Trần Vũ mới vừa bước xuống xe, nghe xong câu này trong đầu không khỏi mộng. Hắn làm sao cảm thấy câu thoại này lại quen thuộc như vậy? “Chúng ta đang bị chặn cướp sao?” Trần Tiểu Phương hơi có chút lo lắng nhìn sang Trần Vũ nói.
Nàng thật sự là chưa từng trải qua chuyện này bao giờ. Lúc nàng còn ở Trần Gia thôn, nhiều nhất cũng chỉ là tranh chấp, đánh nhau bình thường mà thôi, còn chuyện cướp bóc như thế này nàng thật sự là rất hiếm gặp. Với lại từ lúc trải qua chuyện của đám người Trần Biên, tính khí của nàng đã giảm đi rất nhiều, không còn một bộ muốn liều mạng lao lên phía trước nữa.
Đương nhiên, đây chỉ là vì có Trần Vũ ở bên cạnh mà thôi. Nàng hiện tại biết rất rõ vị thế của mình ở đâu, nếu còn điêu ngoa tùy hứng như lúc trước nữa, e rằng sau này địa vị của nàng ở trong lòng Trần Vũ sẽ hạ xuống rất thấp. Cho nên lúc này nàng mới giả bộ rụt rè lo sợ như vậy. Tuy nhiên lúc cần, nàng nhất định sẽ là người xông lên đi đầu. Vì dù sao nơi này cũng là thế giới của cường giả, nàng không thể nào trở thành bình hoa cho người khác xem thường được.
Mà lúc này, Trần Vũ còn đang dự định trả lời câu hỏi của nàng, thì âm thanh nhắc nhở của hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu hắn.
“Đinh, chủ nhân có nhiệm vụ mới, xin hỏi chủ nhân có muốn kiểm tra hay không?”
Nghe âm thanh thông báo của hệ thống, Trần Vũ chỉ có thể hướng về phía Trần Tiểu Phương gật đầu một cái, báo hiệu cho nàng cứ yên tâm, sau đó hắn mới xâm nhập vào bên trong hệ thống, mở ra thông tin nhiệm vụ.
“Hệ thống thông báo: Nhiệm vụ chinh phục thủ lĩnh Lương Sơn Tống Ngạn Kiều, nàng vốn là dòng dõi của danh tướng Tống Giang thời đại Nam Bắc Triều, hiện tại lưu lạc đến Phượng Hoàng lĩnh làm thủ lĩnh giặc cướp. Muốn đem nàng chinh phục, thì cần phải đánh bại các tướng lĩnh dưới trướng của nàng, đồng thời đem thân phận thật sự của nàng lấy ra, khiến nàng tâm phục khẩu phục mới thôi.
Xin lưu ý, trong quá trình làm nhiệm vụ, chủ nhân không được phép đánh giết đối phương, chỉ có thể đánh bị thương nhẹ hoặc nhiều nhất là trọng thương, không được tàn phế. Nếu như có người trọng thương tàn phế hoặc là bị giết chết, nhiệm vụ sẽ được tính là thất bại.
Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, chủ nhân sẽ nhận được 2 vạn điểm kinh nghiệm, 2 vạn xu, cùng với một tấm lệnh kỳ!"
Trần Vũ nhìn xem thông tin nhiệm vụ từ hệ thống, âm thầm nhíu mày.
“Đây là có ý gì? Đánh nhau với giặc cướp lại không cho ta đánh chết đã đành, còn không được phế đi. Chẳng lẽ muốn ta đi làm thánh mẫu hay sao?” Trần Vũ bất mãn nói.
Mà Tiểu Nguyệt đứng ở trên Kim Sách, nửa cười nửa không nói: “Cái này là vì hệ thống nghĩ cho chủ nhân mà thôi! Ngài thử nghĩ xem, sau này bọn họ đều là thuộc hạ của chủ nhân, chủ nhân tùy tiện đánh giết nhiều người như vậy, có phải là rất uổng phí hay không? Với lại chuyện này được công ty Kỷ Nguyên Mới của chúng em gọi là lấy đức phục nhân, lấy nhân phục người nha!”
“Cái gì mà lấy được phúc nhân, lấy nhân phục người lung ta lung tung hết cả lên vậy?” Trần Vũ nhất thời không khỏi trừng mắt lền nhìn nàng, mà nàng thì lại che miệng cười lên hi hi.
Trần Vũ âm thầm lắc đầu một cái, sau đó hắn cũng không tiếp tục lưu lại ở bên trong hệ thống nữa, mà nhanh chóng thoát ra bên ngoài.
“Ưm!”
Vừa rồi trong lúc nói chuyện, Trần Vũ đột nhiên thất thần một hồi, lúc này lại tự dưng khôi phục như cũ, làm cho Trần Tiểu Phương hơi giật mình mà hô lên một tiếng.
Mà Trần Vũ vừa hay nghe được âm thanh này của nàng, mới dùng ánh mắt quái dị nhìn đến. Thấy ánh mắt này của Trần Vũ nhìn mình chằm chằm, không biết vì sao mà Trần Tiểu Phương lại thấy xấu hổ vô cùng. Nhưng Trần Vũ cũng không có nhìn lâu, hắn nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt, rồi nhìn về phía Ái Lệ Na nói: “Tình hình thế nào rồi?”
Ái Lệ Na vỗn dĩ cũng đứng ở gần đó, nghe hắn lên tiếng hỏi thì mới hơi liếc mắt nhìn hắn một chút, sau đó nàng mới đơn giản đáp: “Phía trước có chừng hơn trăm người, do một nữ nhân cầm đầu, đã đem toàn bộ đường đi của chúng ta chắn lại hết rồi!”
Trần Vũ nghe xong liền đưa mắt nhìn về phía trước, quả nhiên như lời của Ái Lệ Na nói, phía trước con đường hơn chục thước, đứng đầy một đám sơn tặc. Nhưng mà đám sơn tặc này, mười phần lả lướt, thon gọn, trên mặt còn đem theo khăn che mặt, hoàn toàn không thấy rõ được dung nhan bên trong. Trần Vũ nhất thời có chút hiếu kỳ, chẳng lẽ đám người này đều không có ăn cơm hay sao?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Trần Vũ cũng mở ra Thông Thiên Nhãn để nhìn một chút. Thế nhưng vừa nhìn đến, hắn liền giật mình thốt lên: “Làm sao bọn họ đều là nữ?”
Nghe tiếng kinh hô này của hắn, mọi người đều quay sang nhìn. Đặc biệt là các thiếu nữ, các nàng không hiểu vì sao cảm thấy có chút khác thường, không tự chủ được mà đem tay che lên y phục của mình.
“Các ngươi làm sao?” Trần Vũ thật sự là bị động tác của các nàng làm cho nghi hoặc.
Hắn hô lên thì hô lên, liên quan gì đến các nàng mà lại che người.
“Vũ, ngươi có thể nhìn xuyên thấu qua y phục của người khác thật sao?” Trần Tiểu Phương rốt cuộc nhịn không được, đứng ra lên tiếng hỏi.
Sau khi nghe nàng nói ra lời này, lại thêm ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm về phía mình. Rốt cuộc Trần Vũ cũng biết nguyên nhân tại sao bọn họ lại phản ứng như vậy rồi.
Trong lúc nhất thời, Trần Vũ có chút nghẹn họng mà nhìn lấy các nàng. Quả thật là thần thông của hắn cũng không phải là bí mật gì, hắn trước đây vẫn hay dùng ở trước mặt của Ái Lệ Na, mà chuyện này hắn cũng có nói qua với hai anh em Trần Tiểu Phương. Chỉ là, thần thông Thông Thiên Nhãn có thể xuyên thấu qua hết tất cả các loại ngụy trang, nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì đến việc hắn có thể nhìn xuyên qua y phục của người khác hay không? Với lại chuyện này hắn nên giải thích như thế nào đây?
Chẳng lẽ hắn nói mình có thể nhìn thấu hết thảy, nhưng mà không thể nhìn xuyên qua y phục của các nàng được sao? Lời nói như vậy ai tin? Các nàng sẽ tin sao? Ngay cả chính hắn cũng không tin được nữa là!
Nhưng thật sự môn thần thông này lại ác như vậy sao? Đương nhiên là không phải rồi, dù sao môn thần thông này cũng xuất phát từ Thần giới, chẳng ai lại đem một môn thần thông ra làm trò đùa như vậy cả. Thứ nhất, chuyện này mà truyền ra ngoài mọi người sẽ nghĩ ngươi là người như thế nào đây? Thứ hai, ngươi để cho cả Thần giới đều biết ngươi có thể nhìn thấu y phục trên người bọn họ, chẳng lẽ ngươi không sợ bị người ta đánh hội đồng sao? Với lại, chẳng có vị đại năng nào lại rỗi hơi như vậy cả, lại đi lĩnh ngộ ra một môn thần thông chỉ để nhìn trộm thân thể của người khác.
Mặc dù sự thật chính là như vậy, nhưng Trần Vũ cũng không tiện làm ra giải thích, hắn chỉ lười nhác liếc mắt nhìn về phía các nàng một cái. Sau đó còn nhếch môi lên cười khẩy, nói: “Đương nhiên là có thể rồi! Các ngươi không thấy khoảng cách xa như vậy, ta còn có thể nhìn thấy được diện mạo của người khác hay sao? Đồ trên người của các ngươi, thứ gì ta cũng nhìn ra được! Đừng có che, cho dù che ta cũng nhìn ra như thường!”
Hắn chỉ đang muốn buồn nôn các nàng mà thôi. Mặc dù các nàng nghe xong cũng thật sự là có chút sợ. Nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài của các nàng thôi, thật sự bên trong các nàng ai cũng không lo lắng một chút nào. Dù sao ôm thì hắn cũng ôm rồi, hôn môi cũng không phải thiếu, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng là chưa có làm qua. Nhưng ở thời đại này, các nàng cũng coi như chính thức trở thành nữ nhân của hắn rồi. Chẳng qua các nàng biểu hiện ra như vậy là để thể hiện cho hắn biết, các nàng cũng biết rụt rè, xấu hổ đấy? Cho nên chỉ qua một hồi, các nàng đều tự mình thu tay trở về, cũng không còn tiếp tục phòng bị hắn nữa.
Mà trải qua chuyện này, bầu không khí cũng nhất thời trở nên ngượng ngùng. May là lúc này đám giặc cướp phía trước đã đi tới, có người lớn tiếng nói: “Chúng ta là sơn tặc ở nơi này, chúng ta chỉ cướp của, không cướp sắc, cũng không muốn hại nhân mạng! Cho nên các ngươi khôn hồn thì đem tiền tài trên người lưu lại đi, chỉ cần giao một nửa là được rồi!”
Lần đầu tiên bị đánh cướp, lại nghe bọn cướp nói chuyện đạo nghĩa như vậy, mấy người Trần Vũ có chút sững sờ mà nhìn nhau.
“Làm thế nào? Các ngươi không tin lời của ta nói hay sao? Chúng là Chính Nghĩa Đạo Tặc Đoàn, chỉ chuyên cướp của người nghèo chia cho người giàu… ai ui… sao tỷ lại đánh ta?” Tên đạo tặc vừa rồi tức giận nói, nhưng đang nói tới nửa chừng đã bị người gõ cho một trận.
“Ngu ngốc, ngươi đang nói linh tinh cái gì vậy? Chúng ta là Chính Nghĩa Đạo Tặc, là chuyên môn cướp của người giàu chia cho người nghèo, không có việc ác nào mà không làm, không có chuyện xấu nào mà không theo, hiểu chưa?” Tên thủ lĩnh của đám đạo tặc tức giận mắng.
Thế nhưng lời này của nàng vừa nói xong, đám người Trần Vũ đều nhịn không được mà cười “phốc phốc” lên.
“Các ngươi cười cái gì?” Nàng cảm thấy những người trước mặt này thật sự rất cổ quái, bọn họ có gì thú vị mà cười như vậy chứ?
“Ta nói, các ngươi thật sự là Chính Nghĩa Đạo Tặc sao?” Trần Vũ lúc này mới nhịn cười lại, đi tới trước mặt của thủ lĩnh đạo tặc nói.
“Phải!” Thủ lĩnh của đám đạo tặc gật đầu đáp.
“Vậy ngươi chính là Hắc Toàn Phong, Hắc Đại Miêu?” Trần Vũ lại hỏi.
“Không phải, tên ta là Lý Đại Tỷ, Lý trong Đại Lý, Đại trong vỹ đại, Tỷ trong ngọc tỷ, tức là ngọc tỷ Đại Lý vỹ đại đó, ngươi biết không?” Lý Đại Tỷ miệng đầy tự hào nói.
“A!” Mà Trần Vũ nhất thời có chút sững sờ, hắn chẳng qua chỉ muốn trào phúng nàng một câu mà thôi, không nghĩ đến nàng vậy mà nói ra tên thật của mình. Với lại, cái tên này cũng thật ý nghĩa nha? Hắn không thể bắt bẻ được gì.
“Nói nhiều lời với các ngươi như vậy cũng đủ rồi! Các ngươi hiện tại có giao tiền ra hay không?” Lý Đại Tỷ cảm thấy hôm nay mình gặp một đám người rất kỳ quái, làm sao khi trông thấy nàng và đám thủ hạ đều không sợ hãi, còn mở miệng ra nói chuyện nhiều như vậy làm gì?
“Tiền gì? Chúng ta tại sao phải giao tiền ra cho các ngươi?” Trần Vũ nghe nàng nói xong, lập tức tỏ ra sững sờ mà hô lên.
Nhưng mà lúc này Lý Đại Tỷ tâm trạng cũng không được tốt, nàng liền vung lấy hai con dao bầu, lớn tiếng nói: “Đừng có giả hồ đồ, đem toàn bộ tiền đều giao ra, nếu không đừng trách chúng ta ra tay độc ác!”
Nhìn thấy biểu hiện của nàng hung ác như vậy, Trần Vũ cảm thấy vô cùng sợ hãi, hắn vội vàng lui lại phía sau mấy bước, rồi lớn tiếng nói: “Các ngươi không phải nói mình là Chính Nghĩa Đạo Tặc hay sao? Làm sao lại đi cướp tiền của ta? Trên người ta không có tiền, xin các ngươi buông tha cho ta đi!”
“Hừ hừ, ngươi giả bộ cái gì, ngươi đi xe ngựa sang trọng như vậy, còn nói là mình không có tiền sao? Ta chỉ là hơi mập một chút mà thôi, chứ ta cũng không có ngốc!” Lý Đại Tỷ vung lấy dao bầu, trực tiếp đi về phía Trần Vũ nói.
Mà Trần Vũ lúc này đang dùng ánh mắt quái dị của mình, nhìn lấy thân thể nặng mấy trăm cân của nàng, trong miệng lại lẩm bẩm nói: “Ngươi mập như vậy, lại nói chỉ là hơi hơi thôi sao?”
Lời này Trần Vũ chỉ thì thầm ở trong miệng, nhưng Lý Đại Tỷ lúc này đi đến rất gần, nàng vừa nghe thấy như vậy, lập tức nộ rống: “Ngươi nói ai mập? Ngươi dám nói ta mập sao? Ta chém chết ngươi!”
Trần Vũ nhất thời cảm thấy không thích hợp, hắn làm sao cảm giác như nữ nhân này sắp phát điên rồi vậy?
“Ta chỉ là đang nói sự thật thôi, mập thì nói là mập, có gì sai sao?” Trần Vũ tức giận mà trừng mắt nhìn nàng.
Thế nhưng câu này của hắn chẳng khác nào như thêm dầu vào lửa, Lý Đại Tỷ hầu như quên mất lý trí, điên cuồng mà vung dao lên chém xuống, như thể muốn một nhát chặt đứt cái đầu của hắn ra vậy.
Nàng thật sự là chưa từng trải qua chuyện này bao giờ. Lúc nàng còn ở Trần Gia thôn, nhiều nhất cũng chỉ là tranh chấp, đánh nhau bình thường mà thôi, còn chuyện cướp bóc như thế này nàng thật sự là rất hiếm gặp. Với lại từ lúc trải qua chuyện của đám người Trần Biên, tính khí của nàng đã giảm đi rất nhiều, không còn một bộ muốn liều mạng lao lên phía trước nữa.
Đương nhiên, đây chỉ là vì có Trần Vũ ở bên cạnh mà thôi. Nàng hiện tại biết rất rõ vị thế của mình ở đâu, nếu còn điêu ngoa tùy hứng như lúc trước nữa, e rằng sau này địa vị của nàng ở trong lòng Trần Vũ sẽ hạ xuống rất thấp. Cho nên lúc này nàng mới giả bộ rụt rè lo sợ như vậy. Tuy nhiên lúc cần, nàng nhất định sẽ là người xông lên đi đầu. Vì dù sao nơi này cũng là thế giới của cường giả, nàng không thể nào trở thành bình hoa cho người khác xem thường được.
Mà lúc này, Trần Vũ còn đang dự định trả lời câu hỏi của nàng, thì âm thanh nhắc nhở của hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu hắn.
“Đinh, chủ nhân có nhiệm vụ mới, xin hỏi chủ nhân có muốn kiểm tra hay không?”
Nghe âm thanh thông báo của hệ thống, Trần Vũ chỉ có thể hướng về phía Trần Tiểu Phương gật đầu một cái, báo hiệu cho nàng cứ yên tâm, sau đó hắn mới xâm nhập vào bên trong hệ thống, mở ra thông tin nhiệm vụ.
“Hệ thống thông báo: Nhiệm vụ chinh phục thủ lĩnh Lương Sơn Tống Ngạn Kiều, nàng vốn là dòng dõi của danh tướng Tống Giang thời đại Nam Bắc Triều, hiện tại lưu lạc đến Phượng Hoàng lĩnh làm thủ lĩnh giặc cướp. Muốn đem nàng chinh phục, thì cần phải đánh bại các tướng lĩnh dưới trướng của nàng, đồng thời đem thân phận thật sự của nàng lấy ra, khiến nàng tâm phục khẩu phục mới thôi.
Xin lưu ý, trong quá trình làm nhiệm vụ, chủ nhân không được phép đánh giết đối phương, chỉ có thể đánh bị thương nhẹ hoặc nhiều nhất là trọng thương, không được tàn phế. Nếu như có người trọng thương tàn phế hoặc là bị giết chết, nhiệm vụ sẽ được tính là thất bại.
Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, chủ nhân sẽ nhận được 2 vạn điểm kinh nghiệm, 2 vạn xu, cùng với một tấm lệnh kỳ!"
Trần Vũ nhìn xem thông tin nhiệm vụ từ hệ thống, âm thầm nhíu mày.
“Đây là có ý gì? Đánh nhau với giặc cướp lại không cho ta đánh chết đã đành, còn không được phế đi. Chẳng lẽ muốn ta đi làm thánh mẫu hay sao?” Trần Vũ bất mãn nói.
Mà Tiểu Nguyệt đứng ở trên Kim Sách, nửa cười nửa không nói: “Cái này là vì hệ thống nghĩ cho chủ nhân mà thôi! Ngài thử nghĩ xem, sau này bọn họ đều là thuộc hạ của chủ nhân, chủ nhân tùy tiện đánh giết nhiều người như vậy, có phải là rất uổng phí hay không? Với lại chuyện này được công ty Kỷ Nguyên Mới của chúng em gọi là lấy đức phục nhân, lấy nhân phục người nha!”
“Cái gì mà lấy được phúc nhân, lấy nhân phục người lung ta lung tung hết cả lên vậy?” Trần Vũ nhất thời không khỏi trừng mắt lền nhìn nàng, mà nàng thì lại che miệng cười lên hi hi.
Trần Vũ âm thầm lắc đầu một cái, sau đó hắn cũng không tiếp tục lưu lại ở bên trong hệ thống nữa, mà nhanh chóng thoát ra bên ngoài.
“Ưm!”
Vừa rồi trong lúc nói chuyện, Trần Vũ đột nhiên thất thần một hồi, lúc này lại tự dưng khôi phục như cũ, làm cho Trần Tiểu Phương hơi giật mình mà hô lên một tiếng.
Mà Trần Vũ vừa hay nghe được âm thanh này của nàng, mới dùng ánh mắt quái dị nhìn đến. Thấy ánh mắt này của Trần Vũ nhìn mình chằm chằm, không biết vì sao mà Trần Tiểu Phương lại thấy xấu hổ vô cùng. Nhưng Trần Vũ cũng không có nhìn lâu, hắn nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt, rồi nhìn về phía Ái Lệ Na nói: “Tình hình thế nào rồi?”
Ái Lệ Na vỗn dĩ cũng đứng ở gần đó, nghe hắn lên tiếng hỏi thì mới hơi liếc mắt nhìn hắn một chút, sau đó nàng mới đơn giản đáp: “Phía trước có chừng hơn trăm người, do một nữ nhân cầm đầu, đã đem toàn bộ đường đi của chúng ta chắn lại hết rồi!”
Trần Vũ nghe xong liền đưa mắt nhìn về phía trước, quả nhiên như lời của Ái Lệ Na nói, phía trước con đường hơn chục thước, đứng đầy một đám sơn tặc. Nhưng mà đám sơn tặc này, mười phần lả lướt, thon gọn, trên mặt còn đem theo khăn che mặt, hoàn toàn không thấy rõ được dung nhan bên trong. Trần Vũ nhất thời có chút hiếu kỳ, chẳng lẽ đám người này đều không có ăn cơm hay sao?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Trần Vũ cũng mở ra Thông Thiên Nhãn để nhìn một chút. Thế nhưng vừa nhìn đến, hắn liền giật mình thốt lên: “Làm sao bọn họ đều là nữ?”
Nghe tiếng kinh hô này của hắn, mọi người đều quay sang nhìn. Đặc biệt là các thiếu nữ, các nàng không hiểu vì sao cảm thấy có chút khác thường, không tự chủ được mà đem tay che lên y phục của mình.
“Các ngươi làm sao?” Trần Vũ thật sự là bị động tác của các nàng làm cho nghi hoặc.
Hắn hô lên thì hô lên, liên quan gì đến các nàng mà lại che người.
“Vũ, ngươi có thể nhìn xuyên thấu qua y phục của người khác thật sao?” Trần Tiểu Phương rốt cuộc nhịn không được, đứng ra lên tiếng hỏi.
Sau khi nghe nàng nói ra lời này, lại thêm ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm về phía mình. Rốt cuộc Trần Vũ cũng biết nguyên nhân tại sao bọn họ lại phản ứng như vậy rồi.
Trong lúc nhất thời, Trần Vũ có chút nghẹn họng mà nhìn lấy các nàng. Quả thật là thần thông của hắn cũng không phải là bí mật gì, hắn trước đây vẫn hay dùng ở trước mặt của Ái Lệ Na, mà chuyện này hắn cũng có nói qua với hai anh em Trần Tiểu Phương. Chỉ là, thần thông Thông Thiên Nhãn có thể xuyên thấu qua hết tất cả các loại ngụy trang, nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì đến việc hắn có thể nhìn xuyên qua y phục của người khác hay không? Với lại chuyện này hắn nên giải thích như thế nào đây?
Chẳng lẽ hắn nói mình có thể nhìn thấu hết thảy, nhưng mà không thể nhìn xuyên qua y phục của các nàng được sao? Lời nói như vậy ai tin? Các nàng sẽ tin sao? Ngay cả chính hắn cũng không tin được nữa là!
Nhưng thật sự môn thần thông này lại ác như vậy sao? Đương nhiên là không phải rồi, dù sao môn thần thông này cũng xuất phát từ Thần giới, chẳng ai lại đem một môn thần thông ra làm trò đùa như vậy cả. Thứ nhất, chuyện này mà truyền ra ngoài mọi người sẽ nghĩ ngươi là người như thế nào đây? Thứ hai, ngươi để cho cả Thần giới đều biết ngươi có thể nhìn thấu y phục trên người bọn họ, chẳng lẽ ngươi không sợ bị người ta đánh hội đồng sao? Với lại, chẳng có vị đại năng nào lại rỗi hơi như vậy cả, lại đi lĩnh ngộ ra một môn thần thông chỉ để nhìn trộm thân thể của người khác.
Mặc dù sự thật chính là như vậy, nhưng Trần Vũ cũng không tiện làm ra giải thích, hắn chỉ lười nhác liếc mắt nhìn về phía các nàng một cái. Sau đó còn nhếch môi lên cười khẩy, nói: “Đương nhiên là có thể rồi! Các ngươi không thấy khoảng cách xa như vậy, ta còn có thể nhìn thấy được diện mạo của người khác hay sao? Đồ trên người của các ngươi, thứ gì ta cũng nhìn ra được! Đừng có che, cho dù che ta cũng nhìn ra như thường!”
Hắn chỉ đang muốn buồn nôn các nàng mà thôi. Mặc dù các nàng nghe xong cũng thật sự là có chút sợ. Nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài của các nàng thôi, thật sự bên trong các nàng ai cũng không lo lắng một chút nào. Dù sao ôm thì hắn cũng ôm rồi, hôn môi cũng không phải thiếu, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng là chưa có làm qua. Nhưng ở thời đại này, các nàng cũng coi như chính thức trở thành nữ nhân của hắn rồi. Chẳng qua các nàng biểu hiện ra như vậy là để thể hiện cho hắn biết, các nàng cũng biết rụt rè, xấu hổ đấy? Cho nên chỉ qua một hồi, các nàng đều tự mình thu tay trở về, cũng không còn tiếp tục phòng bị hắn nữa.
Mà trải qua chuyện này, bầu không khí cũng nhất thời trở nên ngượng ngùng. May là lúc này đám giặc cướp phía trước đã đi tới, có người lớn tiếng nói: “Chúng ta là sơn tặc ở nơi này, chúng ta chỉ cướp của, không cướp sắc, cũng không muốn hại nhân mạng! Cho nên các ngươi khôn hồn thì đem tiền tài trên người lưu lại đi, chỉ cần giao một nửa là được rồi!”
Lần đầu tiên bị đánh cướp, lại nghe bọn cướp nói chuyện đạo nghĩa như vậy, mấy người Trần Vũ có chút sững sờ mà nhìn nhau.
“Làm thế nào? Các ngươi không tin lời của ta nói hay sao? Chúng là Chính Nghĩa Đạo Tặc Đoàn, chỉ chuyên cướp của người nghèo chia cho người giàu… ai ui… sao tỷ lại đánh ta?” Tên đạo tặc vừa rồi tức giận nói, nhưng đang nói tới nửa chừng đã bị người gõ cho một trận.
“Ngu ngốc, ngươi đang nói linh tinh cái gì vậy? Chúng ta là Chính Nghĩa Đạo Tặc, là chuyên môn cướp của người giàu chia cho người nghèo, không có việc ác nào mà không làm, không có chuyện xấu nào mà không theo, hiểu chưa?” Tên thủ lĩnh của đám đạo tặc tức giận mắng.
Thế nhưng lời này của nàng vừa nói xong, đám người Trần Vũ đều nhịn không được mà cười “phốc phốc” lên.
“Các ngươi cười cái gì?” Nàng cảm thấy những người trước mặt này thật sự rất cổ quái, bọn họ có gì thú vị mà cười như vậy chứ?
“Ta nói, các ngươi thật sự là Chính Nghĩa Đạo Tặc sao?” Trần Vũ lúc này mới nhịn cười lại, đi tới trước mặt của thủ lĩnh đạo tặc nói.
“Phải!” Thủ lĩnh của đám đạo tặc gật đầu đáp.
“Vậy ngươi chính là Hắc Toàn Phong, Hắc Đại Miêu?” Trần Vũ lại hỏi.
“Không phải, tên ta là Lý Đại Tỷ, Lý trong Đại Lý, Đại trong vỹ đại, Tỷ trong ngọc tỷ, tức là ngọc tỷ Đại Lý vỹ đại đó, ngươi biết không?” Lý Đại Tỷ miệng đầy tự hào nói.
“A!” Mà Trần Vũ nhất thời có chút sững sờ, hắn chẳng qua chỉ muốn trào phúng nàng một câu mà thôi, không nghĩ đến nàng vậy mà nói ra tên thật của mình. Với lại, cái tên này cũng thật ý nghĩa nha? Hắn không thể bắt bẻ được gì.
“Nói nhiều lời với các ngươi như vậy cũng đủ rồi! Các ngươi hiện tại có giao tiền ra hay không?” Lý Đại Tỷ cảm thấy hôm nay mình gặp một đám người rất kỳ quái, làm sao khi trông thấy nàng và đám thủ hạ đều không sợ hãi, còn mở miệng ra nói chuyện nhiều như vậy làm gì?
“Tiền gì? Chúng ta tại sao phải giao tiền ra cho các ngươi?” Trần Vũ nghe nàng nói xong, lập tức tỏ ra sững sờ mà hô lên.
Nhưng mà lúc này Lý Đại Tỷ tâm trạng cũng không được tốt, nàng liền vung lấy hai con dao bầu, lớn tiếng nói: “Đừng có giả hồ đồ, đem toàn bộ tiền đều giao ra, nếu không đừng trách chúng ta ra tay độc ác!”
Nhìn thấy biểu hiện của nàng hung ác như vậy, Trần Vũ cảm thấy vô cùng sợ hãi, hắn vội vàng lui lại phía sau mấy bước, rồi lớn tiếng nói: “Các ngươi không phải nói mình là Chính Nghĩa Đạo Tặc hay sao? Làm sao lại đi cướp tiền của ta? Trên người ta không có tiền, xin các ngươi buông tha cho ta đi!”
“Hừ hừ, ngươi giả bộ cái gì, ngươi đi xe ngựa sang trọng như vậy, còn nói là mình không có tiền sao? Ta chỉ là hơi mập một chút mà thôi, chứ ta cũng không có ngốc!” Lý Đại Tỷ vung lấy dao bầu, trực tiếp đi về phía Trần Vũ nói.
Mà Trần Vũ lúc này đang dùng ánh mắt quái dị của mình, nhìn lấy thân thể nặng mấy trăm cân của nàng, trong miệng lại lẩm bẩm nói: “Ngươi mập như vậy, lại nói chỉ là hơi hơi thôi sao?”
Lời này Trần Vũ chỉ thì thầm ở trong miệng, nhưng Lý Đại Tỷ lúc này đi đến rất gần, nàng vừa nghe thấy như vậy, lập tức nộ rống: “Ngươi nói ai mập? Ngươi dám nói ta mập sao? Ta chém chết ngươi!”
Trần Vũ nhất thời cảm thấy không thích hợp, hắn làm sao cảm giác như nữ nhân này sắp phát điên rồi vậy?
“Ta chỉ là đang nói sự thật thôi, mập thì nói là mập, có gì sai sao?” Trần Vũ tức giận mà trừng mắt nhìn nàng.
Thế nhưng câu này của hắn chẳng khác nào như thêm dầu vào lửa, Lý Đại Tỷ hầu như quên mất lý trí, điên cuồng mà vung dao lên chém xuống, như thể muốn một nhát chặt đứt cái đầu của hắn ra vậy.
Danh sách chương