Vệ Tây Lẫm V: Trời giáng phúc cho ai cũng như ai, trước phải gióng tiếng chuông, mở màn hình, hiện lên nét chữ, lời chúc phúc khắc sâu lòng dạ, khiến tâm ai cũng thấy vui mừng, môi cong cong, lộ nét cười cười. Năm mới vui vẻ. *

(*Khó dịch thật sự... Mình dịch tạm, để bản gốc đây ai có bản dịch hay hơn xin góp ý giúp mình nhé: "Thiên tướng hàng đại phúc với tư người cũng, tất trước chấn này tiếng chuông, lượng này màn hình, hiện này văn tự, chúc phúc tắc này lòng dạ, sử tư người duyệt này tâm chí, kiều này khóe miệng, lộ này tươi cười. Tân niên vui sướng.")

Mấy người lớn tuổi thấy vậy càng nhiệt tình với Cố Duyên Tranh hơn. Mấy cái kẹo là việc nhỏ, nhưng đã nói lên được lễ nghĩa của người ta. 

Một bà thím thấy Vệ Tây Lẫm cầm chén, cười bảo: "Trong đó đang xay đậu cho nhà thím, để thím vào lấy sữa cho nha." 

"Nhờ thím ạ." Vệ Tây Lẫm đưa chén cho thím.

"Khách sáo làm gì." Bà thím cầm chén đi vào, chỉ chốc lát sau bưng một chén sữa đậu nành nóng hôi hổi đi ra: "Không biết cháu có thích uống ngọt không, nên thím không thêm đường, muốn thêm thì trong phòng có đó." 

"Cảm ơn thím, cháu không thích uống ngọt, không bỏ đường là vừa rồi ạ." Vệ Tây Lẫm tán gẫu với họ đôi câu, rồi ra về cùng Cố Duyên Tranh. 

Người không thích ngọt thật sự ở đây - Cố Duyên Tranh vui như mở cờ trong bụng. 

Đi ra khỏi cửa viện, Vệ Tây Lẫm cầm chén đưa đến miệng Cố Duyên Tranh: "Nếm thử đi."

Cố Duyên Tranh cúi đầu uống một ngụm: "Ấm thật."

"Thật hả?" Vệ Tây Lẫm cũng uống một ngụm, dạ dày ấm áp.

Từ lúc đường trong thôn được sửa lại, các thôn dân đều lần lượt bỏ ít tiền mua xi măng, đắp lại đường bùn trước nhà mình, nối thành một đường dài, cuối cùng hợp với đường Minh Tinh. Từ đó về sau đạp hay lái xe đều rất tiện, trời mưa hay đổ tuyết cũng không sợ lầy lội.

Hai người đi dọc theo đường nhỏ phía trước, thấy có một nhà dân đang làm bánh trôi trước cửa bếp, hai người còn dừng lại không xa quan sát một chút. Thôn dân thấy tay Vệ Tây Lẫm cầm chén liền nhất định múc cho hắn một ít thịt viên mới ra nồi.

Vệ Tây Lẫm từ chối nhưng lại bị ép, nhịn không được nếm một cái, hương vị cũng không tệ lắm, vừa đi vừa ăn, về tới của nhà thì đã vô thức ăn xong rồi.

Cố Duyên Tranh cũng ăn mấy cái. Vừa đi đường vừa ăn là chuyện chưa từng có đối với y trong suốt hai mươi năm trước đây. Nhưng hôm nay, y bất giác hiểu rõ, muốn xem hứng thú với một chuyện hay không còn phải xem bạn thực hiện nó với ai. Chỉ cần ở cùng thanh niên này, y sẽ chẳng bao giờ cảm thấy vô vị, trái lại còn rất thích thú. Y như vậy chỉ có thanh niên có thể thấy, mà thanh niên như vậy cũng chỉ y có thể thấy.

Y nắm tay người yêu, đặt lên môi khẽ hôn một chút.

Vệ Tây Lẫm nhìn y kì quái, lại bắt trúng ánh nhìn đong đầy tình yêu của người đàn ông, âm thầm buồn nôn, trong lòng lại vui đến nở hoa.

