Hai người càn quét sạch sẽ bàn cơm xong, thì Uyển Nhi liếc mắt tên Diêm Vương đang xoa xoa cái bụng căng tròn của hắn.
" Uyển nhi ": Tiểu nhị, tính tiền......
Tiểu nhị, niềm nở tính tiền rất nhanh. Tất cả tổng cộng hết 5 lượng bạc.
- Uyển nhi, liếc mắt lườm lườm Diêm Vương ý bảo Trả tiền đi? Còn ở đó mà xoa bụng.
Diêm Vương xấu hổ, hết sờ vào hà bao rồi lại sờ vào vạt áo... Rồi lấy ra 1 nén bạc vụn. Cộng lại còn không được 1 lượng bạc.. Còn không trả nổi 1 cái đùi gà đi?
" Uyển nhi, bất mãn:
" Mẹ nó! Giành ăn của lão nương. Giờ còn tính quỵt... Móc ra nửa lượng bạc là có ý gì?
" Bố thí cho lão nương sao?
" Đã không có tiền, thì đừng mạnh miệng đãi khách. Làm lão nương khen hụt ngươi...
" Em gái hệ thống, ta có thể đánh chết tên Ôn thần giành ăn với ta không?
[...] Nếu tỷ xinh đẹp muốn bị mạt sát, thì cứ việc,vả lại Diêm Vương không chết được... Tỷ đánh chỉ tổ đau tay.
" Uyển nhi ": Được lắm! Là Diêm Vương Nhà Ngươi lợi hại. Lão nương nhịn.
Ánh mắt tiểu nhị nhìn bọn họ hết sức khinh thường, không đủ tiền mà dám gọi nhiều đồ ăn như vậy?
- Uyển nhi, cười cười nhìn tiểu nhị đang khinh thường nhìn Diêm Vương?
- Tiểu nhị là không sợ nữa đêm Diêm Vương Sai Hắc Bạch Và Vô Thường dẫn hồn đi a~~ chắc chắn tiểu nhị sẽ không sống thọ đi?
" Diêm Vương ": Cô nương, ta... Ta chỉ có nhiêu đây..... Hôm nay, ta ra đường quên không mang tiền..... Hôm sau, ta sẽ mời lại cô nương có được không?
- Uyển nhi, móc ra 5 lượng bạc đưa cho tiểu nhị. Ánh mắt như muốn giết người, nhìn Diêm Vương....không nói, không rằng xoay người rời đi.
"Diêm Vương ": ài? Không ngờ Mạnh Bà lại nhỏ mọn như vậy. Chỉ là ăn một bữa, cũng muốn giết Bổn Diêm Vương Ta.
- Bởi vì bị giành ăn, mà Uyển nhi trả lại sương phòng, thúc ngựa đi thật nhanh.
Mặc Kệ Tên Diêm Vương mặt dày kia ới a ới a gọi. Cô Mà dừng lại là đồ ngu. Mang theo hắn để hắn giành ăn à! Thời gian còn dài, sợ gì không công lược được.?
Diêm Vương, không biết kiếm đâu ra con ngựa, đuổi kịp đi song song với Uyển nhi..lên tiếng hối lỗi còn mang theo chút Quan tâm.
" Diêm Vương ": cô nương...thật sự là ta quên mang bạc. Cô nương đừng giận ta..... Bất quá cô nương đi đâu?
"Uyển nhi ": Hành Châu.
" Diêm Vương ": " A" ta cũng đi Hành Châu. Thuận tiện cùng đường, cô nương còn là thân gái, liễu yếu đào tơ, ta đi cùng cô nương. Lỡ may có gặp lưu manh, ta bảo vệ cô nương.
" trời ạ, ai nói cho ta biết đi, Diêm Vương này có hai mặt hay sao vậy? Hay là lão thái bà chuyển thế? Có thể nói nhiều như vậy! Ni cô niệm kinh cũng không bằng a.
" Uyển nhi,lạnh giọng quát.
" Câm miệng!” lại cho ta.
" Uyển nhi ": Ngươi cảm thấy, ta cần ngươi giúp.
Nhìn lại ngươi đi, chỉ sợ trói gà còn không chặt. Đi theo chỉ tổ phiền phức ta.!?
" Diêm Vương, bị sỉ nhục nhưng miệng cứ ngoác ra cười cười... Ánh mắt nhìn ra, cô đang tức giận.
" Cô Nương nói phải, bất quá nếu có chuyện không may, ta có thể chạy đi báo người. Ta chạy rất nhanh.
" Uyển nhi ": sao Tên Diêm Vương này lại siêu cấp vô sĩ vậy... Còn đâu hình tượng băng lãnh âm u của hắn, Vặn năm chỉ nói được mấy lời? Đi đâu rồi... Có phải nhầm mẹ nam chính hay không?
" Uyển nhi ": Ngươi có tiền sao?
" Diêm Vương ":: Có có...ta có bạc
"Uyển nhi ": Với nửa lượng bạc Của ngươi? Chị sợ chưa tới Hành châu đã chết đói...
" Diêm Vương ": bất quá.... Cô nương cho ta đi theo, cô nương sai gì ta làm đó?
" Uyển nhi:: Nhíu mày....... Quả là mặt dày, bất quá hắn đã muốn, lão nương thành toàn.
[...] Tỷ xinh đẹp... Tỷ đừng hành hạ nam chủ. Tỷ thay từ hành hạ thành sủng ái có được không?
" Uyển nhi ": Có. cái. Rắm.....
[...] Cầu cho Diêm Vương không bị Ngược mà chết....
"......"
"Uyển nhi ": "A" nói vậy thì, ngươi chịu làm người hầu cho ta?
" Diêm Vương ": Cái gì! Mạnh Bà giám bắt hắn làm người hầu... Xưa giờ chỉ có người ta hầu hắn..
Chậc~~ Mạnh Bà a Mạnh Bà, có phải cô rời Địa Phủ, lá gan cũng lớn rồi phải không?......bất quá Ta đang cần cô, người hầu thì người hầu.
" Diêm Vương ": Được... Ta ta sẽ làm, bất quá tới Hành Châu, ta sẽ không làm người hầu nữa.
" Uyển nhi ": dĩ nhiên, tới Hành châu ta và ngươi sẽ mỗi người một hướng. Ta còn có chuyện của ta.
- Đôi mắt Diêm Vương, nhìn Uyển nhi nổi lên tia Hứng Thú.
Kết Bạn với Mạnh Bà đã vạn năm. Hắn luôn thấy Mạnh Bà tỏ ra lạnh Lùng, âm lãnh, đôi khi hơi ngu một tý.
Không như bây giờ! Mạnh Bà hoạt Bát Đáng yêu. Chỉ là hơi đanh đá một chút thôi... Nhưng vẫn rất đáng yêu a~~
- Diêm Vương nhận ra, thì ra bấy lâu nay hắn không hề Hiểu con người của Mạnh Bà. Trần gian có gì tốt, mà khiến cho Mạnh Bà bỏ đi cuộc sống Trường sinh Bất Lão a~~
(Ting --Độ hào cảo của nam chủ +20% bây giờ là 30%)
Uyển nhi nhíu mày, chẳng lẽ tên Diêm Vương này có khuynh Hướng thích bị ngược?
" Chặc~~~ Không phải chứ? đã vậy lão nương không khách khí. Ngược chết ngươi.
- Dù sao thì, Hắn không biết là cô Biết hắn mà Diêm Vương. Nên mặc kệ hắn không biết Liêm sĩ tự nhục bản thân đi.
" Lão nương càng hả dạ. Xem như trả thù hắn, tội giành đồ ăn với lão nương.
••••••••••
- Hai người đi được nữa đương, dọc đường chỉ có mình Diêm Vương đang bla bal niệm kinh cầu khẩn. Còn Uyển nhi phụ Trách nghe tai bên trái... Tai bên phải thoát ra.
" Diêm Vương ": Cô nương, ta còn chưa biết tên cô?
" Uyển nhi ": Ngươi gọi Ta là Mạnh Nguyệt Nương.
" Diêm Vương ":"A" Tên đẹp như người.
" Uyển nhi ": Ừh! Ta biết ta rất đẹp.
" Diêm Vương ": "..." Sao bây giờ, ta mới Biết Mạnh Bà có bệnh Tự Luyến.....
" Cô Nương, đi Hành châu là có chuyện gì nha?
" Uyển nhi ": Chuyện của Ta, không mượn Ngươi xem vào. vả lại Ngươi Yếu như Gà, không giúp được gì cho ta?
" Diêm Vương ":: Mạnh Bà! Cô là đang trả thù ta bắt cô nấu Canh vạn năm Qua có phải không? Bổn Diêm Vương nhịn. " Hừ "
- Uyển nhi, liếc thấy Diêm Vương đã Câm miệng, cúi đầu sờ sờ lông ngựa.. Không khỏi đáng yêu một chút.
" Uyển nhi ": Hành châu, sắp tới có tổ chức võ Lâm minh chủ. Ta tới xem cuộc vui?
" Ở Hành Châu, cảnh rất đẹp... Nơi đó ta nhớ.....đã rất lâu rồi... Cũng có lẽ, ta đã quên mất Cảnh đẹp nơi đó.
" Diêm Vương ": "A" chỗ đó, rất nguy hiểm... Cô nương hẳn rất giỏi võ đi.
" Uyển nhi ": Phủ nhận.....ta không biết. Ta chỉ tới đó xem vui.
- Diêm Vương, ta biết là Mạnh Bà cô ngoài nấu canh thì có biết làm cái gì đâu~~ đừng nói võ công. Ngay cả con gà Mạnh Bà cô còn không dám giết......?
- Uyển nhi mà nghe được tiếng lòng của Diêm Vương, có khi không thương tiếc mà nhổ ngay bãi nước bọt nhấn chìm Diêm Vương đi.
" Uyển nhi ": Tiểu nhị, tính tiền......
Tiểu nhị, niềm nở tính tiền rất nhanh. Tất cả tổng cộng hết 5 lượng bạc.
- Uyển nhi, liếc mắt lườm lườm Diêm Vương ý bảo Trả tiền đi? Còn ở đó mà xoa bụng.
Diêm Vương xấu hổ, hết sờ vào hà bao rồi lại sờ vào vạt áo... Rồi lấy ra 1 nén bạc vụn. Cộng lại còn không được 1 lượng bạc.. Còn không trả nổi 1 cái đùi gà đi?
" Uyển nhi, bất mãn:
" Mẹ nó! Giành ăn của lão nương. Giờ còn tính quỵt... Móc ra nửa lượng bạc là có ý gì?
" Bố thí cho lão nương sao?
" Đã không có tiền, thì đừng mạnh miệng đãi khách. Làm lão nương khen hụt ngươi...
" Em gái hệ thống, ta có thể đánh chết tên Ôn thần giành ăn với ta không?
[...] Nếu tỷ xinh đẹp muốn bị mạt sát, thì cứ việc,vả lại Diêm Vương không chết được... Tỷ đánh chỉ tổ đau tay.
" Uyển nhi ": Được lắm! Là Diêm Vương Nhà Ngươi lợi hại. Lão nương nhịn.
Ánh mắt tiểu nhị nhìn bọn họ hết sức khinh thường, không đủ tiền mà dám gọi nhiều đồ ăn như vậy?
- Uyển nhi, cười cười nhìn tiểu nhị đang khinh thường nhìn Diêm Vương?
- Tiểu nhị là không sợ nữa đêm Diêm Vương Sai Hắc Bạch Và Vô Thường dẫn hồn đi a~~ chắc chắn tiểu nhị sẽ không sống thọ đi?
" Diêm Vương ": Cô nương, ta... Ta chỉ có nhiêu đây..... Hôm nay, ta ra đường quên không mang tiền..... Hôm sau, ta sẽ mời lại cô nương có được không?
- Uyển nhi, móc ra 5 lượng bạc đưa cho tiểu nhị. Ánh mắt như muốn giết người, nhìn Diêm Vương....không nói, không rằng xoay người rời đi.
"Diêm Vương ": ài? Không ngờ Mạnh Bà lại nhỏ mọn như vậy. Chỉ là ăn một bữa, cũng muốn giết Bổn Diêm Vương Ta.
- Bởi vì bị giành ăn, mà Uyển nhi trả lại sương phòng, thúc ngựa đi thật nhanh.
Mặc Kệ Tên Diêm Vương mặt dày kia ới a ới a gọi. Cô Mà dừng lại là đồ ngu. Mang theo hắn để hắn giành ăn à! Thời gian còn dài, sợ gì không công lược được.?
Diêm Vương, không biết kiếm đâu ra con ngựa, đuổi kịp đi song song với Uyển nhi..lên tiếng hối lỗi còn mang theo chút Quan tâm.
" Diêm Vương ": cô nương...thật sự là ta quên mang bạc. Cô nương đừng giận ta..... Bất quá cô nương đi đâu?
"Uyển nhi ": Hành Châu.
" Diêm Vương ": " A" ta cũng đi Hành Châu. Thuận tiện cùng đường, cô nương còn là thân gái, liễu yếu đào tơ, ta đi cùng cô nương. Lỡ may có gặp lưu manh, ta bảo vệ cô nương.
" trời ạ, ai nói cho ta biết đi, Diêm Vương này có hai mặt hay sao vậy? Hay là lão thái bà chuyển thế? Có thể nói nhiều như vậy! Ni cô niệm kinh cũng không bằng a.
" Uyển nhi,lạnh giọng quát.
" Câm miệng!” lại cho ta.
" Uyển nhi ": Ngươi cảm thấy, ta cần ngươi giúp.
Nhìn lại ngươi đi, chỉ sợ trói gà còn không chặt. Đi theo chỉ tổ phiền phức ta.!?
" Diêm Vương, bị sỉ nhục nhưng miệng cứ ngoác ra cười cười... Ánh mắt nhìn ra, cô đang tức giận.
" Cô Nương nói phải, bất quá nếu có chuyện không may, ta có thể chạy đi báo người. Ta chạy rất nhanh.
" Uyển nhi ": sao Tên Diêm Vương này lại siêu cấp vô sĩ vậy... Còn đâu hình tượng băng lãnh âm u của hắn, Vặn năm chỉ nói được mấy lời? Đi đâu rồi... Có phải nhầm mẹ nam chính hay không?
" Uyển nhi ": Ngươi có tiền sao?
" Diêm Vương ":: Có có...ta có bạc
"Uyển nhi ": Với nửa lượng bạc Của ngươi? Chị sợ chưa tới Hành châu đã chết đói...
" Diêm Vương ": bất quá.... Cô nương cho ta đi theo, cô nương sai gì ta làm đó?
" Uyển nhi:: Nhíu mày....... Quả là mặt dày, bất quá hắn đã muốn, lão nương thành toàn.
[...] Tỷ xinh đẹp... Tỷ đừng hành hạ nam chủ. Tỷ thay từ hành hạ thành sủng ái có được không?
" Uyển nhi ": Có. cái. Rắm.....
[...] Cầu cho Diêm Vương không bị Ngược mà chết....
"......"
"Uyển nhi ": "A" nói vậy thì, ngươi chịu làm người hầu cho ta?
" Diêm Vương ": Cái gì! Mạnh Bà giám bắt hắn làm người hầu... Xưa giờ chỉ có người ta hầu hắn..
Chậc~~ Mạnh Bà a Mạnh Bà, có phải cô rời Địa Phủ, lá gan cũng lớn rồi phải không?......bất quá Ta đang cần cô, người hầu thì người hầu.
" Diêm Vương ": Được... Ta ta sẽ làm, bất quá tới Hành Châu, ta sẽ không làm người hầu nữa.
" Uyển nhi ": dĩ nhiên, tới Hành châu ta và ngươi sẽ mỗi người một hướng. Ta còn có chuyện của ta.
- Đôi mắt Diêm Vương, nhìn Uyển nhi nổi lên tia Hứng Thú.
Kết Bạn với Mạnh Bà đã vạn năm. Hắn luôn thấy Mạnh Bà tỏ ra lạnh Lùng, âm lãnh, đôi khi hơi ngu một tý.
Không như bây giờ! Mạnh Bà hoạt Bát Đáng yêu. Chỉ là hơi đanh đá một chút thôi... Nhưng vẫn rất đáng yêu a~~
- Diêm Vương nhận ra, thì ra bấy lâu nay hắn không hề Hiểu con người của Mạnh Bà. Trần gian có gì tốt, mà khiến cho Mạnh Bà bỏ đi cuộc sống Trường sinh Bất Lão a~~
(Ting --Độ hào cảo của nam chủ +20% bây giờ là 30%)
Uyển nhi nhíu mày, chẳng lẽ tên Diêm Vương này có khuynh Hướng thích bị ngược?
" Chặc~~~ Không phải chứ? đã vậy lão nương không khách khí. Ngược chết ngươi.
- Dù sao thì, Hắn không biết là cô Biết hắn mà Diêm Vương. Nên mặc kệ hắn không biết Liêm sĩ tự nhục bản thân đi.
" Lão nương càng hả dạ. Xem như trả thù hắn, tội giành đồ ăn với lão nương.
••••••••••
- Hai người đi được nữa đương, dọc đường chỉ có mình Diêm Vương đang bla bal niệm kinh cầu khẩn. Còn Uyển nhi phụ Trách nghe tai bên trái... Tai bên phải thoát ra.
" Diêm Vương ": Cô nương, ta còn chưa biết tên cô?
" Uyển nhi ": Ngươi gọi Ta là Mạnh Nguyệt Nương.
" Diêm Vương ":"A" Tên đẹp như người.
" Uyển nhi ": Ừh! Ta biết ta rất đẹp.
" Diêm Vương ": "..." Sao bây giờ, ta mới Biết Mạnh Bà có bệnh Tự Luyến.....
" Cô Nương, đi Hành châu là có chuyện gì nha?
" Uyển nhi ": Chuyện của Ta, không mượn Ngươi xem vào. vả lại Ngươi Yếu như Gà, không giúp được gì cho ta?
" Diêm Vương ":: Mạnh Bà! Cô là đang trả thù ta bắt cô nấu Canh vạn năm Qua có phải không? Bổn Diêm Vương nhịn. " Hừ "
- Uyển nhi, liếc thấy Diêm Vương đã Câm miệng, cúi đầu sờ sờ lông ngựa.. Không khỏi đáng yêu một chút.
" Uyển nhi ": Hành châu, sắp tới có tổ chức võ Lâm minh chủ. Ta tới xem cuộc vui?
" Ở Hành Châu, cảnh rất đẹp... Nơi đó ta nhớ.....đã rất lâu rồi... Cũng có lẽ, ta đã quên mất Cảnh đẹp nơi đó.
" Diêm Vương ": "A" chỗ đó, rất nguy hiểm... Cô nương hẳn rất giỏi võ đi.
" Uyển nhi ": Phủ nhận.....ta không biết. Ta chỉ tới đó xem vui.
- Diêm Vương, ta biết là Mạnh Bà cô ngoài nấu canh thì có biết làm cái gì đâu~~ đừng nói võ công. Ngay cả con gà Mạnh Bà cô còn không dám giết......?
- Uyển nhi mà nghe được tiếng lòng của Diêm Vương, có khi không thương tiếc mà nhổ ngay bãi nước bọt nhấn chìm Diêm Vương đi.
Danh sách chương