Trong khi Thẩm Nhan đang tức giận đến độ chỉ muốn giết Thiên Vô Nhai thêm một lần nữa thì y lại dung dung đi lại. Hắn không biết là y muốn làm gì, người này lại không phải là nhân vật mà hắn có thể động vào.

- Ngươi đừng có nhìn ta như vậy, tức giận cũng vô ích, ta hoàn toàn có thể điều khiển được ngươi.

- Tại sao chứ? - Ta đã nói rồi, ngươi chính là thần khí của ta, giữa chúng ta có khế ước tinh thần, ta điều khiển thần khí của ta còn cần nó phải đồng ý hay sao?

Thiên Vô Nhai lúc này ngồi xuống dưới đất, hai tay y phát ra luồng linh lực không biết là để làm gì. Y lại nói.

- Hộ pháp cho ta.

Thẩm Nhan không tự chủ được hành động của chính mình, hắn đứng ra phía trước y, tay cầm Vô Ảnh kiếm giống như chiến thần mà canh giữ cho y. Rất nhanh hắn đã thấy được trước mắt xuất hiện một khe nứt, mỗi lúc một to ra. Hắn trước mắt sáng lên, là Đế Quân và Minh Vương từ trong khe nứt đi ra.

- Thẩm Nhan, qua đây với ta!

Thẩm Nhan không nói hai lời liền cầm Vô Ảnh kiếm đánh tới, áp hai người bọn họ lùi lại mấy bước. Hắn gào lên.

- Ta không khống chế được, các ngươi… các ngươi đánh ngất ta đi!

Hắn còn chưa nói xong thì từ sau lưng hắn một luồng linh khí xông tới quấn lấy hông hắn, ngay lập tức trước mắt hắn tối tăm. Hắn nghe bên tai tiếng thì thầm của Thiên Vô Nhai.

- Thời điểm tới rồi, Thẩm Nhan, ngươi… bổ sung linh lực cho ta.

Thẩm Nhan không tự chủ được chính mình liền phóng linh lực ra hướng tới chỗ của Thiên Vô Nhai, trước mắt hắn lúc này sáng lên. Hắn đang đứng ở giữa không trung cách xa mặt đất đến hàng nghìn kilomet. Linh lực cực đại trong cơ thể hắn điên cuồng dao động, mỗi một mạch máu trong cơ thể hắn giống như bị đun sôi, cả người nóng cháy. Hắn nhìn xuống dưới chân chính mình đã sớm bày sẵn một loại trận pháp giống như hình ngôi sao năm cánh. Mỗi cánh sao điên cuồng hút lấy linh lực của hắn, Thiên Vô Nhai ở đối diện hắn lại hút lấy linh lực từ trận pháp.

- Thẩm Nhan!

Đế Quân cùng Minh Vương rất nhanh đã đuổi đến kịp, nhưng mà trận pháp được Thiên Vô Nhai bày ra làm cho bọn họ không cách nào vào trong. Cùng lúc đó hắn nghe bên tai vang lên những âm thanh đùng đùng cực lớn, dưới chân hắn, khoảng cách xa như vậy là mặt biển rộng lớn giống như đang sôi lên, bọt biển nổi đầy trên mặt nước. Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra? Hắn nhìn thấy nước dưới biển đột nhiên đen lại, từ trong những bọn biển một thứ gì màu đen đang trồi lên.

- Đây… Đây là…!

- Là nguyên thân của Thiên Vô Nhai.

Thẩm Nhan trợn to mắt, Đế Quân nói đây là nguyên thân của Thiên Vô Nhai, to như vậy?

Hắn rất nhanh biết được thứ màu đen đang trồi lên là tóc của Thiên Vô Nhai, tiếp đến là mắt, mũi, miệng, đến thân người. Khối thân thể này phải nói là khổng lồ đến mức nào, chỉ mới phần đầu đã giống như muốn chiếm trọn mặt biển, vậy chẳng lẽ thân thể của y luôn chôn trong lòng biển sâu hay sao? Bằng cách nào được chứ? Một người khổng lồ như vậy sao có thể bị Đế Quân và Minh Vương đánh bại?

Nhưng hắn không có thời gian để nghĩ nhiều, thân thể hắn lúc này gần như suy kiệt, linh lực gần như đã bị hút hết cũng là lúc mà toàn bộ thân thể của Thiên Vô Nhai đã được đưa ra khỏi mặt nước. Khối thân thể này của Thiên Vô Nhai đang nhắm chặt mắt, tóc đen dài càng khắc họa thêm phần nhan sắc nghịch thiên của y, đẹp một cách khó lòng mà diễn tả.

- Thẩm Nhan, ta trùng sinh được cũng là nhờ ngươi, linh lực đại biến ngươi đã lấy được của Thiên Miên và Thiên Minh. Tuy rằng ngươi là thần khí mà ta tự hào nhất nhưng mà ta cũng không thể một lúc trùng sinh hai mạng.

Thiên Vô Nhai vừa nói vừa đem linh hồn dung nạp vào khối thân thể khổng lồ kia. Thân thể của y từ từ thu nhỏ lại cuối cùng mở mắt ra, đôi mắt xanh như mặt biển muốn xoáy luôn người khác vào trong.

Thẩm Nhan trong phút chốc nghe đầu thật đau, khuôn mặt này hắn dường như đã nhìn thấy ở đâu đó nhưng trong nhất thời không thể nhớ ra được.

- Tạm biệt, Vô Ảnh!

Vô Ảnh…!

Thẩm Nhan trong chốc lát bị trận pháp buông bỏ ra mà rơi xuống dưới. Hắn không còn linh lực, một chút cũng không. Hắn chẳng khác nào người thường mà rơi xuống dưới, một người bình thường nếu từ độ cao này rơi xuống biển cũng không thể sống sót được. Mà Vô Ảnh kiếm từ lúc nào cũng đã vỡ thành hàng trăm mảnh, từng mảnh vỡ giống như điên cuồng xâm nhập vào trong thức hải của hắn, ngay giây phút này phá vỡ phong ấn của hắn. Giây phút Thiên Vô Nhai nói tạm biệt làm cho sợi dây thần kinh trong đầu hắn giống như đứt phụt, bên tai văng vẳng tiếng nói.

“Cuối cùng cũng luyện chế ra được tuyệt đại thần khí thiên biến vạn hóa như vậy. Từ ngày hôm nay ta chính là chủ nhân của ngươi, Vô Ảnh, ngươi sẽ mang họ của ta, tên của ngươi là Thiên Vô Ảnh.”

“Vâng, thưa chủ nhân.”

Người tạo ra Vô Ảnh kiếm chính là Thiên Vô Nhai. Nói đúng hơn là song sinh linh hồn cùng nhau trú ngụ trong cơ thể của Thiên Vô Nhai, y tên là Thiên Vô Song. Hai linh hồn luân phiên xuất hiện trong cơ thể này, vốn là vô cùng hòa hợp.

Cho đến một ngày gặp được thánh nữ ma giới, Huyền Nguyệt. Cả hai cùng yêu thích nàng, nhưng người nàng thích lại là Thiên Vô Song, cuối cùng Thiên Vô Nhai lại giả vờ làm người kia, đoạt mất nàng.

Cũng là Thiên Vô Nhai giả vờ làm Thiên Vô Song, cùng nàng hợp sức trục xuất linh hồn kia ra khỏi thân thể của y, đánh tan nguyên thần, hồn phi phách tán.

Huyền Nguyệt biết được đã vô cùng đau lòng, muốn tự sát, nhưng sau đó nàng lại phát hiện ra được, nàng đã mang thai.

Chính là Thiên Minh và Thiên Miên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện