Tuy quanh thân Tạ tổng đều là khí lạnh trời sinh, nhưng rõ ràng sức hấp dẫn của tiền tài vẫn mạnh hơn, vì thế ban đầu mọi người còn có chút e dè, lúc sau đã chân chó chạy theo phục vụ. Ghế ngồi, bàn nước, thậm chí còn lau dọn lại một lần vị trí chỗ ngồi. Nếu đây không phải trường quay trong nhà, Lâm Mặc cũng thật muốn biết nhân viên có đem cả dù xếp và kính râm luôn hay không.

Tạ tổng mặt liệt, vì vậy Tạ Minh Lâm đành đảm nhận trách nhiệm cố vấn kiêm trợ lý của hắn. So với Tạ Hoài An, Tạ Minh Lâm càng nổi tiếng hơn trong giới giải trí, hơn nữa tính tình ôn hòa dễ gần, cho nên nhanh chóng dời lực chú ý đi của nhiều người khỏi Tạ tổng. Tạ Hoài An cảm thấy đầu óc em trai hắn ngày càng tiến bộ, quyết định cho phép hắn rông chơi nơi này thêm vài năm nữa vậy.

Ừm, kỳ thật Tạ Minh Lâm là người của Tạ gia mà lại đi làm diễn viên, cũng có nhiều người từng hoài nghi liệu có phải Tạ Hoài An sợ em trai mình giành mất vị trí người thừa kế nên cố tình đẩy hắn vào cái giới này không.

Tạ Hoài An tỏ vẻ thật oan ức, cả gia đình lẫn hắn còn mong tên nhóc thối này nhanh chóng rút lui về quản lý chuyện công ty đây. Cả một tập đoàn to lớn, cha mẹ hắn lại vứt đó để cho hắn quản, tên em trai thì dứt khoát thà chết cũng không làm, Tạ tổng cảm thấy gánh nặng thật lớn.

Tạ Minh Lâm bên ngoài chính trực dương quang, nhưng đối diện với anh trai hắn thì vẫn chỉ là một đứa em trai bình thường thôi. Hắn nhiều lần tỏ vẻ, bản thân vốn không giỏi kinh doanh, vị trí thừa kế vẫn là để anh hắn làm đi. Làm diễn viên tuy kiếm không nhiều bằng làm tổng tài, nhưng lại thú vị hơn nhiều, cũng không cần mỗi ngày phải vào văn phòng đối diện với một đám cổ đông chỉ biết lải nhải.

Ngay cả họ hàng hai bên cũng không có ai. Cha hắn là con trai duy nhất, mẹ hắn cũng là con gái một. Những họ hàng xa hơn từ đời ông bà thì ra nước ngoài định cư cả rồi. Tạ gia tuy gốc là ở nước Z, nhưng phần lớn đều định cư và làm việc tại nước J. Cho dù muốn kiếm một tên họ hàng nào đó đi vào giành gia tài cũng không kiếm ra.

Tiền thì ai chả muốn. Nhưng nếu bản thân cũng có tiền rồi, trừ phi là kẻ đầu óc vào nước, còn lại ai lại muốn lao đầu vào tranh giành sứt đầu mẻ trán chứ. Tập đoàn Duy Thạch có tiếng tăm trong nước, nhưng so với quốc tế thì vẫn như nghé con mới sinh. Chừng nào gia sản dòng họ Tạ Hoài An hắn vẫn còn nhiều hơn số tiền tập đoàn Duy Thạch kiếm được, thì sẽ không ai rảnh rỗi đi giành công ty với hắn.

Sau khi Tạ tổng ngồi xuống ghế rồi thì ánh mắt không dứt ra khỏi người Mạnh Kỳ được. Thiếu niên của hắn tính tình nội liễm, nhút nhát lại hay ngượng ngùng, thế nhưng ở đoàn phim lại rất được mọi người yêu quý. Hầu như bất kỳ ai đi ngang qua đều chào cậu một tiếng. Tất nhiên cũng có thể là do sự xuất hiện của hắn. Nhưng thân tình và vui vẻ kia cũng không phải đều là giả.

Lâm Mặc cảm nhận được tầm mắt của Tạ tổng đang theo dõi mình, sau lưng không hiểu sau có chút toát mồ hôi lạnh. May mà sau đó cậu vào phòng trang điểm, tránh được ánh mắt kia một lát, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.

Người xung quanh nhân cơ hội cũng muốn tiến lên làm quen, nói không chừng được chú ý ôm đùi vàng thì sao? Trước kia ai cũng cho rằng Tạ tổng bất lực, cho nên cũng không ai rảnh đi câu dẫn hắn. Nhưng hiện tại hắn lại đi tham ban cho một tiểu minh tinh còn chưa debut, này có nghĩa là gì? Cho dù không phải bao dưỡng, chí ít cũng là bạn giường đi.

Chỉ là Tạ tổng không nhìn thấy người muốn thấy, bản thân sinh buồn chán, vì vậy cũng không thèm cho người xung quanh sắc mặt gì. Một đám định lại gần bị ném cho ánh mắt lạnh lùng sắc bén, trong lòng đổ mồ hôi đành phải rút lui.

Nguyên Dung nghiến răng, hai tay hơi nắm chặt lại. Cô vốn là một diễn viên đã vào nghề hơn hai năm, dung mạo cũng không tệ, cố tình diễn xuất không tốt lại không có người nâng đỡ. Mấy kim chủ trước của cô cũng chỉ là một đám nhà giàu mới nổi, lúc ăn chơi thì nói hay đến lên tận trời, kỳ thực cũng chỉ có thể cho cô chút khoản tiền nhỏ tiêu vặt, thỉnh thoảng tặng quần áo nước hoa. Chứ bỏ tiền đầu tư cho cô vai diễn gì đó là chuyện không thể nào. Cái giới giải trí nơi quơ đại một người cũng là mỹ nhân, nếu chỉ có chút nhan sắc đã dễ dàng nổi tiếng là hoàn toàn không thể.

Ngay cả vai diễn nha hoàn này của cô, do là vai phụ nên yêu cầu không cao, nhờ đó mới vào tay cô được. Hơn mấy chục tập phim cô chỉ xuất hiện vài lần lúc đầu, lời thoại cũng không quá mười câu, cho dù phim này có nổi đi chăng nữa cũng không đến phiên cô ăn theo. Nếu là bình thường cô cũng khinh thường mấy vai như thế. Nhưng cũng vì mới chia tay kim chủ, lại không còn tiền, Nguyên Dung không có cách nào khác đành phải nhận vai diễn này.

Ai ngờ được lại có cơ hội gặp được cả hai thiếu gia Tạ gia. Một người là ảnh đế Tạ Minh Lâm, trong tay cầm vô số cúp và giải thưởng, chỉ cần tùy tiện tán gẫu kéo quan hệ thì chắc chắn sẽ tạo được sự chú ý nhanh chóng nổi tiếng. Một người là tổng tài tập đoàn Duy Thạch Tạ Hoài An, tiền của hắn nhiều đếm không xuể, cho dù không thành tình nhân chỉ ngủ được một lần, chắc chắn phí lăn giường cũng dư sức cho cô đầu tư bản thân nhận được vài bộ phim tốt. Cả hai người này, dù là ai cũng có thể giúp cô nhanh chóng thoát thân phận thấp kém dưới đáy này, thịt đến trước mắt mà không giành, cô không cam lòng! Những người khác thức thời rút lui, nhưng Nguyên Dung vẫn dũng cảm tiến lên. Tạ Minh Lâm từ xa trông thấy một người không có mắt như vậy, lòng âm thấp cấp một ngọn nến. Kể từ lúc tin anh hắn bị bất lực truyền ra thì không còn xuất hiện trường hợp nam nữ bò lên giường nữa. Nhưng trước lúc đó anh hắn từng xử lý những kẻ như vậy như thế nào, ha hả, hắn vẫn còn chưa quên đâu.

"Chào Tạ tiên sinh, em là Nguyên Dung. Em có thể ngồi kế bên được không ạ?"

Tạ Hoài An liếc nhìn thiếu nữ vẻ mặt thiện lương nhưng ánh mắt đầy toan tính tiến lại gần hắn, trong lòng không khỏi chán ghét. Vì thế hắn không lưu tình nói thẳng: "Không."

Nguyên Dung cứng đờ người. Trường hợp này, cho dù có không thích đi chăng nữa người bình thường chẳng phải cũng tìm cách nói uyển chuyển chút sao?! Tạ tổng từ chối cô thẳng thừng như vậy, làm cô muốn nói tiếp cũng có cảm giác cố tình bám vào.

Nhưng như thế thì sao! Đáy mắt Nguyên Dung lóe qua một tia âm ngoan. Bị gọi là mặt dày vô sỉ thì có là gì, đợi cô bò được lên giường Tạ tổng rồi, còn sợ những lời đồn đó sao?!

"Cái này... Em rất hâm mộ ngài, cho nên mới có hơi hưng phấn một chút." Nói tới đây, ánh mắt Nguyên Dung có chút hồng hồng như bị người khi dễ. "Nếu Tạ tiên sinh không muốn, vậy em cũng không quấy rầy..."

Ít nhiều gì cũng đã qua nhiều kim chủ, Nguyên Dung hiểu rõ mẫu phụ nữ mà các tên đàn ông thích nhất là thế nào. Bọn họ muốn được thỏa mãn cái tôi của bản thân, cho nên thường tìm kiếm những người hay sùng bái ngước nhìn lên họ để làm tình nhân. Chỉ cần tỏ ra ủy khuất tỏ vẻ yêu thích họ, bọn họ liền vứt hết đầu óc mà an ủi cô. Kỳ thực đàn ông ngoại tình không phải vì ham muốn cái đẹp, tắt đèn rồi ai chẳng như ai. Sắc đẹp đương nhiên thích, nhưng không phải lúc nào tình nhân cũng đẹp hơn vợ. So với sắc, họ càng thích được ngưỡng mộ sùng bái mình hơn, thỏa mãn lòng tự trọng của đàn ông.

Nhưng Tạ Hoài An loại người nào chưa gặp qua, mỹ nhân đẹp hơn khóc lóc đáng thương hơn gấp trăm lần hắn cũng đã thấy. Thiếu nữ trước mắt đây tuy đầu óc mưu mô, nhưng rõ ràng vẫn chỉ là kẻ chưa hiểu sự đời. Nếu hắn còn không biết cô đang có ý gì thì tập đoàn Duy Thạch ngày mai đóng cửa luôn được rồi.

Huống hồ so với Mạnh Kỳ của hắn, cô ta cũng không xinh đẹp bằng. Nhớ tới dáng vẻ ủy khuất của cậu khi nằm trên giường, khóe mắt hồng hồng gọi tên hắn, Tạ tổng càng thêm chán ghét kỹ thuật biểu diễn giả tạo trước mắt đây.

"Tôi cho cô mười giây, nếu còn đứng ở đây..."

Tuy hắn bỏ lửng, nhưng Nguyên Dung cũng đoán được vế sau không tốt lành gì. Chỉ là cơ hội ngàn năm có một, qua thôn này rồi sẽ không còn trấn nào khác, cô quyết tâm liều một phen! Vì thế ngoài mặt cô khóc lóc nói xin lỗi, kỳ thực lại giả vờ vấp té ngã nhào vào lòng Tạ tổng, còn cố tình cọ bộ ngực đầy đặn của mình lên.

Tạ Hoài An đen mặt, nhanh chóng đẩy cô ra. Hôm nay vì muốn đi theo tiểu tình nhân của mình, cho nên hắn không cho vệ sĩ đi theo, bằng không thì thiếu nữ này đừng nói là ngã lên, ngay cả tư cách tiếp cận hắn cũng không có. Chỉ là không ngờ cô ta gan to đến như vậy, cho rằng dù thất bại chỉ cần nói xin lỗi là xong sao!

Nguyên Dung bị xô ngã lên mặt đất, muốn đáng thương bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Cô rưng rưng nước mắt nhìn Tạ tổng, "Tạ tiên sinh... Em không..."

Động tĩnh lớn như vậy, không có cách nào những người xung quanh không trông thấy. Chu Uyển Khanh nhìn cảnh này, cười lạnh một tiếng, nhỏ giọng nói "Đồ kỹ nữ". Tạ Minh Lâm đứng kế bên nghe thấy, nhưng cũng không lên tiếng phản bác.

Ngay lúc Tạ Hoài An định xử lý thiếu nữ kia, thì cánh cửa phòng trang điểm mở ra, Lâm Mặc bước ra ngoài. Ánh mắt hắn chợt chuyển, trông thấy cậu thì dừng lại, suýt nữa thì quên cả hô hấp.

Thiếu niên mặc một bộ trường bào xanh ngọc, dáng vẻ ôn nhuận như ngọc, ngũ quan tinh tế như được điêu khắc. Đặc biệt là cái má lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện kia, rõ ràng là câu nhân. Mái tóc đen dài tùy tiện cột đơn giản bằng một dải lụa trắng, lúc rũ xuống có nét quyến rũ khó tả. Nhất là khi kết hợp với ánh mắt ngây ngô của cậu, Tạ Hoài An cứ ngỡ rằng thiếu niên là tiên nhân hạ phàm.

Ánh mắt Tạ Hoài An có hơi trầm xuống. Hắn vừa thích dáng vẻ này của cậu, lại có một cỗ hoang mang không tên trong lòng. Cứ như thể chỉ phút chốc sau thiếu niên sẽ biến thành tiên rời đi hắn vậy.

Lâm Mặc không ngờ tùy tiện dẫn theo Tạ tổng cũng gây nên một hiện trường kịch cẩu huyết như vậy. Nhưng không liên quan đến cậu, cho nên cậu càng ôm tâm tình xem cuộc vui hơn.

Nguyên Dung khóc lóc trên sàn nhà mãi cũng không được ai giúp đỡ, ngay cả Tạ tổng cũng không chú ý cô, thành thử thẹn quá thành giận. Nếu đã không câu dẫn thành công, như vậy cô cũng không ngại gây ít chuyện, sau đó nhân cơ hội nổi tiếng!

"Tạ tiên sinh, xin lỗi ngài, nhưng em không thể chấp nhận yêu cầu này được..."

Người khác nghe vào đều giống như Tạ tổng muốn tiềm quy tắc Nguyên Dung, mà cô ta chính trực khảng khái từ chối nên bị xô ra hung bạo như vậy. Bất quá, đầu óc cô ta bị lừa đá à? Tuy mới làm việc với nhau một khoảng thời gian ngắn, nhưng tính cách Nguyên Dung ra sao cũng không phải không biết. Huống hồ không hiểu rõ Nguyên Dung thì cũng hiểu rõ Tạ tổng đi. Dạng mỹ nhân nào hắn muốn mà không được, cần phải tiềm quy tắc một nữ diễn viên nhỏ bé nhan sắc tầm trung sao.

Nhưng người trong giới không tin, cộng đồng mạng và fan thì chưa chắc. Nếu vờ như đăng chuyện này thành tin tức #Nữ diễn viên bị Tạ tổng tiềm quy tắc, dù là ba xạo đi chăng nữa cũng có cơ hội nổi tiếng một phen. Tai tiếng cũng là tiếng tăm mà.

Tiếc thay Lâm Mặc không phải người giới giải trí, cậu lại mới vừa bước ra đã trông thấy cảnh này, đầu lập tức não bổ hình ảnh mấy bộ phim cẩu huyết. Nhưng sau khi nhớ ra thiếu nữ kia tên là Nguyên Dung, cũng là người ghen ghét cố tình kiếm chuyện gây sự với Chu Uyển Khanh trong tiểu thuyết, cậu yên lặng rút lại suy nghĩ. Dù sao Tạ tổng là nam phụ si tình, nhân phẩm tốt hơn loại nữ phụ pháo hôi này nhiều, cậu thà tin Nguyên Dung cố tình tìm ngược còn hơn tin Tạ tổng đòi tiềm quy tắc cô.

Chỉ là việc cậu không hỏi cũng không lộ chút thắc mắc nào khiến Tạ Hoài An có chút thất vọng. Trái tim hắn hơi nghẹn lại, ánh mắt cũng u ám dần. Quả nhiên, là do không yêu thích nên cũng không quan tâm sao? Có lẽ trong mắt cậu, hắn là kim chủ, cho dù có lên giường với người khác cũng không liên quan đi.

Trình Gia cảm thấy không ổn. Hắn là đạo diễn, trong đoàn phim xảy ra chuyện gì người chịu tội đầu tiên chính là hắn. Trong lòng hắn thầm mắng Nguyên Dung mấy trăm lần, cố tình ai không chọn, lại chọn ngay Tạ Hoài An để gây sự. Tầm nhìn hạn hẹp, đầu óc ngu ngốc, hèn chi đã xuất đạo hơn hai năm rồi vẫn không chút tiếng tăm.

Nhưng hắn không thể không quản. Với tình hình trước mắt, e rằng không cho Tạ tổng đây một công đạo thì không xong.

"Nguyên Dung, ai làm gì cô cũng tự hiểu rõ đi, không cần đóng kịch."

Nguyên Dung nghe thấy tiếng đạo diễn, lưng cứng đờ, ngay cả khóc lóc cũng dừng lại. Cô đã đoán trước sẽ không ai ủng hộ mình, nhưng không ngờ đạo diễn lại không nể mặt đến như vậy, thẳng thắn nói ra.

"Trình đạo, em không có...!"

"Đủ rồi!" Trình Gia cắt ngang, giọng nói mang theo không kiên nhẫn. "Cô còn biết tôi là đạo diễn sao? Ngay giữa phim trường làm trò này, trong mắt cô đây là quán bar hay ổ mại dâm?"

Trình Gia không lưu tình nói thẳng như thế khiến Nguyên Dung tái mặt. Này chẳng phải đang chửi cô là kỹ nữ sao?! Chẳng phải chỉ lại gần nói mấy câu thôi sao, có cần phải làm quá lên như vậy không?!

"Em chỉ là nói mấy câu!" Nguyên Dung tỏ vẻ không phục. "Rõ ràng là Tạ tổng động thủ trước..."

Nguyên Dung càng nói Trình Gia càng muốn đánh chết cô ta. Đã muốn cho cô đường lui, cô lại cố tình muốn đi tìm chết, đã vậy hắn không cản nữa. Rõ ràng chỉ cần nhận lỗi, nếu may mắn nói không chừng Tạ Hoài An sẽ bỏ qua. Cố tình lại chọn biện pháp ngu xuẩn đến như vậy, sự nghiệp của cô ta coi như chấm dứt tại đây.

"Nguyên Dung, cô thu dọn đồ đạc đi, tiền mấy cảnh cô đã quay tôi sẽ cho người chuyển vào tài khoản."

"Đạo diễn!"

"Đoàn phim chúng tôi không chứa chấp nổi những người trèo cao như cô. Nếu để khán giả biết được nhân phẩm diễn viên có vấn đề, còn ai muốn xem phim nữa cơ chứ."

Nguyên Dung bặm môi, ánh mắt đầy phẫn nộ. Vì cái gì! Cô không cam lòng! Chẳng qua là một sai lầm nhỏ, đã đuổi cô đi. Trình Gia này cũng quá kiêu ngạo rồi, xem cô như con mèo con chó, tùy tiện gọi tới gọi lui sao!

"Được lắm Trình Gia! Tôi cũng không thèm cái bộ phim rách nát này của anh! Tùy tiện cắt hợp đồng, các người cứ chờ đó!" Nói rồi cô phẫn nộ giẫm giày cao gót rời khỏi trường quay.

Trình Gia giải quyết xong được mối họa, lòng cũng nhẹ đi. Một bên là Tạ tổng, một bên là tiểu diễn viên hạng bét, trừ phi bị mù mới không biết chọn ai. Huống hồ chuyện này cũng là Nguyên Dung sai trước, hắn cũng không thích những người có tâm tư như vậy trong đoàn phim, nay có cớ để thanh trừ coi như nhất cử lưỡng tiện.

"Tạ tổng, để cho ngài chê cười rồi." Trình Gia quay sang gật đầu tỏ vẻ nhận lỗi, thái độ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.

Ánh mắt Tạ tổng hơi dừng lại trên người hắn. Tên này bề ngoài tao nhã, kỳ thực còn rất có đầu có, biết thân biết phận. Loại người như thế này, ngày sau nhất định sẽ làm nên việc.

Tuy có bực mình, nhưng Tạ tổng chưa đến mức gây khó dễ đoàn phim vì một việc nhỏ như vậy, cho nên sau khi lời xin lỗi được chấp thuận, đoàn phim lại tiếp tục công việc. Những kẻ khác thấy được bài học trước mắt của Nguyên Dung, cũng thu hồi bớt tâm tư của mình.

Chỉ có Lâm Mặc đứng ngây ra như phỗng. Nữ phụ pháo hôi độc ác chạy rồi, tình tiết phải làm sao! Cho dù cậu có chạy vào thế chỗ, cũng là làm thay đổi kịch bản!! Hơn nữa với tính cách của Mạnh Kỳ không thể làm như vậy, bằng không sẽ bị OOC!!!

419: [Đó là do cậu dẫn theo Tạ tổng đến làm thay đổi kịch bản]

Lâm Mặc: "Chuyện này thì đương nhiên, tôi hiểu được. Nhưng không dẫn hắn tới thì làm sao mang Tạ Minh Lâm tới được?!"

419: [Dù sao thiếu một màn này cũng không bị xem là BUG. Cùng lắm thì lúc tổng kết bị trừ điểm đánh giá thôi]

Lâm Mặc: Q A Q

Nữ phụ đại nhân, sao cô không chịu đợi thêm một chút! Gây sự xong với nữ chính rồi hẵng đi có được không! *tay Nhĩ Khang*

Trình Gia muốn ổn định tâm trạng Tạ tổng, vì thế thức thời đẩy phần diễn tập của Mạnh Kỳ lên trước. Đoạn này là lúc Đường Vân Hiên còn đang chữa thương cho Diêu Mộng, lúc này Đường trang chủ vẫn chưa có cảm tình với nữ chính, cho nên toàn bộ quá trình đều là thuần túy chữa thương thôi. Không cần phải bộc lộ cảm xúc gì, động tác cũng không khó, đây có thể xem như một cảnh đơn giản.

Vốn dĩ những cảnh như thế này hoàn toàn không cần thiết diễn tập trước, nhưng nghĩ tới việc Mạnh Kỳ đem theo kim chủ đến tham ban, hắn cũng có hảo cảm với cậu, cho nên Trình Gia cảm thấy vẫn nên chọn một phân đoạn dễ dàng không ái muội. Tình nhân dù chỉ để chơi trên giường, cũng sẽ không có kim chủ nào thích đồ chơi của mình mắt qua mày lại với người khác trong thời gian bao dưỡng.

Cảnh đơn giản như vậy, nếu Lâm Mặc còn không diễn được thì cậu thắt cổ tự tử luôn cho rồi. Ngay cả lời thoại cũng không có bao nhiêu câu, hoàn toàn không sợ quên thoại. Vì vậy cảnh của hai người hết sức dễ dàng nhanh chóng được thông qua.

Nhưng lúc cậu quay lại trông thấy ánh mắt Tạ tổng nhìn mình, có thể đọc được sự không hài lòng trong đó. Lâm Mặc hết sức ngạc nhiên, rốt cuộc mình diễn tệ chỗ nào? Nhưng ngẫm lại em trai của ai kia là ảnh đế, ánh mắt cao hơn người thường cũng có thể hiểu được.

Thực ra điều khiến Tạ tổng bực mình, chính là Mạnh Kỳ vì sao phải chuyên nghiệp như vậy? Bôi thuốc thì giả bộ qua loa là được rồi, có cần cẩn thận dặm từng chút một lên mặt diễn viên nữ kia như vậy sao? Lại còn ánh mắt chăm chú không màng bất kỳ chuyện gì khác kia! Giấm của Tạ tổng bốc lên, phân cảnh bình thường trong sáng liền biến thành ái muội mờ ám!

Thể loại phim rác rưởi gì thế này! Cổ trang mà nam nữ có thể cách nhau gần đến như vậy sao! Không biết cái gì gọi là "nam nữ thụ thụ bất tương thân" à?! Mà cho dù là nam cũng không thể cách gần như thế! Huống hồ thiếu niên còn cẩn thận chăm sóc một người xa lạ khác như vậy! Hắn còn chưa được cậu dùng ánh mắt đó nhìn mình đâu!

Tạ Minh Lâm đứng kế bên không nhịn được, đành nhỏ giọng nhắc nhở: "Ca, chỉ là diễn thôi, anh bình tĩnh đi. Bình thường lúc em đóng phim tình cảm còn phải hôn hít đủ kiểu, nhưng diễn xong rồi lại là bạn bè thôi."

Lại còn dám hôn người khác! Ánh mắt Tạ tổng càng thêm u ám, áp suất tăng mấy lần, những người ở gần đó không nhịn được rùng mình một cái. Tạ Minh Lâm hoàn toàn chịu thua mạch não của anh hắn, quyết định dời đề tài đi, "Xem cũng đã xem rồi, giờ anh định làm gì?"

Tạ tổng nghiêm túc nhìn đồng hồ, thấy kim ngắn chỉ tới số 12, nghiêm nghị trả lời: "Ăn trưa rồi đi về. Anh còn một cuộc họp lúc ba giờ."

Tạ Minh Lâm nghe thế nhảy dựng lên, "Có cuộc họp mà anh còn dám đi theo đến đây?!"

"Không sao, ba giờ chiều mới họp, vẫn kịp mời ăn trưa."

Anh trai cuồng công việc của hắn đâu rồi?! Đây là kẻ giả mạo đúng không?! À khoan...! Trọng điểm không phải ở đó!

"Không đúng! Ăn trưa nhất định phải mời, nhưng trước đó vẫn còn việc phải làm!"

"Là gì?"

"Đầu tư! Lát nữa trước khi đi về anh hẹn gặp đạo diễn, đồng ý chi chút tiền đầu tư cho phim này cho cậu ta nổi tiếng, nhất định cậu ta sẽ yêu anh chết đi sống lại!"

Tạ Hoài An không hề muốn Mạnh Kỳ nổi tiếng chút nào, nhưng những chữ yêu chết đi sống lại vẫn là làm hắn có chút rung động trong lòng, "Thật sao?"

"Diễn viên thường phải qua vài lần rèn giũa mới có cơ hội nổi tiếng. Nhưng diễn xuất của cậu ta không tồi, anh lại chịu chi tiền pr, nhất định xong phim này sẽ nổi!" Tạ Minh Lâm khẳng định chắc chắn. "Dù sao đối với diễn viên, nổi tiếng tức là có nhiều cơ hội hơn. Tuy hiện tại anh có thể cho cậu ấy tiền, nhưng về lâu dài sẽ làm ảnh hưởng đến quan hệ đôi bên. Chi bằng dùng tiền giúp cậu ấy đứng vững vị trí trong làng giải trí, ít nhất có thể tự mình nuôi sống mình, như vậy tình yêu mới có cơ hội phát triển."

Giữa tình yêu cần sự công bằng từ hai phía. Cho dù anh của hắn nguyện ý cho, nhưng Mạnh Kỳ mãi mãi chỉ có thể nhận, sớm muộn gì cũng nảy sinh mâu thuẫn. Nếu cậu có thể tự độc lập kiếm tiền, lòng sẽ càng tự tin, cũng càng mở rộng bản thân hơn.

Tạ Hoài An cảm thấy Tạ Minh Lâm phân tích rất có lý, cho nên lúc Lâm Mặc đi tẩy trang, hắn tìm đến đạo diễn và nhà sản xuất. Đầu tư cũng là một dạng kinh doanh, hắn không hiểu gì về tình yêu, nhưng lại rành rẽ thương trường. Thành thử công việc đầu tư này hết sức thuận lợi. Trình Gia hài lòng với kết quả này, hắn ý vị thâm trường mà nói với Tạ Hoài An: "Tạ tổng yên tâm, tôi sẽ tăng số cảnh quay của nhân vật Đường Vân Hiên lên."

Tạ tổng:... Kỳ thật không cần phải lộ mặt quá nhiều đâu, thật sự.

Biên kịch bên cạnh nghe Trình Gia nói như vậy mà không hỏi ý kiến mình thì định nổi đóa lên hùng hổ giảng đạo lý, lại bị hắn bịt miệng lôi đi không thương tình. Có tiền chính là chủ. Cho dù tên ngốc này không muốn, hắn cũng phải viết ra thêm mấy cảnh kịch bản nữa.

Lâm Mặc kết thúc phần của mình, hoàn toàn không hề biết vị tổng tài nào đó mới vừa tạo thêm công việc cho cậu. Lúc này đây cậu đang vui vẻ ngồi trên xe để Tạ tổng chở đi ăn trưa. Cả ngày hôm nay vừa hoàn thành nhiệm vụ, vừa được đưa đi đón về ăn uống miễn phí, làm sao mà không hài lòng cho được!

Tuy cậu đã tẩy trang thay lại trang phục bình thường, nhưng vị tổng tài nào đó nhớ tới dáng vẻ tiểu tình nhân khi mặc trường bào, nhất thời xuân tâm nhộn nhạo, quyết định phải đặt may vài bộ về mới được. Chỉ cần tưởng tượng thiếu niên cao lãnh trích tiên bị hắn đè lên giường, hung hăng xé bỏ lớp áo ngoài để lộ ra một mặt hấp dẫn quyến rũ bên trong, Tạ tổng đã cảm thấy lâng lâng rồi.

Nhưng mà quan hệ của bọn họ vẫn còn chưa lên được mức người yêu. Trước đó Tạ Minh Lâm đã bảo hắn trước khi hai người xác định tình cảm tốt nhất không nên quan hệ trên giường, tránh cho sau này sinh ra khúc mắc cảm thấy đối phương quá dễ dãi. Hơn nữa chừng nào thiếu niên chưa tự nguyện, thì dù họ có lăn giường bao nhiêu lần, giữa cả hai vẫn sẽ luôn là kim chủ với tình nhân mà thôi.

Con đường theo đuổi sao mà dài đằng đẵng... Nghĩ tới việc mình phải cấm dục trong một khoảng thời gian dài, lão xử nam mới được nếm vị thịt tỏ vẻ không thể nhịn.

Liếc mắt nhìn sang, thiếu niên của hắn từ góc độ nào cũng trông thuận mắt, Tạ Hoài An không kiềm được cúi đầu nhân lúc cậu không chú ý mà hôn nhẹ lên môi một cái. Nụ hôn phớt qua như lông hồng, đầu lưỡi hắn đã chạm qua bờ môi mềm căng mọng của thiếu niên, suýt chút nữa nhịn không được biến nó thành hôn sâu. Nhưng đây vẫn còn trên đường, hắn chưa thiếu lý trí đến như vậy, quay người lại tập trung lái xe vờ như chưa có gì xảy ra.

Lâm Mặc trừng mắt, thoạt nhìn có chút giống con mèo nhỏ xù lông, không ngờ cậu lại bị ăn đậu hũ quang minh chính đại như vậy. Cậu nhịn không được đỏ mặt khẽ nhắc, "Đây là ngoài đường đó."

Bình thường trong nhà sờ sờ một cái làm một pháo cậu còn có thể chịu, chứ chơi trò xe rung là không có khả năng à nghen!

Tạ tổng chỉ lạnh mắt khẽ liếc một cái, nhìn thái độ hai bên, giống như cậu là kẻ làm sai chột dạ vậy. Lần đầu tiên Lâm Mặc cảm thấy mặt liệt cũng có cái lợi của nó. Người này cũng quá trẻ con đi, đều đã lên giường với nhau rồi, còn thẹn thùng cái gì nữa.

Lâm Mặc còn đang miên man nghĩ ngợi, một cơn đau thắt ở ngực ập tới. Sáng nay cậu cũng đã uống hai viên, vừa vặn đến bây giờ thì hết thời gian. Cậu định cúi xuống lấy hộp thuốc ra, nào ngờ cơn đau đớn không như mọi khi, tràn tới như thủy triều. Cơ thể Lâm Mặc run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra trên trán.

Tạ Hoài An ngồi kế bên cũng phát giác có chuyện không ổn, vội vàng dừng xe lại kiểm tra, "Tiểu Kỳ? Em có sao không?"

Môi Lâm Mặc mấp máy hai chữ bệnh viện, Tạ tổng hiểu ra liền điên cuồng nhấn ga chạy thẳng đến bệnh viện thành phố. Giờ phút này trong lòng hắn tràn ngập đều là nỗi lo sợ, cũng hoang mang và kích động. Nếu Mạnh Kỳ xảy ra chuyện gì... Chỉ nghĩ đến đây, hắn cảm thấy còn đau đớn hơn cả cậu.

Mạnh Kỳ của hắn... nhất định phải bình an vô sự!

Tác giả có lời muốn nói: Hôm trước có bạn đặt câu hỏi về việc không mang được vật phẩm ra khỏi thế giới, tác giả copy lại câu trả lời bên dưới cho những bạn có thắc mắc tương tự.

"Bạn cứ tuởng tuợng món đồ như một đoạn mã code, hệ thống thương thành là internet, thế giới là máy tính. Ký chủ bán đồ xuyên thế giới = gửi đoạn mã code thông qua internet đến máy tính khác. Code có thể chạy trên máy tính, nhưng đâu thể lấy ra ngoài đời thực ^^ Ký chủ nếu muốn mang món đồ (aka code) ra ngoài cần phải có vật trung gian là internet hoặc usb, mà hiện tại mới cung cấp thương thành tương đương internet thôi. Hệ thống thương thành chỉ phục vụ 2 chức năng là mua và bán, nên ký chủ muốn đem code đưa lên internet sẽ phải thực hiện chức năng "bán". Nhưng người bán không thể là người mua, và món đồ chỉ biến mất sau khi được người khác mua => mọi món đồ sau khi mua không thể đem ra khỏi thế giới làm vật sở hữu riêng của ký chủ."

Nếu có thắc mắc gì cứ hỏi, tác giả rất hoan nghênh ^^ Có đôi lúc tác giả cũng sẽ viết sai, cho nên mọi người có nghi vấn ở đâu hãy chỉ ra để tác giả biết mà sửa ^^
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện