Muỗi lắc lắc đầu, "Không có gì."

Thiếu niên tò mò nhìn sang, bình tĩnh lướt qua thiếu nữ nọ, bỗng nhiên khi ánh mắt chạm vào bóng dáng người đàn ông bên cạnh nàng, khuôn mặt cậu chợt biến sắc, sợ hãi than: "Tại sao hắn ta lại ở đây?"

"Hắn? Nhất Tỉnh, cậu nói gì vậy?" Muỗi nghi ngờ hỏi.

Sợ Mộng Nhất Tỉnh len lén dịch người núp sau lưng Muỗi, cất giọng run run đáng thương: "Ở đây mà cũng đụng mặt Thái Tử, không xong rồi, nếu vậy chẳng phải anh trai mình cũng tới sao."

"Làm sao vậy, nói rõ ràng xem nào?" Muỗi gắt.

Sợ Mộng Nhất Tỉnh nói: "Nếu ông nội biết tôi lén chạy đến thành phố S chơi nhất định sẽ cấm túc tôi một tháng mất, Muỗi, tôi chuồn trước nha, lần sau gặp lại."

Muỗi còn chưa kịp lên tiếng, Sợ Mộng Nhất Tỉnh đã ôm dép chạy mất tăm.

Vốn dĩ ban đầu Sợ Mộng Nhất Tỉnh không có thiệp mời tham gia buổi lễ họp mặt này, nhưng bởi vì nể mặt cậu ta là con cháu nhà họ Diệp cho nên mới được ban tổ chức đặc cách cho qua.

Bấy giờ Vãn Vãn đã cảm nhận ánh mắt quan sát mình, nàng lập tức quay lưng nhìn lại, chỉ thấy một nữ sinh mặt mày đáng yêu đang âm thầm đánh giá nàng.

Phó Âm cũng nhìn qua, vừa vặn trông thấy gò má Sợ Mộng Nhất Tỉnh nhăn nhúm lại, co giò chạy trối chết.

Tiểu thiếu gia nhà họ Diệp, em trai Diệp An.

Muỗi thấy Vãn Vãn đã phát hiện ra mình, liền mạnh dạn bước về phía nàng.

"Xin chào, tôi là Muỗi."

Vãn Vãn nghe vậy lập tức nở nụ cười tươi rói, nhướng mày nói: "Hóa ra là đại thần."

Muỗi hơi giật mình, chẳng lẽ cô nhận lầm người rồi, không thể nào, thanh âm của nữ sinh này cùng Đế Thập Tam vô cùng giống nhau.

Phó Âm vừa nghe cô gái trước mặt giới thiệu xong, cũng biết đây chính là cô em gái thân thiết hay tám chuyện trên trời dưới biển cùng với vợ yêu nhà mình, chợt nhớ Vãn Vãn từng nói muốn ngủ chung với cô ta, vẻ mặt hắn nhất thời trầm xuống.

Nhận lầm người thì thôi! Vốn dĩ tính cách của Muỗi cũng vô cùng hướng ngoại, lập tức hỏi tiếp: "Các bạn chơi server nào, ID là gì vậy?"

Vãn Vãn vươn tay về phía Muỗi, "Chào, tôi là Đế Thập Tam."

Quả nhiên là Đế Thập Tam, ánh mắt Muỗi thấp thoáng nét mừng rỡ, lần đầu tiên tỉ muội gặp nhau, cô toan bắt tay với Vãn Vãn, bỗng nhiên bàn tay nhỏ bé bị thiếu nữ kiều diễm ấy bắt trọn, kéo mạnh khiến người cô nghiêng về phía trước, sau đó cái cằm nhỏ nhắn bị bá đạo nâng lên, "Cuối cùng cũng gặp."

Phó Âm: .

Vợ ơi! Em làm gì vậy vợ?

Muỗi: .

Não cô vẫn chưa kịp load được chứ?

Trước khi Phó Âm lồng lộn lên, Vãn Vãn đã buông Muỗi ra, cười híp mắt hỏi: "Thế nào, soái 100% đúng chứ?"

Bầu không khí vốn dĩ hơi gượng gạo xa lạ bỗng chốc tan biến, sắc mặt Muỗi đỏ ửng, cười phá lên, gật gù: "Ừm, soái vô cùng."

"Em gái nhỏ, qua đây ngồi nè, đợi một lúc nữa mới bắt đầu khai mạc." Nàng vẫy tay.

Nữ sinh vui vẻ nhảy chân sáo tới ngồi sát cạnh Vãn Vãn.

Phó Âm: .

Có cảm giác bị vợ mình bỏ rơi mất rồi.

"Phó Âm." Tiếng gọi í ới truyền tới.

Vãn Vãn nhìn qua, Diệp An bận cái áo T-shirt màu đen đi tới, theo sau là.. Đới Hằng!

Đới Hằng đi sau lưng Diệp An bắt gặp ánh mắt thiếu nữ nhìn mình, da gà chợt nổi lên từng mảng, cô gái nhỏ này đã đến lại một bóng ma trong lòng gã, khiến gã khắc cốt ghi tâm suốt cuộc đời.

Phó Âm nghĩ Vãn Vãn còn nhiều chuyện tâm sự với bạn mình, nhân tiện bảo: "Em ở đây nhé! Anh qua kia nói chuyện chút, lát nữa anh về liền."

Thiếu nữ gật đầu, "Anh đi đi, không cần lo lắng cho em đâu."

Muỗi đợi đến khi Phó Âm đi khỏi mới cất tiếng hỏi: "Hắn là?"

Chẳng phải Đế Thập Tam và Điểm Thương Khung là một cặp trong Giang Hồ sao, vậy còn người đàn ông này là?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện