- 3---#Tiểu Đào Đào..
17 năm qua, Mễ Bà dạy, truyền thụ cho Uyển Nhi không ít bài học. Từ chữa bệnh cảm mạo, cho tới bắt quỷ..
Cô đã sống nhiều đời, tuổi cũng tính là vạn. Nên học hỏi rất nhanh, điều này khiến Mễ Bà vui mừng không ngớt..
Đồng thời Uyển Nhi không quên tu luyện cữu âm chân kinh, với 17 năm tu luyện. Võ công của cô đã lên tới trạng thái đỉnh phong, xuất ra chưởng lực, bay nhảy tùy theo ý thích...
Lúc này sắc trời đã tối. Mễ Bà vẫn như bình thường ngồi lựa gạo, bỏ vào trong ống tre, rồi lại mò mẫm rửa sạch bộ châm mà bà luôn đeo trên người..
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên medoctruyenchu.net / Hãy tôn trọng tác giả. Không reup mang Tác phẩm đi bất cứ Wed nào. Mọi thắc mắc xin liên hệ Facebook Phạm My (Tiểu Đào Đào)
Uyển Nhi chăm chú đọc sách, thực sự sốp kiến thức cao trung này cô không hiếm lạ gì. Nhưng thời gian 17 năm hệ thống cũng mất tích..
Cô vẫn đang thắc mắc, rốt cuộc thế giới trừng phạt này. Còn có điều đáng sợ gì đang chờ đón lão nương..
" Tiểu Nhi, lại đây:" Mễ Bà lưng đã còng, ngữ pháp run run mở miệng nói...
Nghe thấy Mễ Bà gọi mình, Uyển Nhi nhanh chóng tiến lại gần. Cẩn thận lên tiếng hỏi..
" Mẹ Mễ! Mẹ gọi con...
Mễ Bà gật gật đầu, tay nhét quyển nhật kí ố vàng đặt vào giữa lòng bàn tay Uyển Nhi..
" Tiểu Nhi, con đã lớn. Không thể nào ở lại bên Mễ được nữa, hãy học thuộc đọc hết ghi nhớ toàn bộ quyển nhật kí này ở trong đầu.
" Sau đó thì đốt đi, nó sẽ giúp cho con..
Nói xong, Mễ Bà lấy ra một sấp tiền lẽ, chẵn. Có cả đồng xu, thành một túi nhỏ đưa cho cô..
" Ngày mai, con theo địa chỉ này tới Thành Phố A. Mễ đã nhờ người tìm trường học và nơi ở cho con rồi...
Ngay lúc này hai hốc mắt cô hơi đỏ, Hết nhìn số tiền lẽ. Rồi lại lại gương mặt già nua của Mễ Bà...
" Mẹ Mễ! Còn mẹ thì sao...? Mẹ Mễ đi cùng con...
Mễ Bà lắc đầu, bà thều thào lên tiếng..
" Ta vẫn còn chuyện phải giải quyết, con yên tâm trăng tròn năm con 18 tuổi. Ta sẽ tới tìm con...
" Ngày mai.. lập tức rời khỏi nơi này, con nên tránh xa những thứ dơ bẩn..
Cả một đêm, Uyển Nhi ngồi tâm sự nói chuyện cùng Mễ Bà tới sáng. Cho tới thời điểm hiện tại, thế giới này còn quá mơ hồ đối với cô..
Số tiền lẽ kia, cô biết. Đó là số tiền mà Mễ Bà cực khổ kiếm được.. Cô không nỡ dùng tới nó..
Trong không gian linh tuyền vẫn còn có vàng. Tới Thành Phố A. Trực tiếp bán đi là xong..
Sáng sớm ngày hôm sau..
Lúc Uyển Nhi thức dậy, thì Mễ Bà đã rời đi từ lâu. Đây cũng là thói quen như thường lệ.
Cô nhìn trên bàn có đặt sẵn rương đồ, không lớn không nhỏ. Uyển Nhi đi vội đôi giày vãi, váy đen ngắn tới đầu gối.Và mặc chiếc áo tay dài bằng vãi thô.
Mái tóc dài đen tuyền được cột cố định bởi sợi dây cỏ lau. Tuy mặc giản dị, nhưng nhan sắc lẫn khí chất của cô, không bởi vì vậy mà bị mai một đi..
Cô sách cái rương, tay cầm địa chỉ tới thằng nhà ga tàu hỏa.Cách thôn cô ở không lâu...
[...] Tiểu tỷ tỷ cẩn thận, đừng tiếp xúc với những thứ dơ bẩn...
Uyển Nhi:"..."
" Hệ Thống Dởm, sao mi không cút luôn đi, tới bây giờ mới lên tiếng?? [...] Khụ ~~ Hệ Thống bị virus xâm nhập, nên cần quay về hiệp hội để sửa. Không phải ta đã trở lại rồi sao?
17 năm qua, Mễ Bà dạy, truyền thụ cho Uyển Nhi không ít bài học. Từ chữa bệnh cảm mạo, cho tới bắt quỷ..
Cô đã sống nhiều đời, tuổi cũng tính là vạn. Nên học hỏi rất nhanh, điều này khiến Mễ Bà vui mừng không ngớt..
Đồng thời Uyển Nhi không quên tu luyện cữu âm chân kinh, với 17 năm tu luyện. Võ công của cô đã lên tới trạng thái đỉnh phong, xuất ra chưởng lực, bay nhảy tùy theo ý thích...
Lúc này sắc trời đã tối. Mễ Bà vẫn như bình thường ngồi lựa gạo, bỏ vào trong ống tre, rồi lại mò mẫm rửa sạch bộ châm mà bà luôn đeo trên người..
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên medoctruyenchu.net / Hãy tôn trọng tác giả. Không reup mang Tác phẩm đi bất cứ Wed nào. Mọi thắc mắc xin liên hệ Facebook Phạm My (Tiểu Đào Đào)
Uyển Nhi chăm chú đọc sách, thực sự sốp kiến thức cao trung này cô không hiếm lạ gì. Nhưng thời gian 17 năm hệ thống cũng mất tích..
Cô vẫn đang thắc mắc, rốt cuộc thế giới trừng phạt này. Còn có điều đáng sợ gì đang chờ đón lão nương..
" Tiểu Nhi, lại đây:" Mễ Bà lưng đã còng, ngữ pháp run run mở miệng nói...
Nghe thấy Mễ Bà gọi mình, Uyển Nhi nhanh chóng tiến lại gần. Cẩn thận lên tiếng hỏi..
" Mẹ Mễ! Mẹ gọi con...
Mễ Bà gật gật đầu, tay nhét quyển nhật kí ố vàng đặt vào giữa lòng bàn tay Uyển Nhi..
" Tiểu Nhi, con đã lớn. Không thể nào ở lại bên Mễ được nữa, hãy học thuộc đọc hết ghi nhớ toàn bộ quyển nhật kí này ở trong đầu.
" Sau đó thì đốt đi, nó sẽ giúp cho con..
Nói xong, Mễ Bà lấy ra một sấp tiền lẽ, chẵn. Có cả đồng xu, thành một túi nhỏ đưa cho cô..
" Ngày mai, con theo địa chỉ này tới Thành Phố A. Mễ đã nhờ người tìm trường học và nơi ở cho con rồi...
Ngay lúc này hai hốc mắt cô hơi đỏ, Hết nhìn số tiền lẽ. Rồi lại lại gương mặt già nua của Mễ Bà...
" Mẹ Mễ! Còn mẹ thì sao...? Mẹ Mễ đi cùng con...
Mễ Bà lắc đầu, bà thều thào lên tiếng..
" Ta vẫn còn chuyện phải giải quyết, con yên tâm trăng tròn năm con 18 tuổi. Ta sẽ tới tìm con...
" Ngày mai.. lập tức rời khỏi nơi này, con nên tránh xa những thứ dơ bẩn..
Cả một đêm, Uyển Nhi ngồi tâm sự nói chuyện cùng Mễ Bà tới sáng. Cho tới thời điểm hiện tại, thế giới này còn quá mơ hồ đối với cô..
Số tiền lẽ kia, cô biết. Đó là số tiền mà Mễ Bà cực khổ kiếm được.. Cô không nỡ dùng tới nó..
Trong không gian linh tuyền vẫn còn có vàng. Tới Thành Phố A. Trực tiếp bán đi là xong..
Sáng sớm ngày hôm sau..
Lúc Uyển Nhi thức dậy, thì Mễ Bà đã rời đi từ lâu. Đây cũng là thói quen như thường lệ.
Cô nhìn trên bàn có đặt sẵn rương đồ, không lớn không nhỏ. Uyển Nhi đi vội đôi giày vãi, váy đen ngắn tới đầu gối.Và mặc chiếc áo tay dài bằng vãi thô.
Mái tóc dài đen tuyền được cột cố định bởi sợi dây cỏ lau. Tuy mặc giản dị, nhưng nhan sắc lẫn khí chất của cô, không bởi vì vậy mà bị mai một đi..
Cô sách cái rương, tay cầm địa chỉ tới thằng nhà ga tàu hỏa.Cách thôn cô ở không lâu...
[...] Tiểu tỷ tỷ cẩn thận, đừng tiếp xúc với những thứ dơ bẩn...
Uyển Nhi:"..."
" Hệ Thống Dởm, sao mi không cút luôn đi, tới bây giờ mới lên tiếng?? [...] Khụ ~~ Hệ Thống bị virus xâm nhập, nên cần quay về hiệp hội để sửa. Không phải ta đã trở lại rồi sao?
Danh sách chương