Vào cửa nhà, hai người đều xem như chưa có chuyện được sữa đậu nành và thịt viên.

Nhìn thấy Vệ Tây Lẫm cầm chén không trở về, mẹ Vệ cũng không để ý.

"Hai đứa đừng ra ngoài nữa, chút ăn cơm trưa."

"Đã biết ạ." Vệ Tây Lẫm lên tiếng, dậm chân ngoài cửa để rũ tuyết xuống giày.

Vệ Trừng Trừng và Phương Thuần Thuần nghe tiếng động, ra khỏi phòng.

Phương Thuần Thuần nói: "Anh Tây Lẫm, anh ký cho em mấy cái đi, bạn lớp em đều muốn."

"Được."

Phương Thuần Thuần cầm chữ ký về nhà, hẹn chiều lại qua làm bài tập với Vệ Trừng Trừng, trong phòng Vệ Trừng Trừng có máy sưởi, cả phòng đều ấm áp, không như nhà con bé, chỉ có nằm giường gạch mới ấm áp.

Buổi chiều, Vệ Vân Phong giúp ba mẹ Vệ xay đậu hủ, Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh ở nhà giúp lựa đậu phộng, lấy những hạt bị mốc hoặc bị lép ra.

Chiều mẹ Vệ nấu món lẩu dưa chua mà Vệ Tây Lẫm thích ăn nhất.

Tối đến, Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh chen chúc trong cùng một ổ chăn. Dưới thân là tấm đệm mềm mại, trên thân cũng là tấm mền mềm mại, trong phòng lại có máy sưởi, cực kỳ ấm áp.

Tục ngữ có câu, no cơm ấm cật, quả là các cụ nói cấm có sai. Cố Duyên Tranh nằm một chốc đã ngo ngoe rục rịch, bàn tay lần mò xuống dưới lớp áo thanh niên, sờ đến cái bụng vừa ấm vừa bóng loáng.

Vệ Tây Lẫm cũng muốn, không đẩy y ra, cọ xát một chốc vẫn là kiên quyết đè tay y lại: "Không được, dơ khăn trải giường thì không giặt được đâu."

Cố Duyên Tranh đã nóng lên liếm hôn mặt hắn, giọng tắc nghẽn đầy dụ hoặc: "Bảo bối, em không muốn tôi sao?"

"Đợi chút." Vệ Tây Lẫm không chịu được sắc dụ, khuôn mặt ửng hồng, không biết là do nóng hay do du͙ƈ vọиɠ hun đỏ, hắn đến tủ quần áo lấy một cái khăn trải giường ra, trải một lớp lên tấm đệm san hô.

Cố Duyên Tranh khó hiểu, tỏ vẻ: "Trừ phi chúng ta trộm giặt ga giường, không thì lấy cái khác cũng sẽ bị phát hiện."

"Này không cần anh lo." Vệ Tây Lẫm trừng mắt liếc y một cái. Kỳ thật tấm khăn này mua ở thương thành trong hệ thống, chờ xong việc tất nhiên có thể tạm thời thu vào kho hàng hệ thống.

002 bụm mặt lui đi.

Sáng hôm sau rời giường, Vệ Tây Lẫm nhanh chóng mở hết cửa và cửa sổ ra, lại quạt quạt cho vị bay nhanh.

Dân truyền rằng: 25 xay đậu hủ; 26 nấu lợn; 27 quét nhà chuẩn bị đón phúc; 28 làm mì*; 29 hấp bánh bao. Hôm 26, ba Vệ và mẹ Vệ mẹ nấu thịt dự phòng để chiêu đãi khách đến chơi tết.  Hôm nay 27 tháng Chạp lại là ngày nắng. Một nhà Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh thay phiên tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ; ngày 28, mẹ Vệ lên men bột; ngày 29, bọn Vệ Tây Lẫm hỗ trợ làm vằn thắn, bao bao tử và làm bánh trôi và bánh bao, bánh bao thì đem hấp, bánh trôi thì bỏ vào nồi.

(*Ăn mì vào ngày lễ tết là tục lệ của người Trung Quốc. Các hình minh họa xin xem cuối bài.)

Mùi hương quyến rũ cứ gọi là tỏa khắp cả thôn.

Hôm nay là ngày trừ tịch, từ rạng sáng hai giờ hơn đã có nhiều người lục tục phóng pháo và pháo hoa, xa xa gần gần, tiếng vang không ngừng. Vệ Tây Lẫm hung hăng chui vào ngực Cố Duyên Tranh.

Cố Duyên Tranh cũng bị đánh thức, cánh tay vươn ra khỏi ổ chăn sờ đồng hồ, nhìn thời gian, bốn giờ hơn, y lại chui vào ổ chăn, ôm người yêu như lò sưởi tiếp tục nằm nướng chốc lát.

Không bao lâu sau, tiếng đập cửa vang lên, Vệ Vân Phong ở bên ngoài kêu: "Tây Lẫm, anh Cố, nên rời giường!"

Cố Duyên Tranh lên tiếng đáp lại, nhớ tới người yêu đã nói sáng nay ăn càng sớm càng có phúc, ngồi dậy, mặc đồ xong liền gọi người yêu rời giường.

"Tây Lẫm, bảo bối, nên rời giường rồi."

Thân thể Vệ Tây Lẫm đã quen bị cha mẹ gọi dậy khi trời còn chưa sáng mấy hôm tết này, lăn qua lộn lại hai giây liền rời giường.

Phòng Vệ Tây Lẫm ở chính là phòng ngủ chính trên lầu hai, có phòng tắm, hai người chỉnh trang xong liền cùng nhau xuống lầu.

Đèn phòng khách đã bật lên, giữa bàn tròn là một nồi lẩu, đã nổi bọt bong bóng, hương thơm phức, sương mù ấm hôi hổi. Phòng khách cũng có máy sưởi nhưng vẫn châm chậu than một góc, lửa than vượng, ngọn lửa màu cam hơi lập lòe, nhìn qua đã ấm lại càng ấm.

Vệ Trừng Trừng ngồi trên sô pha chơi di động của Vệ Vân Phong: "Anh hai, cậu Cố." Cô gọi theo Điền Tâm Tâm.

Vệ Tây Lẫm cười trộm, bị Cố Duyên Tranh chụp mông.

Cố Duyên Tranh ôn hòa nói với Vệ Trừng Trừng: "Về sau gọi anh là anh Cố đi. Anh cả em cũng gọi anh là anh Cố."

Vệ Trừng Trừng le lưỡi, gật gật đầu, vừa rồi cô gọi ra đã thấy không hợp.

"Anh cả đâu?" Vệ Tây Lẫm hỏi nàng.

Vệ Trừng Trừng nói: "Ở trong phòng bếp hỗ trợ ạ."

Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh cũng vào phòng bếp. Mẹ Vệ và ba Vệ lại đuổi bọn họ và Vệ Vân Phong ra ngoài hết.

Ba Vệ nói: "Không cần mấy đứa hỗ trợ, lập tức ăn cơm, chuẩn bị phóng pháo với pháo hoa."

Mẹ Vệ có chút đắc ý nói: "Năm nay khẳng định là nhà chúng ta dậy sớm nhất thôn!"

Mấy người ba Vệ đều buồn cười mà nhìn bà một cái.

Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh đến phòng khách lấy pháo hoa với pháo, Vệ Vân Phong dùng cặp gắp than gắp một khối than đỏ từ chậu than, dùng làm kíp nổ cho pháo với pháo hoa. Pháo và pháo hoa đồng thời nổ vang, ánh sáng bay lên rọi khắp bầu trời đêm.

"Bùm bùm ―― chíu ―― bụp......"

"Có phải thực náo nhiệt không?" Vệ Tây Lẫm cười hỏi Cố Duyên Tranh.

Cố Duyên Tranh gật gật đầu, ôm bờ vai hắn.

Phóng pháo xong, mọi người vào phòng bếp hỗ trợ bưng thức ăn, mười lăm món còn thêm nồi lẩu lập tức lấp đầy bàn, thật phong phú. Lúc này mới hơn bốn giờ, lẽ ra sớm vậy sẽ không có hứng ăn sáng, nhưng nhìn trên bàn có mùi có vị, sắc hương vẹn toàn, Vệ Tây Lẫm nhịn không được nuốt nước miếng.

Cố Duyên Tranh đã hoàn toàn bị biểu tình thèm ăn của người yêu câu dẫn.

Ba Vệ tiến hành lễ hiến tế đơn giản xong, sáu người vây quanh bàn tròn ngồi xuống, muốn uống rượu thì rót, không uống rượu thì còn có nước khác, coca, sữa chua và nước chanh mặc người chọn.

Mọi người kính rượu lẫn nhau, nói lời hay ý tốt, tán gẫu đủ đề tài, bất tri bất giác lại tính tới tương lai.

Cố Duyên Tranh rót rượu cho ba Vệ, hỏi ông và mẹ Vệ: "Bác trai, bác gái, Tây Lẫm và Vân Phong đều có tiền đồ vô lượng, tương lai chỉ sợ hơn nửa khả năng là sẽ ở lại làm việc trên thành phố. Hai bác có muốn dọn lên thành phố luôn không ạ? Cũng để bọn họ hiếu thuận với hai bác tốt hơn."

Vệ Tây Lẫm không quá rõ Cố Duyên Tranh bỗng nhắc tới chuyện này làm gì, nhưng hắn biết người đàn ông này hỏi vậy nhất định có mục đích của y, chỉ mỉm cười không chen vào.

Ba Vệ nói: "Kỳ thật bác và bác gái cháu cũng nghĩ đến vấn đề này rồi. Hiện tụi bác vẫn không muốn dọn lên thành phố, hơn nửa đời sống trong thôn đã quen rồi, trong thôn cũng tự do chút. Vân Phong và Tây Lẫm tụi nó muốn ở lại thành phố thì ở, hiện tụi bác cũng còn trẻ, thân thể cũng rất khỏe, hoàn toàn có thể lo cho bản thân. Lại nói, hiện tại đi lại cũng tiện, bác cũng biết lái xe, dù là bác lên thăm tụi nó hay tụi nó lên thăm bác đều rất tiện."

Cố Duyên tranh gật gật đầu, cười nói: "Bác nói cũng đúng. Cháu tin Tây Lẫm, Vân Phong còn có Trừng Trừng đều sẽ hiếu thuận với bác trai bác gái đây. Ba người con của hai bác đều rất xuất sắc. Cháu xin kính hai bác một ly."

Ba Vệ và mẹ Vệ cười đến không khép miệng lại được, chạm ly với y. Đấy cũng không phải lời khách sáo, Vệ Vân Phong và Vệ Tây Lẫm đều đang theo học tại trường đại học danh tiếng, thành tích ở trường của Vệ Trừng Trừng cũng toàn đứng top một top hai, tương lai lại là một mầm non hàng hiệu.

"Tới, tới, dùng bữa."

Lúc này các gia đình thôn dân khác cũng lục tục chuẩn bị dùng bữa cơm đoàn viên, tiếng pháo và pháo hoa trong thôn vang lên hết đợt này đến đợt khác, vừa vui mừng lại vừa náo nhiệt.

Ăn sáng xong còn không đến 6 giờ. Buổi tối còn phải tham gia tiệc, Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh chui về phòng ngủ bù.

Ăn cơm trưa xong, Mập Mạp đến, mọi người cùng vào thành phố.

Cố Duyên Tranh đưa bọn Vệ Vân Phong đến biệt thự, lại đưa Vệ Tây Lẫm đến đài truyền hình.

..........

Ảnh minh họa ngày tết (sưu tầm từ google)HỆ THỐNG THIÊN HOÀNG CỦA SIÊU SAO - Chương 127: Đoàn viên - Bữa cơm đoàn viên

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện