Vãn Vãn nhướng mày, ý đuổi khéo của chủ nhiệm lớp sao nàng có thể không hiểu. Nhưng buồn thay đó đúng là sự thật, ai bảo thể chất nàng yếu ớt đến vậy, xem ra sau này phải rèn luyện thêm mới được.
"Vâng thưa lão sư, em sẽ cố gắng theo kịp mọi người."
Vốn dĩ Quý Thanh đi cách Vãn Vãn không xa, nghe vậy hắn liền nói với chủ nhiệm: "Để tôi ở lại chăm sóc em ấy cho."
Chủ nhiệm lớp chẳng thèm để ý, lập tức mất kiên nhẫn xua xua tay, "Cứ y vậy đi."
Mấy bạn cùng lớp chia thành từng tốp đi lướt qua người Vãn Vãn, chốc lát chỉ còn Quý Thanh cùng nàng tụt lại đằng sau.
Quý Thanh khom người xuống nói, "Để anh cõng em."
Vãn Vãn không nhiều lời bò lên lưng hắn, ai ngờ trông người hắn cao cao gầy gầy, mà lưng lại dày rộng ấm áp đến vậy. Quý Thanh thong thả cõng nàng bước từng bước.
"Anh có nóng không?" Vãn Vãn cúi đầu phả hơi thở nóng hổi vào vành tai hắn.
Cảm giác ngứa ngứa bên tai làm giọng nói Quý Thanh có chút bối rối, "Không, không nóng chút nào.."
"Ha ha!" Vãn Vãn tinh nghịch cười khanh khách, tai hắn thật dễ đỏ, cứ làm nàng muốn chọc ghẹo không thôi.
Quý Thanh cõng Vãn Vãn đi được một đoạn đường nàng đã nằng nặc đòi trèo xuống, nàng cũng không thể cứ để hắn cõng mình mãi được.
Đôi tình nhân tay trong tay đi dạo trên sườn núi. Khoảng thời gian nóng bức đỉnh điểm đã qua, lúc này nhiệt độ đang từ từ giảm xuống, thậm chí gió thổi qua còn mang chút se se lạnh.
Trong lớp học có vài nữ sinh không trụ nổi lộ trình leo núi gian nan này, dù sao cũng đều là tiểu thư nhà giàu, ngoại trừ đọc sách mua sắm ra thì rất ít khi rèn luyện thân thể. Nhưng đổi lại bọn họ có bạn bè quen biết chăm sóc, dìu dắt nhau leo lên.
Lại nói Vãn Vãn và Quý Thanh cũng không bị bỏ lại quá xa, sau vài phút cả đoàn đặt chân lên đỉnh núi thì hai người đã tới nơi.
Cây cối trên đỉnh núi mọc khá thưa thớt, hơn nữa còn có một khoảng đất trống vừa đủ cho mọi người dựng lều.
Lều của Vãn Vãn được dựng bên rìa khu đất, sát cạnh khoảng rừng rậm rạp. Ở đây muỗi với côn trùng nhiều vô cùng, may có Quý Thanh ân cần mang cho nàng kha khá thuốc đuổi côn trùng và kem chống muỗi.
Sau khi ăn uống xong xuôi, một vài học sinh tụ tập nhau buôn chuyện, số còn lại chia thành từng tốp đi loanh quanh thăm thú vui chơi.
Vãn Vãn cùng Quý Thanh tìm được một mỏm đá nhô cao nằm khuất sau rặng cây, ở đây vừa yên tĩnh vừa có thể ngắm nhìn bầu trời đêm ở khoảng cách gần nhất.
Hai người tay trong tay ngồi trên mỏm đá, gió đêm nghịch ngợm thổi tung bay mái tóc mềm mại của Vãn Vãn, có vài sợi đáp xuống gò má trắng hồng mịn màng, làm nàng phải vươn tay vuốt gọn chúng ra sau.
Những đốm sao bé xíu giăng đầy nền trời đen thẳm, tựa như một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp.
"Vãn.. Vãn Vãn.." Quý Thanh hồi hộp mở miệng.
Vãn Vãn quay đầu, không biết hắn đã gỡ kính áp tròng từ lúc nào, giờ phút này nàng đang đối diện với cặp mắt màu xanh lam trong vắt.
"Hửm?"
Quý Thanh lấy hết can đảm nói: "Em.. Em có thể.. làm bạn gái của anh không?"
Vãn Vãn bật cười khúc khích, "Chứ không phải em đã là bạn gái của anh rồi sao?"
Hắn đần mặt, "Hả?"
Nàng lấy ngón tay khẽ chọc vào khuôn mặt tuấn tú kia, "Anh tính hôn em xong rồi mà không chịu trách nhiệm hả?"
"Không phải." Quý Thanh vội vàng nói, hắn nhìn sâu vào mắt nàng, con ngươi xanh thẳm mị hoặc đặc quánh lại.
"Vãn Vãn." Giọng nói hắn hơi khàn khàn, mang theo vẻ trịnh trọng khác thường, "Em sẽ không hối hận chứ?"
Sau một lúc nhìn hắn đầy chăm chú, Vãn Vãn mỉm cười nhàn nhạt: "Ừm, không hối hận!" Ngay tại giây phút này, bóng dáng hắn khảm sâu vào đáy mắt nàng, giống như hắn là thứ tồn tại duy nhất trên thế gian.
Nghe được lời nàng đáp, Quý Thanh liền thở phào một cái, thần sắc lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
"Từ nay về sau, em sẽ không bao giờ có cơ hội rời khỏi anh!"
Nói đoạn Quý Thanh vươn tay ôm lấy hai má nàng, ánh nhìn chăm chú thăm thẳm như thể muốn xoáy sâu vào ngóc ngách linh hồn người thiếu nữ mà hắn yêu tận tâm can kia.
Vãn Vãn bình tĩnh đón nhận cái nhìn đầy tính xâm lược ấy. Đoạn Quý Thanh từ từ cúi xuống, đặt vào môi nàng nụ hôn quyến luyến của kẻ si tình.
Hỡi người con gái ta yêu say đắm..
Từ nay về sau, nguyện mãi không rời..
"Vâng thưa lão sư, em sẽ cố gắng theo kịp mọi người."
Vốn dĩ Quý Thanh đi cách Vãn Vãn không xa, nghe vậy hắn liền nói với chủ nhiệm: "Để tôi ở lại chăm sóc em ấy cho."
Chủ nhiệm lớp chẳng thèm để ý, lập tức mất kiên nhẫn xua xua tay, "Cứ y vậy đi."
Mấy bạn cùng lớp chia thành từng tốp đi lướt qua người Vãn Vãn, chốc lát chỉ còn Quý Thanh cùng nàng tụt lại đằng sau.
Quý Thanh khom người xuống nói, "Để anh cõng em."
Vãn Vãn không nhiều lời bò lên lưng hắn, ai ngờ trông người hắn cao cao gầy gầy, mà lưng lại dày rộng ấm áp đến vậy. Quý Thanh thong thả cõng nàng bước từng bước.
"Anh có nóng không?" Vãn Vãn cúi đầu phả hơi thở nóng hổi vào vành tai hắn.
Cảm giác ngứa ngứa bên tai làm giọng nói Quý Thanh có chút bối rối, "Không, không nóng chút nào.."
"Ha ha!" Vãn Vãn tinh nghịch cười khanh khách, tai hắn thật dễ đỏ, cứ làm nàng muốn chọc ghẹo không thôi.
Quý Thanh cõng Vãn Vãn đi được một đoạn đường nàng đã nằng nặc đòi trèo xuống, nàng cũng không thể cứ để hắn cõng mình mãi được.
Đôi tình nhân tay trong tay đi dạo trên sườn núi. Khoảng thời gian nóng bức đỉnh điểm đã qua, lúc này nhiệt độ đang từ từ giảm xuống, thậm chí gió thổi qua còn mang chút se se lạnh.
Trong lớp học có vài nữ sinh không trụ nổi lộ trình leo núi gian nan này, dù sao cũng đều là tiểu thư nhà giàu, ngoại trừ đọc sách mua sắm ra thì rất ít khi rèn luyện thân thể. Nhưng đổi lại bọn họ có bạn bè quen biết chăm sóc, dìu dắt nhau leo lên.
Lại nói Vãn Vãn và Quý Thanh cũng không bị bỏ lại quá xa, sau vài phút cả đoàn đặt chân lên đỉnh núi thì hai người đã tới nơi.
Cây cối trên đỉnh núi mọc khá thưa thớt, hơn nữa còn có một khoảng đất trống vừa đủ cho mọi người dựng lều.
Lều của Vãn Vãn được dựng bên rìa khu đất, sát cạnh khoảng rừng rậm rạp. Ở đây muỗi với côn trùng nhiều vô cùng, may có Quý Thanh ân cần mang cho nàng kha khá thuốc đuổi côn trùng và kem chống muỗi.
Sau khi ăn uống xong xuôi, một vài học sinh tụ tập nhau buôn chuyện, số còn lại chia thành từng tốp đi loanh quanh thăm thú vui chơi.
Vãn Vãn cùng Quý Thanh tìm được một mỏm đá nhô cao nằm khuất sau rặng cây, ở đây vừa yên tĩnh vừa có thể ngắm nhìn bầu trời đêm ở khoảng cách gần nhất.
Hai người tay trong tay ngồi trên mỏm đá, gió đêm nghịch ngợm thổi tung bay mái tóc mềm mại của Vãn Vãn, có vài sợi đáp xuống gò má trắng hồng mịn màng, làm nàng phải vươn tay vuốt gọn chúng ra sau.
Những đốm sao bé xíu giăng đầy nền trời đen thẳm, tựa như một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp.
"Vãn.. Vãn Vãn.." Quý Thanh hồi hộp mở miệng.
Vãn Vãn quay đầu, không biết hắn đã gỡ kính áp tròng từ lúc nào, giờ phút này nàng đang đối diện với cặp mắt màu xanh lam trong vắt.
"Hửm?"
Quý Thanh lấy hết can đảm nói: "Em.. Em có thể.. làm bạn gái của anh không?"
Vãn Vãn bật cười khúc khích, "Chứ không phải em đã là bạn gái của anh rồi sao?"
Hắn đần mặt, "Hả?"
Nàng lấy ngón tay khẽ chọc vào khuôn mặt tuấn tú kia, "Anh tính hôn em xong rồi mà không chịu trách nhiệm hả?"
"Không phải." Quý Thanh vội vàng nói, hắn nhìn sâu vào mắt nàng, con ngươi xanh thẳm mị hoặc đặc quánh lại.
"Vãn Vãn." Giọng nói hắn hơi khàn khàn, mang theo vẻ trịnh trọng khác thường, "Em sẽ không hối hận chứ?"
Sau một lúc nhìn hắn đầy chăm chú, Vãn Vãn mỉm cười nhàn nhạt: "Ừm, không hối hận!" Ngay tại giây phút này, bóng dáng hắn khảm sâu vào đáy mắt nàng, giống như hắn là thứ tồn tại duy nhất trên thế gian.
Nghe được lời nàng đáp, Quý Thanh liền thở phào một cái, thần sắc lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
"Từ nay về sau, em sẽ không bao giờ có cơ hội rời khỏi anh!"
Nói đoạn Quý Thanh vươn tay ôm lấy hai má nàng, ánh nhìn chăm chú thăm thẳm như thể muốn xoáy sâu vào ngóc ngách linh hồn người thiếu nữ mà hắn yêu tận tâm can kia.
Vãn Vãn bình tĩnh đón nhận cái nhìn đầy tính xâm lược ấy. Đoạn Quý Thanh từ từ cúi xuống, đặt vào môi nàng nụ hôn quyến luyến của kẻ si tình.
Hỡi người con gái ta yêu say đắm..
Từ nay về sau, nguyện mãi không rời..
Danh sách chương