- Càn rỡ.
Rốt cuộc cũng có vài tên trưởng lão nóng tính nhịn không được mà đứng lên quát một tiếng.
Từ Khuyết thản nhiên nhìn mấy người này một cái, lắc đầu nói:
- Nếu các ngươi vẫn giữ loại thái độ này thì ta cũng không có biện pháp gì nữa, để sư phụ ta đến đây đi.
Mấy gã trưởng lão nhất thời liền yên, thở hổn hển mấy cái, sửng sốt không nói được lời nào.
Không khí trong phòng nghị sự lại lắng đọng.
Ai cũng không muốn đắc tội với Từ Khuyết, nhưng cũng không có ai muốn bỏ đi thể diện mà chủ động cầu hòa.
Mà trên thực tế Từ Khuyết cũng không phải muốn thêu dệt chuyện, là người của hai thế giới, hắn biết rõ mình nên dùng phương thức gì để xử lý chuyện này.
Đã có được chỗ dựa là vị sư phụ ngưu bức kia, vậy thì khẳng định mình không nên biểu hiện hiền hòa, hơn nữa theo lời đồn đãi Đoạn Cửu Đức là người có tính nết cổ quái, như vậy mình càng nên hung hăng càn quấy một chút.
Nếu tùy tiện xin lỗi đám người kia thì rất có thể sẽ khiến cho ngờ vực vô căn cứ, đến cuối cùng còn bị vạch trần thân phận, tất nhiên sẽ bị mấy tông phái lớn báo thù.
Chính hắn có được hệ thống trong tay, thật sự là không sợ, nhưng mà thôn dân Bàn Sơn thôn lại gặp nguy cơ.
Cho nên tuồng vui này nhất định diễn tới cùng a.
Từ Khuyết nắm chặc nắm tay, thầm nghĩ trong lòng, ka nhất định phải trang bức rồi.
…
- Ngươi đã không chịu xin lỗi, vậy ngươi cảm thấy được việc này nên giải quyết như thế nào? Yên lặng được một lát, rốt cuộc là Trương tông chủ mở miệng đặt câu hỏi rồi.
Khác biệt là giọng nói lúc này của vị Tông chủ này cũng không còn lạnh lùng như trước nữa, ngược lại trở nên hơi hiền hoà.
Trong lòng Từ Khuyết cười thầm, nghĩ kỹ xảo biểu diễn của mình đã vượt qua rồi, ngay cả vị Tông chủ của Thiên Vũ tông này cũng đã bắt đầu tin vào thân phận của mình rồi.
Bất quá nghe nói vị Tông chủ này có duyên từng gặp Đoạn Cửu Đức vài lần?
Vậy thì tốt, còn có thể tiếp tục lợi dụng một chút.
Từ Khuyết tâm tư vừa động, ra vẻ trầm ngâm suy tư một chút, chợt nói:
- Như vậy đi, trước đó là do ta hiểu lầm, chư vị đều là tiền bối của ta, vây hôm nay ta mượn dùng địa bàn của Thiên Vũ tông, bày ra tiệc rượu mời các vị ăn một bữa, nói chuyện với nhau, sau này mọi người là bằng hữu, không biết ý của Trương tông chủ như thế nào?
Nói xong, Từ Khuyết nhìn về phía Trương Đan Sơn, cho một ánh mắt đầy thâm ý.
Giống như là là ám chỉ Trương Đan Sơn, chúng ta có giao tình, ngươi không thể lừa ta
Trương Đan Sơn đôi mắt hơi híp, gật đầu nói:
- Thiên Vũ tông ta không có ý kiến, đêm nay có thể cho ngươi mượn luyện võ trường của ngoại tông để bày tiệc.
Những tông phái khác thấy thế, lập tức nói the:
- Từ tiểu hữu quá khách khí, ta Liệt Diễm phái không có ý kiến, đêm nay chúng ta không say không về.
- Ta Thương Sơn phái cũng không có ý kiến.
- Ta Lạc Dương phái... Cũng không có ý kiến!
Cuối cùng chưởng môn của Lạc Dương phái cũng nén giận nói.
Hết cách rồi, Thiên Vũ tông người ta đều không so đo rồi, bọn hắn chỉ là một tiểu tông phái thì tính là cái rắm a.
Huống hồ chuyện này vốn cũng là bọn hắn tham món lời nhỏ, có ý xấu trước, muốn đi giết Từ Khuyết đoạt bảo, kết quả bị người giết lại nhiều đệ tử cùng trưởng lão như vậy, hiện tại cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Nháy mắt mọi chuyện đã bị một bữa tiệc rượu giải quyết.
Nhưng xét đến cùng, vẫn là cái tên Đoạn Cửu Đức nổi lên tác dụng lớn nhất.
Màn đêm buông xuống, Thiên Vũ tông quả nhiên là mở yến tiệc.
Từ Khuyết biến thành người tâm phúc của các tông phái, đi đến đâu cũng bị mời rượu.
Mượn cơ hội này, Từ Khuyết bắt đầu khoác lác cùng với đám chưởng môn, trưởng lão của các phái.
- Nhớ năm đó, ta nhớ có một lần sư phụ mang theo ta xuống núi lịch lãm, đi bái phóng một cá tông môn. Tông môn người ta thật biết cách làm người a, vừa thấy mặt trực tiếp đưa lên một đống thiên tài địa bảo, nói là cho ta quà gặp mặt, lưu cho ta ấn tượng sâu sắc. Sau đó tông môn kia bị cừu gia đuổi giết, mà ta lại là người nghĩa bạc vấn thiên, là người cởi mở, không nói hai lời, liền cùng sư phụ ta đi hỗ trợ, cuối cùng giết sạch cừu gia của tông môn kia.
Mọi người nghe xong ngẩn ra, lập tức phản ứng lại.
Lời…lời này là ám chỉ chúng ta tặng quà ư?
Một lão giả Liệt Diễm phái phản ứng cực nhanh, lập tức giơ ly rượu lên, nói:
- Lấy tư thế oai hùng của tiểu hữu cùng Đoạn tiền bối, đi đến đâu cũng đều là nhân vật nổi tiếng đã. Trước tiên lão hủ mời ngươi một ly, mặt khác ở đây có vài món pháp khí, xem như là quà tặng gặp mặt của lão hữu, mong rằng Từ tiểu hữu không nên ghét bỏ.
- Từ tiểu hữu, ta cũng đại biểu Thương Sơn phái mời ngươi một ly, còn có vài cọng linh thảo có dược linh trên tám trăm năm, mời người nhận lấy.
- Đệch, chỉ có vài cọng linh được mà cũng đem ra à? Từ tiểu hữu, ta Hỏa Vân phái tặng ngươi một lọ Cửu Chuyện Dục Huyết đan, đan dược này dùng để tôi thể dục huyết, là thần dược nhục thân trở nên cường đại hơn.
Một lão giả đứng dậy khí phách hào hùng nói.
Mọi người nhất thời hít sâu một hơi.
Hỏa Vân phái này cũng quá độc ác đi, vì muốn giao hảo với Đoạn Cửu Đức mà ra tay hào phóng như vậy, lại đưa ra một lọ Cửu Chuyển Dục Huyết đan, nghe nói cả phái bọn hắn cũng chỉ có ba lọ thôi.
- Ấy za, tại sao lại không biết xấu hổ như vậy?
Từ Khuyết lộ ra nụ cười ngại ngùng, giả vờ tứ chối.
- Những lời này của Từ tiểu hữu là không khách khí rồi, nếu thật sự xem lão hủ là bằng hữu thì ngươi cứ thu lấy.
Lão giả Hỏa Vân phái nói xong, trực tiếp đưa bình đan dược cho Từ Khuyết, còn làm ra bộ dạng ngươi không thu chính là không nể mặt ta.
Từ Khuyết đành phải bất đắc dĩ nhận lấy đan dược.
Đương nhiên là hắn cũng nhận những lễ vật của các tông phái khác, ăn xong một bữa cơm, không gian trong hệ thống đã đầy, mà điểm trang bức cũng tăng lên không ít.
…
Cùng lúc đó trong một gian phòng của Thiên Vũ tông.
Một tên đệ tử đang quỳ trên mặt đất, hướng một vị bà lão đầu bạc nói cái gì đó.
Sau khi nghe xong bà lão mở to hai mắt nhìn, nói:
- Ngươi nói cái gì? Tông chủ chẳng những không bắt tên súc sinh kia xin lỗi, hơn nữa còn cho mượn luyện võ trường để hắn đãi tiệc mời khách sao?
Người này là Tôn trưởng lão, có lẽ là quá tức giận mà thanh âm của lão khi nói chuyện cũng phát run, “Rắc” một tiếng, chèn trà trong tay đã bị nện xuống đất.
- Bẩm..bẩm Tôn trưởng lão, đúng là như thế.
Tên đệ tử kia bị dọa không nhẹ, quỳ trên mặt đất run rẩy nói.
Sắc mặt bà lão trở nên âm trầm, đôi mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.
- Người này gian trá ác độc, còn từng đùa bỡn đồ nhi của ta, không thể bỏ qua cho hắn.
Ánh mắt bà lão quét về phía tên đệ tử đang quỳ, âm thanh lạnh lùng nói:
- Ngươi mang theo lệnh bài của ta, đi đến Trân Bảo Các của nội tông lấy Phá Trận toa tới đây, nhớ kỹ việc này ta không muốn để người thứ ba biết, ngay cả Tông chủ, hiểu chưa?
- Vâng…vâng…đệ tử minh bạch.
Đệ tử kia tiếp nhận lệnh bài, lập tức đứng dậy chạy tới Trân Bảo Các.
Bà lão thấy bóng dáng tên đệ tử kia rời xa, ánh mắt nhìn về phương xa, trên mặt nở nụ cười âm hiểu:
- Nếu không thể bắt tên súc sinh này thì hãy để đám kiến hôi Bàn Sơn thôn kia thay ngươi chuộc tội đi.
Rốt cuộc cũng có vài tên trưởng lão nóng tính nhịn không được mà đứng lên quát một tiếng.
Từ Khuyết thản nhiên nhìn mấy người này một cái, lắc đầu nói:
- Nếu các ngươi vẫn giữ loại thái độ này thì ta cũng không có biện pháp gì nữa, để sư phụ ta đến đây đi.
Mấy gã trưởng lão nhất thời liền yên, thở hổn hển mấy cái, sửng sốt không nói được lời nào.
Không khí trong phòng nghị sự lại lắng đọng.
Ai cũng không muốn đắc tội với Từ Khuyết, nhưng cũng không có ai muốn bỏ đi thể diện mà chủ động cầu hòa.
Mà trên thực tế Từ Khuyết cũng không phải muốn thêu dệt chuyện, là người của hai thế giới, hắn biết rõ mình nên dùng phương thức gì để xử lý chuyện này.
Đã có được chỗ dựa là vị sư phụ ngưu bức kia, vậy thì khẳng định mình không nên biểu hiện hiền hòa, hơn nữa theo lời đồn đãi Đoạn Cửu Đức là người có tính nết cổ quái, như vậy mình càng nên hung hăng càn quấy một chút.
Nếu tùy tiện xin lỗi đám người kia thì rất có thể sẽ khiến cho ngờ vực vô căn cứ, đến cuối cùng còn bị vạch trần thân phận, tất nhiên sẽ bị mấy tông phái lớn báo thù.
Chính hắn có được hệ thống trong tay, thật sự là không sợ, nhưng mà thôn dân Bàn Sơn thôn lại gặp nguy cơ.
Cho nên tuồng vui này nhất định diễn tới cùng a.
Từ Khuyết nắm chặc nắm tay, thầm nghĩ trong lòng, ka nhất định phải trang bức rồi.
…
- Ngươi đã không chịu xin lỗi, vậy ngươi cảm thấy được việc này nên giải quyết như thế nào? Yên lặng được một lát, rốt cuộc là Trương tông chủ mở miệng đặt câu hỏi rồi.
Khác biệt là giọng nói lúc này của vị Tông chủ này cũng không còn lạnh lùng như trước nữa, ngược lại trở nên hơi hiền hoà.
Trong lòng Từ Khuyết cười thầm, nghĩ kỹ xảo biểu diễn của mình đã vượt qua rồi, ngay cả vị Tông chủ của Thiên Vũ tông này cũng đã bắt đầu tin vào thân phận của mình rồi.
Bất quá nghe nói vị Tông chủ này có duyên từng gặp Đoạn Cửu Đức vài lần?
Vậy thì tốt, còn có thể tiếp tục lợi dụng một chút.
Từ Khuyết tâm tư vừa động, ra vẻ trầm ngâm suy tư một chút, chợt nói:
- Như vậy đi, trước đó là do ta hiểu lầm, chư vị đều là tiền bối của ta, vây hôm nay ta mượn dùng địa bàn của Thiên Vũ tông, bày ra tiệc rượu mời các vị ăn một bữa, nói chuyện với nhau, sau này mọi người là bằng hữu, không biết ý của Trương tông chủ như thế nào?
Nói xong, Từ Khuyết nhìn về phía Trương Đan Sơn, cho một ánh mắt đầy thâm ý.
Giống như là là ám chỉ Trương Đan Sơn, chúng ta có giao tình, ngươi không thể lừa ta
Trương Đan Sơn đôi mắt hơi híp, gật đầu nói:
- Thiên Vũ tông ta không có ý kiến, đêm nay có thể cho ngươi mượn luyện võ trường của ngoại tông để bày tiệc.
Những tông phái khác thấy thế, lập tức nói the:
- Từ tiểu hữu quá khách khí, ta Liệt Diễm phái không có ý kiến, đêm nay chúng ta không say không về.
- Ta Thương Sơn phái cũng không có ý kiến.
- Ta Lạc Dương phái... Cũng không có ý kiến!
Cuối cùng chưởng môn của Lạc Dương phái cũng nén giận nói.
Hết cách rồi, Thiên Vũ tông người ta đều không so đo rồi, bọn hắn chỉ là một tiểu tông phái thì tính là cái rắm a.
Huống hồ chuyện này vốn cũng là bọn hắn tham món lời nhỏ, có ý xấu trước, muốn đi giết Từ Khuyết đoạt bảo, kết quả bị người giết lại nhiều đệ tử cùng trưởng lão như vậy, hiện tại cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Nháy mắt mọi chuyện đã bị một bữa tiệc rượu giải quyết.
Nhưng xét đến cùng, vẫn là cái tên Đoạn Cửu Đức nổi lên tác dụng lớn nhất.
Màn đêm buông xuống, Thiên Vũ tông quả nhiên là mở yến tiệc.
Từ Khuyết biến thành người tâm phúc của các tông phái, đi đến đâu cũng bị mời rượu.
Mượn cơ hội này, Từ Khuyết bắt đầu khoác lác cùng với đám chưởng môn, trưởng lão của các phái.
- Nhớ năm đó, ta nhớ có một lần sư phụ mang theo ta xuống núi lịch lãm, đi bái phóng một cá tông môn. Tông môn người ta thật biết cách làm người a, vừa thấy mặt trực tiếp đưa lên một đống thiên tài địa bảo, nói là cho ta quà gặp mặt, lưu cho ta ấn tượng sâu sắc. Sau đó tông môn kia bị cừu gia đuổi giết, mà ta lại là người nghĩa bạc vấn thiên, là người cởi mở, không nói hai lời, liền cùng sư phụ ta đi hỗ trợ, cuối cùng giết sạch cừu gia của tông môn kia.
Mọi người nghe xong ngẩn ra, lập tức phản ứng lại.
Lời…lời này là ám chỉ chúng ta tặng quà ư?
Một lão giả Liệt Diễm phái phản ứng cực nhanh, lập tức giơ ly rượu lên, nói:
- Lấy tư thế oai hùng của tiểu hữu cùng Đoạn tiền bối, đi đến đâu cũng đều là nhân vật nổi tiếng đã. Trước tiên lão hủ mời ngươi một ly, mặt khác ở đây có vài món pháp khí, xem như là quà tặng gặp mặt của lão hữu, mong rằng Từ tiểu hữu không nên ghét bỏ.
- Từ tiểu hữu, ta cũng đại biểu Thương Sơn phái mời ngươi một ly, còn có vài cọng linh thảo có dược linh trên tám trăm năm, mời người nhận lấy.
- Đệch, chỉ có vài cọng linh được mà cũng đem ra à? Từ tiểu hữu, ta Hỏa Vân phái tặng ngươi một lọ Cửu Chuyện Dục Huyết đan, đan dược này dùng để tôi thể dục huyết, là thần dược nhục thân trở nên cường đại hơn.
Một lão giả đứng dậy khí phách hào hùng nói.
Mọi người nhất thời hít sâu một hơi.
Hỏa Vân phái này cũng quá độc ác đi, vì muốn giao hảo với Đoạn Cửu Đức mà ra tay hào phóng như vậy, lại đưa ra một lọ Cửu Chuyển Dục Huyết đan, nghe nói cả phái bọn hắn cũng chỉ có ba lọ thôi.
- Ấy za, tại sao lại không biết xấu hổ như vậy?
Từ Khuyết lộ ra nụ cười ngại ngùng, giả vờ tứ chối.
- Những lời này của Từ tiểu hữu là không khách khí rồi, nếu thật sự xem lão hủ là bằng hữu thì ngươi cứ thu lấy.
Lão giả Hỏa Vân phái nói xong, trực tiếp đưa bình đan dược cho Từ Khuyết, còn làm ra bộ dạng ngươi không thu chính là không nể mặt ta.
Từ Khuyết đành phải bất đắc dĩ nhận lấy đan dược.
Đương nhiên là hắn cũng nhận những lễ vật của các tông phái khác, ăn xong một bữa cơm, không gian trong hệ thống đã đầy, mà điểm trang bức cũng tăng lên không ít.
…
Cùng lúc đó trong một gian phòng của Thiên Vũ tông.
Một tên đệ tử đang quỳ trên mặt đất, hướng một vị bà lão đầu bạc nói cái gì đó.
Sau khi nghe xong bà lão mở to hai mắt nhìn, nói:
- Ngươi nói cái gì? Tông chủ chẳng những không bắt tên súc sinh kia xin lỗi, hơn nữa còn cho mượn luyện võ trường để hắn đãi tiệc mời khách sao?
Người này là Tôn trưởng lão, có lẽ là quá tức giận mà thanh âm của lão khi nói chuyện cũng phát run, “Rắc” một tiếng, chèn trà trong tay đã bị nện xuống đất.
- Bẩm..bẩm Tôn trưởng lão, đúng là như thế.
Tên đệ tử kia bị dọa không nhẹ, quỳ trên mặt đất run rẩy nói.
Sắc mặt bà lão trở nên âm trầm, đôi mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.
- Người này gian trá ác độc, còn từng đùa bỡn đồ nhi của ta, không thể bỏ qua cho hắn.
Ánh mắt bà lão quét về phía tên đệ tử đang quỳ, âm thanh lạnh lùng nói:
- Ngươi mang theo lệnh bài của ta, đi đến Trân Bảo Các của nội tông lấy Phá Trận toa tới đây, nhớ kỹ việc này ta không muốn để người thứ ba biết, ngay cả Tông chủ, hiểu chưa?
- Vâng…vâng…đệ tử minh bạch.
Đệ tử kia tiếp nhận lệnh bài, lập tức đứng dậy chạy tới Trân Bảo Các.
Bà lão thấy bóng dáng tên đệ tử kia rời xa, ánh mắt nhìn về phương xa, trên mặt nở nụ cười âm hiểu:
- Nếu không thể bắt tên súc sinh này thì hãy để đám kiến hôi Bàn Sơn thôn kia thay ngươi chuộc tội đi.
Danh sách chương