Lúc này nhĩn kỹ lại, Trần Vũ mới phát hiện ra nàng thật sự rất đẹp. So với các nữ diễn viên Hàn Quốc và siêu mẫu quốc tế, thì khuôn mặt của nàng có thể nói là hoàn mỹ vô khuyết. Mà thân hình thì lại càng thêm xuất sắc, ngực của nàng không quá to, cũng không quá nhỏ, vừa vặn đủ cho hắn ôm trọn cả hai tay. Phần eo của nàng hơi lõm xuống, tạo thành một đường cong hết sức mỹ miều, còn mông thì căng mộng nước, như một khối kiệt tác của tạo hóa. Nàng quả thật, chính là một nữ thần được ông trời đem đến đặt ở ngay trước mặt hắn.

Thế nhưng lúc này hắn lại có chút do dự. Nếu như cứ như vậy mà chiếm đi sự trong sạch của nàng, có phải là quá mức tàn nhẫn rồi hay không? Nàng là một nữ thần, hắn không muốn vì thế mà làm nàng bị vấy bẩn. Tuy rằng sau khi nhiệm vụ hoàn thành, nàng nhất định sẽ trung trinh tuyệt đối không phản bội hay gây bất lợi gì cho hắn. Nhưng cái hệ thống này rất khác biết, nó chỉ khống chế độ trung thành của các nàng, lại tuyệt đối không đem tư tưởng của các nàng khống chế. Nàng vẫn có thể tức giận mà bỏ đi, như thế thì hắn sẽ ân hận vô cùng. Cướp lấy thân thể của một nữ nhân thật sự là rất đơn giản, thế nhưng giành được tâm can của mỹ nhân mới là một việc vô cùng gian nan, vất vả. Thế nhưng, nếu như hắn không cứu nàng, chẳng lẽ cứ như thế để mặc cho nàng bị độc trùng hại chết hay sao?

Do dự một hồi, Trần Vũ vẫn là cắn răng cúi xuống, bắt đầu đem y phục của nàng cởi ra. Dù sao cũng không có một chút kinh nghiệm nào, mặc dù lúc này Hồ Mị Nương vẫn đang hôn mê bất tỉnh, nhưng hai tay Trần Vũ vẫn cứ run lên, cởi mãi mới đem được thắt lưng trên người của nàng kéo xuống, sau đó vạch ra vạt áo trên người nàng, để lộ ra một cái yếm đỏ. Nhìn một đôi hồ ly thêu trước áo yếm, lại nhìn một chút da thịt trắng hồng trên người nàng, Trần Vũ không tự chủ được mà nuốt xuống một ngụm nước miệng. Trong khi đó, một chỗ nào đó trên người hắn đã trở nên cứng lại.

Cố ngắt lấy da thịt của mình để trở nên bình tĩnh lại, Trần Vũ hít vào một hơi, cẩn thận đem vạt áo dưới bụng của nàng vén sang hai bên. Áo lúa trên người nàng đã hoàn toàn bị hắn giải khải, lại nhìn đến quần lụa trước mắt, Trần Vũ cảm thấy cả người có chút khô nóng. Phía dưới lớp quần lụa này, hắn rõ ràng có thể nhìn thấy được một mảnh nội ý mày trắng, bên trong đó ẩn ẩn phát ra một cỗ mùi hương hết sức mê người. Cỗ mùi hương này, làm cho cái ức cổ của hắn không ngừng đưa lên đưa xuống. Nó thật sự là hết sức mê người. Trong lúc Trần Vũ còn đang thất thần, Hồ Mị Nương đột nhiên tỉnh dậy, mở to hai mắt ra nhìn hắn. Nhưng lúc này ánh mắt của nàng hoàn toàn không có một chút tiêu cự nào, chỉ như một nữ nhân đói khát, hiện lên ánh lửa rực rỡ, đem tay ôm lấy cổ của Trần Vũ, giãy giụa mà kêu lên: “Ưm, nóng quá, mau, mau ôm ta!”

Trần Vũ ban đầu bị nàng nhìn đến còn có chút giật mình, nhưng nhìn tình huống của nàng lúc này có vẻ không đúng lắm, hắn không khỏi sờ lên trán nàng một chút, lúc này cả người nàng nóng rang như là lửa đốt, hơi thở cũng trở nên khô khốc, miệng thì không ngừng truyền ra những tiếng rên khe khẽ, làm cho tâm trí của Trần Vũ suýt chút nữa là trở nên mơ hồ. Hắn hơi hốt hoảng, vội vàng xâm nhập vào trong hệ thống, tìm Tiểu Nguyệt hỏi.

Nhưng đúng lúc này, hắn lại nhìn thấy khuôn mặt Tiểu Nguyệt cứ đỏ ứng lân mà nhìn hắn, làm hắn có chút bất ngờ: “Tiểu Nguyệt, ngươi bị làm sao vậy?”

Lúc này Tiểu Nguyệt cũng giật mình, nàng vội vội vàng vàng đều chỉnh lại tư thế, cố gắng trấn định nói: “À, không có gì! Chủ nhân, ngài tìm ta có chuyện gì?”

Nhìn thấy biểu hiện của Tiểu Nguyệt có chút khác thường, thế nhưng lúc này thân thể bên ngoài của hắn đã bị Mị Nương quấn chặt, hắn cũng có chút gấp gáp, vội hướng nàng hỏi thăm: “Tiểu Nguyệt, ta cảm thấy tình huống của Mị Nương có vẻ không đúng lắm! Không biết là nàng bị làm sao vậy? Không phải là độc trùng đã phát tác rồi đấy chứ?”

Nàng nhìn hắn, ánh mắt có chút xem thường, nhưng rất nhanh liền thu hồi lại, nói: “Đương nhiên rồi, đã lâu như vậy mà chủ nhân còn không chịu giải độc cho nàng, nàng nhất định sẽ bị độc phát, nhẹ thì tu vi bị phế hết, nặng thì trở thành khôi lỗi cho độc trùng sai khiến!”

Nghe như vậy Trần Vũ liền chấn kinh, hắn gấp gáp nói: “Như vậy, ta phải làm sao mới cứu được nàng đây?”

Nghe hắn hỏi một cách ngốc nghếch như vậy, nàng không khỏi trừng mắt lên nhìn hắn, nhưng sau đó nàng liền nhận ra, hình như mình cũng không có kinh nghiệm trong chuyện này! Thế nhưng nàng không thể không trả lời câu hỏi của hắn, cho nên là suy nghĩ một hồi, nàng lại ấp úng nói: “Thì… thì là chủ nhân cứ đem quần áo của nàng cởi ra hết, sau đó… sau đó… ai da, sau đó thì cứ theo thứ tự mà làm việc, chẳng lẽ những việc này chủ nhân còn cần phải để ta dạy bảo nữa hay sao?”

Nàng rốt cuộc cũng nhịn không được mà đỏ mặt la toáng lên, trong lòng vô cùng uất hận, ta cũng là người mới đó nha?

Thấy nàng tức giận như vậy, Trần Vũ rốt cuộc cũng minh ngộ, hắn biết mình đã sai, cho nên mới xấu hổ hướng nàng xin lỗi một tiếng, sau đó lại trở về với hiện thực.

Nhưng lúc này, không biết làm bằng cách nào, mà quần áo trên người của Hồ Mị Nương đã bị cởi bỏ hết ra ngoài, chỉ chừa lại mỗi cái áo yếm và quần lót màu trắng là còn lưu lại. Mà ở trên người của Trần Vũ quần áo cũng bị cởi. Thân hình của nàng thì đang quấn lấy nửa người trên của hắn, hai chân không ngừng liên tục cọ xát, như muốn tìm kiếm một vật gì đó đủ làm cho nàng có thể hạ bớt nhiệt hỏa trong người.

Trần Vũ tự động nuốt yết hầu, ánh mắt không ngừng chăm chú nhìn lên da thịt trăng hồng của nàng, hắn lúc này cũng bị dục hỏa làm cho thiêu đốt. Quả thật là bộ dạng của nàng lúc này quá sức dụ hoặc, không phải là do hắn không có chút kinh nghiệm nào, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, e rằng hắn đã nhào lên đem nàng cắn xé từng chút, từng chút một rồi. Trong lòng âm thầm mặc niệm một câu: “Mị Nương, ta chỉ muốn giải độc cho nàng mà thôi!”

Nói xong câu này, hắn không tự chủ được mà gầm lên một tiếng, trực tiếp đem nàng đè mạnh xuống đất, sau đó hung hăng gậm lấy cánh môi của nàng. Cảm nhận được khí tức cương dương trên người hắn truyền đến, Mị Nương trong lục bị độc trùng quấy phá, ngay lập tức hé môi ra đáp trả. Cả hai cứ như thế mà quấn quít với nhau chung một chỗ.

Mà trong khi đó, ở chỗ khác bên trong hệ thống, không biết Tiểu Nguyệt làm bằng cách nào, lại có thể mở ra thiên nhãn, đem tình huống ở bên ngoài xem đến vô cùng rõ ràng. Nàng hơi hiếu kỳ nhìn lấy động tác của hai người, sau đó ôm mặt xấu hổ nói: “Bọn họ thật sự là không biết xấu hổ mà, nước miếng bẩn như vậy mà vẫn có thể ăn được sao? Uy, cái đó là cái gì, làm sao nó lại có thể lớn lên? A, lại còn hung dữ như vậy?”

Sau đó một hồi, nàng lại đột nhiên la lên thất thanh: “A, không được nha, cái thứ đó vừa thô vừa to, nhét vô như vậy sẽ rất đau đấy!”

Mà lời này của nàng quả thật là không có sai một chút nào. Trong lúc mơ màng, Hồ Mị Nương chỉ cảm thấy có một vật gì đó đang cố ý xâm nhập vào trong thân thể của nàng, đem thân thể của nàng cắt ra làm đôi, làm nàng đau đến hét toáng lên. Nhưng có điều, chỉ một lúc sau cơn đau này liền tiêu tan đi mất, mà sau đó là một cỗ thư thích, dễ chịu làm nàng chỉ muốn được tận hưởng như thế, không muốn rời xa một chút nào.

Trần Vũ lúc này cũng đang ra sức không ngừng, sau một hồi làm việc cực nhọc, cảm nhận được nhiệt khí trên người của nàng đã tiêu tan hơn phân nửa, hắn lại càng cố sức mà làm việc. Hắn muốn đem độc tính trong người của nàng rút ra sạch sẽ, như vậy thì nàng mới có thể an toàn được.

Trong lúc hai người còn đang không ngừng liên tục dung hợp với nhau, phía bên ngoài phòng hộ tráo, đám ma trùng cũng kéo đến đông nghịt, bây giờ mà Trần Vũ để ý nhìn lại, chắc chắn hắn sẽ bị dọa cho chết khiếp.

Không biết là trải qua bao nhiêu thời gian, trận chiến giữa Trần Vũ và Hồ Mị Nương rốt cuộc cũng bắt đầu đi đến đoạn cao trào. Chỉ thấy, Trần Vũ hưng phấn đem hai tay bám chặt lên ngực nàng, rồi gầm lên một tiếng. Mà Hồ Mị Nương thì cũng ưỡn ngực, đem hai chân kẹp chặt lấy phần eo của hắn, trong miệng còn thét lên một tiếng thê lương.

Cơn cao trào đi qua, một dòng dương tinh cuồn cuộn mạnh mẽ mà chui vào trong cơ thể của Hồ Mị Nương. Âm tinh từ trong người nàng cũng được bắn ra, rồi hai cỗ khí tức âm dương này dung hợp vào một chỗ. Ngay lúc này, một con trùng nhỏ bán trong suốt, từ bên trong phần hạ thế của Hồ Mị Nương đột nhiên bắn ra ngoài, trong lúc Trần Vũ còn không kịp đề phòng, nó đã chui toạt vào trong cơ thể của hắn. Mà hắn thì hoàn toàn không hay biết một chút nào.

Lúc này, đầu óc Trần Vũ đã hoàn toàn trống rỗng, chỉ muốn yên ổn nằm sấp trên ngực mỹ nhân nghỉ ngơi một hồi.

“Đinh, chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ giải cứu mỹ nhân, chủ nhân nhận được năm ngàn điểm kinh nghiệm, một viên Đồng Tâm Chi Ước và năm ngàn xu!”

“Đinh, chúc mừng chủ nhân tăng lên cấp mười bảy!”

“Đinh, độ thiên cảm của Hồ Mị Nương tăng lên một trăm!”

“Đinh, chúc mừng chủ nhân nhận được hai trăm điểm danh vọng!”

“Đinh, vì lần đầu lấy được tinh huyết của Hồ Mị Nương, hệ thống đặc biệt thưởng thêm cho chủ nhân hai ngàn điểm danh vọng, đồng thời mở ra cửa hàng giảm giá đặc biệt, toàn bộ vật phầm bên trong cửa hàng danh vọng giảm xuống còn năm mươi phần trăm, thời gian giảm giá trong một ngày!”

Nghe lấy những thông báo liên tiếp từ hệ thống, Trần Vũ không khỏi âm thầm thở ra một hơi, cuối cùng cũng hoàn thành xong được nhiệm vụ của hệ thống, hắn có thể an tâm mà nằm nghỉ ngơi một chút rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện