"Rầm" cánh cửa gỗ ọp ẹp đột nhiên đổ sập xuống, một con sư tử oai phong lẫm liệt xuất hiện, hai tròng mắt hung ác mở to nhìn chằm chằm những người trong nhà.
Bà lão giật mình sợ hãi, đứng đực ra nhìn con sư tử nọ.
"Walker!" Vãn Vãn quát lớn.
Walker liền gầm nhẹ vài tiếng, vội vàng nhảy xuống khỏi cánh cửa, lúc này bóng dáng hai người đương đứng bên ngoài mới hiện ra.
"Eliya, tự nhiên em chạy tới chỗ này làm gì?" Gilgamesh tò mò hỏi.
Enkidu ưu nhã bước vào, đi một vòng đánh giá những người đang có mặt trong nhà, ánh mắt lập tức dừng lại ở nam nhân yếu ớt nằm trên giường.
"Hắn bị Thần thú tấn công?"
"Làm sao ngươi biết?" Vãn Vãn buột miệng thốt lên.
"Xem ra ta đoán đúng rồi." Enkidu nhìn nhìn phụ thân Warren, đoạn nói tiếp: "Sinh lực đã bị hấp thụ hơn một nửa, ắt hẳn là không còn sống nổi mấy ngày nữa!" Trong ngữ khí hắn chẳng hề tồn tại chút cảm tình nào, vô cùng đạm mạc.
Vãn Vãn khinh thường liếc hắn, tưởng thế nào, ai mắt sáng mà chả biết ông ấy sắp chết!
Nàng chạy nhanh đến bên Gilgamesh, ôm tay hắn, "Anh, chúng ta cần trở về Vương cung nói kỹ hơn về chuyện này."
"Vương phi, ta còn có thể gặp lại người không?" Warren vội vàng đi qua, đem đôi mắt sáng long lanh mong chờ nhìn nàng.
Vãn Vãn khom người xuống, vỗ vỗ đầu thằng bé, "Tất nhiên rồi, khi nào ngươi muốn thì có thể tới Vương cung tìm ta!"
Warren vui mừng nắm lấy tay nàng, "Thật.. Thật vậy sao?" Nói lời này mà tay cậu có chút run run.
Nhóc con này, có gì mà kích động vậy chứ? Vãn Vãn kỳ quái thắc mắc, lại phát hiện ánh mắt cậu luôn len lén nhìn Gilgamesh.
Gilgamesh bấy giờ chỉ chú ý đến cái tay hư của Warren đang mạo phạm ái phi nhà mình, khuôn mặt tuấn mỹ tuy vô cảm nhưng toàn thân lại tản ra uy áp mạnh mẽ.
Warren run rẩy buông tay, hai chân cũng khó đứng vững. Hu hu hu, không hổ là Vương, ánh mắt còn đáng sợ hơn cả Vương phi!
Vãn Vãn cảm giác được động tác của Warren, còn tưởng do cậu gặp được thần tượng mới kích động như vậy. Nàng tức tối nhéo má cậu thật mạnh. Hừ! Hâm mộ Gilgamesh đến mức ấy cơ à!
"..."
Warren đau đớn hét toáng lên, theo phản xạ ảo não che mặt vội vàng chạy trốn. Vương phi thật quá đáng! Cậu đã trưởng thành rồi chứ bộ. Làm vậy trước mặt Vương xấu hổ muốn chết!
Gilgamesh chẳng để ý nhiều như vậy, chỉ bá đạo ôm lấy vòng eo mềm mại của Vãn Vãn, "Eliya, chúng ta về thôi!" Thằng oắt con này mà cũng muốn vào cung gặp ái phi nhà hắn à, không có cửa đâu!
Walker cũng đồng thời chạy tới trước mặt Warren, ra oai gầm lên một tiếng hung tợn. Dám tranh chủ nhân với nó hả, mơ đi!
Warren ngây thơ chẳng hiểu gì nhìn theo bóng dáng bọn họ xa khuất, nắm chặt tay đầy quyết tâm. Nhất định sau khi cậu trưởng thành sẽ phải trở thành người đàn ông uy phong như Vương!
* * *
Sau khi trở lại Vương cung, Vãn Vãn liền đem toàn bộ tinh thạch đưa cho Gilgamesh xem.
"Anh nhìn đi, đây là tinh thạch em mua được từ bà lão kia, nghe bảo do con trai bà ấy lấy về từ khu rừng phía Đông, ai dè lại bị quái vật làm trọng thương đến mức bỏ mạng."
Gilgamesh cầm lấy một viên đưa lên tầm mắt. Chỉ thấy tinh thạch kia vốn dĩ trong suốt, dưới sự phản xạ ánh sáng liền chuyển sang màu xanh lục.
Bản thân hắn cũng chưa thấy loại tinh thạch đặc biệt như vậy bao giờ, căn bản là do hắn không quá để tâm đến khu rừng phía Đông nọ, mà mấy thợ khai thác đá cũng chẳng có gan bước vào nơi đó, cho nên loại đá màu xanh lục này mới không xuất hiện trong Vương thành.
"Anh, rừng rậm bên đó cũng trực thuộc lãnh thổ chúng ta, bây giờ xuất hiện nhiều trường hợp bỏ mạng như vậy, em thiết nghĩ mình nên cử quân đội đi giết chết con quái vật kia sớm ngày nào hay ngày nấy."
Để Enkidu dẫn người đi thì càng tốt, năng lực của hắn là quá đủ để đánh thắng Fen Baba. Nàng lại chẳng muốn để Gilgamesh xảy ra chuyện gì nguy hiểm, cho dù là một chút cũng không được!
Bà lão giật mình sợ hãi, đứng đực ra nhìn con sư tử nọ.
"Walker!" Vãn Vãn quát lớn.
Walker liền gầm nhẹ vài tiếng, vội vàng nhảy xuống khỏi cánh cửa, lúc này bóng dáng hai người đương đứng bên ngoài mới hiện ra.
"Eliya, tự nhiên em chạy tới chỗ này làm gì?" Gilgamesh tò mò hỏi.
Enkidu ưu nhã bước vào, đi một vòng đánh giá những người đang có mặt trong nhà, ánh mắt lập tức dừng lại ở nam nhân yếu ớt nằm trên giường.
"Hắn bị Thần thú tấn công?"
"Làm sao ngươi biết?" Vãn Vãn buột miệng thốt lên.
"Xem ra ta đoán đúng rồi." Enkidu nhìn nhìn phụ thân Warren, đoạn nói tiếp: "Sinh lực đã bị hấp thụ hơn một nửa, ắt hẳn là không còn sống nổi mấy ngày nữa!" Trong ngữ khí hắn chẳng hề tồn tại chút cảm tình nào, vô cùng đạm mạc.
Vãn Vãn khinh thường liếc hắn, tưởng thế nào, ai mắt sáng mà chả biết ông ấy sắp chết!
Nàng chạy nhanh đến bên Gilgamesh, ôm tay hắn, "Anh, chúng ta cần trở về Vương cung nói kỹ hơn về chuyện này."
"Vương phi, ta còn có thể gặp lại người không?" Warren vội vàng đi qua, đem đôi mắt sáng long lanh mong chờ nhìn nàng.
Vãn Vãn khom người xuống, vỗ vỗ đầu thằng bé, "Tất nhiên rồi, khi nào ngươi muốn thì có thể tới Vương cung tìm ta!"
Warren vui mừng nắm lấy tay nàng, "Thật.. Thật vậy sao?" Nói lời này mà tay cậu có chút run run.
Nhóc con này, có gì mà kích động vậy chứ? Vãn Vãn kỳ quái thắc mắc, lại phát hiện ánh mắt cậu luôn len lén nhìn Gilgamesh.
Gilgamesh bấy giờ chỉ chú ý đến cái tay hư của Warren đang mạo phạm ái phi nhà mình, khuôn mặt tuấn mỹ tuy vô cảm nhưng toàn thân lại tản ra uy áp mạnh mẽ.
Warren run rẩy buông tay, hai chân cũng khó đứng vững. Hu hu hu, không hổ là Vương, ánh mắt còn đáng sợ hơn cả Vương phi!
Vãn Vãn cảm giác được động tác của Warren, còn tưởng do cậu gặp được thần tượng mới kích động như vậy. Nàng tức tối nhéo má cậu thật mạnh. Hừ! Hâm mộ Gilgamesh đến mức ấy cơ à!
"..."
Warren đau đớn hét toáng lên, theo phản xạ ảo não che mặt vội vàng chạy trốn. Vương phi thật quá đáng! Cậu đã trưởng thành rồi chứ bộ. Làm vậy trước mặt Vương xấu hổ muốn chết!
Gilgamesh chẳng để ý nhiều như vậy, chỉ bá đạo ôm lấy vòng eo mềm mại của Vãn Vãn, "Eliya, chúng ta về thôi!" Thằng oắt con này mà cũng muốn vào cung gặp ái phi nhà hắn à, không có cửa đâu!
Walker cũng đồng thời chạy tới trước mặt Warren, ra oai gầm lên một tiếng hung tợn. Dám tranh chủ nhân với nó hả, mơ đi!
Warren ngây thơ chẳng hiểu gì nhìn theo bóng dáng bọn họ xa khuất, nắm chặt tay đầy quyết tâm. Nhất định sau khi cậu trưởng thành sẽ phải trở thành người đàn ông uy phong như Vương!
* * *
Sau khi trở lại Vương cung, Vãn Vãn liền đem toàn bộ tinh thạch đưa cho Gilgamesh xem.
"Anh nhìn đi, đây là tinh thạch em mua được từ bà lão kia, nghe bảo do con trai bà ấy lấy về từ khu rừng phía Đông, ai dè lại bị quái vật làm trọng thương đến mức bỏ mạng."
Gilgamesh cầm lấy một viên đưa lên tầm mắt. Chỉ thấy tinh thạch kia vốn dĩ trong suốt, dưới sự phản xạ ánh sáng liền chuyển sang màu xanh lục.
Bản thân hắn cũng chưa thấy loại tinh thạch đặc biệt như vậy bao giờ, căn bản là do hắn không quá để tâm đến khu rừng phía Đông nọ, mà mấy thợ khai thác đá cũng chẳng có gan bước vào nơi đó, cho nên loại đá màu xanh lục này mới không xuất hiện trong Vương thành.
"Anh, rừng rậm bên đó cũng trực thuộc lãnh thổ chúng ta, bây giờ xuất hiện nhiều trường hợp bỏ mạng như vậy, em thiết nghĩ mình nên cử quân đội đi giết chết con quái vật kia sớm ngày nào hay ngày nấy."
Để Enkidu dẫn người đi thì càng tốt, năng lực của hắn là quá đủ để đánh thắng Fen Baba. Nàng lại chẳng muốn để Gilgamesh xảy ra chuyện gì nguy hiểm, cho dù là một chút cũng không được!
Danh sách chương