- - Vọng Hương Đài, ngày ngày đều tấp nập những linh hồn, xếp hàng đợi tới lượt mình uống Canh quên Lãng, để đầu thai. Uyển nhi, vẫn ngây ngây, ngốc ngốc múc canh cho đám linh hồn kia Uống.

- Vừa lúc hết nồi canh, thì cũng không còn một linh hồn nào nữa...

"Uyển nhi ": "A" Hết Canh rồi! Làm sao đây?

- Uyển nhi, cố nhớ từ Nguyên chủ ra Nguyên liệu để nấu Canh lãng Quên.

Đầu tiên là, tiên thảo trà đặc biệt của núi Võ Đang, trộn cùng với bột phấn đặc chế của Nguyên chủ. Nấu lộn với nhau, sau đó thêm một giọt nước mắt Mạnh Bà, thế là xong nồi canh Quên Lãng

" Uyển nhi thấy, Canh Quên Lãng này lợi hại, nhưng mà cô cố gắng khóc nữa ngày mới chảy ra một giọt nước mắt.

" Uyển nhi ": Chậc~~~ Tự chọc cười nữa ngày.. Mới lăn ra một giọt nước mắt.

" Đau bụng, chết Lão Nương Ta rồi ".. Lão nương phải công nhận. Em gái Mạnh Bà ngày, lắm nước mắt.

Uyển nhi, Liền bào chế ra rất nhiều đem cất vào không gian linh tuyền.

- Uyển Nhi ": Lão nương, không thể ở cái Vọng Hương Đài này ngây ngốc nữa.

" Lão nương ngắm, bĩ ngạn hoa tới hai tròng mắt ta cũng nhiễm Màu đỏ rồi. Phải xuống trần gian dạo chơi. Ở đây nhìn các loại vong hồn tới phát chán.

" Đã vậy. Ở Vọng Hương Đà này không có gương, mặt nước Vọng Xuyên soi cũng không thấy bóng người... Uyển nhi, chán nản... Xuyên qua còn chưa kịp nhìn dáng người. Nên cô không dám gỡ mạn sa che mặt ra.

" Lão nương, phải đi ngắm mỹ nam?

[...] Tỷ xinh đẹp, tỷ không ở lại Công Lược Diêm Vương à. Diêm Vương rất soái nha Tỷ xinh đẹp.

" Lão nương, mặc kệ tên Diêm Vương vô liêm sĩ đó.

" Bây giờ, lão nương phải đi ngắm mỹ nam. Đừng cản ta, công lược gì đó? Để sau.

[...] Tỷ xinh đẹp, bắt đầu lười...

- Nói là làm, Uyển nhi chỉ cầm theo sấp dầy ngân phiếu, ngoài ra không mang theo thứ gì?

" Uyển nhi ": người ta chết, còn cần ngân phiếu, huống hồ lão nương xuống trần gian cũng cần rất nhiều ngân phiếu.

Uyển nhi, đứng trên cầu Nại hà nhìn thẳng xuống dưới...

- Mặt Nước Vong Xuyên tĩnh lặng. Trong làn nước còn có vân mây lượn lờ trôi. Uyển nhi Nhắm chặt mắt. Phi thân xuống dòng Vong Xuyên..... Mặc kệ cho cỗ lực lượng không tên đẩy mình...

" Không biết bản thân, đã trôi nổi đi đâu. Tới khi Uyển Nhi mở mắt ra, thấy bản thân mình nằm giữa cánh đồng hoa, Bách Hợp trãi rộng mênh mông, thoạt nhìn đẹp như tiên cảnh.

" Uyển nhi ": Chắc chắn, do lão nương Xinh đẹp. Khi rơi xuống nhân gian, cũng rơi vào cảnh đẹp.

[...]Tỷ Xinh Đẹp nghĩ nhiều rồi. Là em đã chỉnh tọa độ giúp tỷ, có rơi cũng phải rơi sao cho đẹp mắt.

[...] tỷ không cần cảm ơn em đâu. Vì em là Hệ thống mỹ nhân mà, kể cả tỷ có chết Em. Cũng làm cho tỷ có cái chết đẹp tới loá mắt.

" Uyển nhi ": Lão nương không cần.

" Lăn. Đi. Cho. Ta "

- Uyển nhi! Dò xét thông Tin một hồi, thì được biết. Đây là Cổ Đại.

Nước này là Hán Sở.... Hoàng đế đã trị an được 20 năm. Bất quá cái này cô cũng không quan tâm.

- Tới Nhân gian rồi! Phải chơi cho vui, lấy sức sau này đi Công Lược tên Diêm Vương Vô Liêm Sĩ kia.

- Uyển nhi, chạy tới một con suối. Gỡ mạn che mặt ra, ngắm nhìn mình dưới mặt suối trong vắt. Cô ngạc nhiên, tới quên thở.

- Mạnh Bà này, tuy rằng đã vạn tuổi, nhưng bề ngoài chỉ như một tiểu cô nương 16t. Mà thôi.

Gương mặt xinh đẹp tà mị, giữa mi Tâm có ấn kí màu đỏ, có tới sáu cánh hoa nở rộ.. Càng tăng thêm phần yêu mị.. Bức người.

- Cổ Thân Thể này, không khác các Vị diện trước kia là mấy. Có một phân cô thêm số điểm vào. Nên lộ vẻ đẹp lay động lòng người hơn.

Uyển nhi lại nhìn xuống quần áo. Toàn thân y sa đỏ rực. Thêu cánh bĩ ngạn hoa.. Tóc dài tới eo, được cột hờ hững..

- chậc ~~ Vẫn nên che gương mặt Khuỳnh Thành này lai. Đẹp quá rất dễ xảy ra chuyện không hay?

- Nguyên chủ, vì ở Âm Ti địa phủ quá lâu. Nên tạo ra vẻ ngoài lạnh lùng tới phát run, Uyển nhi, lại thích vẻ ngoài lạnh lùng này, cô tận dụng hết cỡ.

Mắt thấy, đã ổn thoả mọi việc. Uyển nhi nhắm tới hướng nam mà đi thẳng.

••••••••••Diêm Vương Điện ••••••••

Diêm Vương, đang đắc ý khi lừa được Mạnh Bà lần thứ 1000... Mắt vừa xem sổ sinh tử. Miệng không vểnh lên một chút.

- Nụ cười ấy,chợt tắt cho tới khi " Hắc Bạch Và Vô Thường Thi nhau vào bẩm báo.

" Hắc bạch ": Bẩm Diêm Vương Có chuyện lớn rồi.

" Vô Thường ": Canh Quên Lãng đã hết! Mạnh Bà lại không thấy đâu?

" Hắc Bạch, ": Các linh hồn, muốn đi đầu thai mà không có canh Quên Lãng, đang xếp hàng chờ đòi bồi tiền mua canh Quên Lãng, mà chưa được uống.

" Diêm Vương đen mặt gập sổ sinh tử lại ":

" Đã tìm ra Mạnh Bà chưa. Các Ngươi đã tìm hết Vọng Xuyên chưa.

" Hắc Bạch, Vô Thường ": Diêm Vương, hai chúng ta đã cho người lật tung cả dòng Vọng Xuyên.. Cho tới Âm ti sáu phủ, không tìm ra mạnh bà, mà chỉ có một phong thư Mạnh Bà để lại.

" Diêm Vương ": Mang lên đây.

- Trong thư viết ": Diêm Vương, có lẽ Ngài bắt ta uống tới bát Canh thứ 1000 thì Mạnh Bà ta không quên nổi. Hơn 1000 lá thư từ chức, trong vạn năm qua vẫn không được ngài phê duyệt.

Như Diêm Vương ngài đã nói.. Ta uống canh xong, sẽ được đầu thai...

- Lúc ngài nhìn thấy thư này, thì Mạnh Bà Ta sớm rời đi rồi. Canh Quên Lãng! Thỉnh Ngài tự nấu.. Hẹn không tái ngộ

- ----Thân gửi: Diêm Vương Gia ------

" Diêm Vương Đập bàn ":: Mạnh Nguyệt Nương! Cô giỏi lắm.... Canh đó bắt bổn Diêm Vương. Nấu bằng nước Vọng Xuyên hay sao?

- Không được? Vạn năm Qua, không có Mạnh Bà nấu Canh. Đám Vong Hồn tất sẽ loạn....mà loạn tức hắn sẽ bị Ngọc Hoàng cắt bổng lộc... " Hừ "

" Diêm Vương ": không lẽ, hắn cho Mạnh Bà uống nhiều Canh quá, phản tác dụng.

" Diêm Vương": Hắc Bạch, ngươi mang kính chiếu yêu tới đây cho ta..

" Diêm Vương, nhìn qua kính chiếu yêu... Thấy thân Ảnh Đỏ rực như lửa, đang đi về hướng nam... Đáy mắt hắn, không khỏi trộm cười...

" Được, Mạnh Bà có gan trốn đi. Thì Diêm Vương ta sẽ bắt về.

" Diêm Vương ": Khụ khụ~~ Vô Thường. Ngươi giúp ta làm cái giấy cáo bệnh. Trình lên Ngọc Hoàng. Cho ta nghĩ phép vài hôm.

- Còn đám Linh Hồn chưa uống Canh, hay chưa đầu thai. Ngươi lấy trong khố phòng Của ta, dẫn đám linh hồn đó đi chơi mấy hôm. Còn nếu chúng không chiu, thì nhốt lại hết cho ta.

- Đợi ta mang Mạnh Bà, quay trở về rồi Tính tiếp.

" Hắn Hết Cách rồi. Thân là Diêm Vương chủ cả cái âm ti, nhưng hắn rất nghèo. Mà trên trần gian, họ càng ngày rất sợ chết.

" họ ăn uống hay làm viêc. Đều rất cẩn thận, từ ngàn năm trước số linh hồn xuống địa phủ giảm đáng kể.

Mà hắn, còn phải nuôi hai con chó ngao quý hiếm kia, còn nuôi Hai Tên mặt đen Trắng Hắc Bạch, Vô Thường. Rất tốn kém. Nay còn phải rút tiền túi ra, để bịt miệng đám linh hồn đó... Lòng hắn đau.thịt hắn đau.

- Trước giờ, chỉ có Mạnh Bà tuy hắn chưa nhìn thấy mặt của Mạnh Bà. Nhưng Mạnh Bà lại là người ngây thơ tới ngu ngốc. Đều bị hắn lừa gạt.

Bởi thế, vạn năm nay. Mạnh Bà nấu canh cho hắn. Hắn đâu phải mất một đồng xu nào đâu. Hắn còn Bán Canh Của Mạnh Bà kiếm lợi lộc không ít.

" Diêm Vương. Không khỏi lắc đầu chán nản. Thay đồ chuẩn bị tới cầu Nại Hà nhảy xuống.. Bắt đầu cuộc truy Đuổi Mạnh Bà.

••••••••••••Ở một thế giới xa xôi nào đó.

" Vương Lâm ": Nàng ấy, không có ở đây.

" Rốt cuộc....cô gái thần bí.. Khiến trái tim hắn quặn lại mỗi khi chạm mặt.. Đã đi nơi nào?

"Hắn đã trãi qua nhiều thế giới, chỉ chạm mặt nàng hai lần. Rốt cuộc quay trở về, lại không nhớ nỗi nàng là ai?

[...]Hệ thống 333: Tam Thiếu, thỉnh ngài đừng có tình cảm với Nhân vật trong các Thế Giới!

" Vương Lâm ": Thở dài, nhìn xa xăm không định hương.

" Trở về thôi" ở đây không có nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện