"Các ngươi.." Lương Mậu Tài vừa định mở miệng chửi cha mắng mẹ, đồng tử đục ngầu bỗng nhiên sáng bừng lên, nhìn chằm chằm Vãn Vãn cùng Cơ Thiên Dịch không chớp mắt, "Mỹ nhân! Nhị vị là công tử nhà nào đây, tại sao trước đây gia chưa từng gặp qua.."

Lâm Trăn Trăn hơi rũ mi, che chắn nỗi hận thù sâu đậm nơi đáy mắt, tuy nhiên đôi bàn tay không ngừng run rẩy lại bán đứng nàng.

Diện mạo trưởng tử Lương sao nàng có thể chẳng nhận ra, nếu như ca ca của nàng chưa chết, há lại đến phiên hắn hô mưa gọi gió tại kinh thành!

Chẳng qua..

Hôm nay chính là ngày Lương Mậu Tài phải trả cái giá thích đáng, dám đem ánh mắt hạ lưu kia đặt lên người Đế Cơ và bệ hạ.

Tên Lương Mậu Tài lấn bước vào gian phòng, sau đó ra hiệu cho hạ nhân khép cửa lại.

"Quả là bảo bối tuyệt sắc chốn nhân gian, chẳng hay ta nên xưng hô với nhị vị công tử ra sao? Bổn thiếu là Lương Mậu Tài, trưởng tử của Tể tướng đương triều."

Cơ Thiên Dịch vẫn bình thản ngồi đó, không thốt lời nào, làn da tái nhợt cũng khó lòng khỏa lấp nét đẹp tuấn mỹ trời phú.

Vãn Vãn bên cạnh lại ra vẻ hứng thú, tay vuốt ve chén rượu, thanh âm biếng nhác êm ái như tơ lụa, "Hóa ra là trưởng tử nhà Tể tướng, thảo nào cuồng ngạo đến vậy, đáng tiếc bản công tử nhiều tiền hơn ngươi, đêm đầu tiên của Hà Tiên cô nương thuộc về ta mất rồi.."

Sự nóng nảy ban nãy của Lương Mậu Tài đã biến mất tăm mất tích, trên mặt chỉ còn sót lại nụ cười tà dâm: "Hà Tiên là cái thá gì, làm sao sánh bằng nhị vị công tử tuyệt sắc đây. Không bằng các ngươi thuận theo bổn thiếu.." Nói đoạn, hắn toan vươn tay sờ soạng gò má Vãn Vãn.

Cơ Thiên Dịch ngước mắt nhìn hắn, đồng tử sâu thẳm tựa đáy vực.

Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!

"Cao tổng quản!" Đế vương lạnh lùng thốt.

Cao tổng quản giật nảy mình một cái, thân ảnh như ma quỷ chớp lóe, phút chốc đã xuất hiện đằng sau Lương Mậu Tài bẻ gãy hai cánh tay hắn.

"..."

Lương Mậu Tài rống to, thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Biến cố này khiến đám hạ nhân của Lương Mậu Tài sợ điếng người, bọn chúng không nghĩ tới ở chốn kinh thành còn có người dám cả gan động tới thiếu gia, phải biết rằng hắn là trưởng tử của tể tướng đương triều, cùng chung huyết thống vưới đương kim hoàng hậu!

"Thiếu gia!" Bọn chúng vội vàng lao tới đỡ lấy Lương Mậu Tài.

"Tay.. Tay của ta.. Đau quá!.. Tay của ta đau quá!.." Gương mặt hắn trắng bệch đi, từng giọt mồ hôi tuôn ra trên trán khiến lớp phấn trở nên lem nhem.

"Các ngươi là ai? Dám đánh bổn thiếu, lên cho ta, giết chết bọn chúng! Mau lên! Giết chết chúng!" Lương Mậu Tài dữ tợn ra lệnh cho đám hạ nhân.

Đám hạ nhân hơi chần chừ, tuy nhiên vẫn tuân lệnh rút đao ra, đâm về phía Vãn Vãn và Cơ Thiên Dịch.

Thiếu nữ ném phăng chén rượu trong tay, chén rượu mang theo luồng nội lực cường đại đập vào thân thể hai tên hạ nhân.

"Phốc!" Hai tên nọ văng ra xa, lưng đập mạnh lên vách tường rồi ngã rạp xuống đất, nằm yên không nhúc nhích.

Lương Mậu Tài hoảng sợ mở to hai mắt, thị vệ tùy thân của hắn ấy vậy mà lại bị thiếu niên kia giết chết chỉ vỏn vẹn bằng một chiêu.

Sau khi lấy mạng hai tên thị vệ kia xong, thiếu nữ chầm chậm đứng lên, dợm bước đi tới, nét mặt nàng lạnh như băng.

"Lương Mậu Tài, trưởng tử Lương hữu tướng, cưỡng đoạt mười một nữ nhân và nam nhân, hại chết tám mạng người, ba người còn lại đem bán làm nô lệ, bổn thiếu nói đúng chứ?"

Bấy giờ Lương Mậu Tài mới cảm nhận được nỗi sợ hãi chạy tán loạn khắp thân thể, trong cơn hoảng hốt, hắn bắt đầu mở miệng đe dọa: "Ngươi là ai? Ngươi tính làm gì ta? Nói cho ngươi biết, cha ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Những chuyện hắn từng làm kia, chỉ có hắn cùng hai thị vệ tùy thân biết.

Làm sao thiếu niên ấy lại biết rõ đến vậy?

"Ha, đến lúc này còn to mồm." Vãn Vãn cười lạnh bảo: "Xem ra là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Hồng Tiên, tiễn hắn lên đường đi!"

"Không!" Lương Mậu Tài run rẩy lùi từng bước ra sau, "Không! Đừng tới gần ta!"

Hồng Tiên dùng nhuyễn kiếm đâm vào cổ hắn không chớp mắt, trong phút chốc, hơi thở của Lương Mậu Tài tắt ngúm, máu tươi ồ ồ tuôn ra khỏi vết thương sâu hoắm.

Lâm Trăn Trăn không khỏi rùng mình, thủ đoạn của Đế Cơ điện hạ quả là quyết tuyệt vô cùng, chỉ cần một lời vàng ngọc thốt ra đã lấy luôn mạng con trai Tể tướng đương triều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện