Vô Ảnh kiếm nghe thấy Thẩm Bất Phàm nói vậy liền xoay vòng vòng đưa qua đưa lại giống như đang nhảy múa. Liêm sỉ của kiếm linh này cũng quá thấp rồi đi, hắn đưa tay cầm lấy.
- Không được, Vô Ảnh kiếm phải là của ta!
Công Tôn Diệp Diêu lao lên muốn đoạt thì Văn Minh Ngọc đã ngay lập tức rút lấy Minh Nguyệt kiếm chen lên phía trước. Thẩm Bất Phàm có chút đau đầu, kiếm linh sao hết cái này đến cái khác đều mất giá như vậy, rút liền được? - Khoan hãy đánh, Công Tôn thiếu chủ, là kiếm không nhận ngươi thì ngươi có cướp cũng vô ích.
- Ai nói kiếm không nhận ta, là ta rút ra được!
Thẩm Bất Phàm không nói nhiều với Công Tôn Diệp Diêu mà ném kiếm sang cho y, y còn chưa kịp bắt lấy thì Vô Ảnh kiếm đã bay về trước mặt Thẩm Bất Phàm nhún nhảy. Công Tôn Diệp Diêu tức muốn chết lại chẳng thể làm gì được.
- Hừ! Các ngươi, đôi cẩu nam nam gian phu dâm phu!
…Tên Công Tôn Diệp Diêu này bị ấm đầu à! Mối quan hệ giữa hắn và Văn Minh Ngọc là trong sạch được chứ, chưa từng xảy ra cái gì vượt quá giới hạn được chứ! Nghĩ tới đó mặt Thẩm Bất Phàm liền đỏ lên, hắn đã từng thủ dâm cho Văn Minh Ngọc rồi a! Như vậy có được tính là vượt quá giới hạn hay là không đây, muốn trong sạch có còn được hay không đây? Hắn chưa kịp nói gì thì Văn Minh Ngọc đã quát.
- Câm cái miệng không sạch sẽ của ngươi lại!
- Không câm thì đã làm sao? Ngươi bản lĩnh gì muốn ta câm!
Công Tôn Diệp Diêu rất không biết điều mà tiến lên muốn đánh. Văn Minh Ngọc lúc này đã có Minh Nguyệt kiếm trong tay thực lực đã tăng lên rất nhiều, y cùng Công Tôn Diệp Diêu đấu chọi tuy rằng còn yếu thế nhưng qua đi vài năm Công Tôn Diệp Diêu chắc chắn không phải là đối thủ của y. Thẩm Bất Phàm nhìn thấy Văn Minh Ngọc đã sắp thua liền lao lên ứng chiến, Minh Nguyệt kiếm phối hợp Vô Ảnh kiếm rất nhanh đã đánh cho Công Tôn Diệp Diêu thua tan tác.
- Công Tôn thiếu chủ, kiếm đã không chọn ngươi, ngươi hà tất phải cố.
- Hừ!
Công Tôn Diệp Diêu không nói nữa, y đi lòng vòng chọn kiếm cho mình, Thẩm Bất Phàm và Văn Minh Ngọc nhân lúc này lấy truyền tống phù ném ra. Chưa đầy một cái chớp mắt hai người đã được đưa ra ngoài, Lý Tư Mẫn và Tần Lệ Dung cũng đã ra ngoài, biết trước họ không gặp chuyện gì thì hắn đã không nước mắt nước mũi bù lu bù loa làm trò cười cho Văn Minh Ngọc. Hắn nhìn một lượt vẫn không thấy Trang Thu Vũ đâu.
- Thu Vũ sư huynh và Cát Lĩnh Nam vẫn chưa ra ngoài.
Thẩm Bất Phàm gật đầu, Trang Thu Vũ và Cát Lĩnh Nam đi trước hắn và Văn Minh Ngọc, liệu có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
“Không cần lo lắng, Trang Thu Vũ tự biết ứng phó!”
Hắn không nhìn ra Văn Minh Ngọc có chỗ nào giống như đang an ủi hắn, y ở trong thông linh thuật giọng điệu lẫn ngữ khí đều giống như muốn ăn thịt hắn tới nơi. Nhưng cũng khiến hắn an tâm hơn, Trang Thu Vũ thực lực ngang ngửa Văn Minh Ngọc sao lại có thể xảy ra chuyện gì được, nghĩ vậy hắn liền ngồi xuống đợi. Nhưng mà chưa kịp ngồi thì Cẩm Ngọc Nghiên đã đi tới.
- Thẩm huynh.
Hắn chợt nhớ ra là trước khi đi vào Tích Kiếm sơn đã đáp ứng sẽ gặp nàng nói chuyện vì vậy liền đi theo. Mắt thấy Văn Minh Ngọc và Lý Tư Mẫn muốn đi theo liền xua tay.
- Không được theo ta.
Lời vừa dứt thì âm thanh hệ thống vang lên.
"Giá trị đi tìm chết: 7000.
Giá trị đi tìm chết: 8000.”
…Cái tên Văn Minh Ngọc này tại sao lại giận hắn nha, hắn cũng không có đi cùng Lý Tư Mẫn được chứ, chẳng lẽ y ngay cả Cẩm Ngọc Nghiên cũng muốn ăn? Quá là tham lam rồi!
“Huynh đừng có giận!”
“Ai nói ta giận?”
Thẩm Bất Phàm nhếch nhếch khóe môi, giọng điệu như muốn cầm kiếm đâm người ta thế kia mà nói không giận, hắn không thèm nói nữa bỏ đi theo Cẩm Ngọc Nghiên luôn. Hắn và Cẩm Ngọc Nghiên đi ra phía xa đến khi không còn nhìn thấy ai nữa nàng mới lấy nửa miếng ngọc bội ra.
- Huynh đưa ta mượn nửa miếng ngọc của huynh.
Thẩm Bất Phàm không nói gì liền lấy ra, Cẩm Ngọc Nghiên cầm lấy nửa miếng ngọc của hắn áp lên nửa miếng ngọc của nàng, hai miếng ngọc bội khít vào nhau không một kẻ hở.
- Phụ thân của huynh là Thẩm Lục, mẫu thân là Mai Thu Nhàn có đúng không?
- Sao quận chúa lại biết được?
Tình tiết này hắn muốn tự hiểu cũng không được vì trong nguyên tác không hề xảy ra.
- Ca ca, huynh là ca ca ruột của ta.
…Làm sao có thể!
- Luật lệ của Cẩm Lý quốc chúng ta là cho dù là công chúa hay hoàng tử chỉ cần sinh được con trai đầu tiên thì đứa bé sẽ ngay lập tức được phong làm thái tử. Mẫu thân khi đó bởi vì không được lòng hoàng thượng, sợ là huynh sẽ bị người giết chết cho nên ngay khi huynh vừa mới sinh ra đã cho người lén đem huynh ra ngoài cung, gửi cho phu phụ Thẩm Lục và Mai Thu Nhàn nuôi dưỡng. Bất Phàm, huynh là ca ca song sinh của ta, nửa miếng ngọc bội này là trước khi đưa huynh đi mẫu thân đã bẻ nó ra, một nửa cho ta, một nửa cho huynh.
- Không thể nào…
Nguyên tác của hắn sao lại có thể bị sai lệch như vậy, nếu giống như trong nguyên tác Cẩm Ngọc Nghiên không làm rơi miếng ngọc này để Lý Tư Mẫn nhặt được thì hắn cùng nàng nhất định loạn luân rồi.
- Ca ca, huynh có thể tạm thời chưa chấp nhận được nhưng mà huyết thống là không thể thay đổi. Hiện tại con trai của tiên hoàng đã thay thế ngôi vua, đệ ấy là một minh quân sẽ không giống như hoàng thúc ép chết huynh. Huynh nên trở về đi thôi.
Hắn cảm thấy trước mắt thật hoang đường, Thẩm Bất Phàm là nhân vật chính nghịch thiên không gì sánh nổi còn có thân phận là thái tử. Nhưng cuối cùng vị trí thái tử lại bị cướp mất, hắn lưu lạc đến mức đi luyện võ tự bảo vệ thân mình. Có thể sao, chuyện như vậy còn có thể xảy ra sao?
- Không được, Vô Ảnh kiếm phải là của ta!
Công Tôn Diệp Diêu lao lên muốn đoạt thì Văn Minh Ngọc đã ngay lập tức rút lấy Minh Nguyệt kiếm chen lên phía trước. Thẩm Bất Phàm có chút đau đầu, kiếm linh sao hết cái này đến cái khác đều mất giá như vậy, rút liền được? - Khoan hãy đánh, Công Tôn thiếu chủ, là kiếm không nhận ngươi thì ngươi có cướp cũng vô ích.
- Ai nói kiếm không nhận ta, là ta rút ra được!
Thẩm Bất Phàm không nói nhiều với Công Tôn Diệp Diêu mà ném kiếm sang cho y, y còn chưa kịp bắt lấy thì Vô Ảnh kiếm đã bay về trước mặt Thẩm Bất Phàm nhún nhảy. Công Tôn Diệp Diêu tức muốn chết lại chẳng thể làm gì được.
- Hừ! Các ngươi, đôi cẩu nam nam gian phu dâm phu!
…Tên Công Tôn Diệp Diêu này bị ấm đầu à! Mối quan hệ giữa hắn và Văn Minh Ngọc là trong sạch được chứ, chưa từng xảy ra cái gì vượt quá giới hạn được chứ! Nghĩ tới đó mặt Thẩm Bất Phàm liền đỏ lên, hắn đã từng thủ dâm cho Văn Minh Ngọc rồi a! Như vậy có được tính là vượt quá giới hạn hay là không đây, muốn trong sạch có còn được hay không đây? Hắn chưa kịp nói gì thì Văn Minh Ngọc đã quát.
- Câm cái miệng không sạch sẽ của ngươi lại!
- Không câm thì đã làm sao? Ngươi bản lĩnh gì muốn ta câm!
Công Tôn Diệp Diêu rất không biết điều mà tiến lên muốn đánh. Văn Minh Ngọc lúc này đã có Minh Nguyệt kiếm trong tay thực lực đã tăng lên rất nhiều, y cùng Công Tôn Diệp Diêu đấu chọi tuy rằng còn yếu thế nhưng qua đi vài năm Công Tôn Diệp Diêu chắc chắn không phải là đối thủ của y. Thẩm Bất Phàm nhìn thấy Văn Minh Ngọc đã sắp thua liền lao lên ứng chiến, Minh Nguyệt kiếm phối hợp Vô Ảnh kiếm rất nhanh đã đánh cho Công Tôn Diệp Diêu thua tan tác.
- Công Tôn thiếu chủ, kiếm đã không chọn ngươi, ngươi hà tất phải cố.
- Hừ!
Công Tôn Diệp Diêu không nói nữa, y đi lòng vòng chọn kiếm cho mình, Thẩm Bất Phàm và Văn Minh Ngọc nhân lúc này lấy truyền tống phù ném ra. Chưa đầy một cái chớp mắt hai người đã được đưa ra ngoài, Lý Tư Mẫn và Tần Lệ Dung cũng đã ra ngoài, biết trước họ không gặp chuyện gì thì hắn đã không nước mắt nước mũi bù lu bù loa làm trò cười cho Văn Minh Ngọc. Hắn nhìn một lượt vẫn không thấy Trang Thu Vũ đâu.
- Thu Vũ sư huynh và Cát Lĩnh Nam vẫn chưa ra ngoài.
Thẩm Bất Phàm gật đầu, Trang Thu Vũ và Cát Lĩnh Nam đi trước hắn và Văn Minh Ngọc, liệu có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
“Không cần lo lắng, Trang Thu Vũ tự biết ứng phó!”
Hắn không nhìn ra Văn Minh Ngọc có chỗ nào giống như đang an ủi hắn, y ở trong thông linh thuật giọng điệu lẫn ngữ khí đều giống như muốn ăn thịt hắn tới nơi. Nhưng cũng khiến hắn an tâm hơn, Trang Thu Vũ thực lực ngang ngửa Văn Minh Ngọc sao lại có thể xảy ra chuyện gì được, nghĩ vậy hắn liền ngồi xuống đợi. Nhưng mà chưa kịp ngồi thì Cẩm Ngọc Nghiên đã đi tới.
- Thẩm huynh.
Hắn chợt nhớ ra là trước khi đi vào Tích Kiếm sơn đã đáp ứng sẽ gặp nàng nói chuyện vì vậy liền đi theo. Mắt thấy Văn Minh Ngọc và Lý Tư Mẫn muốn đi theo liền xua tay.
- Không được theo ta.
Lời vừa dứt thì âm thanh hệ thống vang lên.
"Giá trị đi tìm chết: 7000.
Giá trị đi tìm chết: 8000.”
…Cái tên Văn Minh Ngọc này tại sao lại giận hắn nha, hắn cũng không có đi cùng Lý Tư Mẫn được chứ, chẳng lẽ y ngay cả Cẩm Ngọc Nghiên cũng muốn ăn? Quá là tham lam rồi!
“Huynh đừng có giận!”
“Ai nói ta giận?”
Thẩm Bất Phàm nhếch nhếch khóe môi, giọng điệu như muốn cầm kiếm đâm người ta thế kia mà nói không giận, hắn không thèm nói nữa bỏ đi theo Cẩm Ngọc Nghiên luôn. Hắn và Cẩm Ngọc Nghiên đi ra phía xa đến khi không còn nhìn thấy ai nữa nàng mới lấy nửa miếng ngọc bội ra.
- Huynh đưa ta mượn nửa miếng ngọc của huynh.
Thẩm Bất Phàm không nói gì liền lấy ra, Cẩm Ngọc Nghiên cầm lấy nửa miếng ngọc của hắn áp lên nửa miếng ngọc của nàng, hai miếng ngọc bội khít vào nhau không một kẻ hở.
- Phụ thân của huynh là Thẩm Lục, mẫu thân là Mai Thu Nhàn có đúng không?
- Sao quận chúa lại biết được?
Tình tiết này hắn muốn tự hiểu cũng không được vì trong nguyên tác không hề xảy ra.
- Ca ca, huynh là ca ca ruột của ta.
…Làm sao có thể!
- Luật lệ của Cẩm Lý quốc chúng ta là cho dù là công chúa hay hoàng tử chỉ cần sinh được con trai đầu tiên thì đứa bé sẽ ngay lập tức được phong làm thái tử. Mẫu thân khi đó bởi vì không được lòng hoàng thượng, sợ là huynh sẽ bị người giết chết cho nên ngay khi huynh vừa mới sinh ra đã cho người lén đem huynh ra ngoài cung, gửi cho phu phụ Thẩm Lục và Mai Thu Nhàn nuôi dưỡng. Bất Phàm, huynh là ca ca song sinh của ta, nửa miếng ngọc bội này là trước khi đưa huynh đi mẫu thân đã bẻ nó ra, một nửa cho ta, một nửa cho huynh.
- Không thể nào…
Nguyên tác của hắn sao lại có thể bị sai lệch như vậy, nếu giống như trong nguyên tác Cẩm Ngọc Nghiên không làm rơi miếng ngọc này để Lý Tư Mẫn nhặt được thì hắn cùng nàng nhất định loạn luân rồi.
- Ca ca, huynh có thể tạm thời chưa chấp nhận được nhưng mà huyết thống là không thể thay đổi. Hiện tại con trai của tiên hoàng đã thay thế ngôi vua, đệ ấy là một minh quân sẽ không giống như hoàng thúc ép chết huynh. Huynh nên trở về đi thôi.
Hắn cảm thấy trước mắt thật hoang đường, Thẩm Bất Phàm là nhân vật chính nghịch thiên không gì sánh nổi còn có thân phận là thái tử. Nhưng cuối cùng vị trí thái tử lại bị cướp mất, hắn lưu lạc đến mức đi luyện võ tự bảo vệ thân mình. Có thể sao, chuyện như vậy còn có thể xảy ra sao?
Danh sách chương