Vệ Tây Lẫm V: Tôi cũng muốn có chỗ dựa phía sau, bởi vì [Tây Du Ký] đã cho chúng ta thấy, phàm là yêu tinh có chỗ dựa đều được đón đi, ngược lại những con không dựa vào ai đều bị một gậy đập chết. Đáng tiếc, tôi lại không có.

"Nơi này có tám cái thùng, tám chiếc xẻng và tám bàn cân." Vương Nguyên tiếp tục giới thiệu, "Nhiệm vụ của các bạn chính là phá băng ở con sông này, trong thời gian năm phút, bốn người phá được nhiều băng nhất sẽ chiến thắng, bốn người thua sẽ bị trừng phạt. Mách mẹo nhỏ, có thể sử dụng thẻ kéo dài thời gian, nếu chưa dùng hết."

"Thẻ kéo dài thời gian của tôi dùng hết rồi... Tôi có dự cảm xấu quá à." Trịnh Yên Nhiên tỏ vẻ căng thẳng, "Nhiệm vụ trừng phạt kỳ này chắc không đơn giản đâu."

"Ha ha."

Tiếng cười của Vương Nguyên làm người ta phải rùng mình.

Điền Sướng lạc quan phấn khởi nói: "May mà thẻ kéo dài thời gian của tôi chưa dùng hết, còn nhiều hơn mấy người 30 giây lận, tỷ lệ chiến thắng không hề thấp."

Vệ Tây Lẫm đưa thẻ kéo dài thời gian cho Trịnh Yên Nhiên, "Chị Yên Nhiên, chị dùng tấm thẻ này của em đi."

Trịnh Yên Nhiên sáng mắt lên, "Cái này... Có thể không? Nguyên ca." Nàng chớp mắt bán manh với Vương Nguyên.

Vương Nguyên nhìn thẳng, giả đò nghiêm trang, "Thẻ của ai người đó tự xử."

"Ye!" Trịnh Yên Nhiên hoan hô một tiếng rồi quay sang Vệ Tây Lẫm cảm ơn, "Tây Lẫm, cám ơn cậu!"

Uông Minh Thụy khinh thường lướt nhìn Vệ Tây Lẫm, hôm qua quấn lấy Điền Sướng, hôm nay lại quấn Trịnh Yên Nhiên, mượn scandal để nổi không phải ý tưởng tốt đẹp gì.

Thật ra Uông Minh Thụy nghĩ oan cho Vệ Tây Lẫm rồi. Vệ Tây Lẫm cho tới giờ chưa từng có ý mượn scandal lăng xê, rõ ràng ngoại trừ mình ra thì hắn đều dùng cùng một thái độ để đối xử với bảy vị minh tinh còn lại. Nhưng có lẽ vì Điền Sướng và Trịnh Yên Nhiên khác giới, cho nên người khác mới cho rằng hắn đối xử đặc biệt với họ.

Tám nghệ sĩ ngồi ở bờ sông, tay cầm xẻng, chuẩn bị sẵn sàng, chờ Vương Nguyên hô lệnh bắt đầu xong, tất cả đồng loạt giơ xẻng đập vào băng, đập ra được cục băng nào, thì nhặt lên cho vào thùng. Mặc dù đã đeo bao tay nhung chống lạnh, nhưng không khí lạnh vẫn không ngừng len vào, làm ai nấy run rẩy toàn thân.

Vệ Tây Lẫm giờ có thể chất rất tốt, nên hắn dễ dàng chất đầy chiếc thùng, để nhân viên mang ra bàn cân cân đo xong rồi lại quay trở lại bờ sông tiếp tục đập băng.

"Mười giây đếm ngược bắt đầu, mười, chín, tám... Ba, hai, một! Hết giờ!"

Điền Sướng và Trịnh Yên Nhiên có thẻ, ba mươi giây đủ để hai cô đập được thêm hai khối băng nữa.

Kết quả cuối cùng, Vệ Tây Lẫm, Điền Sướng, Trịnh Yên Nhiên và Thiệu An Nhiên chiến thắng, Uông Minh Thụy, Trần Giản, Lâm Đống và Triệu Hạo Thành thất bại.

Vương Nguyên phạt bốn người Uông Minh Thụy phải cõng bốn người Vệ Tây Lẫm ra ngoài xe cách đó trăm thước. Đồng thời, chương trình [Minh tinh mùa đông] kỳ này kết thúc mỹ mãn tại đây .

"Rốt cuộc đã quay xong." Tám nghệ sĩ thả lỏng, vừa nói vừa cười.

"Tây Lẫm, đổi số điện thoại đi." Trần Giản đi tới vỗ vai Vệ Tây Lẫm. Mặc dù chỉ mới gặp hai ngày, nhưng gã đã hiểu sơ sơ về Vệ Tây Lẫm rồi, cũng có ấn tượng khá tốt về hắn.

"Giản ca." Vệ Tây Lẫm báo số điện thoại cho hắn ta, "Weibo của tôi là tên tôi, bình thường tôi hay chia sẻ vài điều thú vị, bao giờ anh thấy buồn phiền có thể lướt qua đó xem chơi."

Trần Giản lưu số điện thoại của hắn lại, cười nói: "Đã thăm quan rồi, quả thật rất thú vị, nhất là cái câu 'no-zuo-no-die-why-you-try' đó, đã thành câu nói lưu hành, tôi còn dùng nó trong tiết mục của tôi nữa đó."

Thiệu An Nhiên cũng đi tới, gật đầu với Vệ Tây Lẫm, trong nụ cười mỉm phóng khoáng đan xen chút xấu hổ, trông hết sức mê người, "Số điện thoại của cậu thế nào? Sau này nếu đến Thượng Hải có thể gọi điện cho tôi."

"Cám ơn Thiệu ca." Vệ Tây Lẫm cảm thấy mình không uổng công đi chuyến này, trừ Uông Minh Thụy và Trịnh Yên Nhiên, số điện thoại của những minh tinh khác hắn đều đã có.

"Sắc mặt không được tốt lắm?" Trần Giản thuận miệng nói một câu với Thiệu An Nhiên.

"Có thể là do hôm nay ra gió nhiều quá, nên hơi cảm mạo." Thiệu An Nhiên sờ mặt, nói với Vệ Tây Lẫm, "Nói không chừng không lâu sau nữa tôi sẽ làm ca sĩ đó, đến lúc đó chúng ta cùng đồng hành nha. Không nói nhiều nữa, tôi đi trước đây."

Vệ Tây Lẫm và Trần Giản nhìn nhau, trong bụng sáng tỏ. Chương trình tạp kĩ của Thiệu An Nhiên đã ổn định rồi, nếu chỉ tiếp tục ở mảng diễn xuất thì quả thật rất khó đột phá.

Quay về khách sạn, Vệ Tây Lẫm xả một bồn nước ấm rồi ngâm mình, cơ thể chìm trong dòng nước ấm áp, ấm đến nỗi làm người ta có cảm giác được tái sinh. Hôm nay muộn rồi, hắn định ở đây thêm một đêm, ngày mai mới đi về.

Mập Mạp ôm notebook tới, vẻ mặt nghiêm trọng, "Tây Lẫm, trên mạng xuất hiện tin đồn, nói cậu có thể tham gia trại mùa đông vì có người đứng sau."

Vệ Tây Lẫm xem bài báo đó, nội dung cơ bản là độ nổi của hắn không đủ để tham gia [Minh tinh mùa đông]. Thật ra nói vậy cũng rất có lý. Dẫu sao, người hắn thế chỗ là Hạ Phong, mà danh tiếng của Hạ Phong và hắn thì có thể coi là kẻ trên trời và người dưới đất.

Gỗ rơi vô biên: Vệ Tây Lẫm là cái gì chứ? Chỉ là một nghệ sĩ hạng mười sáu mà thôi, dựa vào cái gì có thể tham gia [Minh tinh mùa đông] cơ chứ? Mặt trời lặn ở núi Tây: Nhất định là có nội tình! Vệ Tây Lẫm hát đúng là dễ nghe, nhưng bây giờ chưa đủ tư cách để đứng cùng Uông Minh Thụy, Trần Giản, Điền Sướng đâu.

Ánh nắng đỏ rực: Nói như vậy, không phải Lâm Đống cũng thế sao?

Fan não tàn của Lâm Đống: Lầu trên, nói Vệ Tây Lẫm thì nói Vệ Tây Lẫm đi, chớ có kéo theo thần tượng tui!

Xuân vô tận: Nghe mắc ói, Lâm Đống là cái lông gì cơ? Cậu ta còn chẳng bằng 540, ngoại hình không đẹp bằng, hát cũng chẳng phải dễ nghe, rõ chỉ là tên tiểu bạch kiểm...

Dao phay: Tôi nói công bằng nhé, Vệ Tây Lẫm và Lâm Đống tương tự nhau thôi, lý lịch đều quá cạn. Nhưng mà, quản lý của Lâm Đống là quản lý chủ bài Kim Linh đó! Cậu ta có thể tham gia [Minh tinh mùa đông] cũng không có gì lạ lắm đâu.

...

Mập Mạp lại nói: "Tôi vừa mới đăng weibo giải thích việc này, nhưng không biết hiệu quả như thế nào."

Vệ Tây Lẫm rất bình tĩnh, suy nghĩ đôi chút rồi nói: "Anh chụp hình thẻ căn cước của em rồi đăng lên weibo của anh, những chỗ quan trọng thì che đi, để lại tên em và ba chữ "Huyện trấn thôn" là được. Nói nhiều những thứ khác cũng vô ích."

Mập Mạp gật đầu, nhớ tới một chuyện khác, "Hôm nay, Cố thiếu tới tìm cậu à?"

"Phải." Vệ Tây Lẫm đáp một tiếng, sau đó ánh mắt rơi xuống điện thoại, nhanh nhẹn đăng lên một bài ——

Tôi cũng rất muốn có chỗ dựa phía sau, bởi vì [Tây Du Ký] đã cho ta thấy, phàm là yêu tinh có chỗ dựa đều được đón đi, còn những con không dựa vào ai đều bị một gậy đập chết. Đáng tiếc là tôi lại không có.

Mập Mạp muốn nói gì nữa, nhưng lực chú ý của Vệ Tây Lẫm đã dính vào cái điện thoại mất rồi.

Đúng lúc này, hắn nghe thấy âm thanh thông báo, bèn nhìn lại weibo của mình, thấy nội dung Vệ Tây Lẫm vừa đăng, không khỏi bật cười, "Ha ha ha... Đáp lại vô cùng hay, chắc hẳn những kẻ ác ý cũng phải ngại làm khó cậu đấy."

Vệ Tây Lẫm khẽ cười, bởi vì hắn nhìn thấy câu trả lời của "Trợn mắt" —— người đứng sau cậu chính là đám fans khổng lồ chúng tôi.

Hắn lập tức like cho anh bạn này, ấm áp tràn lòng.

Bài đăng của Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh làm nổi lên cao trào trên weibo, số lượng người đọc tin tăng lên với tốc độ mấy chục một giây.

Tôi yêu Vệ Tây Lẫm: Ha ha ha, Lẻ Loi hài hước quá, mà nói thâm lắm luôn!

Fan não tàn của Vệ Tây Lẫm: @Trợn mắt Nói hay lắm! Chúng ta chính là người nâng đỡ phía sau nam thần nha! Ai dám coi thường chúng ta!

Tôi yêu 540: Người đứng sau +10086! Ủng hộ nam thần!

Tôi là quản lý web: Mở mắt nói đúng, ai nói nam thần không có chỗ dựa, chúng ta chính là chỗ dựa của nam thần.

Fan não tàn của Lẻ Loi: Người đứng sau báo danh.

Trợn mắt: Người đứng sau báo danh.

Diệp Quang Huy: Người đứng sau báo danh.

La Chân Chân: Người đứng sau báo danh.

Điềm Tâm Tâm: Người đứng sau báo danh.

...

Sau đó là một tràng dài "Người đứng sau báo danh".

Ngay cả Trần Giản cùng Thiệu An Nhiên cũng bình luận " Người đứng sau báo danh." góp vui.

Nhưng Vệ Tây Lẫm vẫn không ngờ câu này lại trở thành câu nóng trên weibo, con số thống kê của bình luận "Người đứng sau báo danh." lần cuối là hơn 40 vạn, người theo dõi weibo của Vệ Tây Lẫm cũng phồng lên thành hơn 600 vạn. Bài đăng weibo này của hắn có sức ảnh hưởng không thể khinh thường, khiến cho không ít tâm phúc weibo phải kinh hãi.

Còn có người phân tích bài đăng này sở dĩ trở thành đề tài nóng, ngoại trừ vì sức ảnh hưởng tăng lên hằng ngày của Vệ Tây Lẫm ra, thì còn bởi nó khá hài hước. Weibo của Vệ Tây Lẫm nhìn chung có tính giải trí cao, rất phù hợp với sở thích của giới trẻ, đây cũng là điều đáng để các nghệ sĩ khác noi theo học tập.

Giang Vãn Chu còn đang do dự có nên ra mặt giúp Vệ Tây Lẫm không, thì trên mạng đã không còn ai bàn luận về "chỗ dựa" nữa rồi, một trận sóng gió cứ thế tiêu tan trong vô hình.

Cô không khỏi khẽ mỉm cười, thằng nhóc đó quả thật không đơn giản, đáng tiếc hắn không có ý định ký hợp đồng.

Lúc này, Vệ Tây Lẫm đã về đến Đế Đô, mới vừa thay quần áo ở nhà thoải mái xong, Cố Duyên Tranh đã gọi điện tới.

"Em từng nói muốn mời tôi ăn cơm."

Vệ Tây Lẫm cạn lời, vậy thì cũng đâu cần thúc giục cấp thiết vậy chứ? Hắn vừa mới về đến nhà thôi mà. Hắn thật sự không thể không nghi ngờ Cố Duyên Tranh có lắp thiết bị theo dõi ở nhà mình.

"Tôi không quên."

"Vậy thì tốt."

Vệ Tây Lẫm thiếu chút nữa bị y sặc chết.

"Bên chỗ em không phải có phóng viên sao? Vậy đến chỗ tôi dùng bữa nhé? Tôi có một căn hộ ở hoa viên Ánh Dương. Giờ tôi tới đón em."

Vệ Tây Lẫm nghĩ đến Tiếu Thành Nghị còn đang ngồi xổm bên ngoài, hơn nữa người trong tiểu khu này trên cơ bản là đều biết hắn, thế nên đồng ý.

Hai mươi phút sau, Cố Duyên Tranh tới.

"Đi siêu thị mua đồ ăn trước." Vệ Tây Lẫm hỏi, "Anh muốn ăn gì?"

"Chỉ cần em làm là được." Cố Duyên Tranh không thèm quan tâm đáp. Y chỉ quan tâm tới việc được ở riêng với Vệ Tây Lẫm mà thôi.

Vệ Tây Lẫm lúng túng, cũng bắt đầu hối hận vì mình đã đồng ý quá nhanh, bởi kĩ năng bếp núc của hắn thật ra chẳng ra làm sao, làm cơm chiên trứng, xào rau gì đó, hắn còn biết, chứ món hơi phức tạp chút thì bó tay luôn. Nhưng mà hắn vẫn phải căng đầu ra thôi.

"Chỉ có hai người chúng ta, vậy làm ba món một canh là đủ. Đến siêu thị rồi xem tiếp."

Gần hoa viên Ánh Dương có một trung tâm mua sắm. Sắp đến tết rồi, nên nơi nơi đều bán sản phẩm với giá đặc biệt. Những người làm hàng tết kề vai sát cánh, các dì các cô mạnh mẽ xông lên, cho dù chen chúc trong một đám người lúc nhúc thì vẫn có thể mở được đường máu, quả thật vừa tuyệt vời vừa đáng kính.

Vệ Tây Lẫm theo Cố Duyên Tranh chen vào một khe trống trong thang máy, vừa chen vừa phải cẩn thận giữ mũ trên đầu tránh bị người ta xô rơi mất.

May mà siêu thị ở tầng hai, rau dưa, thủy sản, đồ chín, trứng thịt, cần cái gì đều có cái đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện