Trong đầu có chút rối loạn, Giang Hoằng Quang không rõ vì sao Giang Vãn Vãn lại biết được thân phận thực sự của mình, nhưng tranh chấp với nàng ngay lúc này làm bại lộ bí mật của mình thì mất nhiều hơn được, hắn đành phải nén giận, hung tợn liếc Vãn Vãn vài lần, sau đó phóng ngựa rời đi.

Vãn Vãn cũng không còn tâm trạng đâu mà đi săn nữa, liền nghiêng đầu nói: "Biểu ca, chúng ta nên trở về thôi, kịch hay vừa mới khai màn."

"Ân." Hách Liên Thành nhìn nàng đầy nuông chiều, điều khiển tuấn mã đi về hướng lều trại.

Lúc trở về doanh trại, Tam hoàng tử Tư Đồ Hàn cùng Ngũ hoàng tử Tư Đồ Dương đã bày một đống con mồi to tướng mình săn được lên sạp, chỉ còn thiếu mỗi Giang Thanh Mạn và Tư Đồ Diệp.

Thấy sắc trời đã tối mà Hoàng thái tử còn chưa trở về, Thái Tử Phi cảm thấy có chút sốt ruột, không lẽ Diệp nhi của bà xảy ra chuyện gì.

"Thánh thượng, Diệp nhi còn chưa trở lại, có phải hắn xảy ra chuyện gì không, chúng ta nên phái người đi tìm.." Thái Tử Phi cuối cùng cũng không nhịn được mà khẩn cầu Hoàng thượng.

Ngũ hoàng tử mờ mịt đứng một chỗ, Tam hoàng tử lại bên cạnh lại an tĩnh lạ thường, lâu lâu lại đặt ánh mắt lên người Giang Vãn Vãn.

Vãn Vãn hơi nép mình sau Hách Liên Thành, đối với ánh mắt nóng rực của Tam hoàng tử làm trong lòng nàng cảm thấy ghê tởm, loại nam nhân này, chỉ cần là nữ tử có giá trị lợi dụng, hắn liền muốn chiếm về làm của riêng.

Hoàng đế nghe Thái Tử Phi nói xong, cũng hơi cảm thấy lo lắng, Tư Đồ Diệp dù sao cũng là trưởng tử của hắn, "Hách Liên tướng quân, ngươi dẫn người đi tìm Hoàng thái tử đi."

"Hoàng Thượng, Thái Tử Phi, thần nữ có chuyện nói." Vãn Vãn tiến lên bẩm.

Trong mắt Thái Tử Phi có chút không kiên nhẫn, sau khi nghe chuyện Vãn Vãn âm mưu mưu hại trưởng bối, bị tống cổ tới nông thôn, liền cảm thấy chán ghét đích nữ nhà Tể tướng này, nếu không phải Giang Thanh Mạn chỉ là một thứ nữ hèn mọn, bà càng khuyến khích Diệp nhi cùng Giang Thanh Mạn ở bên nhau hơn.

"Giang Vãn Vãn, ngươi muốn nói gì thì mau nhanh cái miệng lên? Đừng có mà trì hoãn thời gian đi tìm Thái tử." Thái Tử Phi lạnh lùng nói.

Vãn Vãn hơi nhíu mày, cung kính thưa: "Sắc trời giờ đã tối, một mình biểu ca dẫn người đi tìm, sợ là không đủ nhân lực, hay là mọi người cùng nhau đồng lòng, mỗi người đi mỗi nơi, có thể tìm ra Thái tử một cách nhanh nhất."

Tư Đồ Hàn lúc này cũng đứng ra nói chuyện: "Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy Giang tiểu thư nói không sai, mọi người cùng nhau đi tìm thì mới có thể tìm ra Thái tử sớm được."

Thái Tử Phi nghe xong lời này, trong lòng cũng thoải mái một chút, vội vàng nói: "Vậy thì cùng đi tìm đi, Tam hoàng tử điện hạ thật có lòng."

"Cứ y vậy mà làm." Hoàng đế hạ lệnh.

Vì thế, Tư Đồ Hàn cùng Tư Đồ Dương đều mang theo binh lực, dẫn theo mọi người lục tục tiến vào rừng.

"Hoàng thái tử.. Hoàng thái tử.."

Mọi người cầm đuốc bắt đầu tản ra tìm kiếm khắp nơi.

Nửa canh giờ trôi qua, Tư Đồ Dương đột nhiên dừng lại nói: "Dừng lại, hình như bổn hoàng tử nghe thấy tiếng gì đó?"

Mọi người nghe vậy liền sôi nổi dừng chân lại, quả nhiên cách đó không xa truyền đến thanh âm nức nở cùng thở hổn hển của một nữ nhân.

Sắc mặt Tư Đồ Hàn hơi thay đổi, liền dẫn theo người chạy đến chỗ phát ra tiếng động.

Tư Đồ Dương cũng vô cùng bất ngờ, còn tưởng Tư Đồ Diệp sau khi trúng độc đã bỏ mạng, ai dè hắn lại sống dai đến thế.

Do ở đây đông người, Hách Liên Thành không thể ngồi chung một con ngựa với Vãn Vãn, chỉ nhẹ nhàng nắm dây cương điều khiển tuấn mã nàng đang cưỡi đi theo.

Càng tới gần âm thanh càng trở nên sống động khó tả, nghe giống như có ai đó đang làm chuyện nam nữ cá nước thân mật. Tiếng rên rỉ ngâm nga khiến người nghe mặt đỏ tai hồng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện