Vệ Tây Lẫm V: Tôi hy vọng khi khai giảng vào lớp, thầy giáo nói, tới thì tới đi, còn làm việc cái gì, thật là.

Ra khỏi trường thi, Trịnh Ngụy chống nạnh, nhìn mặt trời chói chang treo giữa không trung, thống khoái gào thét: "Rốt cuộc được giải phóng!"

Mấy người Diệp Quang Huy, Vương Phi Vũ, Lý Văn Bách và Dương Vân Chí cũng một bộ nhẹ nhàng thích ý. Hai ngày này thi cuối học kỳ, bọn họ vừa hoàn thành bài thi cuối cùng.

"Nghỉ hè xong thì lên năm ba, kỳ nghỉ hè này mọi người tính thế nào?" Vệ Tây Lẫm tùy ý hỏi.

Trường học quản học sinh năm ba rất nghiêm, vốn mỗi tuần nghỉ một lần giờ biến thành mỗi tháng một lần, hơn nữa tiết tự học buổi sáng và tối đều từ ôn tập tự do thành bắt buộc phải đi. Đến lúc đó, bọn học sinh liền không còn nhẹ nhàng như trước nữa, dù ngươi có muốn thả lỏng, nhìn người khác liều mạng học tập, ngươi cũng sẽ khẩn trương lo lắng theo thôi.

Mấy người Diệp Quang Huy nghe vậy liền cảm thấy thực bi thương, nhưng không đến mức uể oải, năm ba bọn họ nhất định phải vượt qua, cũng sớm có chuẩn bị tâm lý với sinh hoạt năm ba cực nhọc này. Tuy rằng tương lai khó lường nhưng hiện tại còn chưa có cách ngăn cản thú vui chơi của tuổi trẻ bọn họ.

Mọi người sôi nổi nói ra kế hoạch nghỉ hè của mình. Cơ bản đều là đợi ở nhà, chơi bóng, chơi game, một mùa hè liền qua, hoặc là đi nơi khác du lịch mấy ngày.

Vương Phi Vũ nói: "Tây Lẫm ông muốn tham gia [Nhịp đập âm nhạc], chuẩn bị đến đâu rồi?"

Vệ Tây Lẫm thản nhiên cười cười, không hề có cảm giác căng thẳng chi, "Mấy ông cũng biết [Nhịp đập âm nhạc] là biểu diễn tại hiện trường trực tiếp, trừ kiên trì luyện giọng hàng ngày cũng không cách nào chuẩn bị thêm gì."

"La Chân Chân thì sao?" Diệp Quang Huy quan tâm hỏi. Hắn biết gần nửa tháng nay Vệ Tây Lẫm dành ra khá nhiều thời gian ở với La Chân Chân.

Vệ Tây Lẫm nói: "Tôi cũng nói cô ấy kiên trì luyện giọng mỗi ngày, trừ ra thì có giữ gìn sức khỏe, cũng không còn gì khác."

Trịnh Nguy có chút hưng phấn nói: "[Nhịp đập âm nhạc] phát sóng trực tiếp từ đầu đến cuối, nếu có thể đến xem tại hiện trường nhất định rất tuyệt. Chỉ tiếc vé hiện trường ngàn vạn khó cầu."

Mọi người bất giác nhìn Lý Văn Bách.

Lý Văn Bách nhún vai, "Đừng nhìn tôi, tôi cũng không có."

Thật ra Cố Duyên Tranh có cho Vệ Tây Lẫm bốn phiếu nhưng hắn đã có ý đưa cho người nhà, chỉ có thể xin lỗi bọn bạn.

Diệp Quang Huy tùy tiện nói: "Tôi tính lúc đó đến quảng trường xem qua màn hình lớn, chưa chắc không chất lượng bằng hiện trường a."

Những người khác vừa nghe, cảm thấy cũng đúng.

"Tây Lẫm, đến lúc đó tụi tôi đều sẽ cổ vũ cho ông."

"Cảm ơn." Vệ Tây Lẫm cũng rất quý trọng những người bạn này, nửa thật nửa giỡn nghiêm túc nói, "Chờ sau này tôi tổ chức show nhất định sẽ chuẩn bị vé khách VIP cho mấy ông."

"Vậy là tốt." Tất cả mọi người đều cười rộ lên.

Một chiếc xe trắng dừng lại trước cổng trường, Mập Mạp thò cái đầu tròn trịa ra cửa xe, vẫy vẫy tay với Vệ Tây Lẫm. Hai tháng trước hắn vừa thi bằng lái.

Vệ Tây Lẫm tạm biệt mọi người, không nhanh không chậm bước qua lên xe.

Chiếc xe này do Cố Duyên Tranh chủ động mượn cho Mập Mạp hai ngày trước, tiện để đưa Vệ Tây Lẫm về nhà. Nếu không phải y có việc xuất ngoại vốn đã dự định tự thân đưa Tây Lẫm về nhà. Vệ Tây Lẫm cũng biết lái xe nhưng là tuổi đời này của hắn chưa đủ để thi bằng lái.

Phòng ở Vệ gia đã sớm xây xong, biệt thự nhỏ ba tầng, có mái nhà có vườn hoa, trong thôn chỉ có độc căn này. Không ai sẽ ghen ghét với nhà bọn họ, hiện tại không ai không biết con đường thông từ thôn lên trấn trên gần tám trăm km là do mình Vệ Tây Lẫm ra tiền tu sửa, mấy thôn ven đường cũng theo đó thơm lây. Đối với Vệ Tây Lẫm, người dân trong thôn chỉ có yêu thích và kính trọng. Ba Vệ và mẹ Vệ trong thôn cũng càng được đối xử thân thiện.

Thân thể mẹ Vệ và ba Vệ đã được Vệ Tây Lẫm chăm sóc qua, hiện nhìn qua chỉ có ba lăm ba sáu tuổi; Vệ Trừng Trừng cũng không còn là đứa bé đen đen trước đây, làn da trắng nõn, thanh tú đáng yêu. Hết thảy đều thay đổi theo chiều hướng tốt lên.

Vệ Tây Lẫm ở nhà một đêm, hôm sau liền dẫn người nhà lên Đế Kinh. Sắp xếp cho bọn họ ở lại khách sạn xong, hắn và Vệ Vân Phong đưa cha mẹ và em gái đi mua sắm. Cha mẹ và em gái đều vui vẻ, Tây Lẫm và Vân Phong tiêu tiền cũng thoải mái phóng tay.

Hiện giờ Vệ Tây Lẫm không phải ca sĩ nhỏ không có tiếng tăm gì, lúc ra cửa còn phải bọc kín hơn trước kia. Đặc biệt là sau khi [Nhịp đập âm nhạc] công bố danh sách dự thi, hắn chỉ cần ra cửa thì sẽ bị phóng viên chú ý, không mang kính râm và khẩu trang liền bị dân si nhạc vây quanh.

Từ cửa hàng trang phục dạo đến cửa hàng trang sức, lại từ cửa hàng trang sức dạo đến cửa tiệm ngọc trai, hàng ăn vặt....... Mãi cho đến hai giờ chiều, Vệ Trừng Trừng mới tận hứng. Cô bé cảm thấy quá hạnh phúc, chỉ cần bé thích, hai anh trai đều giành nhau trả tiền. Nhưng Vệ Trừng Trừng cũng không vì vậy mà phung phí mua này nọ, vật nàng mua đều có lợi ích thực. Vệ Tây Lẫm càng yêu thương bé, đồ mua cho bé không hẳn là quý nhất nhưng nhất định là tinh xảo nhất.

Mẹ Vệ và ba Vệ đều là người giản dị từ xương cốt, chỉ mua mấy bộ quần áo giày vớ mùa hè cho mình. Ba đứa nhỏ dạo đến hứng thú bừng bừng, tương thân tương ái, bọn họ chỉ nhìn liền thấy hạnh phúc thỏa mãn. Con cái khỏe mạnh, gia đình hòa thuận, tiền cũng đủ dùng, bọn họ cũng không phải không biết đủ.

Khi ra khỏi cửa tiệm cuối cùng trên phố, một nhà năm người trừ Vệ Trừng Trừng ra còn lại ai cũng xách trong tay hai ba túi. Bất quá, trên đường người đến người đi nhìn qua cũng không có vẻ đột ngột gì.

"Ba, mẹ, Trừng Trừng, các ngươi có đói bụng không?" Vệ Vân Phong lập nghiệp gần một năm, càng có vẻ phong độ hiên ngang, tỉ lệ người đi đường quay đầu đạt mốc trăm phần trăm.

Ba Vệ cười nói: "Đi dạo lâu như vậy đúng là đói rồi. Tìm nơi nào đó ăn cơm đi."

"Đi đâu ăn?" Mẹ Vệ sợ nóng, một tay dùng khăn giấy lau mồ hôi.

Vệ Trừng Trừng kéo tay Vệ Tây Lẫm, nhanh nhảu nói: "Đi đâu ăn hỏi nhị ca là được." Nàng cũng có theo dõi Weibo của Vệ Tây Lẫm, thường xuyên nuốt nước miếng thèm thuồng nhìn hình món ngon trên đó.

Vệ Vân Phong cười gật đầu, "Tây Lẫm, chú đề cử."

Món ngon Đế Kinh, Vệ Tây Lẫm không dám nói đã thử hết nhưng hắn đã đi qua hầu hết các nơi có danh tiếng cơ bản.

"Ăn món Trung hay cơm Tây đây?"

Việc nhỏ ba Vệ đều nghe mẹ Vệ, cười tủm tỉm, không nói chuyện, nhìn mẹ Vệ.

Mẹ Vệ nhanh chóng quyết định, "Ăn món Trung đi, mẹ với ba con không quen ăn cơm Tây. Trừng Trừng, nếu con muốn ăn cơm Tây thì để tối nói anh đưa con đi."

"Vâng." Vệ Trừng Trừng không thấy sao cả. Hai anh trai đều rất thương nàng, sau này còn rất nhiều cơ hội.

Hôm 1/5, Vệ Vân Phong đưa người nhà đến Đế Kinh chơi, dẫn mọi người đi ăn bò bít tết, Vệ Trừng Trừng ăn rất ngon miệng, mẹ Vệ và ba Vệ thì chỉ ăn lưng chừng bụng, hắn lại dẫn mọi người đi ăn món Trung.

Vệ Tây Lẫm không chút nghĩ ngợi nói: "Vậy đi Ngũ Vị Trai ăn món Quảng đi, cháo hải sản ở đó cũng rất ngon, cách đây không xa."

Vệ Trừng Trừng cầm di động Vệ Tây Lẫm chơi, móc chặt tay để Vệ Tây Lẫm kéo đi, không sợ đụng người.

"Em nhớ nhị ca có đăng hình ảnh của Ngũ Vị Trai. Nhị ca, lúc anh chụp ảnh cơ bản đồ ăn đều chia thành hai phần, là đi ăn với Mập Mạp sao?"

Vệ Tây Lẫm dừng một chút, "Không phải, là một người bạn."

Trong lúc vô ý Vệ Vân Phong nhìn thoáng qua thần sắc vi diệu của hắn, hơi mỉm cười, trong lòng trêu ghẹo thằng em, chẳng lẽ là bạn gái? Bất quá từ trước đến nay Vệ Tây Lẫm đều rất chững chạc, cũng không phiền người khác nhọc lòng, hẳn là biết mình đang làm gì. Thế nên hắn cũng không nói gì.

Lại một ngày trôi qua đã đến lúc chương trình [Nhịp đập âm nhạc] bắt đầu phát sóng trực tiếp. Tuy trời thực nóng nhưng dẫu sao cũng tốt hơn mưa như trút. 6 giờ, người tập trung trước cửa đài truyền hình Đế Kinh dần đông, tuyển thủ dự thi, người nhà tuyển thủ, si nhạc, phóng viên....... Bãi đỗ xe dưới đài truyền hình dù không nhỏ cũng đã bị chen đến chật ních.

Tuy rằng dân si nhạc và phóng viên chen chúc nhưng đều tự giác nhường một đường để giám khảo và tuyển thủ thuận lợi tiến vào.

Vệ Tây Lẫm cũng tới rất sớm. [Tình yêu là bạn và tôi] quyên giúp 2000 vạn tệ Hoa Hạ, làm giờ tên của hắn cơ hồ là nhà nhà đều biết, hiện tại hắn là nhân vật nổi danh đứng đầu [Nhịp đập âm nhạc], vừa xuất hiện, một đám phóng viên lập tức vây lại, ném đủ loại vấn đề cho hắn.

Dưới sự bảo vệ của Mập Mạp cùng Vệ Vân Phong, Vệ Tây Lẫm bước nhanh vào cửa.

Ba Vệ và mẹ Vệ che chở Vệ Trừng Trừng bám sát theo.

Vào đại sảnh, Vệ Tây Lẫm nhịn không được quay đầu lại, không thấy người nên xuất hiện kia, lấy di động ra khỏi túi, không có tin nhắn, cũng không có cuộc gọi nhỡ.

"Vào trước đi." Mập Mạp mơ hồ đoán ra hắn đang đợi ai, chú ý thấy camera cách đó không xa hướng về bên này, thấp giọng nhắc nhở.

Vệ Tây Lẫm gật gật đầu, bước vào khu biểu diễn.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

"Vệ tiên sinh, xin đợi chút!"

Vệ Tây Lẫm quay đầu lại, "Trợ lý Hứa?"

Người tới là một nam nhân trẻ tuổi nhã nhặn, hắn là trợ lý Cố Duyên Tranh, tên Hứa Hi. Có một lần, Vệ Tây Lẫm với Cố Duyên Tranh đi ăn bên ngoài, xe Cố Duyên Tranh gặp vấn đề, gọi Hứa Hi đến lái chiếc khác qua, Vệ Tây Lẫm liền gặp Hứa Hi một lần.

Hứa Hi biết ông chủ và Vệ Tây Lẫm có quan hệ rất thân, rất khiêm nhường, "Sếp lo cậu ở bên này cần người, nói tôi đến giúp."

Vệ Tây Lẫm vui vẻ trong lòng, mặt bình thản nhưng ý cười trong mắt đã khó nén hiển lộ ra ngoài, "Anh ấy đã trở lại?"

"Sếp vừa mới xuống máy bay, có thể sẽ đến trễ một chút." Hứa Hi nói.

Vệ Tây Lẫm gật gật đầu, người Cố Duyên Tranh phái tới vẫn có thể tín nhiệm.

"Vào trước đã."

Tới cửa khu hậu trường rồi, Vệ Vân Phong vỗ vỗ vai Vệ Tây Lẫm, "Chú tự lo mình trước, anh sẽ lo cho ba mẹ và Trừng Trừng."

Vệ Tây Lẫm rất an tâm với Vệ Vân Phong, vội vàng đi về phía phòng hóa trang. Mập Mạp và Hứa Hi nhanh bước đuổi theo.

Phòng hóa trang rất lớn, tuyển thủ tới sớm đã bắt đầu hóa trang.

Động tác của nhóm chuyên viên trang điểm thuần thục mà chậm rãi, Mập Mạp khẩn trương, không ngừng lau mồ hôi.

Hứa Hi nhìn qua, thấp giọng nói: "Cũng không phải cậu lên đài, khẩn trương cái gì?"

Mập Mạp mạnh miệng nói: "Tôi khẩn trương vì Tây Lẫm, không được sao? Đây chính là phát sóng trực tiếp đó!" Hắn không quên đè thấp giọng. Chỉ cần sai lầm, hoặc có chút tì vết, tất cả đều có thể bị dân mạng phóng đại xé ra to, trở thành vết nhơ của Vệ Tây Lẫm.

Hứa Hi nhướng mày, nhìn Vệ Tây Lẫm trong gương. Hắn không cảm thấy Vệ Tây Lẫm khẩn trương chút nào. Ánh mắt Vệ Tây Lẫm bình thản, bên môi khẽ cười, thần thái tự tin giữa đầu mày phảng phất tỏa vầng hào quang, hai mắt ánh lên sáng rõ thậm chí hình như còn chứa vài phần chiến ý.

..........

Nguồn ảnh: reinerrubin00.lofter.com

Edit: *tưởng tượng* Nếu trên máy bay anh cười thế này có phải đang nhớ tới Tây Lẫm không?HỆ THỐNG THIÊN HOÀNG CỦA SIÊU SAO - Chương 52: Để bụng

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện