Qua đi hai ngày, đại lễ sắc phong Vương Hậu cũng tới, Thẩm Nhan mặc trên người bộ y bào màu vàng chói mắt, trang sức đều được chế tác bằng vàng ròng giá trị không gì sánh nổi.
Ở giữa đại điện hắn hắn nhìn lên hai vị quân vương ở phía trên, đây không chỉ là đại lễ sắc phong mà còn là lễ thành hôn, bái thiên địa còn có động phòng. Vậy là, hắn, cùng hai vị quân vương một nhà ba người không còn gì viên mãn hơn!
“Thẩm Nhan, hạnh phúc chứ?”
Âm thanh của hệ thống đột ngột vang lên làm cho Thẩm Nhan có chút giật mình, tất cả cũng nhờ có hệ thống ban cho hắn sinh mạng thứ hai này, để hắn sống lại, để hắn được hạnh phúc.
“Nếu đã hạnh phúc, vậy thì triệu hồi Vô Ảnh kiếm của ngươi ra đi!”
Vô Ảnh kiếm, để làm gì chứ, hôm nay là ngày vui của hắn khi không lại triệu kiếm ra làm gì chứ? Nhưng mà hắn không làm chủ được hành động của chính mình, hắn vậy mà lại theo lời hệ thống triệu hồi Vô Ảnh kiếm, Vô Ảnh kiếm trong chốc lát bay lên cao hóa thành hàng trăm thanh kiếm hướng thẳng Minh Vương và Đế Quân đâm tới!
- Không!
Thẩm Nhan hét lên, hắn rất nhanh thấy được Đế Quân và Minh Vương đã tạo ra kết giới chặn lại. Hắn cũng không biết là tại sao bản thân hắn lại mang luồn linh lực cực đại như vậy, kiếm khí vẫn cứ như hóa điên mà đâm tới.
- Thẩm Nhan, ngươi làm gì? Thẩm Nhan lắc lắc đầu, tay hắn vẫn cứ phóng ra linh lực điều khiển kiếm khí xé rách kết giới.
- Ta không biết… Ta bị hệ thống khống chế!
Minh Vương và Đế Quân cũng biết chuyện hắn đến đây là nhờ có hệ thống, hắn cũng không ngại nói ra. Đột nhiên hắn nghe bên tai tiếng cười the thé, từ trong thức hải của hắn đột ngột một thứ gì đó phóng ra ngoài. Âm thanh lúc này không phải chỉ là một mình hắn nghe nữa mà là tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy.
- Ta không phải là hệ thống, Thẩm Nhan ngươi đúng là ngu ngốc. Ngay từ đầu lúc ngươi đến thì thế giới này cũng không có phải là cuốn sách mà ngươi viết nữa rồi. Ta cực khổ dàn dựng, lừa ngươi khổ sở như vậy, ngươi, các ngươi rốt cuộc đã cắn câu rồi, ha ha ha!
Hệ thống lại nói.
- Rốt cuộc cũng đợi được ngày hai tên nhãi này dùng Dục Trì cùng ngươi tu luyện, vốn là Dục Trì là song song bổ sung linh lực nhưng mà ta đã sớm bố trí dược liệu, chỉ có ngươi nhận, thời gian càng lâu thì linh lực của bọn chúng cũng sẽ bị rút cạn đi. Ha ha ha, ta cuối cùng cũng đợi được ngày các ngươi khốn đốn như vậy, Thiên Minh, Thiên Miên, cảm giác bị ái nhân giết chết thì như thế nào hả?
Minh Vương và Đế Quân tạo ra kết giới trận trụ lại từng đợt kiếm phí mà Thẩm Nhan phóng tới, hai người bọn họ trán đã ướt một tầng mồ hôi.
- Thiên Vô Nhai, ngươi từ lúc nào thoát được?
Cái tên kia vừa được nói ra thì xung quanh càng thêm hỗn loạn.
- Thiên Vô Nhai? Là vị Tiên Đế đã nhập ma đang bị nhốt ở khe nứt Địa Ngục Vô Gian kia sao?
Nhập ma không đáng sợ, đáng sợ chính là Thiên Vô Nhai này muốn khai thiên lập địa tạo lại lục giới, sát nhập nhân yêu quỷ thần cùng một chốn.
Thẩm Nhan ở trong truyện chỉ tùy tiện viết ra, cũng không có đi sâu vào nhân vật này, hiện tại một chút cũng không có biết rõ về y. Hắn hiện tại bị y khống chế từ lúc nào cũng không biết sao có thể đối phó được. Còn nữa, lời y nói là thế giới này không còn là cốt truyện mà hắn viết có nghĩa là gì đây?
- Ha ha ha, các ngươi đúng là không có quên mất ta.
Thiên Vô Nhai cười ha hả, Thẩm Nhan nhìn cái bóng mờ nhạt nhưng vẫn thấy được bộ dạng của y, người cao lớn, lưng thẳng tắp, khuôn mặt còn có chút giống…
Thẩm Nhan lại nhìn về hướng Đế Quân và Minh Vương, bộn họ có chút giống Thiên Vô Nhai. Chẳng lẽ là…
- Năm đó Huyền Nguyệt đem các ngươi trốn xuống nhân giới, hại ta tìm kiếm nhiều năm không ngờ lại bị chính hai đứa con trai của chính mình giết chết. Huyền Nguyệt a Huyền Nguyệt, nàng đến tột cùng lại hận ta như vậy.
Minh Vương lúc này không nhịn được mà lên tiếng.
- Đúng là nằm mơ, ngươi tưởng rằng ta không biết phụ thân của ta là ai hay sao?
- Phụ thân của ta đầu đội trời chân đạp đất tuyệt đối không phải loại cười cưỡng ép nữ nhân ở bên cạnh mình.
Thiên Vô Nhai lại cười lớn hơn.
- Phụ thân ngươi cùng ta là song sinh linh hồn, cùng sống trong thân thể của ta, ngươi nói ta không phải là phụ thân của ngươi có thấy kỳ lạ hay không?
Thẩm Nhan không ngờ còn có loại chuyện như vậy. Thiên Vô Nhai cùng với phụ thân của hai người bọn họ là cùng một thể, vậy, linh hồn của người kia ở đâu? Mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào xảy ra, tại sao mẫu thân của Đế Quân và Minh Vương lại dắt hai người bọn họ chạy trốn, cuối cùng tại sao bọn họ lại phải giết chết Thiên Vô Nhai, nhốt linh hồn y vào nơi Địa Ngục Vô Gian tăm tối kia?
Ở giữa đại điện hắn hắn nhìn lên hai vị quân vương ở phía trên, đây không chỉ là đại lễ sắc phong mà còn là lễ thành hôn, bái thiên địa còn có động phòng. Vậy là, hắn, cùng hai vị quân vương một nhà ba người không còn gì viên mãn hơn!
“Thẩm Nhan, hạnh phúc chứ?”
Âm thanh của hệ thống đột ngột vang lên làm cho Thẩm Nhan có chút giật mình, tất cả cũng nhờ có hệ thống ban cho hắn sinh mạng thứ hai này, để hắn sống lại, để hắn được hạnh phúc.
“Nếu đã hạnh phúc, vậy thì triệu hồi Vô Ảnh kiếm của ngươi ra đi!”
Vô Ảnh kiếm, để làm gì chứ, hôm nay là ngày vui của hắn khi không lại triệu kiếm ra làm gì chứ? Nhưng mà hắn không làm chủ được hành động của chính mình, hắn vậy mà lại theo lời hệ thống triệu hồi Vô Ảnh kiếm, Vô Ảnh kiếm trong chốc lát bay lên cao hóa thành hàng trăm thanh kiếm hướng thẳng Minh Vương và Đế Quân đâm tới!
- Không!
Thẩm Nhan hét lên, hắn rất nhanh thấy được Đế Quân và Minh Vương đã tạo ra kết giới chặn lại. Hắn cũng không biết là tại sao bản thân hắn lại mang luồn linh lực cực đại như vậy, kiếm khí vẫn cứ như hóa điên mà đâm tới.
- Thẩm Nhan, ngươi làm gì? Thẩm Nhan lắc lắc đầu, tay hắn vẫn cứ phóng ra linh lực điều khiển kiếm khí xé rách kết giới.
- Ta không biết… Ta bị hệ thống khống chế!
Minh Vương và Đế Quân cũng biết chuyện hắn đến đây là nhờ có hệ thống, hắn cũng không ngại nói ra. Đột nhiên hắn nghe bên tai tiếng cười the thé, từ trong thức hải của hắn đột ngột một thứ gì đó phóng ra ngoài. Âm thanh lúc này không phải chỉ là một mình hắn nghe nữa mà là tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy.
- Ta không phải là hệ thống, Thẩm Nhan ngươi đúng là ngu ngốc. Ngay từ đầu lúc ngươi đến thì thế giới này cũng không có phải là cuốn sách mà ngươi viết nữa rồi. Ta cực khổ dàn dựng, lừa ngươi khổ sở như vậy, ngươi, các ngươi rốt cuộc đã cắn câu rồi, ha ha ha!
Hệ thống lại nói.
- Rốt cuộc cũng đợi được ngày hai tên nhãi này dùng Dục Trì cùng ngươi tu luyện, vốn là Dục Trì là song song bổ sung linh lực nhưng mà ta đã sớm bố trí dược liệu, chỉ có ngươi nhận, thời gian càng lâu thì linh lực của bọn chúng cũng sẽ bị rút cạn đi. Ha ha ha, ta cuối cùng cũng đợi được ngày các ngươi khốn đốn như vậy, Thiên Minh, Thiên Miên, cảm giác bị ái nhân giết chết thì như thế nào hả?
Minh Vương và Đế Quân tạo ra kết giới trận trụ lại từng đợt kiếm phí mà Thẩm Nhan phóng tới, hai người bọn họ trán đã ướt một tầng mồ hôi.
- Thiên Vô Nhai, ngươi từ lúc nào thoát được?
Cái tên kia vừa được nói ra thì xung quanh càng thêm hỗn loạn.
- Thiên Vô Nhai? Là vị Tiên Đế đã nhập ma đang bị nhốt ở khe nứt Địa Ngục Vô Gian kia sao?
Nhập ma không đáng sợ, đáng sợ chính là Thiên Vô Nhai này muốn khai thiên lập địa tạo lại lục giới, sát nhập nhân yêu quỷ thần cùng một chốn.
Thẩm Nhan ở trong truyện chỉ tùy tiện viết ra, cũng không có đi sâu vào nhân vật này, hiện tại một chút cũng không có biết rõ về y. Hắn hiện tại bị y khống chế từ lúc nào cũng không biết sao có thể đối phó được. Còn nữa, lời y nói là thế giới này không còn là cốt truyện mà hắn viết có nghĩa là gì đây?
- Ha ha ha, các ngươi đúng là không có quên mất ta.
Thiên Vô Nhai cười ha hả, Thẩm Nhan nhìn cái bóng mờ nhạt nhưng vẫn thấy được bộ dạng của y, người cao lớn, lưng thẳng tắp, khuôn mặt còn có chút giống…
Thẩm Nhan lại nhìn về hướng Đế Quân và Minh Vương, bộn họ có chút giống Thiên Vô Nhai. Chẳng lẽ là…
- Năm đó Huyền Nguyệt đem các ngươi trốn xuống nhân giới, hại ta tìm kiếm nhiều năm không ngờ lại bị chính hai đứa con trai của chính mình giết chết. Huyền Nguyệt a Huyền Nguyệt, nàng đến tột cùng lại hận ta như vậy.
Minh Vương lúc này không nhịn được mà lên tiếng.
- Đúng là nằm mơ, ngươi tưởng rằng ta không biết phụ thân của ta là ai hay sao?
- Phụ thân của ta đầu đội trời chân đạp đất tuyệt đối không phải loại cười cưỡng ép nữ nhân ở bên cạnh mình.
Thiên Vô Nhai lại cười lớn hơn.
- Phụ thân ngươi cùng ta là song sinh linh hồn, cùng sống trong thân thể của ta, ngươi nói ta không phải là phụ thân của ngươi có thấy kỳ lạ hay không?
Thẩm Nhan không ngờ còn có loại chuyện như vậy. Thiên Vô Nhai cùng với phụ thân của hai người bọn họ là cùng một thể, vậy, linh hồn của người kia ở đâu? Mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào xảy ra, tại sao mẫu thân của Đế Quân và Minh Vương lại dắt hai người bọn họ chạy trốn, cuối cùng tại sao bọn họ lại phải giết chết Thiên Vô Nhai, nhốt linh hồn y vào nơi Địa Ngục Vô Gian tăm tối kia?
Danh sách chương