________________________________________
“Cái này à, dùng tinh dầu hoa hồng tự tay mình làm đấy, trên thị trường không có bán đâu.”
Vân Tử Cẩm không hề có ý giấu diếm, dù công thức là do “Tiêu tùy tiện” cung cấp, nhưng đúng là cô tự tay làm ra. Mặc dù phần lớn nhờ vào phòng vô trùng, nhưng từ khâu chọn nguyên liệu đến gia công, tất cả đều do cô tự thực hiện, không thể giả dối được.
“Tự làm tinh dầu hoa hồng? Không dùng gì khác nữa sao?”
Tô Mộng Dao cảm thấy Vân Tử Cẩm đang nói chuyện cổ tích, làm sao chỉ bằng một lọ tinh dầu hoa hồng mà có thể có làn da hoàn hảo đến vậy.
“Trước khi dùng tinh dầu, mình luôn làm sạch da mặt, đó có tính không? À, thi thoảng mình cũng đến spa chăm sóc da, nhưng không nhiều.”
Theo cảm nhận của Vân Tử Cẩm, đi spa một lần còn không bằng dùng tinh dầu hoa hồng một lần. Tuy nhiên, cô sẽ không nói ra điều này. Nếu mọi người biết được hiệu quả thần kỳ của tinh dầu hoa hồng do cô làm, chắc chắn sẽ xin mua, và cô sẽ phải suốt ngày ở nhà làm tinh dầu, không thể ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống nữa.
“Vậy sao? Vậy spa đó tên gì? Mình cũng muốn đăng ký!”
Tô Mộng Dao ngay lập tức ghi công cho spa. Nếu có nơi nào hiệu quả đến thế, sao cô lại không biết? Cô cảm thấy số tiền mình tiêu xuyên suốt bao năm đều lãng phí.
“Đó là spa ‘Kỳ Lệ Nữ Nhân’ ở tầng trên của Trấn Thịnh thương trường. Mình đã nạp vài triệu vào đó.”
Vân Tử Cẩm nói thật, nhưng Tô Mộng Dao vẫn hoài nghi. Cô từng đến spa đó, nhưng hiệu quả cũng chỉ như những nơi khác, không thể nào đạt đến mức hoàn hảo như Vân Tử Cẩm.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi xuống tầng một biệt thự, nơi Ngô Tử Thành và Thịnh Dương đang ngồi cùng vài người khác. Đang định tìm chỗ khác, Ngô Tử Thành đã vẫy tay gọi họ:
“Chị Vân! Tô Mộng Dao, lại đây!”
Nghe tiếng gọi, mọi người trên sofa đều ngó đầu nhìn lại. Tô Mộng Dao đã quen mặt trong các buổi tiệc, nhưng Vân Tử Cẩm thì họ mới gặp lần đầu.
“Mọi người bình tĩnh chút, đây là chị Vân của tôi!”
Thịnh Dương nhìn ánh mắt của mấy người kia, biết ngay họ đang nghĩ gì. Chị Vân là người mà ngay cả anh cũng không dám đụng vào, huống chi là họ.
“Biết rồi, đây là nhà đầu tư duy nhất cho quán bar của cậu mà! Chúng tôi hiểu.”
Dù có thực sự hiểu ý Thịnh Dương hay không, họ cũng đều tỏ ra lịch sự khi Vân Tử Cẩm đến. Khi hai người ngồi xuống, Thịnh Dương bắt đầu giới thiệu:
“Chị Vân, đây là Lục Vân Phong, em họ của Lục ca; Lý Việt Huyên, em họ của Lý ca; và Phó Dương, em họ của Phó ca.”
Nghe xong, Vân Tử Cẩm nhíu mày. Đây chẳng phải là một nhóm nhỏ khác của tứ đại gia tộc sao? Chỉ có Thịnh Dương là em ruột của Thịnh Hạo, địa vị xã giao lập tức hiện rõ.
“Chào mọi người, mình là Vân Tử Cẩm.”
Mộng Vân Thường
“Còn mình thì khỏi cần giới thiệu nhỉ, mọi người gặp nhau suốt.”
Tô Mộng Dao cười nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chào chị Vân!”
Tiếng chào đồng thanh vang lên, suýt nữa làm rung trần nhà. Vân Tử Cẩm cảm thấy hơi ngượng, nhưng vẫn gật đầu đáp lễ.
“Mình phải đi tiếp khách, mọi người tự nhiên nhé!”
Ngô Tử Thành là chủ nhân của bữa tiệc, không thể ngồi mãi với họ được.
Ánh mắt của Lục Vân Phong và những người khác đều ánh lên sự tò mò. Họ đã nghe nói Vân Tử Cẩm một mình giành được mảnh đất từ tay các anh họ của họ. Họ từ lâu đã muốn gặp mặt, nhưng chưa có dịp. Ai ngờ hôm nay lại tình cờ gặp ở đây.
“Chúng tôi từ lâu đã nghe danh chị Vân, muốn nhờ Thịnh Dương giới thiệu nhưng chưa có cơ hội. Không ngờ hôm nay lại gặp ở tiệc sinh nhật của lão Ngô.”
“Muốn gặp mình?”
Vân Tử Cẩm ngạc nhiên. Cô đâu có làm gì nổi tiếng ở Đế Kinh? “Chuyện là ở buổi đấu giá từ thiện của Lục thị lần trước, chị còn nhớ mảnh đất đó chứ?”
Đó vốn là mảnh đất Lục thị dùng để quảng bá cho dự án khu nghỉ dưỡng Tây Giao, ai ngờ bị Vân Tử Cẩm chặn đường. Trong số những người dám làm chuyện này, có lẽ chỉ có cô là người táo bạo nhất. Nhưng Lục thị không gây khó dễ, khiến mọi người đều bất ngờ.
Nhắc đến chuyện này, Vân Tử Cẩm cảm thấy hơi ngại. Lúc đó cô không hiểu rõ tình hình, giơ thẻ nhanh quá. Nhưng cuối cùng cô cũng cho Lục thị thuê lại, kết quả vẫn như nhau.
“Lỗi tại mình.”
Vân Tử Cẩm giơ tay lên, tỏ vẻ kiêu ngạo.
“Đợi… đợi đã! Ý mọi người là, Vân Tử Cẩm đã giành mảnh đất từ tay Lục Vân Khuyết trong buổi đấu giá?”
Tô Mộng Dao ban đầu không hiểu, nhưng giờ thì vỡ lẽ. Cô nhìn Vân Tử Cẩm với ánh mắt khác.
“Chị bạn, giỏi thật đấy!”
Đây là điều bao người ở Đế Kinh muốn làm nhưng không dám, vậy mà Vân Tử Cẩm đã làm được. Giờ thì cô hiểu tại sao Thịnh Dương gọi cô là “chị”, và tại sao mấy người kia nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.
Thì ra là vì cô đã thẳng thắn đánh bại Lục Vân Khuyết!
Lục Vân Khuyết, cơn ác mộng của giới trẻ Đế Kinh. Không thể dùng từ “con nhà người ta” để diễn tả sự xuất chúng của hắn. Ai ngờ hắn lại thua trước Vân Tử Cẩm! Đây quả là khoảnh khắc lịch sử đáng nhớ. Tô Mộng Dao tiếc nuối vì đã không đòi theo anh trai đi buổi đấu giá hôm đó.
“Sao thế? Cậu với Lục Vân Khuyết có thù hằn gì sao mà nghe mình thắng hắn lại phấn khích thế?”
Phản ứng của Tô Mộng Dao khiến Vân Tử Cẩm khó hiểu. Lục Vân Khuyết có thân phận gì đặc biệt sao? Ai biết chuyện cô giành được đất từ tay hắn cũng đều nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.
Dù công nhận hắn trẻ tuổi đã ngồi vững ở vị trí tổng giám đốc Lục thị, đúng là có thủ đoạn, nhưng không đến mức phải phản ứng thái quá như vậy chứ?
“Cũng không hẳn, nhưng đó là Lục Vân Khuyết đấy! Hắn là ‘con nhà người ta’ trong mắt bố mẹ chúng tôi. Từ nhỏ, tôi đã bị bố mẹ nhồi nhét về thành tích của hắn, lần đầu nghe tin hắn thua, tôi hơi phấn khích một chút!”
“Cái này à, dùng tinh dầu hoa hồng tự tay mình làm đấy, trên thị trường không có bán đâu.”
Vân Tử Cẩm không hề có ý giấu diếm, dù công thức là do “Tiêu tùy tiện” cung cấp, nhưng đúng là cô tự tay làm ra. Mặc dù phần lớn nhờ vào phòng vô trùng, nhưng từ khâu chọn nguyên liệu đến gia công, tất cả đều do cô tự thực hiện, không thể giả dối được.
“Tự làm tinh dầu hoa hồng? Không dùng gì khác nữa sao?”
Tô Mộng Dao cảm thấy Vân Tử Cẩm đang nói chuyện cổ tích, làm sao chỉ bằng một lọ tinh dầu hoa hồng mà có thể có làn da hoàn hảo đến vậy.
“Trước khi dùng tinh dầu, mình luôn làm sạch da mặt, đó có tính không? À, thi thoảng mình cũng đến spa chăm sóc da, nhưng không nhiều.”
Theo cảm nhận của Vân Tử Cẩm, đi spa một lần còn không bằng dùng tinh dầu hoa hồng một lần. Tuy nhiên, cô sẽ không nói ra điều này. Nếu mọi người biết được hiệu quả thần kỳ của tinh dầu hoa hồng do cô làm, chắc chắn sẽ xin mua, và cô sẽ phải suốt ngày ở nhà làm tinh dầu, không thể ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống nữa.
“Vậy sao? Vậy spa đó tên gì? Mình cũng muốn đăng ký!”
Tô Mộng Dao ngay lập tức ghi công cho spa. Nếu có nơi nào hiệu quả đến thế, sao cô lại không biết? Cô cảm thấy số tiền mình tiêu xuyên suốt bao năm đều lãng phí.
“Đó là spa ‘Kỳ Lệ Nữ Nhân’ ở tầng trên của Trấn Thịnh thương trường. Mình đã nạp vài triệu vào đó.”
Vân Tử Cẩm nói thật, nhưng Tô Mộng Dao vẫn hoài nghi. Cô từng đến spa đó, nhưng hiệu quả cũng chỉ như những nơi khác, không thể nào đạt đến mức hoàn hảo như Vân Tử Cẩm.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi xuống tầng một biệt thự, nơi Ngô Tử Thành và Thịnh Dương đang ngồi cùng vài người khác. Đang định tìm chỗ khác, Ngô Tử Thành đã vẫy tay gọi họ:
“Chị Vân! Tô Mộng Dao, lại đây!”
Nghe tiếng gọi, mọi người trên sofa đều ngó đầu nhìn lại. Tô Mộng Dao đã quen mặt trong các buổi tiệc, nhưng Vân Tử Cẩm thì họ mới gặp lần đầu.
“Mọi người bình tĩnh chút, đây là chị Vân của tôi!”
Thịnh Dương nhìn ánh mắt của mấy người kia, biết ngay họ đang nghĩ gì. Chị Vân là người mà ngay cả anh cũng không dám đụng vào, huống chi là họ.
“Biết rồi, đây là nhà đầu tư duy nhất cho quán bar của cậu mà! Chúng tôi hiểu.”
Dù có thực sự hiểu ý Thịnh Dương hay không, họ cũng đều tỏ ra lịch sự khi Vân Tử Cẩm đến. Khi hai người ngồi xuống, Thịnh Dương bắt đầu giới thiệu:
“Chị Vân, đây là Lục Vân Phong, em họ của Lục ca; Lý Việt Huyên, em họ của Lý ca; và Phó Dương, em họ của Phó ca.”
Nghe xong, Vân Tử Cẩm nhíu mày. Đây chẳng phải là một nhóm nhỏ khác của tứ đại gia tộc sao? Chỉ có Thịnh Dương là em ruột của Thịnh Hạo, địa vị xã giao lập tức hiện rõ.
“Chào mọi người, mình là Vân Tử Cẩm.”
Mộng Vân Thường
“Còn mình thì khỏi cần giới thiệu nhỉ, mọi người gặp nhau suốt.”
Tô Mộng Dao cười nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chào chị Vân!”
Tiếng chào đồng thanh vang lên, suýt nữa làm rung trần nhà. Vân Tử Cẩm cảm thấy hơi ngượng, nhưng vẫn gật đầu đáp lễ.
“Mình phải đi tiếp khách, mọi người tự nhiên nhé!”
Ngô Tử Thành là chủ nhân của bữa tiệc, không thể ngồi mãi với họ được.
Ánh mắt của Lục Vân Phong và những người khác đều ánh lên sự tò mò. Họ đã nghe nói Vân Tử Cẩm một mình giành được mảnh đất từ tay các anh họ của họ. Họ từ lâu đã muốn gặp mặt, nhưng chưa có dịp. Ai ngờ hôm nay lại tình cờ gặp ở đây.
“Chúng tôi từ lâu đã nghe danh chị Vân, muốn nhờ Thịnh Dương giới thiệu nhưng chưa có cơ hội. Không ngờ hôm nay lại gặp ở tiệc sinh nhật của lão Ngô.”
“Muốn gặp mình?”
Vân Tử Cẩm ngạc nhiên. Cô đâu có làm gì nổi tiếng ở Đế Kinh? “Chuyện là ở buổi đấu giá từ thiện của Lục thị lần trước, chị còn nhớ mảnh đất đó chứ?”
Đó vốn là mảnh đất Lục thị dùng để quảng bá cho dự án khu nghỉ dưỡng Tây Giao, ai ngờ bị Vân Tử Cẩm chặn đường. Trong số những người dám làm chuyện này, có lẽ chỉ có cô là người táo bạo nhất. Nhưng Lục thị không gây khó dễ, khiến mọi người đều bất ngờ.
Nhắc đến chuyện này, Vân Tử Cẩm cảm thấy hơi ngại. Lúc đó cô không hiểu rõ tình hình, giơ thẻ nhanh quá. Nhưng cuối cùng cô cũng cho Lục thị thuê lại, kết quả vẫn như nhau.
“Lỗi tại mình.”
Vân Tử Cẩm giơ tay lên, tỏ vẻ kiêu ngạo.
“Đợi… đợi đã! Ý mọi người là, Vân Tử Cẩm đã giành mảnh đất từ tay Lục Vân Khuyết trong buổi đấu giá?”
Tô Mộng Dao ban đầu không hiểu, nhưng giờ thì vỡ lẽ. Cô nhìn Vân Tử Cẩm với ánh mắt khác.
“Chị bạn, giỏi thật đấy!”
Đây là điều bao người ở Đế Kinh muốn làm nhưng không dám, vậy mà Vân Tử Cẩm đã làm được. Giờ thì cô hiểu tại sao Thịnh Dương gọi cô là “chị”, và tại sao mấy người kia nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.
Thì ra là vì cô đã thẳng thắn đánh bại Lục Vân Khuyết!
Lục Vân Khuyết, cơn ác mộng của giới trẻ Đế Kinh. Không thể dùng từ “con nhà người ta” để diễn tả sự xuất chúng của hắn. Ai ngờ hắn lại thua trước Vân Tử Cẩm! Đây quả là khoảnh khắc lịch sử đáng nhớ. Tô Mộng Dao tiếc nuối vì đã không đòi theo anh trai đi buổi đấu giá hôm đó.
“Sao thế? Cậu với Lục Vân Khuyết có thù hằn gì sao mà nghe mình thắng hắn lại phấn khích thế?”
Phản ứng của Tô Mộng Dao khiến Vân Tử Cẩm khó hiểu. Lục Vân Khuyết có thân phận gì đặc biệt sao? Ai biết chuyện cô giành được đất từ tay hắn cũng đều nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.
Dù công nhận hắn trẻ tuổi đã ngồi vững ở vị trí tổng giám đốc Lục thị, đúng là có thủ đoạn, nhưng không đến mức phải phản ứng thái quá như vậy chứ?
“Cũng không hẳn, nhưng đó là Lục Vân Khuyết đấy! Hắn là ‘con nhà người ta’ trong mắt bố mẹ chúng tôi. Từ nhỏ, tôi đã bị bố mẹ nhồi nhét về thành tích của hắn, lần đầu nghe tin hắn thua, tôi hơi phấn khích một chút!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương