Ba người trong phòng đồng thời ngước mắt nhìn về phía cánh cửa theo bản năng.
"Tiểu thiếu gia.." Ai đó vội vàng đuổi theo phía sau, thở không ra hơi gọi.
Dưới cái nhìn chằm chằm, Cơ Thiên Dịch hơi xấu hổ rụt chân lại, khóe mắt quét qua bàn tay thon dài đang bị Lâm Trăn Trăn cầm chặt, cơn cuồng nộ lại tuôn trào.
"Ngươi mau buông tay ra!"
Cao tổng quản vội vã đẩy Cơ Thiên Dịch vào trong, nhanh chóng khép cửa lại, may mắn là phòng ốc trên lầu hai đều cách âm khá tốt, nếu không.. đã thu hút mấy kẻ hóng chuyện chạy tới rồi.
Lâm Trăn Trăn nghe thấy tiếng quát to nọ, run bắn mình sợ hãi càng siết chặt tay Vãn Vãn hơn.
Trước nay Cơ Thiên Dịch chưa bao giờ xuất cung, Lâm gia bị diệt môn từ bảy năm trước, lúc đó hắn vẫn đang còn là một đứa trẻ, cho nên Lâm Trăn Trăn không hề nhận ra hắn.
Còn Đế Cơ điện hạ thì khác, mọi nữ tử Đại Can đều xem nàng là tấm gương mà tôn sùng kính trọng, bản thân Lâm Trăn Trăn còn lén lút cất giấu một bức họa của Đế Cơ, nếu không phải nàng mang lên mình cái danh con gái tội thần, thì nhất định nàng sẽ noi theo Đế Cơ, tham gia triều chính, chung tay góp sức giúp Đại Can phát triển.
Vãn Vãn vỗ về mu bàn tay Trăn Trăn, thản nhiên bảo: "Không cần sợ hãi, đứng lên đi."
Cơ Thiên Dịch đi qua ngồi bên cạnh Vãn Vãn, dáng vẻ nổi giận đùng đùng bị ánh mắt lạnh băng kia dập tắt ngúm, cả hít thở mạnh cũng chẳng dám.
"A Tả.." Hắn kéo kéo tay áo nàng.
Lâm Trăn Trăn kinh hãi há hốc mồm, "Bệ.. Bệ hạ.."
Hồng Tiên kéo nữ hài đứng nép một bên, "Bớt nhiều lời, im lặng đợi đi."
"Vâng thưa Hồng Tiên tỷ tỷ." Lâm Trăn Trăn ngoan ngoãn gật đầu.
Hồng Tiên: .
Nàng khẽ hừ lạnh trong lòng, tỷ tỷ gì mà tỷ tỷ, chẳng qua điện hạ chỉ tiện tay giúp đỡ nàng ta một lần, cứ làm như thân thiết lắm. Dáng vẻ thì gầy gò yếu ớt, nếu như ra sa trường, sợ là chết không kịp ngáp.
Vãn Vãn lạnh lùng nhìn Cao tổng quản, "Sao lại để tiểu thiếu gia ra ngoài?"
Cao tổng quản ấp úng nói: "Thưa thiếu gia, là lỗi của lão nô, ngài không ở nhà, tiểu thiếu gia rất nhớ ngài, cho nên mới ra ngoài tìm ngài ạ."
Ông vội vàng giải thích tường tận, tránh để Vãn Vãn lầm tưởng ông dụ dỗ bệ hạ đi thanh lâu, chẳng qua do bệ hạ theo dấu Đế Cơ tới nơi này mà thôi.
"A Tả.. Đừng giận.." Cơ Thiên Dịch áp sát vào mặt Vãn Vãn, giọng nói trầm trầm mang theo ý lấy lòng.
Nàng bất đắc dĩ thở dài, không ngờ Cơ Thiên Dịch lại theo nàng đến Tầm Phương Các, Đế Cơ cùng bệ hạ kéo nhau tới thanh lâu, đúng là chẳng ra thể thống gì.
"Lương thiếu gia, ngài đến rồi đấy à.." Bên dưới lầu, một giọng nữ nhân õng ẹo vang lên.
"A Tả.." Cơ Thiên Dịch toan nói gì đó, bờ môi bị ngón tay Vãn Vãn chặn đứng lại, ánh mắt nàng u ám nhìn nam tử ăn bận sang trọng phía đại sảnh.
Vừa trông đã biết tên Lương Mậu Tài này được nuông chiều từ bé, phóng túng quá độ khiến làn da mất dương khí tái xanh, trên mặt còn trát một lớp phấn trắng dày cộp.
Vốn dĩ nam tử Đại Can son phấn trang điểm là chuyện thường tình, tuy nhiên hóa trang đến độ bất nam bất nữ như Lương Mậu Tài, thật khiến người ta buồn nôn.
Cơ Thiên Dịch nắm chặt Vãn Vãn, trông theo ánh mắt nàng.
Tên kia là ai? Nam nhân!
Nội tâm hắn lại rục rịch nhoi nhói đau, thì ra A Tả thật sự tới Tầm Phương Các để tìm nam nhân!
"A Tả, hắn là ai vậy?" Cơ Thiên Dịch giận dỗi hỏi.
Vãn Vãn nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu hắn, nói: "Trưởng tử Lương gia."
Thanh âm đế vương trầm trầm, thăm dò: "Tối nay A Tả tới đây vì hắn sao?"
Về tên Lương Mậu Tài kia, hắn từng nghe nói qua, tên nọ ỷ vào thế lực phụ thân hô mưa gọi gió ở kinh thành, tùy ý cưỡng ép dân nữ, thậm chí còn cả.. nam nhân.
Lương Mậu Tài được mời lên lầu hai, vừa ôm mỹ nhân trong lòng vừa nghênh ngang bước đi, miệng cười ngoác tận mang tai.
Vãn Vãn thu hồi tầm mắt, bảo, "Dịch Nhi, A Tả sẽ xử lý ổn thỏa chuyện của Lương gia, đệ không cần phiền não lo lắng."
"Tiểu thiếu gia.." Ai đó vội vàng đuổi theo phía sau, thở không ra hơi gọi.
Dưới cái nhìn chằm chằm, Cơ Thiên Dịch hơi xấu hổ rụt chân lại, khóe mắt quét qua bàn tay thon dài đang bị Lâm Trăn Trăn cầm chặt, cơn cuồng nộ lại tuôn trào.
"Ngươi mau buông tay ra!"
Cao tổng quản vội vã đẩy Cơ Thiên Dịch vào trong, nhanh chóng khép cửa lại, may mắn là phòng ốc trên lầu hai đều cách âm khá tốt, nếu không.. đã thu hút mấy kẻ hóng chuyện chạy tới rồi.
Lâm Trăn Trăn nghe thấy tiếng quát to nọ, run bắn mình sợ hãi càng siết chặt tay Vãn Vãn hơn.
Trước nay Cơ Thiên Dịch chưa bao giờ xuất cung, Lâm gia bị diệt môn từ bảy năm trước, lúc đó hắn vẫn đang còn là một đứa trẻ, cho nên Lâm Trăn Trăn không hề nhận ra hắn.
Còn Đế Cơ điện hạ thì khác, mọi nữ tử Đại Can đều xem nàng là tấm gương mà tôn sùng kính trọng, bản thân Lâm Trăn Trăn còn lén lút cất giấu một bức họa của Đế Cơ, nếu không phải nàng mang lên mình cái danh con gái tội thần, thì nhất định nàng sẽ noi theo Đế Cơ, tham gia triều chính, chung tay góp sức giúp Đại Can phát triển.
Vãn Vãn vỗ về mu bàn tay Trăn Trăn, thản nhiên bảo: "Không cần sợ hãi, đứng lên đi."
Cơ Thiên Dịch đi qua ngồi bên cạnh Vãn Vãn, dáng vẻ nổi giận đùng đùng bị ánh mắt lạnh băng kia dập tắt ngúm, cả hít thở mạnh cũng chẳng dám.
"A Tả.." Hắn kéo kéo tay áo nàng.
Lâm Trăn Trăn kinh hãi há hốc mồm, "Bệ.. Bệ hạ.."
Hồng Tiên kéo nữ hài đứng nép một bên, "Bớt nhiều lời, im lặng đợi đi."
"Vâng thưa Hồng Tiên tỷ tỷ." Lâm Trăn Trăn ngoan ngoãn gật đầu.
Hồng Tiên: .
Nàng khẽ hừ lạnh trong lòng, tỷ tỷ gì mà tỷ tỷ, chẳng qua điện hạ chỉ tiện tay giúp đỡ nàng ta một lần, cứ làm như thân thiết lắm. Dáng vẻ thì gầy gò yếu ớt, nếu như ra sa trường, sợ là chết không kịp ngáp.
Vãn Vãn lạnh lùng nhìn Cao tổng quản, "Sao lại để tiểu thiếu gia ra ngoài?"
Cao tổng quản ấp úng nói: "Thưa thiếu gia, là lỗi của lão nô, ngài không ở nhà, tiểu thiếu gia rất nhớ ngài, cho nên mới ra ngoài tìm ngài ạ."
Ông vội vàng giải thích tường tận, tránh để Vãn Vãn lầm tưởng ông dụ dỗ bệ hạ đi thanh lâu, chẳng qua do bệ hạ theo dấu Đế Cơ tới nơi này mà thôi.
"A Tả.. Đừng giận.." Cơ Thiên Dịch áp sát vào mặt Vãn Vãn, giọng nói trầm trầm mang theo ý lấy lòng.
Nàng bất đắc dĩ thở dài, không ngờ Cơ Thiên Dịch lại theo nàng đến Tầm Phương Các, Đế Cơ cùng bệ hạ kéo nhau tới thanh lâu, đúng là chẳng ra thể thống gì.
"Lương thiếu gia, ngài đến rồi đấy à.." Bên dưới lầu, một giọng nữ nhân õng ẹo vang lên.
"A Tả.." Cơ Thiên Dịch toan nói gì đó, bờ môi bị ngón tay Vãn Vãn chặn đứng lại, ánh mắt nàng u ám nhìn nam tử ăn bận sang trọng phía đại sảnh.
Vừa trông đã biết tên Lương Mậu Tài này được nuông chiều từ bé, phóng túng quá độ khiến làn da mất dương khí tái xanh, trên mặt còn trát một lớp phấn trắng dày cộp.
Vốn dĩ nam tử Đại Can son phấn trang điểm là chuyện thường tình, tuy nhiên hóa trang đến độ bất nam bất nữ như Lương Mậu Tài, thật khiến người ta buồn nôn.
Cơ Thiên Dịch nắm chặt Vãn Vãn, trông theo ánh mắt nàng.
Tên kia là ai? Nam nhân!
Nội tâm hắn lại rục rịch nhoi nhói đau, thì ra A Tả thật sự tới Tầm Phương Các để tìm nam nhân!
"A Tả, hắn là ai vậy?" Cơ Thiên Dịch giận dỗi hỏi.
Vãn Vãn nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu hắn, nói: "Trưởng tử Lương gia."
Thanh âm đế vương trầm trầm, thăm dò: "Tối nay A Tả tới đây vì hắn sao?"
Về tên Lương Mậu Tài kia, hắn từng nghe nói qua, tên nọ ỷ vào thế lực phụ thân hô mưa gọi gió ở kinh thành, tùy ý cưỡng ép dân nữ, thậm chí còn cả.. nam nhân.
Lương Mậu Tài được mời lên lầu hai, vừa ôm mỹ nhân trong lòng vừa nghênh ngang bước đi, miệng cười ngoác tận mang tai.
Vãn Vãn thu hồi tầm mắt, bảo, "Dịch Nhi, A Tả sẽ xử lý ổn thỏa chuyện của Lương gia, đệ không cần phiền não lo lắng."
Danh sách chương