Rõ ràng là vực sâu vạn trượng không thấy đáy, nhưng nơi đáy vực lại giống như một thế giới khác. Không bao lâu sau, có vài tia sáng len lỏi xuyên qua tầng mây thật dày chiếu xuống dưới, tuy rằng không khoa học, nhưng tốt xấu nhiệt độ cũng ấm lên, nếu không, thời gian dài bị vây trong hoàn cảnh ẩm ướt, thân thể nhất định không chịu nổi, huống chi bọn họ bây giờ, nơi nơi đều là thương tổn.
Thương tổn, ngược lại trùng hợp vô cùng.
Phó Diệc Sâm đơn giản đánh giá tình trạng bốn phía xung quanh một chút, rừng cây nguyên thủy thưa thớt phảng phất hơi thở ẩm thấp, không biết là do nhiều năm tích sương hay bởi vì nhiệt độ ấm lên mà sinh ra hơi nước, bao phủ toàn bộ đáy vực, bán kính mười thước cơ bản không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Trừ việc này ra, trong sương mù đều là dây leo, dây leo khổng lồ giày đặc giăng khắp nơi.
Đáy lòng Phó Diệc Sâm trầm xuống, đồng nghĩa với việc bọn họ không những bị kẹt ở đây, còn hoàn toàn không cách nào phân rõ phương hướng. Nghĩ như vậy, Phó Diệc Sâm có chút dở khóc dở cười. “Trước mắt đều là sương trắng lượn quanh, không nhìn thấy được thứ gì, mà nơi nơi đều là thực vật dây leo sinh trưởng, Tử Mộng Dao đi hai bước liền bị trượt té…” Đây là đoạn miêu tả đáy vực trong nguyên tác, Phó Diệc Sâm chỉ muốn nói, bối cảnh thật sự so với miêu tả của tác giả không sai nửa điểm, hắn không nhịn được muốn tán thưởng.
Nhưng vừa nghĩ tới tình cảnh hiện tại của hai người bọn họ, Phó Diệc Sâm lại một trận đau đầu, nhất là Lãnh Thiên Thương. Phó Diệc Sâm thật ra hoàn hảo, tay trái tuy rằng huyết nhục mơ hồ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến xương cốt, hắn thử cử động một chút, trừ bỏ đau đến nhe răng, hoạt động không có vấn đề. Nhưng Lãnh Thiên Thương không được tốt như vậy, không nói đến chân y bị thương nghiêm trọng, cho đến bây giờ, y vẫn chưa tỉnh lại.
Phó Diệc Sâm giơ giơ tay phải đang bị nắm chặt, trong lòng hiện lên một cảm xúc rất vi diệu, sau đó mới nhẹ nhẹ vỗ lên mặt y, “Thiên vương, tỉnh lại, Lãnh Thiên Thương?”
Không có phản ứng, Phó Diệc Sâm lần nữa thử rút tay ra, vẫn không thể thành công. Cũng không phải Phó Diệc Sâm là người lạnh lùng thờ ơ, trên thực tế, trong nguyên tác, thời điểm Lãnh Thiên Thương cùng Tử Mộng Dao rơi xuống, Lãnh Thiên Thương đúng là bị đâm nát một chân, đại khái khi đó nam chính theo bản năng liều lĩnh bảo vệ nữ chính, cho nên lúc sắp tiếp đất, nam chính vẫn là không đành lòng, cam tâm làm cái đệm thịt cho nữ chính, vì thế nữ chính hoàn hảo không tổn hao gì, ngược lại nam chính bị đâm thủng chân. Đương nhiên, trong thế giới Mary Sue, cho dù vết thương nghiêm trọng đến độ nào cũng sẽ khỏi hẳn.
Sau đó, nữ chính bất kể hiềm khích lúc trước, tận tình chăm sóc Lãnh Thiên Thương, ở cái nơi hoang dã quỷ quái này gian nan sinh tồn. Nam chính sau đó nhận ra tâm ý của mình với nữ chính, hoặc nên nói là, yêu đến không cách nào kiềm chế.
Cho nên nói, đối với chuyện thương thế của Lãnh Thiên Thương, Phó Diệc Sâm ngược lại không quá ngạc nhiên, dù sao cũng không phải do y muốn làm đệm thịt cho mình nên mới gãy xương chân. Nếu thật sự lấy thể trọng của Phó Diệc Sâm đè lên người y, vậy e rằng không chỉ hỏng một chân, mà là toàn thân tàn phế.
“Thiên vương?” Phó Diệc Sâm lại vỗ vỗ mặt y, trên khuôn mặt trắng nõn của Lãnh Thiên Thương lập tức xuất hiện hai vệt hồng hồng, nhìn qua dường như rất nhạy cảm, “Lãnh Thiên Thương? Tỉnh lại!”
“Tỉnh tỉnh!” Vỗ một cái kêu một tiếng, so với khi nữ chính tỉnh lại nhìn thấy bộ dạng này của Lãnh Thiên Thương, Phó Diệc Sâm hiển nhiên bình tĩnh hơn nhiều, bởi vì hắn biết Lãnh Thiên Thương chỉ đang hôn mê.
Hết kêu lại gọi, trong đầu Phó Diệc Sâm đột nhiên đụng tới một ý tưởng điên rồ. Hệ thống vô cùng kiên quyết khẳng định, thế giới này không có cái hệ thống thứ hai, cho nên trừ hắn ra, trong thế giới Mary Sue không có ai khác đến từ thế giới thật, nhưng khuôn mặt giống Tô Trạm này vẫn luôn khiến Phó Diệc Sâm canh cánh trong lòng, nhưng hệ thống lại không cho hắn hỏi.
Hiện tại, Lãnh Thiên Thương vẫn hôn mê bất tỉnh, lại không có người ngoài ở đây, cho dù là cái tên Tô Trạm có uy lực khổng lồ, nhưng nếu không có người nghe, chưa chắc đã tạo thành ảnh hưởng đối với thế giới này? Nghĩ đến đây, Phó Diệc Sâm căng thẳng, lần nữa thấp giọng kêu, “Tô Trạm? Tô Trạm tỉnh lại…”
“Ầm ầm ~ “
Phó Diệc Sâm vừa dứt lời, bỗng nhiên chỉ thấy tiếng vang thật lớn dội lại, đồng thời thân thể mất thăng bằng lảo đảo, đất rung núi chuyển, chẳng khác gì động đất, tình cảnh phải gọi là quá khiến người khiếp sợ.
Đồng thời, hệ thống trong đầu cũng một trận quỷ gào.
【 A động đất nha, thế giới Mary Sue muốn sập nha! 】
【 Kí chủ chạy mau a! 】
【 Kí chủ ngài lại gây họa nha! 】
…
Phó Diệc Sâm làm gì có thời giờ trả lời nó, núi rung đất chuyển, trên mặt đất bỗng nứt ra cái khe lớn, lúc này đầu óc Phó Diệc Sâm ong ong, mở mắt trừng trừng nhìn hết khe này đến khe khác lan rộng hướng về phía bọn họ, Phó Diệc Sâm mắt lanh tay lẹ ôm Lãnh Thiên Thương lên rồi vọt sang một bên.
Nhưng đúng lúc này, Phó Diệc Sâm liếc mắt một cái liền phát hiện khối thân thể trong ngực phát sinh biến hóa. Thân thể Lãnh Thiên Thương bỗng trở nên ngày càng trong suốt, bất quá ngay khi Phó Diệc Sâm kinh hoảng, thân thể trong suốt lại bỗng thực thể hóa, cứ lặp đi lặp lại trông như toàn bộ cơ thể đang lập lòe.
Phó Diệc Sâm lúc này hối hận đến xanh cả ruột, trăm triệu không ngờ, đại danh của Tô Trạm lại uy lực đến mức này. Lại nói, bản Mary Sue cẩu huyết bay đầy trời này, nội dung đã qua một nửa, mọi cố gắng đều biến thành uổng phí, hắn sao có thể cam tâm? May mắn, sau khi Phó Diệc Sâm ôm Lãnh Thiên Thương né tránh vài khe nứt, rung chuyển dưới mặt đất vậy mà chậm lại rồi dần ổn định, mà khe nứt cũng không tiếp tục mở rộng ra, rồi sau đó hết thảy yên ắng trở lại.
Phó Diệc Sâm cúi đầu, quả nhiên người trong ngực đã biến thành thật thể, Phó Diệc Sâm thở phào một hơi, nhìn quanh bốn phía, mặc dù hiện trường tan hoang, nhưng nơi này vẫn là đáy vực, nói cách khác, vẫn là thế giới Mary Sue kia.
Phó Diệc Sâm vội vàng đem hệ thống trong đầu thả ra, [ Xảy ra chuyện gì? Vừa rồi xảy ra chuyện gì! ] Cũng bởi vì Phó Diệc Sâm lo lắng, khiến hắn không chú ý tới người đang được hắn ôm trong ngực lông mi hơi giật giật.
【 Kí chủ a! 】 Hệ thống tức giận, nghẹn một bụng quở trách lại bị một câu của Phó Diệc Sâm làm nuốt xuống một nửa,【 Nói với ngài không biết bao nhiêu lần, không thể hỏi trực tiếp, Tô nam thần ở trong hiện thực có địa vị tuyệt đối với nhóm thiếu nam thiếu nữ, độc giả Mary Sue càng là yêu thích đến mức không biết xấu hổ YY nam thần, cho nên Tô nam thần đối với thế giới Mary Sue hư ảo là lực sát thương chí mạng, kí chủ a… 】
[ Ta biết rồi, ] Phó Diệc Sâm hợp thời ngắt lời rác rưởi đang dong dài, vừa nghĩ tới tình cảnh ban nãy, vẫn có chút lòng còn sợ hãi, [ Hiện tại chắc không sao rồi? ]
【 Thế giới Mary Sue không có dấu hiệu sụp đổ, nhưng hiện tại thế giới Mary Sue không ổn định, kí chủ ngài ngàn vạn không thể hỏi lại… 】 Hệ thống một bộ giọng điệu đau tim, không hiểu sao làm Phó Diệc Sâm hơi chột dạ.
