Tống Tử Duệ nghiến răng ken két nhìn cái món đồ rơi trên mặt đất âm thầm chửi bới hệ thống.
Hệ thống chết bầm mắc dịch đáng ghét vô liêm sỉ xấu xa.
Vươn tay nhặt món đồ dưới đất đặt qua một bên, Tống Tử Duệ lần nữa công cuộc chọn quà của mình.Lần này là thứ gì đây nhỉ..mềm mềm...dài dài....Đcm cái quái gì vậy.
Tống Tử Duệ cầm món đồ trên tay mà hét ầm lên.- Hệ thống mày mau ra đây, cái qq gì thế này.[ Chậc chậc, kí chủ may mắn lắm mới lấy được món này đó, vậy mà còn la lối ]- May mắn cái đầu mi ý, hừ hừLần này hệ thống trực tiếp im lặng không thèm đếm xỉa tới Tống Tử Duệ nữa.
Trong đầu mắng chửi hệ thống ngàn lần, cuối cùng y lần nữa nhận mệnh mà chọn quà trong hộp.
Lần này y rút kinh nghiệm, không chọn những vật mềm mềm dài dài.Mò mẫm một hồi y rút tay ra kèm theo đó là một chiếc hộp nhỏ.
Chiếc hộp làm bằng gỗ, mơ hồ toả ra một hương thơm thoải mái, hộp có kích thước bằng một bàn tay người lớn, bên ngoài các cạnh được viền bạc, trên nắp hộp có đồ án hình mặt trăng bạc và sợi dây leo quấn quanh.Càng nhìn càng thấy hoang mang, hoa văn trên nắp hộp này y biết rõ, nó với quyển sách kia là cùng một hoa văn (quyển sách được nói đến ở chương 3: ).
A, y chợt nhớ ra, quyển sách được y tìm thấy ở trong Lưu Ly tháp.Y nhớ rõ lúc đó y vô tình kí khế ước với Tử Thần đỉnh tiến vào Không gian Hư Vô sau đó...y gặp được Bối Bối...phủ Hư Vô....Aaaaa y để quên quyển sách ở trong không gian rồi, y còn quăng nó ở chỗ đó.Tống Tử Duệ kinh hoảng mà vội vàng dùng ý niệm tiến vào không gian, chớp mắt một cái y đã đứng trong phủ Hư Vô rồi.- Haizzz chủ nhân đã lâu chưa vào rồi, chán chết bảo bảo rồi a~~~Một thân ảnh mũm mĩm đang ngồi tựa vào lan can ngoài đình, tay liên tục ngắt cánh hoa, không ai khác chính là Bối Bối.
Đang ưu sầu than thở bỗng nhiên bé cảm nhận một khí tức quen thuộc ngay lập tức quăng bông hoa đi, chạy vù một cái hướng tới Hư Vô phủ.Tống Tử Duệ trầm mặc đứng trong phòng, y không thấy Bối Bối đâu cả.
Y đang dự định đi tìm bé thì một bóng dáng nhào thẳng lên người y khiến y bất ngờ mà lùi về sau hai ba bước mới ổn định lại được.- Chủ nhân a~~ em nhớ người lắm a~~~- Haha được rồi, ta cũng nhớ em.
Hôm nay ta vào đây để tìm đồ.- Đồ gì thế ạ?.
Bối Bối trong ngực Tống Tử Duệ ngẩng đầu lên nhìn y.- Là một quyển sách a, hôm ta vào đây có mang theo một quyển sách em có thấy nó không?- Sách? Có phải quyển sách hình mặt trăng bạc không ạ? Em đi dạo thì nhặt được nó ở gần chỗ cái đình.
Em nghĩ của chủ nhân nên đặt trên bàn ạ.Nói rồi Bối Bối nhảy khỏi ngực y chạy lại chiếc bàn.
Tống Tử Duệ cũng theo sau, đúng như lời Bối Bối nói trên bàn chính là quyển sách kia, nó đang nằm gọn trên bàn.
Nhìn thấy nó ở đó y trong lòng thở phào một phen.Cầm lên quyển sách thân thuộc, y mở ra bên trong ngoại trừ những công pháp tu luyện thân thể ở kiếp trước thì còn có vô vàn những thứ mới lạ.
Đan phương*, Công pháp tu luyện tất tần tật đủ các loại từ thấp đến cao cấp khiến y nhìn đến hai mắt phát sáng.Bối Bối một bên cũng hiếu kỳ, khi bé nhìn vào trong sách liền trơn tròn hai mắt, lắp bắp không nói nên lời nào.
Bé run run kéo kéo ống tay áo của Tống Tử Duệ- Chủ...chủ nhân...sách...sách này...- Hửm sao vậy Bối Bối?.
