Vệ Tây Lẫm V: 16, 9, 1, 15; 13, 9, 1, 15; 26, 8, 9; 12, 22.
Nhưng Lâm Đống hiển nhiên đã nghe được, sắc mặt đỏ ửng lên một trận, không biết là do tức giận hay là do phơi nắng mà thành. Đi theo hắn có hai người, người lái xe là trợ lý của hắn - trợ lý Phương, còn một người khác tên là Trương Binh, người này không phải do công ty sắp xếp mà là do hắn tự tiêu tiền thuê tới để giữ thể diện trước mặt Vệ Tây Lẫm. Hắn đã cố tình chờ đến lúc Vệ Tây Lẫm xuất hiện thì mới lộ diện, vốn dĩ cho rằng những người khác khi nhìn thấy hắn hoành tráng phô trương thì sẽ hâm mộ nhưng không nghĩ tới sẽ hoàn toàn ngược lại.
Nhưng hắn phản ứng cũng rất nhanh, gỡ xuống kính râm, trừng mắt trách cứ liếc Trương Binh một cái rồi mới quay ra xin lỗi mọi người, "Thật ngại quá. Mọi người hiểu lầm rồi, ta không có ý chen ngang mà là do ta quên mang theo thẻ học sinh nên muốn hỏi lão sư thử xem nếu không mang thẻ học sinh thì có thể báo danh hay không. Nếu như không thể thì ta liền nhanh chóng quay về lấy.''
"Hóa ra là vậy à." Rất nhiều người không nghe được lời của Trương Binh nói lại nhìn Lâm Đống còn nhỏ tuổi nên cũng không nghĩ quá nhiều, cho rằng hắn nói sự thật liền gật gật đầu không nói thêm gì nữa.
Lão sư ngồi bên cạnh nói: "Không mang thẻ học sinh vẫn có thể báo danh."
Lâm Đống nói tiếng cảm ơn, chủ động đứng xuống cuối hàng, thấy xếp sau hắn là một bà lão hơn sáu mươi tuổi còn chủ động nhường chỗ cho bà.
Mấy nữ sinh không kìm chế được vây quanh người hắn, xin hắn ký tên.
Lúc này, có một cô gái nói: "Vừa rồi tớ nghe nam sinh kia nói Vệ Tây Lẫm cũng tới không phải sao? Ở đâu vậy?"
Vệ Tây Lẫm vội vàng quay đầu nhưng vẫn bị phát hiện, chủ yếu là do cặp kính râm đặc biệt đã tiết lộ thân phận hắn.
Kính râm có thể gia tăng độ hảo cảm của fan đối với hắn, fan vừa nhìn người đeo kính râm này đã nổi lên cảm giác yêu thích, bởi vậy liền ngay lập tức nhận ra hắn chính là Vệ Tây Lẫm, nhanh chóng vây quanh đem giấy cùng bút nhét vào tay hắn.
"Vệ Tây Lẫm, ký tên cho em đi."
"Em cũng muốn, em cũng muốn!"
"Vệ Tây Lẫm, chừng nào anh ra album mới a?"
"Vệ Tây Lẫm, cậu ở lớp nào?"
"Vệ Tây Lẫm, anh có bạn gái chưa?"
"......."
Vệ Tây Lẫm vội nói: "Mọi người đừng chen lấn, không nên ảnh hưởng đến người khác xếp hàng. Khi nào báo danh xong ta sẽ không rời đi ngay, đợi một chút nữa sẽ ký tên cho mọi người."
Đám học sinh bám thần tượng căn bản sẽ không để ý nhiều như vậy, vẫn liều mạng chen về phía trước. Vệ Tây Lẫm bất đắc dĩ đành phải rời khỏi hàng để ký tên cho họ. Nhưng các fan được ký tên rồi vẫn không chịu rời đi mà vẫn túm tụm lại ở chỗ đó không tan.
Bởi nguyên do 《Baby》 đã lan đến cả nước ngoài, các phóng viên vẫn luôn tìm cơ hội phỏng vấn Vệ Tây Lẫm, đang ở vườn trường tìm hắn. Động tĩnh nơi này khiến cho bọn họ chú ý, lập tức chen qua chạy tới.
Vệ Tây Lẫm đành phải nhận một cuộc phỏng vấn ngắn ngủi, sau khi đem đám phóng viên đuổi hết đi rồi liền chạy đến chỗ Diệp Quang Huy, để Vương Phi Vũ giúp hắn báo danh, còn hắn ở lại hỗ trợ bán hàng.
Mà Lâm Đống thì không biết đã biến mất từ khi nào.
Hiệu ứng ngôi sao thật không sai, người mua hàng ngày càng nhiều. Diệp Quang Huy và Hương Tiểu Ngải cười đến không khép miệng lại được.
Diệp Quang Huy trêu ghẹo: "Tốt xấu gì thì giờ ngươi cũng là một minh tinh, không sợ bị người ta chê cười sao?"
Vệ Tây Lẫm đưa một chai nước trái cây cho một học đệ, tiện thể kí tên tặng cho cậu ta, nhướng mày nói: "Minh tinh thì sao? Minh tinh không thể giúp đỡ bạn bè à?"
Diệp Quang Huy cười ha ha, trong lòng ấm áp, cảm thấy người bằng hữu này vẫn không có thay đổi.
"Nói rất đúng!" Hương Tiểu Ngải giống như một nữ hán tử dùng sức vỗ vai Vệ Tây Lẫm, "Bán xong bọn ta mời ngươi ăn một bữa tiệc lớn."
Cái gọi là bữa tiệc lớn thực ra chỉ là một bữa món xào nho nhỏ. Đối với những học sinh không có dư dả gì mà nói, góp tiền ở nhà ăn một bữa no nê với mấy món xào chính là cuộc sống được cải thiện rồi, bình thường đều là cơm thừa canh cặn.
Vệ Tây Lẫm, Diệp Quang Huy, Vương Phi Vũ và Vương Tiểu Ngải thêm cả Mập Mạp vừa tham gia trong vỏn vẹn bốn tiếng đồng hồ buổi sáng đã thu vào được hơn một ngàn đồng tiền. Nước khoáng, nước trái cây, kem lạnh vốn đã bán hơn giá siêu thị năm đồng rồi, vậy mà khi thấy Vệ Tây Lẫm hấp dẫn khách tới thì tên Diệp Quang Huy còn lộ ra tiềm chất gian thương, cứ như vậy liền "phát rồ" tăng giá nước trái cây Du thêm năm đồng nữa, nhưng dù thế người mua vẫn đến nườm nượp, thậm chí còn có người mua một lần những hai chai.
Cho nên Vệ Tây Lẫm ăn chầu này của họ không chột dạ chút nào. Chẳng qua tuy nói là đãi nhưng kỳ thực cũng chả tốn bao nhiêu. Đồ ăn ở căn tin trường giá cả rất phải chăng, đậu hủ Ma Bà, cá kho, bánh bao nhân thịt, cá hương thịt ti, khoai tây sợi chua cay, cà chua trứng Tôn-ga cùng đĩa rau trộn, tổng cộng bảy món chỉ mất hơn bảy mươi đồng.
"Tây Lẫm, ta nghe nói Lâm Đống muốn đóng phim, ngươi có biết gì không?" Diệp Quang Huy nuốt một miếng cơm vào trong miệng, hỏi.
Vệ Tây Lẫm gật đầu, "Nghe nói là diễn một vai phụ trong [Thất kiếm]." Hắn rất chú ý tin tức giải trí cho nên mỗi buổi sáng Mập Mạp sẽ đem những tin tức giải trí tương đối quan trọng làm thành tin vắn cho hắn. Tạm thời Lâm Đống chưa có tư cách đăng báo giấy, nên tin tức này xuất hiện trên weibo của hắn.
Hương Tiểu Ngải tiếp lời, "Tuy rằng chỉ là một vai phụ nho nhỏ, nhưng tốt xấu vẫn được lên màn ảnh. Hơn nữa đạo diễn [Thất kiếm] là Giang Đại Hải, Giang Đại Hải chính là một trong tứ đại danh của Hoa Hạ! Vệ Tây Lẫm, ngươi phải cẩn thận."
"Gần đây, ngươi có kế hoạch gì không?" Vương Phi Vũ cũng quan tâm Vệ Tây Lẫm.
"Tạm thời chưa có, ta không vội." Vệ Tây Lẫm rất bình tĩnh. Sống lại một đời, hắn muốn dùng cách mà mình muốn để hành tẩu giới giải trí. Theo đuổi vinh quang, hắn sẽ không từ bỏ; đáng để hưởng thụ, hắn sẽ thả chậm bước chân để bắt lấy nó.
Kiếp trước, hắn học vừa đến năm hai cao trung đã bị Tinh Tham nhìn trúng, sau này bỏ học rồi cũng không vào được đại học nữa, về sau có hối hận, nhưng vô dụng mất rồi. Kiếp này, có thể có thêm một cơ hội nữa, hắn sẽ sống càng tốt đẹp hơn.
"Trong lòng ngươi hiểu rõ là được, dù sao ta cũng không thích Lâm Đống." Diệp Quang Huy bĩu môi, như nhớ ra điều gì mà hưng phấn nói, "Đúng rồi, các ngươi gần đây có đọc tiểu thuyết ở Tân Lục hay không? Ta phát hiện một truyện rất hay tên là [Hành trình xa xăm], nói về tu chân. Thật sự rất đặc sắc, lâu rồi ta chưa được thể nghiệm lại cảm giác một hơi xem xong một quyển luôn đó."
[Hành trình xa xăm] đã chính thức khai sáng ra một trường phái mới ở thế giới này, trước mắt khen thưởng theo tổng kim ngạch đã có mười vạn, này có thể thấy được trình độ nhân khí rất rất khủng bố. Không chỉ như vậy, bộ tiểu thuyết này còn được các ban biên tập chú ý, mới hôm qua biên tập Giang Hà Hồ Hải đã gửi thư qua địa chỉ mail trên Tân Lục cho Vệ Tây Lẫm, đại ý là muốn bàn chuyện kí hợp đồng.
Vệ Tây Lẫm sờ sờ mũi, gắp khoai tây sợi ăn. Hiện tại hắn không có ý nói cho mấy vị bằng hữu này biết là tiểu thuyết đó là do chính hắn viết cũng bởi vì sợ bọn họ không quản được miệng của chính mình, thôi vậy, về sau liền mời họ ăn vài bữa cơm bồi tội đi.
Mập Mạp vô cùng gian nan nhịn lại mới làm mặt không đổi sắc được, còn làm bộ tò mò hỏi: "Hay như vậy sao? Khi nào về ta cũng nhất định phải xem."
Vương Phi Vũ gật đầu: "Ta cũng xem rồi, tác giả là người mới, nhưng hành văn lão luyện, dùng từ đặt câu rất thành thục, kể rất từ từ không hề vội vã. Ta rất thích phong cách như vậy, còn đánh thưởng một vạn tệ Tân Lục. Đáng tiếc là ra quá chậm."
Vệ Tây Lẫm nói thầm trong lòng, mỗi ngày hơn một vạn chữ không hề tính thiếu đâu đó.
"Kẻ có tiền." Hương Tiểu Ngải bĩu môi.
"Một vạn tệ Tân Lục là một trăm tệ Hoa Hạ, còn ít. Ngươi không biết đó thôi, còn có tên thổ hào đánh thưởng một triệu tệ Tân Lục để giục mau đó! Một nửa tài sản của tác giả đã là năm ngàn tệ 'đại dương', so được với tiền lương một tháng của rất nhiều người." Diệp Quang Huy sáng cả hai mắt.
Hương Tiểu Ngải giật mình há to miệng, "Viết tiểu thuyết mà kiếm được nhiều tiền vậy ư?"
Diệp Quang Huy lắc đầu, "Còn phải xem là viết cái gì, có tác giả viết quá nát nên viết hơn một trăm vạn chữ vẫn không có giá, một phân tiền cũng không kiếm được không nói, còn lãng phí nhiều thời gian và tinh lực nữa."
Vương Phi Vũ phụ họa, "Đúng vậy."
Hương Tiểu Ngải làm vẻ thổn thức, cúi đầu tiếp tục ăn nhanh.
"Không biết hôm nay tác giả có ra chương mới không nữa, đợi lát nữa ta phải xem xem."
Diệp Quang Huy nói xong thì không chuyện trò nữa, đẩy nhanh tốc độ ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi, Vệ Tây Lẫm trở về phòng ngủ. Hắn học ngoại trú, nhưng có để giường trong phòng nghỉ, giữa trưa có thể nghỉ ở đó.
Hắn chào hỏi đám bạn cùng phòng rồi nằm trên giường, đến lúc không có ai chú ý thì truy cập Tân Lục.
Ba ngày ngắn ngủi, số lieu [Hành trình xa xăm] liền trở nên cực kỳ đẹp mắt.
Tổng nhân khí: 2,307,669
Tổng đề cử: 46,887
Tổng cất chứa: 2335
Tổng số từ: 90,556
Cân nhắc trong chốc lát, Vệ Tây Lẫm nâng môi cười, đăng vài dòng lên weibo.
Vệ Tây Lẫm V: 16, 9, 1, 15; 13, 9, 1, 15; 26, 8, 9; 12, 22.
Trợn mắt: Ám hiệu? Ta là quản lý web: Nam thần ngủ trưa tay đè phải bàn phím à?
Nha đầu đáng yêu: Ý gì nha? Mờ mịt - ing.
Muôn sông nghìn núi: Tìm quy luật? Ta tới thử xem.
......
Vệ Tây Lẫm cười mà không nói, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy có hai cái ID xa lạ phía dưới.
Hư hừ: Trò gì đây? Cố tỏ vẻ bí hiểm!
Ha ha: +10086! Có một ít người thích chơi trội mà!
Hừ hừ: Thật không hiểu nổi mấy người thích Vệ Tây Lẫm ở chỗ nào nữa? Hát được giọng nữ thì hay ho lắm sao?
Ha ha: Kia còn không bằng đi thích nữ ca sĩ! Vệ Tây Lẫm hát chẳng dễ nghe chút nào, không ốm mà rên, yếu ớt vô lực, không hề hàm súc.
......
Đây là anti-fan?
Vệ Tây Lẫm nhìn nhiều thêm hai lần, không hơn. Người nổi tiếng mới có anti-fan. Hắn tỏ vẻ thực bình tĩnh.
.........