Nợ máu thì trả bằng máu!
Toàn bộ đệ tử Thiên Vũ tông đều ngây dại, hoàn toàn không nghĩ tới Từ Khuyết lại cho câu trả lời như vậy.
Nợ máu trả bằng máu, đây là muốn cùng Thiên Vũ tông không chết không ngừng sao? Nhưng mà hắn dựa vào đâu để nói ra những lời này?
Ở trước mặt Trương tông chủ, trước mặt nhiều trưởng lão như vậy, hắn chỉ là một tu sĩ Kết Đan kỳ, hắn dựa vào đâu?
“Vù”
Đang lúc mọi người đang ngây người, Từ Khuyết lặng không tiếng động mà ra tay.
Thân ảnh của hắn gần như mơ hồ, thiểm điện dưới chân đan vào nhau, lao về phía Tôn trưởng lão.
Ở trạng thái Long Đằng Cửu Biến, thực lực của Từ Khuyết đã vượt xa khỏi Kết Đan kỳ, lại càng cường đại hơn Kim Đan kỳ bình thường.
Một quyền nơi tay, tràn đầy sát ý, bùng nổ trong nháy mắt.
Tôn trưởng lão phục hồi tinh thần lại, cả người đều là mồ hồi lạnh, sắc mặt kịch biến, vội vàng thối lui.
Nhưng uy lực một quyền này của Từ Khuyết, là hoàn toàn phát huy ra toàn bộ lực lượng của Long Đằng Cửu Biến, chín lần lực lượng, dĩ nhiên có thể so với Nguyên Anh kỳ.
Hơn nữa bởi vì muốn thoát khỏi Bát Hoang Tứ Tượng trận ở Bàn Sơn thôn nên Tôn trưởng lão đã bị nội thương, thực lực giảm xuống.
Trong khoảng thời gian ngắn, tốc độ của Tôn trưởng lão cũng không nhanh hơn Từ Khuyết, trơ mắt nhìn nằm đấm của Từ Khuyết đang ép sát tới trước người mình.
Nghìn cân treo sợi tóc, một bóng người đột nhiên xuất hiện, chặn giữa Tôn trưởng lão và Từ Khuyết.
- Đủ rồi.
Hừ lạnh một tiếng, một cỗ uy áp cường thế chợt buông xuống.
Từ Khuyết đánh ra một quyền, chỉ cảm giác mình đánh vào bong, không hề thu lực lại được.
Sau đó lại bị cổ lực này bắn ngược lại, ngực chấn động, cả thân thể bị bay ngược ra sau, đập mạnh xuống đất.
“ Phốc”
Từ Khuyết một gối chống đất, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, đã bị thương.
Anh Biến Kỳ... Quả nhiên cường đại!
Cho dù hiện đang tu luyện nhiều pháp quyết hơn nữa, cũng không phải là đối thủ.
Trong lòng Từ Khuyết lẫm nhiên, đôi mắt nhíu lại, nhìn chằm chằm vào Trương Đan Sơn đang che trước Tôn trưởng lão.
Vừa rồi nếu không phải Trương Đan Sơn ra tay, hắn tuyệt đối có nắm chắc một quyền kia sẽ đánh trọng thương lão thái bà kia, tiếp theo là dùng Cốt Linh Lãnh Hỏa, đốt cháy lão thái bà.
Nhưng mà Trương Đan Sơn lại nhúng tay, điều này làm cho kế hoạch của Từ Khuyết trực tiếp tan biến
Kết Đan Kỳ cùng Anh Biến Kỳ, chênh lệch quá lớn, không chỉ dựa vào pháp quyết để bù đắp được.
- Từ tiểu hữu, nên dừng lại rồi.
Trương Đan Sơn lạnh giọng nói, nhìn Từ Khuyết, trọng giọng nói cũng mang theo một chút up hiếp.
- Hắc hắc, chỉ cần giết lão thái bà này, ta sẽ ngừng.
Từ Khuyết che ngực cười lạnh nói, đồng thời thần thức dùng hệ thống mở ra chức năng chữa trị tự động, thương thế trong cơ thể đang hồi phục từ từ.
Trương Đan Sơn sắc mặt nhất thời trầm xuống, nói:
- Ngươi nhất định vì mấy chục mạng phàm nhân kia mà muốn vạch mặt với Thiên Vũ tông sao? Cho dù sư phụ ngươi đến đây, cũng không có làm ra loại chuyện lưỡng bại câu thương này!
- Mấy chục mạng phàm nhân sao? Ha ha…
Khuôn mặt Từ Khuyết lộ ra vẻ châm chọc, bàn tay chống đất, chậm rãi đứng dậy.
- Phàm nhân lại như thế nào? Trong mắt của ta, những phàm nhân đã chết đi không thấp chút nào, mà lão thái bà này, ngay cả cầm thú cũng không bằng.
- Lưỡng bại câu thương thì như thế nào? Có một số việc, cho dù chết, ta cũng nguyện ý làm.
….
Thanh âm của hắn khàn khàn lại vang dội, vang vọng phương viên.
Toàn bộ đệ tử Thiên Vũ tông đều ngơ ngác đứng tại chỗ, trong đầu không ngừng vang lên lời nói của Từ Khuyết.
Đường Tuyết Như cũng ngây ngẩn cả người, trong miệng thì thào nói nhỏ, không ngừng lặp lại câu nói của Từ Khuyết.
Phàm nhân thì như thế nào? Lưỡng bại câu thương thì như thế nào?
Ở trong tình hình này, hắn còn có thể nói ra những lời nhiệt huyết như vậy.
Nói hắn trọng tình trọng nghĩa đâu rồi, hay là nói hắn ngốc đây?
Haizz.
Đường Tuyết Như lắc lắc đầu, nàng rất rõ ràng, hôm nay Trương tông chủ nhất định sẽ bảo vệ sư phụ của nàng, nếu Từ Khuyết tiếp tục dây dưa, kết quả chỉ là chịu khổ mà thôi.
"Đinh, chúc mừng kí chủ "Từ Khuyết" trang bức thành công, thưởng cho 20 điểm giá trị trang bức!"
"Đinh, chúc mừng kí chủ "Từ Khuyết" trang bức thành công, thưởng cho 40 điểm giá trị trang bức!"
"Đinh, chúc mừng kí chủ "Từ Khuyết" trang bức thành công, thưởng cho 60 điểm giá trị trang bức!"
….
Thanh âm của hệ thống vang lên trong đầu Từ Khuyết.
Từ Khuyết cũng không để ý tới.
Mà lúc này, Trương Đan Sơn cũng hừ một tiếng:
- Ngu xuẩn mất khôn!
Hắn không có xuất thủ nhưng đứng trước mặt Tôn trưởng lão, trầm giọng nói:
- Nể mặt sư phụ ngươi, bản tọa sẽ không ra tay với ngươi nhưng mà ta cũng nói cho ngươi biết, từ giờ khắc này, ngươi không giết được Tôn trưởng lão, cũng không giết được bất kỳ người nào của Thiên Vũ tông. Thiên Vũ tông ta không phải là nơi để ngươi càn quấy.
- Thật sao?
Khóe miệng Từ Khuyết nở ra nụ cười lạnh:
- Ta đây cũng nói cho ngươi biết, người mà Từ Khuyết ta muốn giết, không ai có thể cứu được.
Vừa dứt lời, chân nguyên trong cơ thê của hắn bỗng nhấc lên, hai tay của Từ Khuyết khẽ giơ lên.
Trương Đan Sơn ngẩn ra, vẻ mặt nghi hoặc, tựa hồ không hiểu vì sao Từ Khuyết lại làm ra động tác này.
Mà các đệ tử cùng trưởng lão của Thiên Vũ tông cũng không hiểu ra sao.
Đây là muốn làm gì?
Mà ngay sau đó đột nhiên hai tay của Từ Khuyết vung lên trời, đánh ra một luồng chân nguyên, ngưng sát tại người.
Thoáng yên lặng, tay phải có một ngọn lửa màu xanh bốc lên.
“ Vù”
Hỏa diễm hừng hực mà chói mắt, nhất thời tràn ngập khắp luyện võ trường.
Ngọn lửa màu xanh kia phóng thích ra một cỗ năng lượng hung hãn, mơ hồ có thể thiêu hủy đi cả hư không.
“Hít”
Nhất thời mấy gã trưởng lão hít vào một ngụm khí lạnh!
Đây là pháp quyết gì, tại sao có thể ngưng ra một ngọn lửa có uy lực như vậy?
Quả thực mới nghe lần đầu, chưa từng nhìn thấy.
Sắc mặt Trương Đan Sơn cũng ngưng trọng lên, khẽ nhíu mày.
Cường đại như hắn, cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua ngọn lửa nào quỷ dị như vậy.
Ngay sau đó, bàn tay phải của Từ Khuyết lại xuất hiện một ngọn lửa màu trắng, hư miểu như mây, lại tỏa ra một cổ hàn ý bàn bạc.
Vô số đệ tử cảnh giới thấp đều nhịn không được mà lạnh run, vẻ mặt kinh hãi.
Trương Đan Sơn cùng rất nhiều trưởng lão lại càng động dung.
Thân là người của Hỏa Nguyên quốc, bọn họ không hề xa lạ gì với các ngọn lửa nhưng mà chưa từng nghe nói có ngọn lửa có thể tỏa ra hàn ý như vậy, hơn nữa loại hàn ý này lại còn rét lạnh hơn cả huyền băng ngàn năm.
Trương Đan Sơn chấn động, nhìn chằm chằm Từ Khuyết, thầm nghĩ trong lòng, người này…rốt cuộc là từ đâu mà kiếm ra nhiều thứ cổ quái như vậy?
Cho dù là vị Đoạn tiền bối kia, cũng không có nhiều nội tình như vậy.
Trong mơ hồ, trong mắt Trương Đan Sơn xẹt qua một tia tham lam, nhìn chằm chằm vào hai ngọn lửa, dường như đã có ý niệm cường đoạt.
Mà lúc này Từ Khuyết đã hoàn toàn đầu nhập vào trong đấu kỹ này, giống như không thèm ngó mọi thứ xung quanh, gương mặt của hắn mơ hồ nở ra nụ cười điên cuồng.
Phật Nộ Hỏa Liên!
Đây là tuyệt kỹ thành danh của Tiêu Viêm, muốn thi triển nó, nhất định cần hai loại dị hỏa trở lên, mà cũng yêu cầu rất cao về tinh thần lực đối với người thi triển.
Nhưng Từ Khuyết đã tu luyện Phật Nộ Hỏa Liên đến 30%, đủ để dung hợp ba loại dị hỏa, giờ phút này chỉ dung hợp hai loại dị hỏa, với hắn mà nói cũng không khó khăn.
Khi song chưởng của hắn hợp lại với nhau, hai cổ dị hỏa cũng bắt đầu trở nên táo động, không ngừng bốc lên, nóng cháy và băng hàn va chạm với nhau.
- Tiểu tử này, muốn làm cái gì đây?
Trương Đan Sơn híp mắt lại, đạo tâm tu luyện mấy trăm năm lại sản sinh ra chút bất an.
Mà đám trưởng lão cùng đệ tử phía sau lại càng không nhịn được mà lui về sau.
Ngay sau đó, tinh mang trong mắt Từ Khuyết tăng vọt, đột nhiên quát:
- Hợp cho ta.
“ Ầm”
Hai tay hai cổ dị hỏa, đột nhiên chụp lại với nhau, bùng nổ một tiếng vang dội.
- Không được!
- Dừng tay, ngươi điên rồi?
- Hai ngọn lửa là hai thuộc tính khác nhau, làm sao có thể dung hợp, đây là băng và lửa cùng va chạm.
- Nếu không dừng lại thì ngươi sẽ chết đấy.
Nhất thời mấy gã trưởng lão cả kinh, trên mặt đã tràn ngập sợ hãi.
Một khắc này, ánh mắt của bọn hắn nhìn về phía Từ Khuyết đã hoàn toàn thay đổi, giống như nhìn về một người điên, một người điên hoàn toàn rồi.
Đồng tử Trương Đan Sơn co lại, bàn tay vung lên, khởi động một màn ánh sáng lớn, cơ hồ là hao hết một nửa chân nguyên trong cơ thể để tạo thành bảo hộ này để chắn ở trước người.
Đồng thời giận dữ mà kêu:
- Từ Khuyết, bản tọa lệnh cho người dừng lại, giữa hai chúng ta cũng không đến nỗi phải đồng quy vu tận.
Nhưng mà, Từ Khuyết cũng không ngừng lại, cũng không thể ngừng lại!
So với mọi người thì hắn lại rõ ràng về uy lực của Phật Nộ Hỏa Liên.
Hôm nay lão thái bà Tôn Tuyệt Ly này nhất định phải bị hiếp rồi, ấy nhầm bị giết rồi.
“ Ầm”
Hai ngọn lửa lượn lờ ở trên hai tay của hắn, xanh trắng luân phiên, có vẻ cực kỳ quỷ dị cùng âm trầm, năng lượng cuồng bạo không ngừng va đập vào, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung.
Từ Khuyết không ngừng đổ chân nguyên lực vào trong đó, không ngừng đè ép hai cổ dị hỏa kia.
Đột nhiên hai cổ dị hỏa ngưng tụ thành một tòa sen màu xanh trắng lớn bằng lòng bàn tay.
Nó giống như một đóa hoa sen mới nở, lẳng lặng nằm ở trên tay Từ Khuyết, xinh đẹp lại trí mạng.
- Phật Nộ Hỏa Liên, nổ đi!
- Lão thái bà, chôn cùng với các thôn dân của Bàn Sơn thôn đi.
Từ Khuyết điên cuồng hét lớn, bàn tay vung lên, hỏa liên màu xanh trắng nhất thời lướt ra, xẹt qua hư phong bay về phía Tôn Tuyệt Ly.
- Dừng tay.
Vẻ mặt Trương Đan Sơn thay đổi, hét lớn.
- Không….
Vẻ mặt Tôn Tuyệt Ly hoảng sợ, lông tơ cả người dựng lên, phát ra một tiếng thét chói tai!
Sau đó, đóa hỏa liên vốn đang xinh đẹp lại nổ tung trước mặt của Tôn Tuyệt Ly và Trương Đan Sơn.
Toàn bộ đệ tử Thiên Vũ tông đều ngây dại, hoàn toàn không nghĩ tới Từ Khuyết lại cho câu trả lời như vậy.
Nợ máu trả bằng máu, đây là muốn cùng Thiên Vũ tông không chết không ngừng sao? Nhưng mà hắn dựa vào đâu để nói ra những lời này?
Ở trước mặt Trương tông chủ, trước mặt nhiều trưởng lão như vậy, hắn chỉ là một tu sĩ Kết Đan kỳ, hắn dựa vào đâu?
“Vù”
Đang lúc mọi người đang ngây người, Từ Khuyết lặng không tiếng động mà ra tay.
Thân ảnh của hắn gần như mơ hồ, thiểm điện dưới chân đan vào nhau, lao về phía Tôn trưởng lão.
Ở trạng thái Long Đằng Cửu Biến, thực lực của Từ Khuyết đã vượt xa khỏi Kết Đan kỳ, lại càng cường đại hơn Kim Đan kỳ bình thường.
Một quyền nơi tay, tràn đầy sát ý, bùng nổ trong nháy mắt.
Tôn trưởng lão phục hồi tinh thần lại, cả người đều là mồ hồi lạnh, sắc mặt kịch biến, vội vàng thối lui.
Nhưng uy lực một quyền này của Từ Khuyết, là hoàn toàn phát huy ra toàn bộ lực lượng của Long Đằng Cửu Biến, chín lần lực lượng, dĩ nhiên có thể so với Nguyên Anh kỳ.
Hơn nữa bởi vì muốn thoát khỏi Bát Hoang Tứ Tượng trận ở Bàn Sơn thôn nên Tôn trưởng lão đã bị nội thương, thực lực giảm xuống.
Trong khoảng thời gian ngắn, tốc độ của Tôn trưởng lão cũng không nhanh hơn Từ Khuyết, trơ mắt nhìn nằm đấm của Từ Khuyết đang ép sát tới trước người mình.
Nghìn cân treo sợi tóc, một bóng người đột nhiên xuất hiện, chặn giữa Tôn trưởng lão và Từ Khuyết.
- Đủ rồi.
Hừ lạnh một tiếng, một cỗ uy áp cường thế chợt buông xuống.
Từ Khuyết đánh ra một quyền, chỉ cảm giác mình đánh vào bong, không hề thu lực lại được.
Sau đó lại bị cổ lực này bắn ngược lại, ngực chấn động, cả thân thể bị bay ngược ra sau, đập mạnh xuống đất.
“ Phốc”
Từ Khuyết một gối chống đất, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, đã bị thương.
Anh Biến Kỳ... Quả nhiên cường đại!
Cho dù hiện đang tu luyện nhiều pháp quyết hơn nữa, cũng không phải là đối thủ.
Trong lòng Từ Khuyết lẫm nhiên, đôi mắt nhíu lại, nhìn chằm chằm vào Trương Đan Sơn đang che trước Tôn trưởng lão.
Vừa rồi nếu không phải Trương Đan Sơn ra tay, hắn tuyệt đối có nắm chắc một quyền kia sẽ đánh trọng thương lão thái bà kia, tiếp theo là dùng Cốt Linh Lãnh Hỏa, đốt cháy lão thái bà.
Nhưng mà Trương Đan Sơn lại nhúng tay, điều này làm cho kế hoạch của Từ Khuyết trực tiếp tan biến
Kết Đan Kỳ cùng Anh Biến Kỳ, chênh lệch quá lớn, không chỉ dựa vào pháp quyết để bù đắp được.
- Từ tiểu hữu, nên dừng lại rồi.
Trương Đan Sơn lạnh giọng nói, nhìn Từ Khuyết, trọng giọng nói cũng mang theo một chút up hiếp.
- Hắc hắc, chỉ cần giết lão thái bà này, ta sẽ ngừng.
Từ Khuyết che ngực cười lạnh nói, đồng thời thần thức dùng hệ thống mở ra chức năng chữa trị tự động, thương thế trong cơ thể đang hồi phục từ từ.
Trương Đan Sơn sắc mặt nhất thời trầm xuống, nói:
- Ngươi nhất định vì mấy chục mạng phàm nhân kia mà muốn vạch mặt với Thiên Vũ tông sao? Cho dù sư phụ ngươi đến đây, cũng không có làm ra loại chuyện lưỡng bại câu thương này!
- Mấy chục mạng phàm nhân sao? Ha ha…
Khuôn mặt Từ Khuyết lộ ra vẻ châm chọc, bàn tay chống đất, chậm rãi đứng dậy.
- Phàm nhân lại như thế nào? Trong mắt của ta, những phàm nhân đã chết đi không thấp chút nào, mà lão thái bà này, ngay cả cầm thú cũng không bằng.
- Lưỡng bại câu thương thì như thế nào? Có một số việc, cho dù chết, ta cũng nguyện ý làm.
….
Thanh âm của hắn khàn khàn lại vang dội, vang vọng phương viên.
Toàn bộ đệ tử Thiên Vũ tông đều ngơ ngác đứng tại chỗ, trong đầu không ngừng vang lên lời nói của Từ Khuyết.
Đường Tuyết Như cũng ngây ngẩn cả người, trong miệng thì thào nói nhỏ, không ngừng lặp lại câu nói của Từ Khuyết.
Phàm nhân thì như thế nào? Lưỡng bại câu thương thì như thế nào?
Ở trong tình hình này, hắn còn có thể nói ra những lời nhiệt huyết như vậy.
Nói hắn trọng tình trọng nghĩa đâu rồi, hay là nói hắn ngốc đây?
Haizz.
Đường Tuyết Như lắc lắc đầu, nàng rất rõ ràng, hôm nay Trương tông chủ nhất định sẽ bảo vệ sư phụ của nàng, nếu Từ Khuyết tiếp tục dây dưa, kết quả chỉ là chịu khổ mà thôi.
"Đinh, chúc mừng kí chủ "Từ Khuyết" trang bức thành công, thưởng cho 20 điểm giá trị trang bức!"
"Đinh, chúc mừng kí chủ "Từ Khuyết" trang bức thành công, thưởng cho 40 điểm giá trị trang bức!"
"Đinh, chúc mừng kí chủ "Từ Khuyết" trang bức thành công, thưởng cho 60 điểm giá trị trang bức!"
….
Thanh âm của hệ thống vang lên trong đầu Từ Khuyết.
Từ Khuyết cũng không để ý tới.
Mà lúc này, Trương Đan Sơn cũng hừ một tiếng:
- Ngu xuẩn mất khôn!
Hắn không có xuất thủ nhưng đứng trước mặt Tôn trưởng lão, trầm giọng nói:
- Nể mặt sư phụ ngươi, bản tọa sẽ không ra tay với ngươi nhưng mà ta cũng nói cho ngươi biết, từ giờ khắc này, ngươi không giết được Tôn trưởng lão, cũng không giết được bất kỳ người nào của Thiên Vũ tông. Thiên Vũ tông ta không phải là nơi để ngươi càn quấy.
- Thật sao?
Khóe miệng Từ Khuyết nở ra nụ cười lạnh:
- Ta đây cũng nói cho ngươi biết, người mà Từ Khuyết ta muốn giết, không ai có thể cứu được.
Vừa dứt lời, chân nguyên trong cơ thê của hắn bỗng nhấc lên, hai tay của Từ Khuyết khẽ giơ lên.
Trương Đan Sơn ngẩn ra, vẻ mặt nghi hoặc, tựa hồ không hiểu vì sao Từ Khuyết lại làm ra động tác này.
Mà các đệ tử cùng trưởng lão của Thiên Vũ tông cũng không hiểu ra sao.
Đây là muốn làm gì?
Mà ngay sau đó đột nhiên hai tay của Từ Khuyết vung lên trời, đánh ra một luồng chân nguyên, ngưng sát tại người.
Thoáng yên lặng, tay phải có một ngọn lửa màu xanh bốc lên.
“ Vù”
Hỏa diễm hừng hực mà chói mắt, nhất thời tràn ngập khắp luyện võ trường.
Ngọn lửa màu xanh kia phóng thích ra một cỗ năng lượng hung hãn, mơ hồ có thể thiêu hủy đi cả hư không.
“Hít”
Nhất thời mấy gã trưởng lão hít vào một ngụm khí lạnh!
Đây là pháp quyết gì, tại sao có thể ngưng ra một ngọn lửa có uy lực như vậy?
Quả thực mới nghe lần đầu, chưa từng nhìn thấy.
Sắc mặt Trương Đan Sơn cũng ngưng trọng lên, khẽ nhíu mày.
Cường đại như hắn, cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua ngọn lửa nào quỷ dị như vậy.
Ngay sau đó, bàn tay phải của Từ Khuyết lại xuất hiện một ngọn lửa màu trắng, hư miểu như mây, lại tỏa ra một cổ hàn ý bàn bạc.
Vô số đệ tử cảnh giới thấp đều nhịn không được mà lạnh run, vẻ mặt kinh hãi.
Trương Đan Sơn cùng rất nhiều trưởng lão lại càng động dung.
Thân là người của Hỏa Nguyên quốc, bọn họ không hề xa lạ gì với các ngọn lửa nhưng mà chưa từng nghe nói có ngọn lửa có thể tỏa ra hàn ý như vậy, hơn nữa loại hàn ý này lại còn rét lạnh hơn cả huyền băng ngàn năm.
Trương Đan Sơn chấn động, nhìn chằm chằm Từ Khuyết, thầm nghĩ trong lòng, người này…rốt cuộc là từ đâu mà kiếm ra nhiều thứ cổ quái như vậy?
Cho dù là vị Đoạn tiền bối kia, cũng không có nhiều nội tình như vậy.
Trong mơ hồ, trong mắt Trương Đan Sơn xẹt qua một tia tham lam, nhìn chằm chằm vào hai ngọn lửa, dường như đã có ý niệm cường đoạt.
Mà lúc này Từ Khuyết đã hoàn toàn đầu nhập vào trong đấu kỹ này, giống như không thèm ngó mọi thứ xung quanh, gương mặt của hắn mơ hồ nở ra nụ cười điên cuồng.
Phật Nộ Hỏa Liên!
Đây là tuyệt kỹ thành danh của Tiêu Viêm, muốn thi triển nó, nhất định cần hai loại dị hỏa trở lên, mà cũng yêu cầu rất cao về tinh thần lực đối với người thi triển.
Nhưng Từ Khuyết đã tu luyện Phật Nộ Hỏa Liên đến 30%, đủ để dung hợp ba loại dị hỏa, giờ phút này chỉ dung hợp hai loại dị hỏa, với hắn mà nói cũng không khó khăn.
Khi song chưởng của hắn hợp lại với nhau, hai cổ dị hỏa cũng bắt đầu trở nên táo động, không ngừng bốc lên, nóng cháy và băng hàn va chạm với nhau.
- Tiểu tử này, muốn làm cái gì đây?
Trương Đan Sơn híp mắt lại, đạo tâm tu luyện mấy trăm năm lại sản sinh ra chút bất an.
Mà đám trưởng lão cùng đệ tử phía sau lại càng không nhịn được mà lui về sau.
Ngay sau đó, tinh mang trong mắt Từ Khuyết tăng vọt, đột nhiên quát:
- Hợp cho ta.
“ Ầm”
Hai tay hai cổ dị hỏa, đột nhiên chụp lại với nhau, bùng nổ một tiếng vang dội.
- Không được!
- Dừng tay, ngươi điên rồi?
- Hai ngọn lửa là hai thuộc tính khác nhau, làm sao có thể dung hợp, đây là băng và lửa cùng va chạm.
- Nếu không dừng lại thì ngươi sẽ chết đấy.
Nhất thời mấy gã trưởng lão cả kinh, trên mặt đã tràn ngập sợ hãi.
Một khắc này, ánh mắt của bọn hắn nhìn về phía Từ Khuyết đã hoàn toàn thay đổi, giống như nhìn về một người điên, một người điên hoàn toàn rồi.
Đồng tử Trương Đan Sơn co lại, bàn tay vung lên, khởi động một màn ánh sáng lớn, cơ hồ là hao hết một nửa chân nguyên trong cơ thể để tạo thành bảo hộ này để chắn ở trước người.
Đồng thời giận dữ mà kêu:
- Từ Khuyết, bản tọa lệnh cho người dừng lại, giữa hai chúng ta cũng không đến nỗi phải đồng quy vu tận.
Nhưng mà, Từ Khuyết cũng không ngừng lại, cũng không thể ngừng lại!
So với mọi người thì hắn lại rõ ràng về uy lực của Phật Nộ Hỏa Liên.
Hôm nay lão thái bà Tôn Tuyệt Ly này nhất định phải bị hiếp rồi, ấy nhầm bị giết rồi.
“ Ầm”
Hai ngọn lửa lượn lờ ở trên hai tay của hắn, xanh trắng luân phiên, có vẻ cực kỳ quỷ dị cùng âm trầm, năng lượng cuồng bạo không ngừng va đập vào, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung.
Từ Khuyết không ngừng đổ chân nguyên lực vào trong đó, không ngừng đè ép hai cổ dị hỏa kia.
Đột nhiên hai cổ dị hỏa ngưng tụ thành một tòa sen màu xanh trắng lớn bằng lòng bàn tay.
Nó giống như một đóa hoa sen mới nở, lẳng lặng nằm ở trên tay Từ Khuyết, xinh đẹp lại trí mạng.
- Phật Nộ Hỏa Liên, nổ đi!
- Lão thái bà, chôn cùng với các thôn dân của Bàn Sơn thôn đi.
Từ Khuyết điên cuồng hét lớn, bàn tay vung lên, hỏa liên màu xanh trắng nhất thời lướt ra, xẹt qua hư phong bay về phía Tôn Tuyệt Ly.
- Dừng tay.
Vẻ mặt Trương Đan Sơn thay đổi, hét lớn.
- Không….
Vẻ mặt Tôn Tuyệt Ly hoảng sợ, lông tơ cả người dựng lên, phát ra một tiếng thét chói tai!
Sau đó, đóa hỏa liên vốn đang xinh đẹp lại nổ tung trước mặt của Tôn Tuyệt Ly và Trương Đan Sơn.
Danh sách chương