Tống Tử Duệ nghi hoặc dừng động tác lật sách lại, nghiêng đầu nhìn bé.- Đan...đan phương...!sách...nó...- Nó? Đan phương nó làm sao cơ?Bối Bối nhắm mắt lại, từ từ hít vào thở ra bình ổn lại cảm xúc.
Tống Tử Duệ nhìn đến lo lắng, y nhíu nhíu mày.
Bé con này làm sao thế, có chuyện gì sao? Hít vào một hơi dài Bối Bối lên tiếng.- Đan phương trong sách đều là loại cao cấp...!Hoá hồn đan, Trường sinh dược, Trùng tu đan*,....đều là những loại đan quý hiếm, hơn nữa từ lâu đã thất truyền rồi.
Chỉ cần một Đan phương có thể rung chuyển cả mấy đại lục.
Trong đó còn có công pháp nữa, những công pháp này từng là công pháp của các vị tu tiên giả từng phi thăng thành công a.
Thứ này mà xuất hiện ra bên ngoài sẽ dấy lên một hồi Tinh phong huyết vũ.- Hả?Tống Tử Duệ không tin vào tai mình, y ngơ ngác mà nhìn Bối Bối.
Thấy bé cũng nhìn y với gương mặt đầy khẳng định khiến cho y hai tay cầm sách run râỷ không ngừng, xém tý nữa y đã làm rơi quyển sách xuống đất.
Ôi trời đất quỷ thần thiên địa ơi, Thái Thượng Lão Quân, Na Tra, Tôn Ngộ Không, Hello Kitty, Doraemon, Thần cơ diệu toán Lưu Bá Ôn, Tân bảng phong thần Khương Tử Nha đến đây mà xem, y thế mà vớ được bàn tay vàng siêu to khổng lồ nè. (*) Đan phương: tức là phương thuốc luyện đan ý ạ(*) Những loại đan này là do tui chém gió đấy ah, không có thật, rất phi thực tế nên xin mọi người thông cảm ạ.+ Hoàn hồn đan: Chỉ cần còn một tia hồn phách uống đan này vào có thể tu bổ lại linh hồn, đầy đủ 3 hồn 7 phách.+ Trường sinh dược: Cái này mọi người châc biết rồi+ Trùng Tu đan: Cái này chỉ cần người bị cụt tay cụt chân, mất bộ phần nào uống đan này vào sẽ mọc ra lại.Xin nhắc lại truyện có chứ yếu tố rất rất phi logic, phi thực tế, toàn là tác giả bịa ra, chém gió xin mọi người thông cảm ạ.
Yêu lắm❤️❤️❤️ các đọc giả khả ái của tui..
Hệ thống chết bầm mắc dịch đáng ghét vô liêm sỉ xấu xa.
Vươn tay nhặt món đồ dưới đất đặt qua một bên, Tống Tử Duệ lần nữa công cuộc chọn quà của mình.Lần này là thứ gì đây nhỉ..mềm mềm...dài dài....Đcm cái quái gì vậy.
Tống Tử Duệ cầm món đồ trên tay mà hét ầm lên.- Hệ thống mày mau ra đây, cái qq gì thế này.[ Chậc chậc, kí chủ may mắn lắm mới lấy được món này đó, vậy mà còn la lối ]- May mắn cái đầu mi ý, hừ hừLần này hệ thống trực tiếp im lặng không thèm đếm xỉa tới Tống Tử Duệ nữa.
Trong đầu mắng chửi hệ thống ngàn lần, cuối cùng y lần nữa nhận mệnh mà chọn quà trong hộp.
Lần này y rút kinh nghiệm, không chọn những vật mềm mềm dài dài.Mò mẫm một hồi y rút tay ra kèm theo đó là một chiếc hộp nhỏ.
Chiếc hộp làm bằng gỗ, mơ hồ toả ra một hương thơm thoải mái, hộp có kích thước bằng một bàn tay người lớn, bên ngoài các cạnh được viền bạc, trên nắp hộp có đồ án hình mặt trăng bạc và sợi dây leo quấn quanh.Càng nhìn càng thấy hoang mang, hoa văn trên nắp hộp này y biết rõ, nó với quyển sách kia là cùng một hoa văn (quyển sách được nói đến ở chương 3: ).
A, y chợt nhớ ra, quyển sách được y tìm thấy ở trong Lưu Ly tháp.Y nhớ rõ lúc đó y vô tình kí khế ước với Tử Thần đỉnh tiến vào Không gian Hư Vô sau đó...y gặp được Bối Bối...phủ Hư Vô....Aaaaa y để quên quyển sách ở trong không gian rồi, y còn quăng nó ở chỗ đó.Tống Tử Duệ kinh hoảng mà vội vàng dùng ý niệm tiến vào không gian, chớp mắt một cái y đã đứng trong phủ Hư Vô rồi.- Haizzz chủ nhân đã lâu chưa vào rồi, chán chết bảo bảo rồi a~~~Một thân ảnh mũm mĩm đang ngồi tựa vào lan can ngoài đình, tay liên tục ngắt cánh hoa, không ai khác chính là Bối Bối.
Đang ưu sầu than thở bỗng nhiên bé cảm nhận một khí tức quen thuộc ngay lập tức quăng bông hoa đi, chạy vù một cái hướng tới Hư Vô phủ.Tống Tử Duệ trầm mặc đứng trong phòng, y không thấy Bối Bối đâu cả.
Y đang dự định đi tìm bé thì một bóng dáng nhào thẳng lên người y khiến y bất ngờ mà lùi về sau hai ba bước mới ổn định lại được.- Chủ nhân a~~ em nhớ người lắm a~~~- Haha được rồi, ta cũng nhớ em.
Hôm nay ta vào đây để tìm đồ.- Đồ gì thế ạ?.
Bối Bối trong ngực Tống Tử Duệ ngẩng đầu lên nhìn y.- Là một quyển sách a, hôm ta vào đây có mang theo một quyển sách em có thấy nó không?- Sách? Có phải quyển sách hình mặt trăng bạc không ạ? Em đi dạo thì nhặt được nó ở gần chỗ cái đình.
Em nghĩ của chủ nhân nên đặt trên bàn ạ.Nói rồi Bối Bối nhảy khỏi ngực y chạy lại chiếc bàn.
Tống Tử Duệ cũng theo sau, đúng như lời Bối Bối nói trên bàn chính là quyển sách kia, nó đang nằm gọn trên bàn.
Nhìn thấy nó ở đó y trong lòng thở phào một phen.Cầm lên quyển sách thân thuộc, y mở ra bên trong ngoại trừ những công pháp tu luyện thân thể ở kiếp trước thì còn có vô vàn những thứ mới lạ.
Đan phương*, Công pháp tu luyện tất tần tật đủ các loại từ thấp đến cao cấp khiến y nhìn đến hai mắt phát sáng.Bối Bối một bên cũng hiếu kỳ, khi bé nhìn vào trong sách liền trơn tròn hai mắt, lắp bắp không nói nên lời nào.
Bé run run kéo kéo ống tay áo của Tống Tử Duệ- Chủ...chủ nhân...sách...sách này...- Hửm sao vậy Bối Bối?.
Tống Tử Duệ nghi hoặc dừng động tác lật sách lại, nghiêng đầu nhìn bé.- Đan...đan phương...!sách...nó...- Nó? Đan phương nó làm sao cơ?Bối Bối nhắm mắt lại, từ từ hít vào thở ra bình ổn lại cảm xúc.
Tống Tử Duệ nhìn đến lo lắng, y nhíu nhíu mày.
Bé con này làm sao thế, có chuyện gì sao? Hít vào một hơi dài Bối Bối lên tiếng.- Đan phương trong sách đều là loại cao cấp...!Hoá hồn đan, Trường sinh dược, Trùng tu đan*,....đều là những loại đan quý hiếm, hơn nữa từ lâu đã thất truyền rồi.
Chỉ cần một Đan phương có thể rung chuyển cả mấy đại lục.
Trong đó còn có công pháp nữa, những công pháp này từng là công pháp của các vị tu tiên giả từng phi thăng thành công a.
Thứ này mà xuất hiện ra bên ngoài sẽ dấy lên một hồi Tinh phong huyết vũ.- Hả?Tống Tử Duệ không tin vào tai mình, y ngơ ngác mà nhìn Bối Bối.
Thấy bé cũng nhìn y với gương mặt đầy khẳng định khiến cho y hai tay cầm sách run râỷ không ngừng, xém tý nữa y đã làm rơi quyển sách xuống đất.
Ôi trời đất quỷ thần thiên địa ơi, Thái Thượng Lão Quân, Na Tra, Tôn Ngộ Không, Hello Kitty, Doraemon, Thần cơ diệu toán Lưu Bá Ôn, Tân bảng phong thần Khương Tử Nha đến đây mà xem, y thế mà vớ được bàn tay vàng siêu to khổng lồ nè. (*) Đan phương: tức là phương thuốc luyện đan ý ạ(*) Những loại đan này là do tui chém gió đấy ah, không có thật, rất phi thực tế nên xin mọi người thông cảm ạ.+ Hoàn hồn đan: Chỉ cần còn một tia hồn phách uống đan này vào có thể tu bổ lại linh hồn, đầy đủ 3 hồn 7 phách.+ Trường sinh dược: Cái này mọi người châc biết rồi+ Trùng Tu đan: Cái này chỉ cần người bị cụt tay cụt chân, mất bộ phần nào uống đan này vào sẽ mọc ra lại.Xin nhắc lại truyện có chứ yếu tố rất rất phi logic, phi thực tế, toàn là tác giả bịa ra, chém gió xin mọi người thông cảm ạ.
Yêu lắm❤️❤️❤️ các đọc giả khả ái của tui..
Danh sách chương