Nhìn theo thân thể của mình bị nâng lên băng ca đưa đi, Vãn Vãn cảm thấy vừa quái quái vừa lo lắng. Chắc bà nội sẽ lo cho nàng lắm!
Đoạn nàng ngước mắt hỏi Quý Thanh: "Quý Thanh, anh có biện pháp nào khiến tôi không bị ly hồn nữa không?"
Quý Thanh nhún vai chịu thua: "Tạm thời tôi cũng chưa biết giải quyết thế nào, cho nên tôi.." Mới âm thầm quan sát em.. Hắn lẩm nhẩm nửa câu sau trong lòng.
"Cho nên gì?" Vãn Vãn gặng hỏi.
Hắn hơi nhíu mày đáp lời: "Cho tên tôi cần thêm thời gian để tìm hiểu."
Hiện tại Vãn Vãn đã không cần nhập xác trong một khoảng thời gian, nàng bèn cười tủm tỉm kéo kéo tay Quý Thanh, "Yêu vật đã bị diệt trừ, bây giờ anh phải về nhà hả?"
Quý Thanh lại nhàn nhạt mà ừ.
"Vậy cho tôi đi theo xem với, có phải nhà anh nuôi rất nhiều chim biết nói giống con chim đen thui kia không?" Hai mắt Vãn Vãn sáng bừng như đèn pha ô tô.
"Hắc Huyền." Quý Thanh cười cười.
"Hả?" Nàng ngớ người nhìn hắn.
"Tên của con chim đen thui mà cô nói."
"À ừ, vậy giờ chúng ta đi được chưa?" Vãn Vãn cười duyên.
"Được." Quý Thanh dịu dàng đáp.
Hắc Huyền bay vòng tròn trên bầu trời tỏ vẻ uất ức không thiết sống nữa. Ngao ngao! Đại nhân còn hùa theo tiểu mỹ nữ chê nó đen! Đã đen lại còn thui! Nó không đen.. không hề đen mà! Vấn đề nghiêm trọng hơn là đại nhân vừa mới gặp cô gái kia hai lần liền dắt về nhà thăm quan. Xong rồi, xong rồi! Đại nhân đã bị sắc đẹp làm cho mờ mắt rồi!
Nghênh ngang theo sau Quý Thanh ra khỏi cổng trường học, Vãn Vãn còn nghịch ngợm duỗi tay quơ quơ trước mặt ông chú bảo vệ. Đáng tiếc, ông bảo vệ chỉ cảm thấy có cơn gió nhẹ tạt qua mặt mình, chẳng thèm để ý.
Quý Thanh dắt Vãn Vãn về nhà mình, bảo nàng cứ ngồi sô pha ở phòng khách mà đợi.
Nhân tiện nàng liếc mắt đánh giá xung quanh, đồ đạc trong nhà đều được làm bằng gỗ quý, còn có một chiếc tủ to đùng trưng bày cổ vật, vừa nhìn liền biết mỗi món đều trị giá cả gia tài, mang đến cho người ta cảm giác xa xỉ cùng giàu sang. Khắp nơi đều được quét tước sạch sẽ, đồ vật sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, thậm chí một hạt bụi cũng chẳng có.
Không lâu sau Vãn Vãn liền thấy con hắc điểu kia bay tới, nó hết lượn lượn vài vòng trong phòng khách lại phi sang phòng bếp.
Trên mỏ Hắc Huyền ngậm ấm trà đặt lên bàn, đoạn nói với nàng: "Tiểu mỹ nữ khát nước chưa? Uống trà nha! Trà Điểu pha ngon số dách đó!"
Vãn Vãn: "..."
Nhìn thoáng qua Hắc Huyền, Vãn Vãn bình tĩnh châm một chén trà đưa lên miệng, trong lúc lơ đãng không để ý đến bản thân đang ở trạng thái linh hồn tuy nhiên vẫn có thể chạm vào đồ vật ở nơi này.
Hắc Huyền kích động đậu lên bàn trà, đây là cô gái đầu tiên mà đại nhân dắt về đó, nó còn chưa kịp tâm sự tuổi hồng thêm mấy câu đã bị xách cánh lên.
"Đại.. Đại nhân.." Hắc Huyền ngượng ngùng ấp úng.
"Cô ngồi đợi chút đi, tôi còn chút việc cần phải xử lí." Quý Thanh quay qua nói với nàng.
Vãn Vãn ôm chén trà trong tay, gật gật đầu.
Đoạn hắn bước nhanh lên tầng hai, trong tay còn cầm cái chai gì đó, Hắc Huyền cũng mau chóng ngao ngao bay theo.
Nàng ngồi trên sô pha, tai nghe loáng thoáng tiếng Hắc Huyền nghiêm túc nói câu được câu không, "Ma chủ đại nhân, yêu vật lần này có dễ đối phó không?" "Ma chủ đại nhân, còn tiểu mỹ nữ trong phòng khách ngài tính thế nào?" "Ma chủ đại nhân, bên thông linh thế gia truyền tin báo rằng vừa để một đại yêu bị giam giữ trốn thoát.."
Đại yêu..
Vãn Vãn híp mắt, chẳng lẽ là nam chủ Thượng Quan Hoán?
Quý Thanh không để nàng phải đợi lâu, chốc lát sau đã đi xuống, Hắc Huyền bên cạnh hắn bay tới bay lui, rốt cuộc cũng không dám mở miệng nói chuyện.
"Cô có cảm thấy đói bụng không?" Hắn hỏi.
Quả thật hiện tại Vãn Vãn thấy hơi đói, nhưng mà nàng đang ở trạng thái linh hồn, sao lại có thể cảm thấy đói bụng?
"Tiểu mỹ nữ, nếu ngươi thấy đói thì nên lập tức nhập xác đi!"
Đoạn nàng ngước mắt hỏi Quý Thanh: "Quý Thanh, anh có biện pháp nào khiến tôi không bị ly hồn nữa không?"
Quý Thanh nhún vai chịu thua: "Tạm thời tôi cũng chưa biết giải quyết thế nào, cho nên tôi.." Mới âm thầm quan sát em.. Hắn lẩm nhẩm nửa câu sau trong lòng.
"Cho nên gì?" Vãn Vãn gặng hỏi.
Hắn hơi nhíu mày đáp lời: "Cho tên tôi cần thêm thời gian để tìm hiểu."
Hiện tại Vãn Vãn đã không cần nhập xác trong một khoảng thời gian, nàng bèn cười tủm tỉm kéo kéo tay Quý Thanh, "Yêu vật đã bị diệt trừ, bây giờ anh phải về nhà hả?"
Quý Thanh lại nhàn nhạt mà ừ.
"Vậy cho tôi đi theo xem với, có phải nhà anh nuôi rất nhiều chim biết nói giống con chim đen thui kia không?" Hai mắt Vãn Vãn sáng bừng như đèn pha ô tô.
"Hắc Huyền." Quý Thanh cười cười.
"Hả?" Nàng ngớ người nhìn hắn.
"Tên của con chim đen thui mà cô nói."
"À ừ, vậy giờ chúng ta đi được chưa?" Vãn Vãn cười duyên.
"Được." Quý Thanh dịu dàng đáp.
Hắc Huyền bay vòng tròn trên bầu trời tỏ vẻ uất ức không thiết sống nữa. Ngao ngao! Đại nhân còn hùa theo tiểu mỹ nữ chê nó đen! Đã đen lại còn thui! Nó không đen.. không hề đen mà! Vấn đề nghiêm trọng hơn là đại nhân vừa mới gặp cô gái kia hai lần liền dắt về nhà thăm quan. Xong rồi, xong rồi! Đại nhân đã bị sắc đẹp làm cho mờ mắt rồi!
Nghênh ngang theo sau Quý Thanh ra khỏi cổng trường học, Vãn Vãn còn nghịch ngợm duỗi tay quơ quơ trước mặt ông chú bảo vệ. Đáng tiếc, ông bảo vệ chỉ cảm thấy có cơn gió nhẹ tạt qua mặt mình, chẳng thèm để ý.
Quý Thanh dắt Vãn Vãn về nhà mình, bảo nàng cứ ngồi sô pha ở phòng khách mà đợi.
Nhân tiện nàng liếc mắt đánh giá xung quanh, đồ đạc trong nhà đều được làm bằng gỗ quý, còn có một chiếc tủ to đùng trưng bày cổ vật, vừa nhìn liền biết mỗi món đều trị giá cả gia tài, mang đến cho người ta cảm giác xa xỉ cùng giàu sang. Khắp nơi đều được quét tước sạch sẽ, đồ vật sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, thậm chí một hạt bụi cũng chẳng có.
Không lâu sau Vãn Vãn liền thấy con hắc điểu kia bay tới, nó hết lượn lượn vài vòng trong phòng khách lại phi sang phòng bếp.
Trên mỏ Hắc Huyền ngậm ấm trà đặt lên bàn, đoạn nói với nàng: "Tiểu mỹ nữ khát nước chưa? Uống trà nha! Trà Điểu pha ngon số dách đó!"
Vãn Vãn: "..."
Nhìn thoáng qua Hắc Huyền, Vãn Vãn bình tĩnh châm một chén trà đưa lên miệng, trong lúc lơ đãng không để ý đến bản thân đang ở trạng thái linh hồn tuy nhiên vẫn có thể chạm vào đồ vật ở nơi này.
Hắc Huyền kích động đậu lên bàn trà, đây là cô gái đầu tiên mà đại nhân dắt về đó, nó còn chưa kịp tâm sự tuổi hồng thêm mấy câu đã bị xách cánh lên.
"Đại.. Đại nhân.." Hắc Huyền ngượng ngùng ấp úng.
"Cô ngồi đợi chút đi, tôi còn chút việc cần phải xử lí." Quý Thanh quay qua nói với nàng.
Vãn Vãn ôm chén trà trong tay, gật gật đầu.
Đoạn hắn bước nhanh lên tầng hai, trong tay còn cầm cái chai gì đó, Hắc Huyền cũng mau chóng ngao ngao bay theo.
Nàng ngồi trên sô pha, tai nghe loáng thoáng tiếng Hắc Huyền nghiêm túc nói câu được câu không, "Ma chủ đại nhân, yêu vật lần này có dễ đối phó không?" "Ma chủ đại nhân, còn tiểu mỹ nữ trong phòng khách ngài tính thế nào?" "Ma chủ đại nhân, bên thông linh thế gia truyền tin báo rằng vừa để một đại yêu bị giam giữ trốn thoát.."
Đại yêu..
Vãn Vãn híp mắt, chẳng lẽ là nam chủ Thượng Quan Hoán?
Quý Thanh không để nàng phải đợi lâu, chốc lát sau đã đi xuống, Hắc Huyền bên cạnh hắn bay tới bay lui, rốt cuộc cũng không dám mở miệng nói chuyện.
"Cô có cảm thấy đói bụng không?" Hắn hỏi.
Quả thật hiện tại Vãn Vãn thấy hơi đói, nhưng mà nàng đang ở trạng thái linh hồn, sao lại có thể cảm thấy đói bụng?
"Tiểu mỹ nữ, nếu ngươi thấy đói thì nên lập tức nhập xác đi!"
Danh sách chương