Hai ánh sáng một xanh một đen va chạm trên không trung tạo ra chấn động cực lớn cho cảnh vật xung quanh. Cây cỏ hoá lá mọc bên bờ Vong Xuyên héo úa đi nhanh chóng linh khí dần rút cạn… tất cả đều bị Ảo Ảnh Kiếm hấp thu. Bên dưới đám người Thiên Giới đã bị xử lý gọn gàng Lão Thiên Đế rơi xuống sông làm mồi cho lũ quỷ Chu Ngữ Tịch trọng thương đến bất tỉnh, Bạch Diệp Yên và Miên Miên được cứu thoát.
Bạch Tư Thành cảm nhận được trận pháp phong ấn dưới sông Vong Xuyên đang biến động nên cùng Lãnh Tử Hiên trấn giữ kéo dài thời gian.
Càng đánh pháp lực của Thất Cảnh Trần càng tăng mà không bị hao hụt có điều Tiêu Dạ Thần cũng chẳng kém cạnh chàng trực tiếp ra đòn kết liễu một chiêu đánh gục Thiên Đạo. Thất Cảnh Trần vốn bị thương rất nặng giờ lại trúng chưởng này e là tính mạng khó giữ.
Hắn dùng ánh mắt ngờ vực nhìn về phía Tiêu Dạ Thần…Không thể nào! Chẳng phải Tiêu Dạ Thần đã mất hết tu vi rồi sao? Thiên Đạo bàng hoàng bao nhiêu thì đám người Thanh Ly bất ngờ bấy nhiêu. Nàng từng dùng tiên khí để thăm dò Tiêu Dạ Thần rõ là trong cơ thể chàng chỉ còn chút tiên khí đang chống chọi với ma khí vậy mà vừa nãy hắn lấy đâu ra nhiều pháp lực thế. Mặc Diệc Hàn vừa nhìn thoáng qua đã biết chàng đang cưỡng chế dùng sức mạnh của Âm Minh Châu.
Thật ra nếu Âm Minh Châu hoàn chỉnh thì không sao nhưng giờ nó đang thiếu một nguyên tố hoả… cưỡng ép để Âm Châu phát huy tối đa linh khí sẽ gây phản vệ cực mạnh cho người sử dụng. Tên này vì bảo vệ Thanh Ly đến mạng cũng chẳng cần. Đâu chỉ có mạng hắn trên dưới Lục giới đều bị hủy diệt nếu Tiêu Dạ Thần chết…
Thanh Ly cũng nhận ra được điều bất thường trong người Tiêu Dạ Thần thấy hắn vừa đáp xuống đất nàng liền dùng thuật tốc biến đến trước mặt hắn. Nàng cầm tay Tiêu Dạ Thần lên để kiểm tra các mạch đập, Thanh Ly đơ người ra một lúc vẻ mặt thất thần. Nhìn biểu cảm này Mặc Diệc Hàn càng tin chắc dự đoán của mình… Kết cục vẫn là kết cục!
Tiêu Dạ Thần vội vàng rút tay ra chưa kịp phản ứng lại đã đứng không vững mà lảo đảo ngã xuống người Thanh Ly. Hiện giờ vết thương trong người hắn chẳng thua kém Thất Cảnh Trần là bao.
- Tiêu Dạ Thần! Chàng điên à! Cưỡng chế sử dụng Âm Minh Châu chưa hoàn chỉnh sẽ chết đấy.
Hắn ho ra rất nhiều máu ngay cả đứng dậy cũng không có sức chỉ có thể dựa vào Thanh Ly mà chống đỡ nhưng tên nào đó vẫn thản nhiên mà cười cợt.
- Nàng xem! Ta chẳng phải vẫn đang sống sao?
Tiêu Dạ Thần cố nặn ra một nụ cười nhạt giọng thều thào. Thanh Ly biết con hồ ly này rất cứng cổ nên không thèm đôi co nữa mà bắt đầu tụ khí truyền cho hắn. Nhưng cơ thể chàng cứ như động không đáy vậy lên tục hút tiên khí từ người nàng.
Hắn thấy vậy liền dùng chút sức lực còn sót lại trực tiếp đẩy Thanh Ly tránh xa mình ra. Lúc này nàng mới kịp nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Tiêu Dạ Thần… Lần đầu tiên nàng thấy hắn bị thương nặng đến vậy. Thất Cảnh Trần đột nhiên cười lớn mỉa mai nhìn Tiêu Dạ Thần chật vật lăn lộn dưới đất bin ma khí cắn phá.
- Haha! Tiêu Dạ Thần! Cưỡng chế sử dụng Âm Minh Châu thiếu nguyên tố Hoả sẽ bị phản vệ. Không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay. Vị trí bá chủ lục giới và cả Thanh Ly sẽ là của ta thôi.
- Bớt nói nhảm đi! Tổn thương đến tâm mạch không lâu sau thần hồn cũng tan biến. Chưa đến phút cuối cùng ngươi nghĩ mình là kẻ thắng?
- Đương nhiên là ta biết! Cho nên…dù có thế nào hôm nay NGƯƠI NHẤT ĐỊNH PHẢI CHẾT!!!
Hắn thét lên giận dữ cùng với tiếng ầm ầm từ dưới đáy sông Vong Xuyên vọng đến. Mọi người ai cũng bị thương nên không thể lập trận pháp trấn dữ, lũ quỷ thành công thoát ra hoá thành nhiều quả cầu ánh sáng đen bay lượn trên không trung. Chúng hoá thành đầu nâu mặt quỷ bắt đầu tấn công mọi người. Thanh Ly cùng đám người Mặc Diệc Hàn hợp sức tạo kết giới bảo vệ mới tạm thời được an toàn.
- Lão đại! Đám ma quỷ ma quỷ này là cái gì mà ghê quá vậy.
Chẳng biết Bạch Diệp Yên từ đâu lao ra nói nhỏ vào tai nàng.
- Dưới đáy sông!..Bạch Diệp Yên! Mình cần cậu giúp đỡ.
Thanh Ly thì thầm vào tai Bạch Diệp Yên nói gì đó một lúc sau chỉ thấy nàng ấy đến cạnh Miên Miên cùng nhau nói chuyện to nhỏ. Tiêu Dạ Thần lúc này đang bị ma khí dày vò nhằm chiến đoạt lấy thân thể chàng nhưng lý trí của hắn rất mạnh mẽ không dễ quật đổ như vậy.
Thiên Đạo nở một nụ cười đắc thắng lấy Ảo Ảnh kiếm ra cắt một đường ở cổ tay bôi máu của mình khắp thanh kiếm. Hắn ta khẽ niệm gì đó rồi tất cả ác quỷ đều bị Ảo Ảnh kiếm hút vào, sức mạnh trong người Thất Cảnh Trần tăng vọt lên vết thương cũng lành trong tích tắc.
Ánh mắt của Thiên Đạo tràn đầy sát khí cả người toả ra một ánh sáng màu đen hắn ta lê thanh kiếm từng bước đi về phía mọi người. Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng chém một đao kết giới liền vỡ tung Thanh Ly bị tiên khí quật lại ngã lăn ra đất, nàng ho ra một ngụm máu trong miệng xộc lên mùi tanh nồng.
Thiên Đạo đưa tay ra một sức mạnh vô hình đen ngòm túm lấy cổ Tiêu Dạ Thần nhấc bổng lên. Chàng không nhúc nhích bởi trong người từ lâu đã chẳng còn sức chống trả. Thất Cảnh Trần đắc ý nhìn bộ dạng thảm hại của Tiêu Dạ Thần mà nhếch mép cười nham hiểm.
- Haha! Tiêu Dạ Thần…Ngươi thua rồi!.. Lục giới? Thanh Ly? Đều là của bổn toạ! Ngươi an tâm ta sẽ thay ngươi cai quản các giới còn có…nàng ấy.
Mặc Diệc Hàn nheo mắt tỏ vẻ khó chịu ra mặt. Tên nhãi này cũng quá hống hách rồi! Bán mạng cho đám quỷ dữ cho dù có giết được Tiêu Dạ Thần thì hắn ta cũng bị thứ bẩn thỉu kia nuốt chửng. Sớm muộn gì tên kia cũng chết nhưng hắn rất ngứa mắt cái bộ dạng dương dương tự đắc của tên nhóc miệng còn hôi sữa kia.
Thanh trong lòng nóng như lửa đốt nhất thời không biết làm thế nào. Đột nhiên trong đầu cô vang lên một lời nói. " Bắt đầu từ đâu thì nơi đó sẽ là điểm kết thúc! Thanh Ly! Cô hiểu ý tôi chứ!". Mặc Diệc Hàn! Là hắn dùng tâm thuật truyền ý nghĩ cho nàng. Hắn nói đúng! Mọi chuyện khởi nguồn từ nàng vậy thì nàng sẽ là kết thúc nó.
Nghĩ xong Thanh Ly liền vung kiếm ra chém đứt sợi đây đang xiết cổ Tiêu Dạ Thần rồi bay lên cao, nàng khẽ niệm.
- Thanh Long Chu Tước mau thức tỉnh! Bạch Hổ Huyền Vũ nghe theo lệnh! Hồi!
Từ người nàng phóng ra một luồng tiên khí màu trắng phóng lên trời. Ở Cửu U Quật, Thanh Long Chu Tước bỗng mở mắt Bạch Hổ Huyền Vũ gầm lên một tiếng rồi lao về nơi có ánh sáng đang triệu hồi mình. Tiêu Dạ Thần biết ý định của nàng nên kích động hét lên.
- THANH LY! MAU DỪNG LẠI!!!
Bạch Tư Thành cảm nhận được trận pháp phong ấn dưới sông Vong Xuyên đang biến động nên cùng Lãnh Tử Hiên trấn giữ kéo dài thời gian.
Càng đánh pháp lực của Thất Cảnh Trần càng tăng mà không bị hao hụt có điều Tiêu Dạ Thần cũng chẳng kém cạnh chàng trực tiếp ra đòn kết liễu một chiêu đánh gục Thiên Đạo. Thất Cảnh Trần vốn bị thương rất nặng giờ lại trúng chưởng này e là tính mạng khó giữ.
Hắn dùng ánh mắt ngờ vực nhìn về phía Tiêu Dạ Thần…Không thể nào! Chẳng phải Tiêu Dạ Thần đã mất hết tu vi rồi sao? Thiên Đạo bàng hoàng bao nhiêu thì đám người Thanh Ly bất ngờ bấy nhiêu. Nàng từng dùng tiên khí để thăm dò Tiêu Dạ Thần rõ là trong cơ thể chàng chỉ còn chút tiên khí đang chống chọi với ma khí vậy mà vừa nãy hắn lấy đâu ra nhiều pháp lực thế. Mặc Diệc Hàn vừa nhìn thoáng qua đã biết chàng đang cưỡng chế dùng sức mạnh của Âm Minh Châu.
Thật ra nếu Âm Minh Châu hoàn chỉnh thì không sao nhưng giờ nó đang thiếu một nguyên tố hoả… cưỡng ép để Âm Châu phát huy tối đa linh khí sẽ gây phản vệ cực mạnh cho người sử dụng. Tên này vì bảo vệ Thanh Ly đến mạng cũng chẳng cần. Đâu chỉ có mạng hắn trên dưới Lục giới đều bị hủy diệt nếu Tiêu Dạ Thần chết…
Thanh Ly cũng nhận ra được điều bất thường trong người Tiêu Dạ Thần thấy hắn vừa đáp xuống đất nàng liền dùng thuật tốc biến đến trước mặt hắn. Nàng cầm tay Tiêu Dạ Thần lên để kiểm tra các mạch đập, Thanh Ly đơ người ra một lúc vẻ mặt thất thần. Nhìn biểu cảm này Mặc Diệc Hàn càng tin chắc dự đoán của mình… Kết cục vẫn là kết cục!
Tiêu Dạ Thần vội vàng rút tay ra chưa kịp phản ứng lại đã đứng không vững mà lảo đảo ngã xuống người Thanh Ly. Hiện giờ vết thương trong người hắn chẳng thua kém Thất Cảnh Trần là bao.
- Tiêu Dạ Thần! Chàng điên à! Cưỡng chế sử dụng Âm Minh Châu chưa hoàn chỉnh sẽ chết đấy.
Hắn ho ra rất nhiều máu ngay cả đứng dậy cũng không có sức chỉ có thể dựa vào Thanh Ly mà chống đỡ nhưng tên nào đó vẫn thản nhiên mà cười cợt.
- Nàng xem! Ta chẳng phải vẫn đang sống sao?
Tiêu Dạ Thần cố nặn ra một nụ cười nhạt giọng thều thào. Thanh Ly biết con hồ ly này rất cứng cổ nên không thèm đôi co nữa mà bắt đầu tụ khí truyền cho hắn. Nhưng cơ thể chàng cứ như động không đáy vậy lên tục hút tiên khí từ người nàng.
Hắn thấy vậy liền dùng chút sức lực còn sót lại trực tiếp đẩy Thanh Ly tránh xa mình ra. Lúc này nàng mới kịp nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Tiêu Dạ Thần… Lần đầu tiên nàng thấy hắn bị thương nặng đến vậy. Thất Cảnh Trần đột nhiên cười lớn mỉa mai nhìn Tiêu Dạ Thần chật vật lăn lộn dưới đất bin ma khí cắn phá.
- Haha! Tiêu Dạ Thần! Cưỡng chế sử dụng Âm Minh Châu thiếu nguyên tố Hoả sẽ bị phản vệ. Không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay. Vị trí bá chủ lục giới và cả Thanh Ly sẽ là của ta thôi.
- Bớt nói nhảm đi! Tổn thương đến tâm mạch không lâu sau thần hồn cũng tan biến. Chưa đến phút cuối cùng ngươi nghĩ mình là kẻ thắng?
- Đương nhiên là ta biết! Cho nên…dù có thế nào hôm nay NGƯƠI NHẤT ĐỊNH PHẢI CHẾT!!!
Hắn thét lên giận dữ cùng với tiếng ầm ầm từ dưới đáy sông Vong Xuyên vọng đến. Mọi người ai cũng bị thương nên không thể lập trận pháp trấn dữ, lũ quỷ thành công thoát ra hoá thành nhiều quả cầu ánh sáng đen bay lượn trên không trung. Chúng hoá thành đầu nâu mặt quỷ bắt đầu tấn công mọi người. Thanh Ly cùng đám người Mặc Diệc Hàn hợp sức tạo kết giới bảo vệ mới tạm thời được an toàn.
- Lão đại! Đám ma quỷ ma quỷ này là cái gì mà ghê quá vậy.
Chẳng biết Bạch Diệp Yên từ đâu lao ra nói nhỏ vào tai nàng.
- Dưới đáy sông!..Bạch Diệp Yên! Mình cần cậu giúp đỡ.
Thanh Ly thì thầm vào tai Bạch Diệp Yên nói gì đó một lúc sau chỉ thấy nàng ấy đến cạnh Miên Miên cùng nhau nói chuyện to nhỏ. Tiêu Dạ Thần lúc này đang bị ma khí dày vò nhằm chiến đoạt lấy thân thể chàng nhưng lý trí của hắn rất mạnh mẽ không dễ quật đổ như vậy.
Thiên Đạo nở một nụ cười đắc thắng lấy Ảo Ảnh kiếm ra cắt một đường ở cổ tay bôi máu của mình khắp thanh kiếm. Hắn ta khẽ niệm gì đó rồi tất cả ác quỷ đều bị Ảo Ảnh kiếm hút vào, sức mạnh trong người Thất Cảnh Trần tăng vọt lên vết thương cũng lành trong tích tắc.
Ánh mắt của Thiên Đạo tràn đầy sát khí cả người toả ra một ánh sáng màu đen hắn ta lê thanh kiếm từng bước đi về phía mọi người. Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng chém một đao kết giới liền vỡ tung Thanh Ly bị tiên khí quật lại ngã lăn ra đất, nàng ho ra một ngụm máu trong miệng xộc lên mùi tanh nồng.
Thiên Đạo đưa tay ra một sức mạnh vô hình đen ngòm túm lấy cổ Tiêu Dạ Thần nhấc bổng lên. Chàng không nhúc nhích bởi trong người từ lâu đã chẳng còn sức chống trả. Thất Cảnh Trần đắc ý nhìn bộ dạng thảm hại của Tiêu Dạ Thần mà nhếch mép cười nham hiểm.
- Haha! Tiêu Dạ Thần…Ngươi thua rồi!.. Lục giới? Thanh Ly? Đều là của bổn toạ! Ngươi an tâm ta sẽ thay ngươi cai quản các giới còn có…nàng ấy.
Mặc Diệc Hàn nheo mắt tỏ vẻ khó chịu ra mặt. Tên nhãi này cũng quá hống hách rồi! Bán mạng cho đám quỷ dữ cho dù có giết được Tiêu Dạ Thần thì hắn ta cũng bị thứ bẩn thỉu kia nuốt chửng. Sớm muộn gì tên kia cũng chết nhưng hắn rất ngứa mắt cái bộ dạng dương dương tự đắc của tên nhóc miệng còn hôi sữa kia.
Thanh trong lòng nóng như lửa đốt nhất thời không biết làm thế nào. Đột nhiên trong đầu cô vang lên một lời nói. " Bắt đầu từ đâu thì nơi đó sẽ là điểm kết thúc! Thanh Ly! Cô hiểu ý tôi chứ!". Mặc Diệc Hàn! Là hắn dùng tâm thuật truyền ý nghĩ cho nàng. Hắn nói đúng! Mọi chuyện khởi nguồn từ nàng vậy thì nàng sẽ là kết thúc nó.
Nghĩ xong Thanh Ly liền vung kiếm ra chém đứt sợi đây đang xiết cổ Tiêu Dạ Thần rồi bay lên cao, nàng khẽ niệm.
- Thanh Long Chu Tước mau thức tỉnh! Bạch Hổ Huyền Vũ nghe theo lệnh! Hồi!
Từ người nàng phóng ra một luồng tiên khí màu trắng phóng lên trời. Ở Cửu U Quật, Thanh Long Chu Tước bỗng mở mắt Bạch Hổ Huyền Vũ gầm lên một tiếng rồi lao về nơi có ánh sáng đang triệu hồi mình. Tiêu Dạ Thần biết ý định của nàng nên kích động hét lên.
- THANH LY! MAU DỪNG LẠI!!!
Danh sách chương