Lâm Mặc vẫn là có chút thưởng thức. Thậm chí cậu còn tặc lưỡi đáng tiếc, nếu Cừu Vĩ Dạ không xuyên vào trong cuốn sách này, số phận của đám người Ninh Bắc Phàm đã chẳng thê thảm đến như thế.
Mà cái lý do Cừu Vĩ Dạ có thù hận với Ninh Bắc Phàm chung quy cũng vô cùng rắc rối, đan xen nhiều lý do. Dưới cái nhìn của cô ta, đương nhiên việc gì cô ta làm cũng đúng. Nhưng Lâm Mặc đứng ở góc độ khách quan mà nhìn, chỉ cảm thấy chuyện này một lời khó nói hết.
Ban đầu Cừu Vĩ Dạ đọc <Mạt thế chi vương> là vì vô tình tra tên của mình trên mạng thì kiếm thấy nhân vật nữ trùng tên trong bộ tiểu thuyết này. Đột nhiên trùng tên với một nhân vật trong sách, hiển nhiên nữ sinh nào cũng có chút háo hức muốn xem xem sách viết cái gì. Chỉ là nhân vật Cừu Vĩ Dạ trong sách đáng tiếc lại là nữ phụ pháo hôi, thành ra số phận chẳng tươi sáng gì, cuối cùng chết thảm.
Trong nguyên tác của <Mạt thế chi vương>, khi mạt thế ập đến Ninh Bắc Phàm đang ở đại học A cùng đám bạn Khưu Triết và Hứa Tĩnh. Bọn họ nhanh chóng tìm cách thoát ra ngoài, trên đường cứu được Đào Thư Di là nữ thần của trường đại học, lập thành nhóm bốn người. Qua nhiều khó khăn trắc trở, cuối cùng cũng đến được khu an toàn.
Cũng như những câu chuyện mạt thế khác, Ninh Bắc Phàm thức tỉnh dị năng hệ lôi vô cùng mạnh mẽ hiếm có, mang theo vầng sáng nhân vật chính đánh đông đánh tây tạo dựng giang sơn riêng. Mà Đào Thư Di sau khi trải qua thời gian dài bên cạnh Ninh Bắc Phàm cũng đem lòng yêu y. Hai người lưỡng tình tương duyệt, cứ như thế tạo thành một đôi, thoạt nhìn hệt như một câu chuyện tình yêu hão huyền thời mạt thế.
Nhưng mọi chuyện chỉ có như thế thôi sao? Ha hả, loại thăng cấp ôm mỹ nhân về này đã lỗi mốt từ đời nào rồi. Nhân vật chính bây giờ phải ngầu, phải hắc hóa, bụng dạ phải đen tối tính kế người khác mới hợp gu người đọc. <Mạt thế chi vương> coi như có văn phong đàng hoàng, nhưng lại thiếu điểm nhấn. Tình tiết trong truyện đã quá lỗi mốt, huống hồ gắn mác nam tần lại nhét vào một câu chuyện tình yêu kẹo kéo cứ như ngôn tình thế kia thì quả là vấn đề.
Tác giả nhận ra sai lầm, liền ngay lập tức cúi đầu sửa lỗi. Bùm một phát, Đào Thư Di gặp tai nạn chết, nam chính hắc hóa. Cũng chẳng biết do quá nản viết tình cảm hay không nghĩ ra được nhân vật nào hay ho, tác giả quyết định cứ để cho nam chính có tình huynh đệ là đủ rồi, tình yêu nam nữ chỉ còn là phù du.
Thời điểm lần đầu Cừu Vĩ Dạ nguyên bản gặp Ninh Bắc Phàm, cô ta đã nhất kiến chung tình với nam chính. Chỉ là lúc này Đào Thư Di còn sống, là một dị năng giả hệ thủy cấp cao, nhan sắc cũng hơn hẳn Cừu Vĩ Dạ, Cừu Vĩ Dạ chưa đánh đã thua. Cho nên cô chỉ dám xin vào làm trong đội hậu cần của Ninh Bắc Phàm, lén lút ngắm nhìn từ xa.
Người ta bảo rằng cứ nằm mộng mãi về một việc thì việc đó sẽ thành sự thật chẳng sai. Cừu Vĩ Dạ ôm ấp tình cảm với Ninh Bắc Phàm quá lâu, đến nỗi thật sự tin rằng y cũng có cảm tình với mình. Khi Đào Thư Di chết, Cừu Vĩ Dạ liền cho rằng cơ hội của mình đã đến, liền đi tìm Ninh Bắc Phàm nói ra tình cảm thật sự trong lòng.
Đương nhiên tất cả chỉ là ảo tưởng của cô ta, Ninh Bắc Phàm lúc ấy là thủ lĩnh đội thợ săn Báo Đen nổi danh khắp căn cứ, làm sao có khả năng nhớ mặt một thiếu nữ gặp chưa quá số ngón tay trên một bàn tay. Huống hồ Cừu Vĩ Dạ chỉ là người bình thường, nhan sắc đẹp thì có nhưng do sống trong nghèo đói lâu ngày cũng phai tàn, lại chẳng có điểm gì gọi là đặc biệt. Theo Lâm Mặc, trừ phi Ninh Bắc Phàm bị điên mới chấp nhận lời tỏ tình của Cừu Vĩ Dạ.
Sự thật chứng minh Ninh Bắc Phàm vẫn chưa điên, y thẳng thừng từ chối tình cảm của Cừu Vĩ Dạ. Cô ta cầu mà không được liền trở nên điên cuồng, quyết tâm phải biến Ninh Bắc Phàm trở thành của mình. Cừu Vĩ Dạ hợp tác với một kẻ thù của Ninh Bắc Phàm, ý định diệt trừ toàn đội của y, biến y trở thành người bình thường. Trong suy nghĩ của cô, chỉ cần Ninh Bắc Phàm không còn gì cả, nhất định sẽ chú ý đến mình.
Kết quả Ninh Bắc Phàm biết được mọi việc, không những không bị ám hại còn đánh trả trước tiên, khiến cho kẻ thù y bị giết chết. Còn số phận Cừu Vĩ Dạ cũng không tươi đẹp gì. Y sai người đánh tàn phế cô ta, gửi cô ta cho một tên thủ lĩnh thích chơi SM. Sau khi Cừu Vĩ Dạ đã thân tàn ma dại điên điên khùng khùng, Ninh Bắc Phàm lại sai người bán cô cho phòng thí nghiệm của chính phủ. Cuối cùng Cừu Vĩ Dạ chết trên đài thí nghiệm của Lê Hạo Khương.
Ai cũng nghĩ bản thân là tốt nhất, là hoàn hảo nhất. Cho nên khi nữ chính Cừu Vĩ Dạ đọc được những chuyện như vậy, dẫu biết đó không phải thật sự là mình, cũng uất ức một phen, tìm cách bao biện cho hành động của nguyên chủ trong sách. Sau khi xuyên vào, tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, Cừu Vĩ Dạ càng thêm vững chắc lòng thù hận đối với những kẻ đã hại cô ở kiếp trước.
Phong thủy luân chuyển, giờ đây Cừu Vĩ Dạ mới là nhân vật chính, còn Ninh Bắc Phàm chỉ là một tên nhân vật phản diện pháo hôi không hơn không kém mà thôi.
Lâm Mặc nghĩ như vậy thì trong lòng không khỏi đồng cảm mấy phần, bất quá sự đồng tình đó vẫn chưa đủ đến mức khiến cậu báo trước cho y biết tai họa sắp xảy ra mà phòng ngừa.
"Ân nhân, rốt cuộc chúng ta đang đi đâu... Ngô!" Khưu Triết còn chưa nói hết câu đã bị Ninh Bắc Phàm cùng Hứa Tĩnh quay sang bịt miệng lại.
Nghe thấy động tĩnh, Lâm Mặc quay đầu lại nhìn, trong lòng ngược lại vô cùng bất đắc dĩ. Chẳng lẽ thoạt nhìn cậu đáng sợ đến như vậy sao, chỉ cần nói một câu cũng có thể nổi điên lên giết người? Bằng không vì sao đám người Ninh Bắc Phàm trông có vẻ sợ sệt như vậy.
"Tên này thần kinh có chút thô, lại thích đọc kiếm hiệp. Ngài cứ mặc kệ hắn đi." Ninh Bắc Phàm lau mồ hôi trên trán giải thích.
Khưu Triết trợn trừng mắt kháng nghị, miệng kêu ngô ngô phản kháng yêu cầu hai người bọn họ thả mình ra. Ninh Bắc Phàm cùng Hứa Tĩnh cũng không thể cứ giữ tư thế như vậy mãi, đành phải buông tay. Nhưng bây giờ cả hai cùng đi song song bên cạnh Khưu Triết, bộ dáng hệt như chỉ cần hắn dám nói thêm bất cứ lời nào liền bị bịt miệng lại ngay tức khắc.
Lâm Mặc cũng không phải ác bá thích ức hiếp người. Cậu không có thiện cảm đặc biệt gì đối với đoàn người nhân vật chính, cũng không có ác cảm hay chán ghét. Tóm lại là hết sức bình thường. Cho nên bọn họ có nói vài câu, cậu sẽ không vì thế mà nổi giận. Huống hồ câu từ của bọn họ cũng không có gì quá đáng.
Cậu phất tay ra hiệu cho bọn họ tùy ý nói chuyện. Ừm, dù sao đi những mười dặm mà cứ im lặng mãi thì đúng là bức bối thật.
Nhận được tín hiệu của Lâm Mặc, Ninh Bắc Phàm cùng Hứa Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, chỉ có Khưu Triết vẫn ngơ ngác không hiểu gì. Hắn không nhịn được lẩm bẩm hỏi nhỏ: "Rốt cuộc là thế nào? Chúng ta đang đi đâu?"
Ninh Bắc Phàm quả thực hết cách với hắn. Nếu không nói rõ ra, phỏng chừng Khưu Triết sẽ cứ bám lấy cái đề tài này mãi không buông. Y hạ giọng trả lời: "Xe hư, đi tìm xe khác."
"Làm sao cậu biết?" Khưu Triết ngạc nhiên mở to mắt. Nếu hắn nhớ không lầm thì vị ân nhân trước mắt đây không hề nói tới chuyện đó đi.
Hứa Tĩnh ở kế bên đã có chút toát mồ hôi vì sự ngu ngốc của đồng bạn. Người ta đã hỏi có ai biết sửa xe không, sau khi biết không có liền dẫn bọn họ rời đi để lại đồng bạn cùng Đào Thư Di trên xe, ngoại trừ đi kiếm một cái xe khác còn có thể làm gì? Chẳng lẽ tổ chức cắm trại ngoài trời?
"... Tóm lại là có việc mới cần chúng ta theo, cậu hỏi nhiều như vậy để làm gì." Ninh Bắc Phàm dường như cũng tuyệt vọng với Khưu Triết, quyết định bỏ qua vấn đề này.
Nghe y nói thế, Khưu Triết gật gù như đã hiểu, kỳ thực trong lòng vẫn còn rất nhiều câu hỏi. Nhưng mà hắn không dám hỏi ra, nhìn sắc mặt Ninh Bắc Phàm mà xem, chỉ cần hắn dám nói thêm một câu linh tinh nào nữa nhất định sẽ tẩn hắn một trận. Ngay cả người anh em Hứa Tĩnh thấy hắn gặp nguy cũng không cứu, còn bỏ đá xuống giếng. Ây, đúng là số khổ a~
Lâm Mặc đi phía trước nghẹn cười đến muốn nội thương. Tên ngốc Khưu Triết này thế nhưng về sau lại trở thành một trong những cường giả thời mạt thế, sở hữu hỏa hệ dị năng. Sau khi Ninh Bắc Phàm bị Cừu Vĩ Dạ giết, hắn tức giận muốn báo thù cho người anh em của mình, liền quyết tâm tu luyện tìm cơ hội trả thù. Đương nhiên nữ chính vẫn là người thắng cuộc sau cùng, nhưng không thể không nói Khưu Triết khiến Cừu Vĩ Dạ tổn hại không ít.
Dọc theo đường đi bọn họ có gặp được vài nhóm tang thi du đãng, nhưng cấp bậc thấp lại đi lẻ tẻ nên dễ dàng giải quyết. Tất nhiên toàn bộ tinh hạch kiếm được đều chui vào túi Lâm Mặc, cậu không phải người hào phóng gì cho cam. Bọn họ giết tang thi nhanh như vậy cũng có một phần công cậu, lấy số tinh hạch này làm phí bảo kê xem như thỏa đáng.
Rút kinh nghiệm từ Hạ Dương trấn, lần này Lâm Mặc quyết định đánh nhanh rút gọn. Cậu tìm thấy một chiếc xe còn khá tốt nằm trong hẻm, liền vẫy tay bảo Khưu Triết tiến vào khởi động máy lái ra ngoài đường chính.
"Tôi?" Khưu Triết nghệch mặt ra, có phần không hiểu vì sao mình được giao cho trọng trách này.
Nếu có thể nói, Lâm Mặc nhất định sẽ thẳng thắn rằng vì hắn ta là người ngốc nhất trong đám, không sợ đột nhiên bày ra âm mưu quỷ kế gì. Nhưng vì cổ họng của cậu không cho phép thực hiện loại chuyện yêu cầu độ khó cao này, cho nên vẫn là thôi.
Ninh Bắc Phàm từ lúc tiến vào đã nhận ra suy nghĩ của Lâm Mặc. Y nhìn chiếc xe bốn chỗ phía xa xa trong hẻm, cuối cùng vẫn không thể không cắn răng nói: "Tôi muốn cầu xin ngài một điều. Có thể đem chúng tôi theo một quãng đường được không?"
Rõ ràng người trước mắt này tuy cứu bọn họ nhưng không hề có ý định mang bọn họ theo. Hiện tại tính cả nhóm bọn họ thì có tổng cộng sáu người, chiếc xe này lại chỉ bốn chỗ. Đây chẳng phải ngầm bảo hai người này sẽ rời đi một mình sao?
Tuy không giải thích được do đâu, nhưng Ninh Bắc Phàm luôn có trực giác rằng một đường thuận lợi như vậy là nhờ có Lâm Mặc đi theo. Nhóm người của hắn hiện tại chỉ có một mình hắn là dị năng giả, dưới tình huống này muốn tiếp tục đi đến khu an toàn quả thực có phần bất khả thi. Cho nên hắn không thể không mặt dày cầu xin đối phương mang bọn họ đi cùng.
Lâm Mặc nghiêm túc đánh giá cựu nam chính, một bên mắt hơi nhướn lên. Cậu cảm thấy chuyện này không cần thiết. Chỉ cần qua thêm một ngày nữa, đợi Ninh Bắc Phàm khôi phục dị năng, nhóm người này lại có thể tiến vào thị trấn tìm xe lượm nhặt chút đồ ăn rồi lên đường, hoàn toàn không cần sự giúp đỡ của cậu.
"Tôi biết ngài cho rằng không cần thiết. Quả thực cho dù không có ngài, chúng tôi cũng không phải không thể sống được." Ninh Bắc Phàm cười khổ, "Nhưng đã không còn đủ thời gian nữa rồi."
Lần này đến lượt Lâm Mặc có chút bất ngờ. Không đủ thời gian? Là có chuyện gì?
"Trên đường đi, chúng tôi gặp được một đoàn người khác. Ban đầu bọn họ rất thiện chí và gần gũi, nói năng như muốn giúp đỡ nhóm chúng tôi. Bọn chúng mời chúng tôi cùng đi chung xe, nói rằng để chiếc xe kia dùng chở lương thực. Cứ thế tôi liền ngu ngốc tin theo, còn giao xe của mình cho bọn chúng."
Nghe vậy, Lâm Mặc có chút ngẫm nghĩ. Quả thực ban đầu trong nguyên tác có chuyện này. Khi mạt thế mới ập xuống, Ninh Bắc Phàm vẫn chưa hắc hóa, chỉ là một tên sinh viên không đủ hiểu sự đời. Trải qua vài lần lừa gạt, y mới dần khôn ngoan lên, tâm địa cũng càng đen tối.
"Nào ngờ đi được giữa đường, trong một lần đi thu thập vật phẩm, bọn chúng cố tình sắp xếp cho bốn người chúng tôi chung nhóm đi ra ngoài. Lúc đó tôi còn tưởng đâu bọn họ có ý tốt muốn chúng tôi có thể hành động cùng nhau. Lại không ngờ tang thi tiến đến càng lúc càng đông, chúng tôi chống đỡ không nổi quay về thì xe cùng nhóm người kia đều đã biến mất!" Nói đến đây, giọng nói của Ninh Bắc Phàm đã mang theo chút căm phẫn, "Tôi chỉ có thể mang theo đồng bạn vừa chạy trốn vừa chống trả, kết quả chính là dị năng cạn kiệt. Cuối cùng thì nhờ có ngài ra tay cứu giúp mới thoát được một kiếp."
Lâm Mặc vẫn vô cùng kiên nhẫn lắng nghe cựu nam chính giãi bày. Tuy y nói nhiều như vậy nhưng vẫn chưa đề cập đến rốt cuộc là cái gì không đủ thời gian.
Ninh Bắc Phàm dường như cũng nhận ra được ý hỏi của Lâm Mặc, vội vàng nói tiếp: "Một trong những lý do mà chúng tôi đồng ý giao xe cho nhóm người kia để bọn họ vận chuyển lương thực có liên quan đến chuyện này. Khi đó bọn họ nói rằng mình là người của chính phủ, đi ra ngoài thu thập tin tức trinh sát. Họ bảo cảm thấy tang thi có xu hướng tập trung ngày càng đông, cho nên để đề phòng bất trắc chúng tôi nên ngồi chung xe với họ. Vì xe họ là loại đời mới được chính phủ cung cấp, lúc cần thiết có thể bỏ trốn rất nhanh. Họ còn nói rằng lương thực mất rồi không sao, người mất mới là đáng tiếc. Thế mà tôi cũng tin theo."
Y nói như có chút chế giễu bản thân, không kiềm được tâm tình mà nắm chặt hai tay lại. Ngay cả Khưu Triết cũng cảm thấy bọn người này có gì đó không bình thường, nhưng y lại không tin. Bảo Khưu Triết ngốc, y còn ngu ngốc hơn hắn ta.
"Tuy bọn chúng nói dối nhiều chuyện, nhưng về việc tang thi ngược lại có thể tin tưởng là sự thật." Ninh Bắc Phàm dừng một chút rồi nói tiếp, "Không bao lâu nữa nơi này có khả năng diễn ra tang thi triều."
Lâm Mặc kiên nhẫn ngồi nghe từ đầu, đến lúc này mới đưa ra câu hỏi đầu tiên: "Bao lâu?"
"Chậm thì khoảng ba ngày, còn nhanh thì... Một ngày nữa."
Tác giả có lời muốn nói: Kiếm nhà thật mệt =.=" Chả hiểu sao lần nào ta contact chủ nhà xong đối phương ừ ừ vui vẻ lắm rồi méo thèm rep luôn =.=" Sắp bay tới nơi rồi mà vẫn còn trong tình trạng vô gia cư =.="
Mấy ngày nay phải nói lên xuống đảo lộn như biểu đồ sin cos luôn. Giờ bảo ta viết hẳn một cuốn tiểu thuyết nhật ký kể lại chắc cũng được đấy chứ. Mà cứ như thế này thì ta viết hẳn nhật ký đi du học luôn =)))))
Danh sách chương