- Cái gì? - Đây …. Đây là... Thượng cổ tiên thú —— Phượng Hoàng?"

- Sao... Làm sao có thể, nơi này làm sao có thể có Phượng Hoàng được?

Nhất thời, tất cả mọi người lâm vào hỗn loạn, kinh thanh kêu to.

….

Từ Khuyết vừa tiếp tục điều khiển trận bàn, vừa cười to nói:

- Đám ngốc, tới tới tới. Ta giảng tri thức cho đám đầu óc bã đậu các ngươi biết, cái này gọi là Chu Tước. Còn không thấy ngại mà nói mình là Tu Tiên giả à? Cả đám đều giống như quê mùa, cũng không phân rõ Phượng Hoàng với Chu Tước, nếu ta là chưởng môn của các ngươi thì tuyệt đối trục xuất đám ngốc các ngươi ra khỏi môn phái rồi, thực con mje nó dọa người mà.

Dương dương đắc ý, Từ Khuyết còn muốn tiếp tục hung hăng chửi mắng đám dế nhúi này vài câu nữa, nhưng đã không có người để ý đến hắn, mấy gã trường lão thần tình hoảng sợ, trong mắt đã tràn ngập hoảng sợ, chứng kiến Chu Tước xuất hiện, chạy trối chết cũng không kịp.

- Không tốt, chạy mau.

- Đi tìm Thiên Vũ tông, chúng ta không thể tham dự vào việc này nữa rồi.

- Mau lui lại.

Vài tiếng ra lệnh, tất cả mọi người khống chế phi kiếm, bay lên không mà đi, muốn chạy trốn.

Nhưng vào lúc này, cách đó không xa lại có 3 đạo bạch quang phóng lên cao

Cùng với mấy tiếng hô điếc tai nhức óc, một con Thanh Long to lớn ở phía xa bay tới, xa xa bay tới, chiếm cứ ở trên không trung, thân thể cao lớn cơ hồ che đậy cả vòm trời lại

Một con Bạch Hổ to lớn nhanh như thiểm điện, từ giữa núi rừng mà qua, rồi đột nhiên đứng ở bên cạnh Từ Khuyết, nhìn chằm chằm đám Tu Tiên giả kia.

Một ngọn núi lớn đang di chuyển, mờ mờ ảo ảo, là một co Huyền Vũ.

Trong chớp mắt, Tứ Tượng đều xuất hiện.

Tất cả mọi người sợ ngây người!

- Thượng... Thượng cổ tứ đại thần thú...

- Ông trời ơi, điều này sao có thể?

- Tuy rằng trong sách cổ có ghi lại, nhưng chúng nó không phải sớm phi thăng Tiên giới sao? Làm sao có thể xuất hiện ở đây được?

Mọi người thất kinh, trên trời dưới đất đều bị thần thú phủ kín, vô lộ khả tẩu.

Một con thần thú Chu Tước vừa rồi cũng đã dọa bọn hắn bể mật gần chết, lại càng không cần phải nói hiện tại tứ thần thú toàn bộ đều ra cả rồi.

Uy thế ngập trời, lên trời xuống đất, đám Tu Tiên giả này căn bản không có đường để trốn, toàn bộ đều bị tứ thần thú phong kín.

Từ Khuyết thản nhiên đứng ở trên đỉnh núi, ánh mắt quét về phía Lưu trưởng lão, cười nhạt nói:

- Hiện tại... Các ngươi còn cảm thấy có thể phá trận pháp này sao?

- Không có khả năng! Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Lấy tu vi của ngươi, làm sao có thể bày ra trận pháp như thế này?

Lưu trưởng lão vô cùng kinh hãi.

Hắn có chút tao nghệ ở mặt trận pháp, nhưng mà chưa từng nghe nói có trận pháp có thể gọi ra tứ đại thần thú.

Mà đúng lúc này,

Một tên đệ tử đột nhiên chỉ vào Thanh Long trên không trung, lên tiếng kinh hô

- Không đúng, các trưởng lão! Các ngài mau nhìn, thân ảnh con Thanh Long kia thực hư ảo, không giống như là thật sự.

Lời vừa nói ra, đám người bừng tỉnh.

Ánh mắt đám người Tu Tiên giả nhìn lên, sau đó 2 mắt tỏa sáng.

- Đúng vậy, 3 đại thần thú khác cũng như vật, thân thể đều không phải là thật thể.

- Chỉ là quang hóa mà thành.

- Nói cách khác, đây không phải là tứ thần thú chân chính.

Lưu trưởng lão cũng ngẩng đầu nhìn lại, vẻ mặt từ từ tỏ ra vui mừng, chợt cười to lên.

- Ha ha ha, ta hiểu được, hay cho tên tiểu tạp chủng này, thật sự là gian trán, lại đùa giỡn âm mưu.

- Thì ra trận pháp này chỉ là Chướng Nhãn pháp, ngươi tạo huyễn tượng tứ đại thần thú chính là muốn gạt chúng ta rời đi, cũng may chúng ta tỉnh ngộ đúng lúc, nếu không sẽ cho rằng đây là thật rồi.

Lưu trưởng lão càng nói càng kích động, phảng phất có cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết.

Đến cuối cùng, vẻ mặt của hắn tỏ ra châm chọc, cười lạnh nhìn về phía Từ Khuyết nói:

- Ta sẽ đứng đây để người dùng tứ đại thần thú công kích ta thử xem.

Giờ khắc này, Lưu trưởng lão hoàn toàn đã không còn có bộ dạng quẫn bách cuống quít chạy trối chết như vừa rồi, ngược lại hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng nghiêm túc không sợ.

Đứng trong vòng vây của tứ đại thần thú, hắn bình thản tự nhiên , cảm giác mình khí phách uy vũ

Các trường lão khác cùng đệ tử thấy thế, giống như minh bạch chân tướng rồi, cũng lập tức không hoảng hốt nữa, nở ra nụ cười hài hước, nói với Từ Khuyết:

- Thật là tức cười, chỉ là chút tài mọn đã muốn lừa chúng ta?

- Đến a, chúng ta cũng đứng ở nơi này bất động, ngươi có thể điều khiển tứ đại thần thú công kích chúng ta thử xem.

- Đúng vậy, nếu ta động một cái thì ta là cháu của ngươi.

….

"???"

Xem bộ dạng của đám Tu Tiên giả này, Từ Khuyết cũng dơ ra, trên đầu tràn dấu chấm hỏi!

Tình huống thế nào?

Đám người kia đầu óc tối dạ cả tập thể luôn sao?

Đứng bất động, để tứ đại thần thú công kích?

Được a, Tu Tiên giả chính là ngưu bức, dũng khí kinh người a!

Vẫn luôn cho rằng ka đây là người xạo quần nhất thiên hạ, khôn nghĩ răng các ngươi cũng rất trâu bò a.

- Được rồi, các ngươi đã có yêu cầu như vậy thì ta cũng không thể làm gì khác hơn là thành toàn các ngươi rồi.

Từ Khuyết cười một tiếng, đầu ngón tay di chuyển vào trận bàn, điều chỉnh mắt trận, đổi thủ thành công.

“ Ầm”

Trong phút chốc, tứ đại thần thú đồng thời gầm lên giận dữ, xông vào đám Tu Tiên giả bên dưới.

Sau đó, chúng nó điên cuồng hét lên, sát khí lẫm nhiên, phát động thế công.

Vẻ mặt của đám người Lưu trưởng lão tỏ ra châm chọc, đối mặt tứ đại thần thú, bọn hắn thản nhiên đứng bất động tại chỗ.

- Chỉ là huyễn tượng, cho dù là thật cũng không lừa được ta đâu.

- Tiểu tử, không thể không nói trò bịp này của ngươi làm rất hoàn mỹ, không có sơ hở, nhưng mà ngươi làm sai ở một chỗ, đó chính là đánh giá thấp tuệ nhãn như đuốc của Lưu trưởng lão.

- Xem ta làm sao phá tan huyễn tượng buồn cười này.

Một tên đệ tử nóng lòng ở trước mặt trưởng lão biểu hiện, lập tức bóp pháp quyết, khống chế phi kiếm phóng lên cao, trực tiếp lao về phía Chu Tước.

Tuy rằng thân thể Chu Tước hư ảo như quang ảnh nhưng mà hỏa diễm trên người cũng hừng hực như thiệt.

Đây là Chu Tước chi Hỏa!

Cho dù kém hỏa diễm của Chu Tước chân chính nhưng mà cũng đủ làm tên Tu Tiên giả kia đi gặp ông bà rồi.

Tên đệ tử kia mới vừa bay lên trời, đột nhiên cảm giác có một luồng nhiệt đập thẳng vào mặt, vẻ đắc ý trên mặt đọng lại.

- Không đúng, đây... Đây không phải huyễn... A..."

Không kịp la xong, tên đệ tử kia đã bị hỏa diễm của Chu Tước thôn phệ.

Liền biến thành một đống tro tàn.

Gió thổi qua, đồng tro tàn kia từ từ vương xuống từ trên không.

Bay vào người đám Tu Tiên giả bến dưới, tất cả mọi người sợ ngây người, lúc này thời gian giống như đọng lại.

"Đinh, chúc mừng kí chủ "Từ Khuyết" đánh chết Tu Tiên giả Kết Đan Kỳ, lấy được 1 vạn điểm kinh nghiệm.”

Âm thân của hệ thống vang lên trong đầu Từ Khuyết.

"..."

Hiện trường cũng lâm vào vắng lặng một cách chết chóc!

Tất cả tu sĩ đều bị một màn này sợ choáng váng, thần tình dại ra.

Không phải nói đây là huyễn tượng sao?

Không phải nói tất cả đều là giả dối sao

Tại…tại sao lại biến…biến thành thật vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện