Đào Hoa sơn trang lúc bấy giờ được mệnh danh là một trong những tiên thiên chi cảnh của Huyễn Hoa Đại lục.
Nơi này tựa như nơi ở của trích tiên vậy.
Cái tên Đào Hoa sơn trang được đặt bởi cha nương của nguyên chủ, Tống Tử Lâm và Lam Tư Nguyệt.
Sơn trang này do chính họ thiết kế mà tạo ra, nó là minh chứng cho tình yêu bất diệt của họ.Thật ra cha nương của nguyên chủ là một người bình thường không phải tu tiên giả, bởi vì họ không có linh căn.
Tuy vậy nhưng nguyên chủ lại là một người có tam hệ linh căn- Mộc linh căn, Hoả linh căn và Thủy linh căn, là người có thể chất có thể tu tiên.
Cha nương của nguyên chủ vì điều đó liền hết lòng bồi dưỡng nguyên chủ.Hai người không tiếc thiên tài địa bảo mà dồn hết vào người nguyên chủ, nếu như bình thường thì với số lượng thiên tài địa bảo như vậy thì cho dù không thành tiên thì cũng trở thành bán tiên a.
Nhưng mà tiếc một điều rằng nguyên chủ từ nhỏ là một người có có tâm hồn ngây thơ bị tiểu nhi tử của Tống Cảnh Bình lừa gạt gần hết vật tốt.Chỉ cần nguyên chủ được cha nương cho vật gì thì cũng sẽ bị Tống Tu Vinh gạt đi hết, haizz thật hết nói nổi nguyên chủ mà.
Tống Tử Duệ âm thầm thở dài một hơi.Sau khi lấy được giấy tờ sơn trang y liền trở về căn phòng cũ kĩ của y thu dọn đồ đạc để rời đi ngay trong hôm nay.
Nếu mà y còn ở đây thì chắc chắn y sẽ nghẹn chết a.Lúc y thu dọn xong thì cũng đã là chuyện của một canh giờ sau rồi.
Tống Tử Duệ tốn nhiều thời gian như vậy là vì phải tìm đồ của nguyên chủ a, y phải tìm kiếm từng mảnh kí ức một của nguyên chủ mới có thể dọn hết đồ trong phòng này.
Nguyên chủ giấu đồ cũng thật kín.
Tống Tử Duệ thở dài một hơi nhìn miếng ngọc bội trong tay, cái này là y tìm thấy được trong một cái hốc dưới gầm giường, dựa theo kí ức của nguyên chủ thì đây là do cha nương y đưa cho y lúc y còn nhỏ.Khi Tống Tử Duệ cầm miếng ngọc bội trong tay thì cảm thấy vô cùng kì lạ, tựa như nó và y rất thân thuộc, lúc đang chìm sâu trong suy nghĩ thì bỗng một tiếng nam nhân vang lên.[ Phát hiện đồ vật có ảnh hưởng đến nhiệm vụ, kích hoạt nhiệm vụ phụ: Song ngư ngọc bội.
Yêu cầu nhiệm vụ: tìm hiểu lai lịch của ngọc bội.Thành công: nhận một hộp quà bí ẩnThất bại: bị hệ thống trừng phạt hai canh giờ]Tống Tử Duệ lúc này: —_—- Trừng phạt...trừng phạt gì cơ?[Muốn biết?]- Ân ân ta rất muốn biết.[ Đợi ngươi thất bại đi rồi sẽ biết]- Hệ thống ngươi đi chết đi grừ grừHệ thống không thèm quan tâm đến y trực tiếp yên lặng rút lui.
Tống Tử Duệ bởi vì nhiệm vụ đến bất ngờ mà trực tiếp gom một hơi hết đồ đạc hướng cửa lớn sơn trang mà đi.
Y phải nhanh lên mới được từ giờ đến chiều phải đến được Đào Hoa sơn trang.Nghĩ là làm, khi ra khỏi sơn trang này Tống Tử Duệ trực tiếp chạy đi như bay.
Bây giờ tính theo giờ hiện đại chắc là khoảng 13:00 đi.Từ đây mà muốn đi bộ tới Đào Hoa sơn trang cần phải tới 2 canh giờ, đi xe ngựa thì chỉ cần 1 canh giờ thôi, chi bằng đi xe ngựa cho rồi thà tốn chút tiền còn hơn phải mệt chết, việc này đối với một người hiện đại phóng khoáng như y thì đúng là việc bình thường, y trực tiếp móc trong túi ra 2 viên hạ phẩm linh thạch.
Tống Tử Duệ đi đến trước một con hẻm liền nói vọng vào trong.- Có ai không tôi muốn thuê xe ngựa.- Có có có người xin ngài chờ một chút.Từ trong hẻm một giọng nói già nua phát ra, chỉ một lúc sau liền có một ông lão ngồi trên xe ngựa đánh xe đi ra.
Tống Tử Duệ nhìn sơ người ông ta một lượt, thấy không có gì khả nghi liền trực tiếp nói nơi mình muốn đến cho ông.
Khi nghe Tống Tử Duệ nói muốn đến Đào Hoa sơn trang ông lão liền giật cả mình, rốt cuộc người này là ai mà lại dám nhắc đến cái tên này.Tống Tử Duệ vờ như không nhìn thấy biểu cảm trên mặt ông lão, trực tiếp lấy ra hai hạ phẩm linh thạch đưa cho ông.
Khi nhìn thấy linh thạch ông liền không quan tâm đến lí do vì sao muốn đến nơi đó của Tống Tử Duệ nữa mà liền cầm lấy linh thạch cho vào trong ngực, mời Tống Tử Duệ lên xe sau đó thúc ngựa chạy một hơi.Dĩ nhiên Tống Tử Duệ biết vì sao ông lão lại có thái độ biểu cảm như thế khi nhắc đến Đào Hoa sơn trang, đó là bởi vì Đào Hoa sơn trang được mọi người truyền tai mhau rằng trong đó rất đáng sợ.
Nửa đêm nghe thấy tiếng người phụ nữ khóc thút thít, tiếng ru con, tiếng trẻ con oa oa khóc, không gì là không có.Có mấy người gan lớn không tin, trực tiếp ban đêm cầm đèn lồng đi vào trong, đến sáng hôm sau người nhà không thấy họ trở về nên rủ nhau đi vào sơn trang tìm kiếm, đi rất lâu họ liền đi đến một cái sân, sân này được treo bảng viết là: Tử Thần uyển.
Khi họ đi sâu vào trong sân liền nhìn thấy vô số thi thể đều đã mục nát thành xương hết thì liền bỏ chạy tán loạn.Dần dà 1 truyền 10 , 10 truyền 100 danh tiếng của Đào Hoa sơn trang lập tức liền nổi.
Mọi người đều nói trong sơn trang có yêu quái nên không ai dám bước chân vào cửa nửa bước.Thật ra thì Tống Tử Duệ không phải không tin mà là khi đã đến nơi, trả tiền xong xuôi cho ông lão, y đứng trước cổng nhìn thấy tấm biển" Đào Hoa sơn trang" liền ngây người.
Nét chữ thật đẹp.
Khi y nhìn phía trên tường vây thì lập tức mắt chữ O mồm chữ A.
Trùng trùng điệp điệp các cây hoa đào a, cánh hoa bay bay trong gió.
Tống Tử Duệ không hiểu khung cảnh đẹp như vầy thì làm sao có cái đó được chứ.
Thế là y trực tiếp đẩy cửa bước vào.-------------------------------------------------------------------------------------Mọi người ủng hộ truyện, like theo dõi giúp mình với, yêu mọi người nhiều lắm❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️.
Nơi này tựa như nơi ở của trích tiên vậy.
Cái tên Đào Hoa sơn trang được đặt bởi cha nương của nguyên chủ, Tống Tử Lâm và Lam Tư Nguyệt.
Sơn trang này do chính họ thiết kế mà tạo ra, nó là minh chứng cho tình yêu bất diệt của họ.Thật ra cha nương của nguyên chủ là một người bình thường không phải tu tiên giả, bởi vì họ không có linh căn.
Tuy vậy nhưng nguyên chủ lại là một người có tam hệ linh căn- Mộc linh căn, Hoả linh căn và Thủy linh căn, là người có thể chất có thể tu tiên.
Cha nương của nguyên chủ vì điều đó liền hết lòng bồi dưỡng nguyên chủ.Hai người không tiếc thiên tài địa bảo mà dồn hết vào người nguyên chủ, nếu như bình thường thì với số lượng thiên tài địa bảo như vậy thì cho dù không thành tiên thì cũng trở thành bán tiên a.
Nhưng mà tiếc một điều rằng nguyên chủ từ nhỏ là một người có có tâm hồn ngây thơ bị tiểu nhi tử của Tống Cảnh Bình lừa gạt gần hết vật tốt.Chỉ cần nguyên chủ được cha nương cho vật gì thì cũng sẽ bị Tống Tu Vinh gạt đi hết, haizz thật hết nói nổi nguyên chủ mà.
Tống Tử Duệ âm thầm thở dài một hơi.Sau khi lấy được giấy tờ sơn trang y liền trở về căn phòng cũ kĩ của y thu dọn đồ đạc để rời đi ngay trong hôm nay.
Nếu mà y còn ở đây thì chắc chắn y sẽ nghẹn chết a.Lúc y thu dọn xong thì cũng đã là chuyện của một canh giờ sau rồi.
Tống Tử Duệ tốn nhiều thời gian như vậy là vì phải tìm đồ của nguyên chủ a, y phải tìm kiếm từng mảnh kí ức một của nguyên chủ mới có thể dọn hết đồ trong phòng này.
Nguyên chủ giấu đồ cũng thật kín.
Tống Tử Duệ thở dài một hơi nhìn miếng ngọc bội trong tay, cái này là y tìm thấy được trong một cái hốc dưới gầm giường, dựa theo kí ức của nguyên chủ thì đây là do cha nương y đưa cho y lúc y còn nhỏ.Khi Tống Tử Duệ cầm miếng ngọc bội trong tay thì cảm thấy vô cùng kì lạ, tựa như nó và y rất thân thuộc, lúc đang chìm sâu trong suy nghĩ thì bỗng một tiếng nam nhân vang lên.[ Phát hiện đồ vật có ảnh hưởng đến nhiệm vụ, kích hoạt nhiệm vụ phụ: Song ngư ngọc bội.
Yêu cầu nhiệm vụ: tìm hiểu lai lịch của ngọc bội.Thành công: nhận một hộp quà bí ẩnThất bại: bị hệ thống trừng phạt hai canh giờ]Tống Tử Duệ lúc này: —_—- Trừng phạt...trừng phạt gì cơ?[Muốn biết?]- Ân ân ta rất muốn biết.[ Đợi ngươi thất bại đi rồi sẽ biết]- Hệ thống ngươi đi chết đi grừ grừHệ thống không thèm quan tâm đến y trực tiếp yên lặng rút lui.
Tống Tử Duệ bởi vì nhiệm vụ đến bất ngờ mà trực tiếp gom một hơi hết đồ đạc hướng cửa lớn sơn trang mà đi.
Y phải nhanh lên mới được từ giờ đến chiều phải đến được Đào Hoa sơn trang.Nghĩ là làm, khi ra khỏi sơn trang này Tống Tử Duệ trực tiếp chạy đi như bay.
Bây giờ tính theo giờ hiện đại chắc là khoảng 13:00 đi.Từ đây mà muốn đi bộ tới Đào Hoa sơn trang cần phải tới 2 canh giờ, đi xe ngựa thì chỉ cần 1 canh giờ thôi, chi bằng đi xe ngựa cho rồi thà tốn chút tiền còn hơn phải mệt chết, việc này đối với một người hiện đại phóng khoáng như y thì đúng là việc bình thường, y trực tiếp móc trong túi ra 2 viên hạ phẩm linh thạch.
Tống Tử Duệ đi đến trước một con hẻm liền nói vọng vào trong.- Có ai không tôi muốn thuê xe ngựa.- Có có có người xin ngài chờ một chút.Từ trong hẻm một giọng nói già nua phát ra, chỉ một lúc sau liền có một ông lão ngồi trên xe ngựa đánh xe đi ra.
Tống Tử Duệ nhìn sơ người ông ta một lượt, thấy không có gì khả nghi liền trực tiếp nói nơi mình muốn đến cho ông.
Khi nghe Tống Tử Duệ nói muốn đến Đào Hoa sơn trang ông lão liền giật cả mình, rốt cuộc người này là ai mà lại dám nhắc đến cái tên này.Tống Tử Duệ vờ như không nhìn thấy biểu cảm trên mặt ông lão, trực tiếp lấy ra hai hạ phẩm linh thạch đưa cho ông.
Khi nhìn thấy linh thạch ông liền không quan tâm đến lí do vì sao muốn đến nơi đó của Tống Tử Duệ nữa mà liền cầm lấy linh thạch cho vào trong ngực, mời Tống Tử Duệ lên xe sau đó thúc ngựa chạy một hơi.Dĩ nhiên Tống Tử Duệ biết vì sao ông lão lại có thái độ biểu cảm như thế khi nhắc đến Đào Hoa sơn trang, đó là bởi vì Đào Hoa sơn trang được mọi người truyền tai mhau rằng trong đó rất đáng sợ.
Nửa đêm nghe thấy tiếng người phụ nữ khóc thút thít, tiếng ru con, tiếng trẻ con oa oa khóc, không gì là không có.Có mấy người gan lớn không tin, trực tiếp ban đêm cầm đèn lồng đi vào trong, đến sáng hôm sau người nhà không thấy họ trở về nên rủ nhau đi vào sơn trang tìm kiếm, đi rất lâu họ liền đi đến một cái sân, sân này được treo bảng viết là: Tử Thần uyển.
Khi họ đi sâu vào trong sân liền nhìn thấy vô số thi thể đều đã mục nát thành xương hết thì liền bỏ chạy tán loạn.Dần dà 1 truyền 10 , 10 truyền 100 danh tiếng của Đào Hoa sơn trang lập tức liền nổi.
Mọi người đều nói trong sơn trang có yêu quái nên không ai dám bước chân vào cửa nửa bước.Thật ra thì Tống Tử Duệ không phải không tin mà là khi đã đến nơi, trả tiền xong xuôi cho ông lão, y đứng trước cổng nhìn thấy tấm biển" Đào Hoa sơn trang" liền ngây người.
Nét chữ thật đẹp.
Khi y nhìn phía trên tường vây thì lập tức mắt chữ O mồm chữ A.
Trùng trùng điệp điệp các cây hoa đào a, cánh hoa bay bay trong gió.
Tống Tử Duệ không hiểu khung cảnh đẹp như vầy thì làm sao có cái đó được chứ.
Thế là y trực tiếp đẩy cửa bước vào.-------------------------------------------------------------------------------------Mọi người ủng hộ truyện, like theo dõi giúp mình với, yêu mọi người nhiều lắm❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️.
Danh sách chương