Cuối cùng vẫn không mất mát thứ gì, Phó Diệc Sâm thở dài một hơi. Trong khi hắn đang đối thoại cùng hệ thống, thân thể vô thức đã ôm Lãnh Thiên Thương hướng tới một khu vực bằng phẳng. Phó Diệc Sâm lập tức lấy tốc độ nhanh nhất khôi phục trạng thái, hơn nữa còn nghĩ tới một vấn đề mấu chốt.
【 Rác rưởi, ngươi có thể cảm ứng độ hảo cảm của nữ chính và nam phụ số ba không? 】 Khôi phục bình tĩnh, Phó Diệc Sâm đầu tiên là nghĩ đến tình huống của nữ chính và nam ba, nếu nữ chính ở gần đây, đồng nghĩa với việc nam nữ chính vẫn có cơ hội gặp nhau, nói cách khác, tình tiết nên phát sinh vẫn sẽ phát sinh, vậy những hy sinh của hắn không phải thành công cốc ư?
Bởi vì vượt qua một khoảng cách nhất định, hệ thống sẽ không cảm ứng được mức độ hảo cảm, vì thế vừa vặn có thể dùng cách này để tính toán khoảng cách với nữ chính bọn họ, ít nhất có thể cam đoan nam nữ chính sẽ không gặp mặt.
【 Không thể. 】 Hệ thống có vẻ bất mãn, 【 Kí chủ không được gọi tôi là rác rưởi, hệ thống xoay chuyển Mary Sue không phải rác rưởi. 】
[ Che chắn. ] Phó Diệc Sâm hoàn toàn không quan tâm hệ thống lên án, biết được nữ chính không ở phụ cận là hắn an tâm rồi.
Cũng là lúc này, Phó Diệc Sâm mới có thời gian quan sát người vẫn luôn hôn mê nằm trong ngực mình, định đem người thả xuống, nhưng không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã giật mình. Phó Diệc Sâm rủ mắt đối diện với cặp mắt xanh lơ của Lãnh Thiên Thương, từ trên cao nhìn xuống, phát sáng rạng rỡ, vô cùng xinh đẹp.
Phó Diệc Sâm không tự chủ da đầu dựng đứng, bất quá rất nhanh khôi phục lại thần sắc, khóe miệng hơi câu lên một mạt tươi cười hiếm thấy, “Ngươi tỉnh.”
Người trong ngực không dấu vết cứng lại một chút, Phó Diệc Sâm cũng không biết người này tỉnh từ lúc nào, hoàn hảo lúc hắn và hệ thống đối thoại luôn tiến hành thông qua ý thức, nếu không đã xảy ra chuyện lớn.
“Ừm.” Tỉnh, từ trước đã tỉnh, nhưng hiện tại Tô Trạm lại đang mê man.
Đầu óc y vốn không trì độn, lúc tỉnh, đã dự đoán được chân bị rạch ra lỗ máu, nhưng mà vì cái gì vừa mở mắt y lại nằm trong ngực người khác?
Là một tiểu thụ trời sinh nhát như chuột, hình ảnh như vậy đã từng trộm ảo tưởng qua không biết bao nhiêu lần. Người kia suất khí bức người, công khí mười phần, hơn nữa hai tay cơ bắp hữu lực, bằng tư thế này, đem y ôm lên ném xuống giường khụ khụ… Cho dù đầu óc đang trong tình trạng chết máy, nhưng Tô Trạm vẫn thấy khó hiểu, vì sao người ôm y lại là Hiên Viên Tàn Dạ – một nhân vật giả dối trong tiểu thuyết, lại còn là đối thủ một mất một còn của y, hơn nữa, tình huống hiện tại là thế nào?
Vì thế, Tô Trạm giả chết nằm yên trong ngực người ta, ngửa đầu nhìn thấy hầu kết cùng với cái cằm kiên nghị của đối phương, nện từng bước vững vàng về phía trước, ôm một đại nam nhân như y vậy mà mặt không đỏ thở không gấp, nếu trong hiện thực có người như vậy tồn tại, thật tốt biết bao…
Tô Trạm theo thói quen tính đi vào cõi thần tiên, không ngờ giây tiếp theo lại thình lình đối diện với một đôi đồng tử kim sắc, ở nơi u ám càng thêm nổi bật. Đôi mắt hắn rực rỡ như thái dương, nhất là vào lúc này, trên khuôn mặt từ trước đến nay luôn lạnh như băng bỗng nhiên xuất hiện một mạt tươi cười… Đẹp trai! Trái tim gay bị phong tỏa nhiều năm của Tô Trạm đột nhiên nổi lên xao động, hoàn toàn khống chế không nổi, đây tuyệt đối là dụ hoặc trí mạng.
Vì thế, Tô Trạm mơ mơ màng màng ừ một tiếng, sau khi ừ xong mới hậu tri hậu giác nhớ ra, y bây giờ là tên Vương gia phế vật, mà vị đang ôm y đây lại là đương kim thánh thượng, hoàng đế vị trí cao nhất thiên hạ. Tô Trạm bỗng nhiên trừng lớn, thân thể còn phản ứng trước cả đại não bắt đầu giãy dụa muốn đứng lên, “Hoàng Thượng thứ tội, thần tội đáng chết vạn lần, tội đáng chết vạn lần.”
Vì thế, Phó Diệc Sâm chỉ thấy Lãnh Thiên Thương mặt không đổi sắc “ừ” một tiếng, đang định tỏ chút kinh ngạc đối với dáng vẻ không mang ngụy trang của y, bỗng thấy y đột nhiên trừng lớn hai mắt cuống quít định đứng dậy. Lúc này, Phó Diệc Sâm có chút khó hiểu, nhưng vẫn theo ý buông cánh tay đang giữ lấy hai chân y.
“Ư ~” Phó Diệc Sâm cẩn thận đặt hai chân y xuống. Kết quả, chân Lãnh Thiên Thương vừa chạm tới đất, y liền đau đến mức há miệng hút một ngụm khí, đồng thời thân thể cũng không chịu nổi mềm oặt. Phó Diệc Sâm vội vàng đỡ lấy y.
Đúng lúc này, Phó Diệc Sâm mới hậu tri hậu giác phát hiện, tay bọn họ vẫn còn gắt gao nắm chặt. Khóe miệng Phó Diệc Sâm không tự chủ mà treo lên vài phần trêu trọc, tầm mắt từ hai bàn tay đan xen một chỗ chuyển lên mặt Lãnh Thiên Thương, “Thiên vương không bằng trước buông tay trẫm ra, nếu không trẫm không thể giúp ngươi băng bó được.”
Trong nháy mắt đó, trên khuôn mặt trắng bệch của Tô Trạm xuất hiện một tia ửng đỏ, hơn nữa thân thể vốn lạnh lẽo cũng nháy mắt nóng lên, Tô Trạm quả thật hận không thể chui vào khe nứt lớn đằng kia, sau đó lấp đá tự chôn mình.
Có chút hoảng hốt buông tay, nhưng bởi vì thời gian lâu nên tay có chút cứng ngắc, vì thế y càng muốn buông ra thật nhanh thì càng khó rời, Tô Trạm lúc này xấu hổ đến mức hận không thể đem bàn tay kia ra băm.
Phó Diệc Sâm có chút buồn cười vươn tay còn lại, đem từng ngón tay của y tách ra, miệng lại không nhịn được đem nghi hoặc quấy phá trong lòng thốt ra, “Thiên vương phi nàng…” Ý như mặt chữ, dựa vào lực nắm của ngươi, sao lại không giữ chặt?
Khuôn mặt cứng ngắc của Tô Trạm liền tối sầm, trong lòng khó hiểu bị một cỗ lửa giận xâm chiếm, không thể nén xuống, vì thế mặt lạnh đáp, “Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, thần chắc chắn tìm được nàng.”
Trên thực tế, Tô Trạm cũng không biết lúc ấy mình đang nghĩ gì, ma xui quỷ khiến không hiểu sao lại buông lỏng tay, đại khái là do biết nàng sẽ không chết? Khi đó Tô Trạm, bởi vì sự xuất hiện của Hiên Viên Tàn Dạ mà khiếp sợ, về hai vị dưới chân kia, dù sao cũng rất khiến người chán ghét. Mặt khác, bị treo ở vách đá dốc đứng như vậy, sinh lý lẫn tâm lý đều sợ hãi khó mà khống chế được tất cả, hơn nữa khi đó, y có thể cảm nhận rõ ràng thân thể Hiên Viên Tàn Dạ đang run rẩy. Trọng lượng lớn như vậy, con người sao có thể chống đỡ nổi, vì thế ngay lúc nữ chính đong đưa đến biên độ lớn nhất, ma xui quỷ khiến y liền buông tay, Tô Trạm hiện tại ngẫm lại cảm thấy mình khi đó quả thực… rất kì quái.
Phó Diệc Sâm nhíu mày không nói chuyện, chỉ lặng lẽ đứng dậy lấy từ trong áo ra hai khối mảnh vải, lúc này mới ngồi xổm cạnh chân bị thương của Lãnh Thiên Thương, “Trẫm chỉ có thể giúp ngươi băng bó đơn giản, sau khi nghĩ được biện pháp ra ngoài, trẫm sẽ bảo thái y hảo hảo kiểm tra cho ngươi.”
Đáy lòng Tô Trạm khó hiểu dâng lên một cỗ lo lắng, bất quá, lúc y đang định hỏi, người vì sao lại đúng lúc xuất hiện ở chỗ này, giương mắt lại chỉ thấy bàn tay huyết nhục mơ hồ của Phó Diệc Sâm, trong lòng khẽ động, lời nói đến bên miệng lại biến thành “Tay anh làm sao vậy?”
Thôi xong ~ ngay cả xưng hô cũng quên mất.
Ritt: Đột nhiên tui thấy hệ thống rất đáng thương…
Thương tổn, ngược lại trùng hợp vô cùng.
Phó Diệc Sâm đơn giản đánh giá tình trạng bốn phía xung quanh một chút, rừng cây nguyên thủy thưa thớt phảng phất hơi thở ẩm thấp, không biết là do nhiều năm tích sương hay bởi vì nhiệt độ ấm lên mà sinh ra hơi nước, bao phủ toàn bộ đáy vực, bán kính mười thước cơ bản không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Trừ việc này ra, trong sương mù đều là dây leo, dây leo khổng lồ giày đặc giăng khắp nơi.
Đáy lòng Phó Diệc Sâm trầm xuống, đồng nghĩa với việc bọn họ không những bị kẹt ở đây, còn hoàn toàn không cách nào phân rõ phương hướng. Nghĩ như vậy, Phó Diệc Sâm có chút dở khóc dở cười. “Trước mắt đều là sương trắng lượn quanh, không nhìn thấy được thứ gì, mà nơi nơi đều là thực vật dây leo sinh trưởng, Tử Mộng Dao đi hai bước liền bị trượt té…” Đây là đoạn miêu tả đáy vực trong nguyên tác, Phó Diệc Sâm chỉ muốn nói, bối cảnh thật sự so với miêu tả của tác giả không sai nửa điểm, hắn không nhịn được muốn tán thưởng.
Nhưng vừa nghĩ tới tình cảnh hiện tại của hai người bọn họ, Phó Diệc Sâm lại một trận đau đầu, nhất là Lãnh Thiên Thương. Phó Diệc Sâm thật ra hoàn hảo, tay trái tuy rằng huyết nhục mơ hồ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến xương cốt, hắn thử cử động một chút, trừ bỏ đau đến nhe răng, hoạt động không có vấn đề. Nhưng Lãnh Thiên Thương không được tốt như vậy, không nói đến chân y bị thương nghiêm trọng, cho đến bây giờ, y vẫn chưa tỉnh lại.
Phó Diệc Sâm giơ giơ tay phải đang bị nắm chặt, trong lòng hiện lên một cảm xúc rất vi diệu, sau đó mới nhẹ nhẹ vỗ lên mặt y, “Thiên vương, tỉnh lại, Lãnh Thiên Thương?”
Không có phản ứng, Phó Diệc Sâm lần nữa thử rút tay ra, vẫn không thể thành công. Cũng không phải Phó Diệc Sâm là người lạnh lùng thờ ơ, trên thực tế, trong nguyên tác, thời điểm Lãnh Thiên Thương cùng Tử Mộng Dao rơi xuống, Lãnh Thiên Thương đúng là bị đâm nát một chân, đại khái khi đó nam chính theo bản năng liều lĩnh bảo vệ nữ chính, cho nên lúc sắp tiếp đất, nam chính vẫn là không đành lòng, cam tâm làm cái đệm thịt cho nữ chính, vì thế nữ chính hoàn hảo không tổn hao gì, ngược lại nam chính bị đâm thủng chân. Đương nhiên, trong thế giới Mary Sue, cho dù vết thương nghiêm trọng đến độ nào cũng sẽ khỏi hẳn.
Sau đó, nữ chính bất kể hiềm khích lúc trước, tận tình chăm sóc Lãnh Thiên Thương, ở cái nơi hoang dã quỷ quái này gian nan sinh tồn. Nam chính sau đó nhận ra tâm ý của mình với nữ chính, hoặc nên nói là, yêu đến không cách nào kiềm chế.
Cho nên nói, đối với chuyện thương thế của Lãnh Thiên Thương, Phó Diệc Sâm ngược lại không quá ngạc nhiên, dù sao cũng không phải do y muốn làm đệm thịt cho mình nên mới gãy xương chân. Nếu thật sự lấy thể trọng của Phó Diệc Sâm đè lên người y, vậy e rằng không chỉ hỏng một chân, mà là toàn thân tàn phế.
“Thiên vương?” Phó Diệc Sâm lại vỗ vỗ mặt y, trên khuôn mặt trắng nõn của Lãnh Thiên Thương lập tức xuất hiện hai vệt hồng hồng, nhìn qua dường như rất nhạy cảm, “Lãnh Thiên Thương? Tỉnh lại!”
“Tỉnh tỉnh!” Vỗ một cái kêu một tiếng, so với khi nữ chính tỉnh lại nhìn thấy bộ dạng này của Lãnh Thiên Thương, Phó Diệc Sâm hiển nhiên bình tĩnh hơn nhiều, bởi vì hắn biết Lãnh Thiên Thương chỉ đang hôn mê.
Hết kêu lại gọi, trong đầu Phó Diệc Sâm đột nhiên đụng tới một ý tưởng điên rồ. Hệ thống vô cùng kiên quyết khẳng định, thế giới này không có cái hệ thống thứ hai, cho nên trừ hắn ra, trong thế giới Mary Sue không có ai khác đến từ thế giới thật, nhưng khuôn mặt giống Tô Trạm này vẫn luôn khiến Phó Diệc Sâm canh cánh trong lòng, nhưng hệ thống lại không cho hắn hỏi.
Hiện tại, Lãnh Thiên Thương vẫn hôn mê bất tỉnh, lại không có người ngoài ở đây, cho dù là cái tên Tô Trạm có uy lực khổng lồ, nhưng nếu không có người nghe, chưa chắc đã tạo thành ảnh hưởng đối với thế giới này? Nghĩ đến đây, Phó Diệc Sâm căng thẳng, lần nữa thấp giọng kêu, “Tô Trạm? Tô Trạm tỉnh lại…”
“Ầm ầm ~ “
Phó Diệc Sâm vừa dứt lời, bỗng nhiên chỉ thấy tiếng vang thật lớn dội lại, đồng thời thân thể mất thăng bằng lảo đảo, đất rung núi chuyển, chẳng khác gì động đất, tình cảnh phải gọi là quá khiến người khiếp sợ.
Đồng thời, hệ thống trong đầu cũng một trận quỷ gào.
【 A động đất nha, thế giới Mary Sue muốn sập nha! 】
【 Kí chủ chạy mau a! 】
【 Kí chủ ngài lại gây họa nha! 】
…
Phó Diệc Sâm làm gì có thời giờ trả lời nó, núi rung đất chuyển, trên mặt đất bỗng nứt ra cái khe lớn, lúc này đầu óc Phó Diệc Sâm ong ong, mở mắt trừng trừng nhìn hết khe này đến khe khác lan rộng hướng về phía bọn họ, Phó Diệc Sâm mắt lanh tay lẹ ôm Lãnh Thiên Thương lên rồi vọt sang một bên.
Nhưng đúng lúc này, Phó Diệc Sâm liếc mắt một cái liền phát hiện khối thân thể trong ngực phát sinh biến hóa. Thân thể Lãnh Thiên Thương bỗng trở nên ngày càng trong suốt, bất quá ngay khi Phó Diệc Sâm kinh hoảng, thân thể trong suốt lại bỗng thực thể hóa, cứ lặp đi lặp lại trông như toàn bộ cơ thể đang lập lòe.
Phó Diệc Sâm lúc này hối hận đến xanh cả ruột, trăm triệu không ngờ, đại danh của Tô Trạm lại uy lực đến mức này. Lại nói, bản Mary Sue cẩu huyết bay đầy trời này, nội dung đã qua một nửa, mọi cố gắng đều biến thành uổng phí, hắn sao có thể cam tâm? May mắn, sau khi Phó Diệc Sâm ôm Lãnh Thiên Thương né tránh vài khe nứt, rung chuyển dưới mặt đất vậy mà chậm lại rồi dần ổn định, mà khe nứt cũng không tiếp tục mở rộng ra, rồi sau đó hết thảy yên ắng trở lại.
Phó Diệc Sâm cúi đầu, quả nhiên người trong ngực đã biến thành thật thể, Phó Diệc Sâm thở phào một hơi, nhìn quanh bốn phía, mặc dù hiện trường tan hoang, nhưng nơi này vẫn là đáy vực, nói cách khác, vẫn là thế giới Mary Sue kia.
Phó Diệc Sâm vội vàng đem hệ thống trong đầu thả ra, [ Xảy ra chuyện gì? Vừa rồi xảy ra chuyện gì! ] Cũng bởi vì Phó Diệc Sâm lo lắng, khiến hắn không chú ý tới người đang được hắn ôm trong ngực lông mi hơi giật giật.
【 Kí chủ a! 】 Hệ thống tức giận, nghẹn một bụng quở trách lại bị một câu của Phó Diệc Sâm làm nuốt xuống một nửa,【 Nói với ngài không biết bao nhiêu lần, không thể hỏi trực tiếp, Tô nam thần ở trong hiện thực có địa vị tuyệt đối với nhóm thiếu nam thiếu nữ, độc giả Mary Sue càng là yêu thích đến mức không biết xấu hổ YY nam thần, cho nên Tô nam thần đối với thế giới Mary Sue hư ảo là lực sát thương chí mạng, kí chủ a… 】
[ Ta biết rồi, ] Phó Diệc Sâm hợp thời ngắt lời rác rưởi đang dong dài, vừa nghĩ tới tình cảnh ban nãy, vẫn có chút lòng còn sợ hãi, [ Hiện tại chắc không sao rồi? ]
【 Thế giới Mary Sue không có dấu hiệu sụp đổ, nhưng hiện tại thế giới Mary Sue không ổn định, kí chủ ngài ngàn vạn không thể hỏi lại… 】 Hệ thống một bộ giọng điệu đau tim, không hiểu sao làm Phó Diệc Sâm hơi chột dạ.
Cuối cùng vẫn không mất mát thứ gì, Phó Diệc Sâm thở dài một hơi. Trong khi hắn đang đối thoại cùng hệ thống, thân thể vô thức đã ôm Lãnh Thiên Thương hướng tới một khu vực bằng phẳng. Phó Diệc Sâm lập tức lấy tốc độ nhanh nhất khôi phục trạng thái, hơn nữa còn nghĩ tới một vấn đề mấu chốt.
【 Rác rưởi, ngươi có thể cảm ứng độ hảo cảm của nữ chính và nam phụ số ba không? 】 Khôi phục bình tĩnh, Phó Diệc Sâm đầu tiên là nghĩ đến tình huống của nữ chính và nam ba, nếu nữ chính ở gần đây, đồng nghĩa với việc nam nữ chính vẫn có cơ hội gặp nhau, nói cách khác, tình tiết nên phát sinh vẫn sẽ phát sinh, vậy những hy sinh của hắn không phải thành công cốc ư?
Bởi vì vượt qua một khoảng cách nhất định, hệ thống sẽ không cảm ứng được mức độ hảo cảm, vì thế vừa vặn có thể dùng cách này để tính toán khoảng cách với nữ chính bọn họ, ít nhất có thể cam đoan nam nữ chính sẽ không gặp mặt.
【 Không thể. 】 Hệ thống có vẻ bất mãn, 【 Kí chủ không được gọi tôi là rác rưởi, hệ thống xoay chuyển Mary Sue không phải rác rưởi. 】
[ Che chắn. ] Phó Diệc Sâm hoàn toàn không quan tâm hệ thống lên án, biết được nữ chính không ở phụ cận là hắn an tâm rồi.
Cũng là lúc này, Phó Diệc Sâm mới có thời gian quan sát người vẫn luôn hôn mê nằm trong ngực mình, định đem người thả xuống, nhưng không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã giật mình. Phó Diệc Sâm rủ mắt đối diện với cặp mắt xanh lơ của Lãnh Thiên Thương, từ trên cao nhìn xuống, phát sáng rạng rỡ, vô cùng xinh đẹp.
Phó Diệc Sâm không tự chủ da đầu dựng đứng, bất quá rất nhanh khôi phục lại thần sắc, khóe miệng hơi câu lên một mạt tươi cười hiếm thấy, “Ngươi tỉnh.”
Người trong ngực không dấu vết cứng lại một chút, Phó Diệc Sâm cũng không biết người này tỉnh từ lúc nào, hoàn hảo lúc hắn và hệ thống đối thoại luôn tiến hành thông qua ý thức, nếu không đã xảy ra chuyện lớn.
“Ừm.” Tỉnh, từ trước đã tỉnh, nhưng hiện tại Tô Trạm lại đang mê man.
Đầu óc y vốn không trì độn, lúc tỉnh, đã dự đoán được chân bị rạch ra lỗ máu, nhưng mà vì cái gì vừa mở mắt y lại nằm trong ngực người khác?
Là một tiểu thụ trời sinh nhát như chuột, hình ảnh như vậy đã từng trộm ảo tưởng qua không biết bao nhiêu lần. Người kia suất khí bức người, công khí mười phần, hơn nữa hai tay cơ bắp hữu lực, bằng tư thế này, đem y ôm lên ném xuống giường khụ khụ… Cho dù đầu óc đang trong tình trạng chết máy, nhưng Tô Trạm vẫn thấy khó hiểu, vì sao người ôm y lại là Hiên Viên Tàn Dạ – một nhân vật giả dối trong tiểu thuyết, lại còn là đối thủ một mất một còn của y, hơn nữa, tình huống hiện tại là thế nào?
Vì thế, Tô Trạm giả chết nằm yên trong ngực người ta, ngửa đầu nhìn thấy hầu kết cùng với cái cằm kiên nghị của đối phương, nện từng bước vững vàng về phía trước, ôm một đại nam nhân như y vậy mà mặt không đỏ thở không gấp, nếu trong hiện thực có người như vậy tồn tại, thật tốt biết bao…
Tô Trạm theo thói quen tính đi vào cõi thần tiên, không ngờ giây tiếp theo lại thình lình đối diện với một đôi đồng tử kim sắc, ở nơi u ám càng thêm nổi bật. Đôi mắt hắn rực rỡ như thái dương, nhất là vào lúc này, trên khuôn mặt từ trước đến nay luôn lạnh như băng bỗng nhiên xuất hiện một mạt tươi cười… Đẹp trai! Trái tim gay bị phong tỏa nhiều năm của Tô Trạm đột nhiên nổi lên xao động, hoàn toàn khống chế không nổi, đây tuyệt đối là dụ hoặc trí mạng.
Vì thế, Tô Trạm mơ mơ màng màng ừ một tiếng, sau khi ừ xong mới hậu tri hậu giác nhớ ra, y bây giờ là tên Vương gia phế vật, mà vị đang ôm y đây lại là đương kim thánh thượng, hoàng đế vị trí cao nhất thiên hạ. Tô Trạm bỗng nhiên trừng lớn, thân thể còn phản ứng trước cả đại não bắt đầu giãy dụa muốn đứng lên, “Hoàng Thượng thứ tội, thần tội đáng chết vạn lần, tội đáng chết vạn lần.”
Vì thế, Phó Diệc Sâm chỉ thấy Lãnh Thiên Thương mặt không đổi sắc “ừ” một tiếng, đang định tỏ chút kinh ngạc đối với dáng vẻ không mang ngụy trang của y, bỗng thấy y đột nhiên trừng lớn hai mắt cuống quít định đứng dậy. Lúc này, Phó Diệc Sâm có chút khó hiểu, nhưng vẫn theo ý buông cánh tay đang giữ lấy hai chân y.
“Ư ~” Phó Diệc Sâm cẩn thận đặt hai chân y xuống. Kết quả, chân Lãnh Thiên Thương vừa chạm tới đất, y liền đau đến mức há miệng hút một ngụm khí, đồng thời thân thể cũng không chịu nổi mềm oặt. Phó Diệc Sâm vội vàng đỡ lấy y.
Đúng lúc này, Phó Diệc Sâm mới hậu tri hậu giác phát hiện, tay bọn họ vẫn còn gắt gao nắm chặt. Khóe miệng Phó Diệc Sâm không tự chủ mà treo lên vài phần trêu trọc, tầm mắt từ hai bàn tay đan xen một chỗ chuyển lên mặt Lãnh Thiên Thương, “Thiên vương không bằng trước buông tay trẫm ra, nếu không trẫm không thể giúp ngươi băng bó được.”
Trong nháy mắt đó, trên khuôn mặt trắng bệch của Tô Trạm xuất hiện một tia ửng đỏ, hơn nữa thân thể vốn lạnh lẽo cũng nháy mắt nóng lên, Tô Trạm quả thật hận không thể chui vào khe nứt lớn đằng kia, sau đó lấp đá tự chôn mình.
Có chút hoảng hốt buông tay, nhưng bởi vì thời gian lâu nên tay có chút cứng ngắc, vì thế y càng muốn buông ra thật nhanh thì càng khó rời, Tô Trạm lúc này xấu hổ đến mức hận không thể đem bàn tay kia ra băm.
Phó Diệc Sâm có chút buồn cười vươn tay còn lại, đem từng ngón tay của y tách ra, miệng lại không nhịn được đem nghi hoặc quấy phá trong lòng thốt ra, “Thiên vương phi nàng…” Ý như mặt chữ, dựa vào lực nắm của ngươi, sao lại không giữ chặt?
Khuôn mặt cứng ngắc của Tô Trạm liền tối sầm, trong lòng khó hiểu bị một cỗ lửa giận xâm chiếm, không thể nén xuống, vì thế mặt lạnh đáp, “Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, thần chắc chắn tìm được nàng.”
Trên thực tế, Tô Trạm cũng không biết lúc ấy mình đang nghĩ gì, ma xui quỷ khiến không hiểu sao lại buông lỏng tay, đại khái là do biết nàng sẽ không chết? Khi đó Tô Trạm, bởi vì sự xuất hiện của Hiên Viên Tàn Dạ mà khiếp sợ, về hai vị dưới chân kia, dù sao cũng rất khiến người chán ghét. Mặt khác, bị treo ở vách đá dốc đứng như vậy, sinh lý lẫn tâm lý đều sợ hãi khó mà khống chế được tất cả, hơn nữa khi đó, y có thể cảm nhận rõ ràng thân thể Hiên Viên Tàn Dạ đang run rẩy. Trọng lượng lớn như vậy, con người sao có thể chống đỡ nổi, vì thế ngay lúc nữ chính đong đưa đến biên độ lớn nhất, ma xui quỷ khiến y liền buông tay, Tô Trạm hiện tại ngẫm lại cảm thấy mình khi đó quả thực… rất kì quái.
Phó Diệc Sâm nhíu mày không nói chuyện, chỉ lặng lẽ đứng dậy lấy từ trong áo ra hai khối mảnh vải, lúc này mới ngồi xổm cạnh chân bị thương của Lãnh Thiên Thương, “Trẫm chỉ có thể giúp ngươi băng bó đơn giản, sau khi nghĩ được biện pháp ra ngoài, trẫm sẽ bảo thái y hảo hảo kiểm tra cho ngươi.”
Đáy lòng Tô Trạm khó hiểu dâng lên một cỗ lo lắng, bất quá, lúc y đang định hỏi, người vì sao lại đúng lúc xuất hiện ở chỗ này, giương mắt lại chỉ thấy bàn tay huyết nhục mơ hồ của Phó Diệc Sâm, trong lòng khẽ động, lời nói đến bên miệng lại biến thành “Tay anh làm sao vậy?”
Thôi xong ~ ngay cả xưng hô cũng quên mất.
Ritt: Đột nhiên tui thấy hệ thống rất đáng thương…
Danh sách chương