Khi con dã thú xông tới thì Tiểu Nhu có lẽ đã cảm thấy tuyệt vọng.

Thân mình bé nhỏ không khỏi run rẩy, nàng nhắm mặt mà nhận mệnh.

Chết như thế này sao? Bị móng vuốt sắc bén kia cào vào người có đau không? Hả?

Nhẹ nhàng quá... Đây là cảm giác của cái chết sao? Không đúng rồi...

Trong sự nghi hoặc, Tiểu Nhu mở mắt ra.

Trước mặt nàng là một đạo thân ảnh thon gầy chẳng biết lúc nào xuất hiện, khoác chiếc chăn quen thuộc, lại có thể ngăn cản móng vuốt sắc bén của dã thú.

Tiểu Nhu ngây dại!

Điều... Điều này sao có thể?

Hắn đã chặn lại, nhưng mà hắn còn bị thương mà.

Trong nháy mắt, trong đầu Tiểu Nhu đột nhiên xuất hiện hình ảnh thân mình Từ Khuyết đầy máu me nằm dưới chân núi vào ngày hôm qua, mà bây giờ hắn không quản nguy hiểm mà lao ra cứu mình.

Mũi Tiểu Nhu chợt cay cay, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh.

Còn những người thôn dân vây xem sớm trợn mắt há hốc mồm, lúc Từ Khuyết lao ra trong nháy mắt, cơ hồ không ai kịp phản ứng.

Nhưng khi thấy thân ảnh kia ngăn được dã thú thì bọn họ đã bị chấn nhiếp thật sâu.

Một người có thương tích trong người, làm sao có thể chống đỡ được đòn tấn công hung mãnh của dã thú, làm sao được?

"Rống!"

Lúc này, dã thú rít gào gầm lên giận dữ, nhất thời kéo mọi người trở lại từ trong thất thần.

Đại trảo nhấc cao lên, mang theo tiếng gió vù vù, từ trên không mà bổ xuống.

Tất cả các thôn dân đều kinh biến, hô lớn:

- Không được, mau lui về phía sau.

- Nhóc con, mau tránh ra a!

- Cẩn thận.

Tiểu Nhu cũng sợ hãi, hoa dung thất sắc, chìa tay nhỏ bé kéo Từ Khuyết trở lại, lại phát hiện mình căn bản kéo không nổi.

Thân thể nhỏ bé của Từ Khuyết đứng trước con dã thú khổng lồ này, ai mạnh ai yếu, thật sự là chênh lệch rõ ràng.

Cho dù hắn chịu được một lần công kích, nhưng mà mọi người cũng không cho rằng Từ Khuyết có thể chỗng đỡ nổi dã thú.

Nhưng mà đúng vào lúc này, chân phải Từ Khuyết vừa nhấc, đột nhiên đá về phía dã thú.

"Ầm!"

Nhất thanh muộn hưởng, mọi người trợn mắt hốc mồm.

Con dã thú kia lại bị đá bay, từ không trung hung hăng té xuống đất, văng ra xa mấy chục mét.

Các thôn dân nhất thời sợ cháng váng

Một cước... Một cước đã đá bay dã thú? Con mje nó, đây là cước pháp gì? Bàn chân kia có sức như thế nào?

"Đinh, chúc mừng Túc Chủ "Từ Khuyết" trang bức vô hình thành công, đạt được 3 điểm giá trị trang bức."

"Đinh, chúc mừng Túc Chủ "Từ Khuyết" trang bức vô hình thành công, đạt được 5 điểm giá trị trang bức."

Hệ thống liên tiếp vang lên hai thanh âm nhắc nhở, Từ Khuyết cũng không đoái hoài tới việc vì sao mình lại có được 2 lần trang bức kia, hắn lao tới chỉ có một mục đích, chính là để cứu Tiểu Nhu.

Cho nên một cước vừa rồi đã được Từ Khuyết vận dụng 5 loại linh căn trong người.

Nhưng mà sau đó hắn lại cảm thấy chân mình hơi tê tê.

Hiển nhiên là con dã thú trước mắt không yếu, da rất dày, một cước này cũng không đạp chết nó.

- Các hương thân yên tâm, đầu súc sinh này giao cho ta!

Từ Khuyết hô lớn một tiếng, trực tiếp đi về phía dã thú, một tay đè đầu nó xuống đất, sau đó là một trận quyền cước.

Mỗi một quyền đều có linh khí trong đó, đánh cho dã thú kêu thảm thiết.

Các thôn dân mộng bức, ánh mắt đờ đẫn nhìn một màn này, vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Một con dã thú hung mãnh như thế lại bị đánh đến không có lực để hoàn thủ.

Loại cảm giác này giống như một đại hán cường tráng mạnh mẽ bị một đứa con nít mới tập đi đè xuống đất mà đánh, ai cũng cảm thấy mộng bức cả.

"Đinh, chúc mừng kí chủ "Từ Khuyết" đánh chết Hổ Ngưu thú, trang bức thành công, đạt được 6 điểm giá trị trang bức."

"Đinh, chúc mừng Túc Chủ "Từ Khuyết" đánh chết Hổ Ngưu thú, đạt được 1200 kinh nghiệm."

“Phù”

Gợi ý của hệ thống vang lên, rốt cuộc Từ Khuyết cũng thở phào.

Trong thân thể đột nhiên hiện ra một cỗ lực lượng, toàn bộ lỗ chân lông của cơ thể mở ra, linh khí bốn phương tám hướng điên cuồng mà tràn vào cơ thể.

Hắn cảm giác mình lại trở nên mạnh mẽ.

"Đinh, chúc mừng kí chủ "Từ Khuyết" thăng cấp, cảnh giới trước mắt Trúc Cơ kỳ tầng 1."

“Đinh, chúc mừng Túc Chủ "Từ Khuyết" bước vào Trúc Cơ kỳ, thưởng cho 1 gói gói quà trưởng thành , mỗi lần tăng lên một cảnh giới thì sẽ có một phần quà, có mở ra để xem hay không?”

Đinh, nhắc nhở kí chủ "Từ Khuyết " công pháp 《 Thái Cổ Ngũ Hành Quyết 》 sơ giai thiên của ngài đã tu luyện tới đỉnh phong, không thể tiếp tục tu luyện, còn thừa 200 điểm kinh nghiệm sẽ được nhập vào thanh kinh nghiệm, xin mau sớm bổ sung trung giai thiên.”

Từ Khuyết nhất thời kinh ngạc, một con dã thú liền được hơn 1000 điểm kinh nghiệm.

Đù móa, điểm kinh nghiệm thật nhiều a, xem ra sau này phải lên núi đánh quái để thăng cấp rồi.

Cân nhắc một chút, Từ Khuyết chuẩn bị mở ra gói quà trưởng thành để nhìn, kết quả đột nhiên cảm thấy thân thể bị ai đó nhấc lên.

Chỉ thấy thân thể mình đang bị mọi người giơ lên, trên mặt mọi người trừ sự kinh ngạc còn tràn đầy nụ cười mừng rỡ.

Bọn họ bắt đầu hoan hô, không ngừng ném Từ Khuyết lên không, tiếp lấy rồi ném lên.

Một vị lão nhân run giọng hô:

- Tốt tốt tốt, anh hùng xuất thiếu niên.

- Tiểu ca nhi, ngươi chính là trời sinh thần lực nha! Tương lai nhất định có tiền đồ lớn rồi.

- Đúng vậy, thôn trưởng nói đúng, tiểu ca nhi là anh hùng, là phúc tinh mà ông phái xuống thôn chúng ta.



Mọi người sôi nổi hô to, đổi cách xưng hô Từ Khuyết từ nhóc con biến thành tiểu ca nhi.

Từ Khuyết cũng không biết xấu hổ mà bắt đầu xạo ke ba que:

- Khen trật rồi, các vị khen trật rồi. Cái khác không dám nói, như loại dã thú này, đến bao nhiêu thì ta sẽ làm thịt bấy nhiêu.

“ Vù”

Từ Khuyết lại bị mọi người ném lên, nhưng lúc này lại cảm giác trên người chợt lạnh, cái mềm mình quấn đã biến mất đâu rồi, quay đầu nhìn lại, thì là là mấy tên hùng hài tử ( nhóc con) làm chuyện tốt.

Hắn vội vàng che ngực, lớn tiếng nói:

- Các vị hương thân, mau nhắm mắt lại.

Mọi người ngẩn ngơ, đột nhiên nhìn thấy Từ Khuyết trở nên chần chuồng, vài thôn phụ đều xấu hổ đỏ mặt, nghiêng đầu sang chỗ khác.

Tiểu Nhu cũng cả kinh, đang chuẩn bị che mắt, Nhưng trong lúc nàng lại thấy được tấm vải đỏ cột vào giữa 2 chân của Từ Khuyết thì nàng liền ngây dại ngây tại chỗ.

Tại sao miếng vải đỏ ấy nhìn quen mắt như vậy?

Tại sao lại giống với thứ của mình như vậy?

- A….

Tiểu Nhu phản ứng lại, bưng kín miệng nhỏ, đỏ bừng cả khuôn mặt, vừa thẹn vừa vội chạy.

Từ Khuyết cũng bị bọn để xuống.

Một gã tráng hán lấy lại được cái chăn từ trong tay một đứa nhóc, phủ thêm cho hắn, còn dặn dò hắn cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.

Lão thôn trưởng chống quải trượng, phân phó người mau đi chuẩn bị quần áo.

Kết quả Tiểu Nhu lại chạy trở lại, đang cầm một bộ xiêm y màu lam nhạt, cúi cái đầu nhỏ, mặt đỏ tới mang tai mà nhét vào trong tay Từ Khuyết, sau đó không nói lời nào, xoay người lại chạy.

Từ Khuyết tiếp nhận quần áo, lại cảm thấy nghi hoặc về biểu hiển của Tiểu Nhu.

Không phải là vừa rồi ka biểu hiện ra quá mức uy vũ, đã đánh động đến tâm hồn của thiếu nữ này rồi sao? Ấy za, thật sự là ngượng quá đi.

Xem ra sau này phải tiếp tục trang bức nhiều hơn.

Đang lúc hắn đang mừng thầm thì có một vị đại nương chỉ vào miếng vải giữa 2 chân hắn, kinh hô:

- Đây…đây không phải là cái yếm ta thêu cho Tiểu Nhu sao? Tiểu ca nhi, tại sao ngươi lại mặc cái này?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện