Tần San San bò dưới đất miệng lại hộc ra máu, Thẩm Nhan vội vàng lấy ra một lọ đan dược đi tới chỗ nàng.
- Muội và Lệ Dung không có duyên, hà tất phải cố chấp như vậy.
Hắn đã từng xem qua duyên số của Tần Lệ Dung, nàng trước kia nên cùng Thẩm Bất Phàm kết duyên, hiện tại nhân vật chính cũng đã chết rồi cho nên nàng cũng sẽ như vậy cô độc cả đời. Tần San San nắm lấy cổ tay hắn, càng siết càng chặt.
- Ngươi là Thần Kết Duyên, chuyện này đơn giản không phải sao, chỉ cần ngươi đồng ý là được!
- Hai người có duyên thì ta mới có thể gắn kết, San San, muội buông bỏ đi.
Gọi một nữ nhân già nua là muội muội làm cho Thẩm Nhan có chút líu lưỡi nhưng mà hắn lại không nỡ tuyệt tình. Người này suy cho cùng cũng đã giúp đỡ hắn nhiều năm, tuy là nàng chỉ muốn lợi dụng hắn để gặp được Tần Lệ Dung nhưng mà nàng từng cứu hắn là thật, mà tình cảm của nàng dành cho Tần Lệ Dung cũng là thật.
Thẩm Nhan cũng là người đã trải qua yêu đương cho nên biết tình yêu là như thế nào khiến người ta giày vò đau khổ, khiến người ta khắc cốt ghi tâm, khiến người ta nguyện lao đầu vào lửa vẫn chưa từng nghĩ sẽ dừng lại.
- Không! Thẩm Nhan, ngươi vong ơn phụ nghĩa, ta là cứu mạng của ngươi, ngươi phải giúp ta!
Thẩm Nhan khẽ nhíu mày một cái, lực đạo trên bàn tay Tần San San có chút mạnh làm hắn thấy đau. Nhưng mà hắn còn chưa kịp rút tay ra thì bàn tay Tần San San đã bị bẻ ngược lại phát ra tiếng răng rắc, hẳn là đã gãy rồi. Thẩm Nhan khẽ lắc đầu.
- Đế Quân, Minh Vương, các người chơi đủ chưa? Tần San San luôn miệng nói là hắn ra tay nhưng mà hắn còn chưa có động tới nàng, hệ thống cũng không nhúng tay vào vậy chỉ có thể là hai người kia mà thôi. Thẩm Nhan nói xong thì từ trong đình viện hiện lên bóng dáng của Minh Vương và Đế Quân, hai người bọn họ mỗi người dựa vào một cột đình nhíu mày nhìn hắn.
- Tại sao ngươi biết là bọn ta?
Hắn cũng không có bị ngu được chứ, lộ liễu như vậy mà muốn hắn không nhận ra mà được sao? Dù gì hắn cũng là tác giả của bộ truyện này được chứ, những đứa con hắn vắt óc đẻ ra mà muốn thông minh hơn hắn sao?
- Các ngươi rốt cuộc là bị làm sao, cứ đi theo ta như vậy không thấy mệt sao?
- Không mệt, ngươi là duyên trời định của ta, ta sao có thể mệt.
Hai người bọn họ đều nói ra câu như vậy làm Thẩm Nhan phiền muốn chết, hắn không phải là tình duyên của bọn họ được chứ, người mà hắn yêu vĩnh viễn sẽ không bao giờ là hai người họ. Chỉ vì nắm được tơ hồng từ ngón tay của hắn mà đã mù quáng như vậy rồi, đầu óc hai người này rốt cuộc có bình thường hay là không đây?
- Ngươi đúng là tiện nhân, Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên vì ngươi mà rơi xuống Đoạn Tu Đài còn ngươi thì lại ở đây dụ dỗ hai vị quân vương. Thẩm Nhan, ngươi đúng là tham lam!
- Nói gì?
Đế Quân giơ tay ra ngay lập tức đem Tần San San hút tới trước mặt, y áp tay lên cổ nàng siết lấy. Tần San San khó khăn thở dốc, nàng cười sặc sụa.
- Ngài đừng nói là không biết trước đây Thẩm Nhan từng cùng hai người đàn ông dây dưa, chuyện đồi trụy nào cũng đã làm rồi, không tin cứ hỏi mà xem!
Đế Quân nhướng mày nhìn nàng, ánh mắt tối lại, y trên môi treo một nụ cười lạnh nhạt.
- Ngươi xem bổn quân là một đứa con nít ba tuổi hay sao? Tố cáo với bổn quân, bổn quân sẽ thay ngươi trừng trị Thẩm Nhan hay sao?
Nhìn Minh Vương đang xoa xoa cổ tay Thẩm Nhan, ánh mắt càng thêm tối tắm, y lại nói.
- Một ả điếm như ngươi cũng có tư cách sỉ nhục người của bổn quân, người mà bổn quân ngay cả một móng tay, một sợi tóc còn không dám động ngươi lại dám thương tổn. Chết cũng là quá nhẹ nhàng cho ngươi!
Đế Quân vừa dứt lời thì Tần San San cũng tan biến vào hư vô, nàng giống như chưa từng tồn tại trên thế gian này. Tần San San vì tình mà quy lụy, vì tình mà phạm sai lầm cuối cùng chịu cảnh hồn phi phách tán.
Thẩm Nhan rút tay ra khỏi tay Minh Vương, hắn chỉ là hơi đau một chút không có như lời Đế Quân nói, dù sao hắn cũng là người luyện võ chẳng lẽ chỉ vì bị nữ nhân bóp mạnh một cái mà tay không dùng được nữa sao?
- Đế Quân, nàng là làm sai với ta ta có thể tha thứ được, ngài việc gì phải ra tay nặng như vậy?
Nhưng mà Đế Quân còn chưa nói gì thì Minh Vương đã lên tiếng.
- Thần hồn câu diệt đã là nhẹ nhàng rồi, nếu đem nàng ta đến Minh Phủ chắc chắn còn thảm hơn.
- Nhưng mà…
Một người mà hắn xem như người nhà ở ngay trước mắt hắn tan biến hắn làm sao có thể chịu được, hắn một giọt nước mắt lăn xuống, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi hắn không kịp biết chuyện đã như thế nào xảy ra.
- Khoan nói chuyện này. Chuyện nữ nhân đó nói, ngươi cùng hai nam nhân khác dây dưa là như thế nào?
- Muội và Lệ Dung không có duyên, hà tất phải cố chấp như vậy.
Hắn đã từng xem qua duyên số của Tần Lệ Dung, nàng trước kia nên cùng Thẩm Bất Phàm kết duyên, hiện tại nhân vật chính cũng đã chết rồi cho nên nàng cũng sẽ như vậy cô độc cả đời. Tần San San nắm lấy cổ tay hắn, càng siết càng chặt.
- Ngươi là Thần Kết Duyên, chuyện này đơn giản không phải sao, chỉ cần ngươi đồng ý là được!
- Hai người có duyên thì ta mới có thể gắn kết, San San, muội buông bỏ đi.
Gọi một nữ nhân già nua là muội muội làm cho Thẩm Nhan có chút líu lưỡi nhưng mà hắn lại không nỡ tuyệt tình. Người này suy cho cùng cũng đã giúp đỡ hắn nhiều năm, tuy là nàng chỉ muốn lợi dụng hắn để gặp được Tần Lệ Dung nhưng mà nàng từng cứu hắn là thật, mà tình cảm của nàng dành cho Tần Lệ Dung cũng là thật.
Thẩm Nhan cũng là người đã trải qua yêu đương cho nên biết tình yêu là như thế nào khiến người ta giày vò đau khổ, khiến người ta khắc cốt ghi tâm, khiến người ta nguyện lao đầu vào lửa vẫn chưa từng nghĩ sẽ dừng lại.
- Không! Thẩm Nhan, ngươi vong ơn phụ nghĩa, ta là cứu mạng của ngươi, ngươi phải giúp ta!
Thẩm Nhan khẽ nhíu mày một cái, lực đạo trên bàn tay Tần San San có chút mạnh làm hắn thấy đau. Nhưng mà hắn còn chưa kịp rút tay ra thì bàn tay Tần San San đã bị bẻ ngược lại phát ra tiếng răng rắc, hẳn là đã gãy rồi. Thẩm Nhan khẽ lắc đầu.
- Đế Quân, Minh Vương, các người chơi đủ chưa? Tần San San luôn miệng nói là hắn ra tay nhưng mà hắn còn chưa có động tới nàng, hệ thống cũng không nhúng tay vào vậy chỉ có thể là hai người kia mà thôi. Thẩm Nhan nói xong thì từ trong đình viện hiện lên bóng dáng của Minh Vương và Đế Quân, hai người bọn họ mỗi người dựa vào một cột đình nhíu mày nhìn hắn.
- Tại sao ngươi biết là bọn ta?
Hắn cũng không có bị ngu được chứ, lộ liễu như vậy mà muốn hắn không nhận ra mà được sao? Dù gì hắn cũng là tác giả của bộ truyện này được chứ, những đứa con hắn vắt óc đẻ ra mà muốn thông minh hơn hắn sao?
- Các ngươi rốt cuộc là bị làm sao, cứ đi theo ta như vậy không thấy mệt sao?
- Không mệt, ngươi là duyên trời định của ta, ta sao có thể mệt.
Hai người bọn họ đều nói ra câu như vậy làm Thẩm Nhan phiền muốn chết, hắn không phải là tình duyên của bọn họ được chứ, người mà hắn yêu vĩnh viễn sẽ không bao giờ là hai người họ. Chỉ vì nắm được tơ hồng từ ngón tay của hắn mà đã mù quáng như vậy rồi, đầu óc hai người này rốt cuộc có bình thường hay là không đây?
- Ngươi đúng là tiện nhân, Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên vì ngươi mà rơi xuống Đoạn Tu Đài còn ngươi thì lại ở đây dụ dỗ hai vị quân vương. Thẩm Nhan, ngươi đúng là tham lam!
- Nói gì?
Đế Quân giơ tay ra ngay lập tức đem Tần San San hút tới trước mặt, y áp tay lên cổ nàng siết lấy. Tần San San khó khăn thở dốc, nàng cười sặc sụa.
- Ngài đừng nói là không biết trước đây Thẩm Nhan từng cùng hai người đàn ông dây dưa, chuyện đồi trụy nào cũng đã làm rồi, không tin cứ hỏi mà xem!
Đế Quân nhướng mày nhìn nàng, ánh mắt tối lại, y trên môi treo một nụ cười lạnh nhạt.
- Ngươi xem bổn quân là một đứa con nít ba tuổi hay sao? Tố cáo với bổn quân, bổn quân sẽ thay ngươi trừng trị Thẩm Nhan hay sao?
Nhìn Minh Vương đang xoa xoa cổ tay Thẩm Nhan, ánh mắt càng thêm tối tắm, y lại nói.
- Một ả điếm như ngươi cũng có tư cách sỉ nhục người của bổn quân, người mà bổn quân ngay cả một móng tay, một sợi tóc còn không dám động ngươi lại dám thương tổn. Chết cũng là quá nhẹ nhàng cho ngươi!
Đế Quân vừa dứt lời thì Tần San San cũng tan biến vào hư vô, nàng giống như chưa từng tồn tại trên thế gian này. Tần San San vì tình mà quy lụy, vì tình mà phạm sai lầm cuối cùng chịu cảnh hồn phi phách tán.
Thẩm Nhan rút tay ra khỏi tay Minh Vương, hắn chỉ là hơi đau một chút không có như lời Đế Quân nói, dù sao hắn cũng là người luyện võ chẳng lẽ chỉ vì bị nữ nhân bóp mạnh một cái mà tay không dùng được nữa sao?
- Đế Quân, nàng là làm sai với ta ta có thể tha thứ được, ngài việc gì phải ra tay nặng như vậy?
Nhưng mà Đế Quân còn chưa nói gì thì Minh Vương đã lên tiếng.
- Thần hồn câu diệt đã là nhẹ nhàng rồi, nếu đem nàng ta đến Minh Phủ chắc chắn còn thảm hơn.
- Nhưng mà…
Một người mà hắn xem như người nhà ở ngay trước mắt hắn tan biến hắn làm sao có thể chịu được, hắn một giọt nước mắt lăn xuống, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi hắn không kịp biết chuyện đã như thế nào xảy ra.
- Khoan nói chuyện này. Chuyện nữ nhân đó nói, ngươi cùng hai nam nhân khác dây dưa là như thế nào?
Danh sách chương