Vệ Tây Lẫm V: Tại sao khi còn sống phải ngủ nhiều, sau khi chết sẽ tự hôn mê.
Tiếu Thành Nghị hưng phấn đến hai mắt phát sáng. Lần này tới quân doanh thật là đúng lúc!
"Đi, đi sân thể dục!"
Một đoàn binh lính hưng phấn vây quanh Vệ Tây Lẫm đi đến sân thể dục. Một nửa là thật lòng muốn chứng kiến công phu của Vệ Tây Lẫm còn một nửa là muốn thấy hắn bị chê cười. Rất nhiều binh lính cũng cảm thấy Vệ Tây Lẫm không thể đánh thắng được Tiếu Khánh Kha. Tiếu Khánh Kha là người có thân thủ tốt nhất trong đại đội hai bọn họ, năm ngoái còn từng đại diện đại đội hai tham gia đấu cận chiến giữa các quân nhân trên cả nước, xếp hạng chín.
Tiếu Khánh Kha chính là người khiêu chiến Vệ Tây Lẫm, hai mươi bốn tuổi, cao lớn uy mãnh, khi vén tay áo lên, cơ bắp trên cánh tay cứng rắn như đá.
Tiêu Hạo Nhiên cùng Hách Tuấn Lang chạy đến ký túc xá đi gọi các bạn học khác, sau đó chạy như bay về sân thể dục.
Sân thể dục bốn phía có đèn, ánh đèn chiếu xuống dưới, sáng sủa mười phần. Mọi người trong ba vòng ngoài ba vòng mà vây Vệ Tây Lẫm cùng Tiếu Khánh Kha ở bên trong, ngẩng đầu hứng thú nhìn bọn họ. Sinh hoạt ở quân doanh buồn chán hơn bên ngoài rất nhiều, khó khăn lắm mới có chút náo nhiệt, binh sĩ đều không muốn bỏ qua. Người vây xem càng ngày càng nhiều.
Tiếu Khánh Kha nói với Vệ Tây Lẫm: "Tôi tên Tiếu Khánh Kha. Video cậu đánh nhau với minh tinh Hàn Quốc khi trước rất nhiều người trong chúng tôi đều đã xem, cảm thấy công phu của cậu tuy không giống bình hoa, nhưng nếu nói là công phu thật sự lại rất khó tin. Bởi vì chúng tôi đều biết võ thuật Hoa Hạ phát triển đến bây giờ đã xuống dốc rất nhiều, TV, tiểu thuyết võ hiệp trên cơ bản đều là bịa đặt. Tôi cũng không có ác ý đối với cậu, nhưng đúng là vẫn luôn hy vọng có cơ hội xin cậu chỉ bảo một phen."
Vệ Tây Lẫm gật đầu tỏ vẻ hiểu được. Đại binh này thật thẳng thắn lại thành khẩn, cũng không làm người chán ghét. Nhưng trong lòng hắn lại có chút cảnh giác, lúc trước hắn lộ ra nhiều loại võ thuật như vậy, có khiến cho quốc gia chú ý không? Chắc là sẽ không, có vài loại võ thuật hắn chỉ bộc lộ một chiêu mà thôi.
Hắn xấu hổ nói: "Đừng ngại. Kỳ thực trừ bỏ Thái Cực quyền cùng Phách Không chưởng, các loại võ thuật khác thật ra là tôi biên soạn linh tinh, dùng để hù dọa người thôi."
Tiếu Khánh Kha không hoài nghi, gật gật đầu, tiến hành làm nóng thân thể. Hoạt động cổ tay cùng cổ chân, tiéng kêu vang lên rắc rắc, khí thế khiếp người.
Tiêu Hạo Nhiên nghe được tiếng hít khí 'hít hà' trong miệng, đồng tình nhìn về phía Vệ Tây Lẫm. Tiếu Khánh Kha cao hơn Vệ Tây Lẫm một cái đầu, lớn lên cũng cường tráng hơn so với hắn, dường như phần thắng của Vệ Tây Lẫm không lớn.
Mắt Hách Tuấn Lang hàm chứa hâm mộ, nếu anh cũng có thể tráng kiện giống như Tiếu Khánh Kha, các em gái còn không chủ động nhào vào trong ngực anh sao? Vệ Tây Lẫm cũng bắt đầu làm nóng thân thể. Động tác của hắn có khí thế không bằng Tiếu Khánh Kha, nhưng trong mỗi động tác ưu nhã lại ẩn chứa lực độ, có cảm giác rất dẻo dai. Người ngoài nghề chỉ đến xem náo nhiệt, nhưng người trong nghề lại nhìn ra được Vệ Tây Lẫm cũng không phải cố làm ra vẻ.
Làm nóng thân thể xong, hai người đứng đối diện nhau.
Khí thế của Tiếu Khánh Kha lập tức thay đổi, tràn ngập áp bách. Đáy lòng hắn ít nhiều có chút coi khinh thân thủ của Vệ Tây Lẫm. Lại nói, công phu của Vệ Tây Lẫm đều là 'dã chiêu', không giống bọn họ, ở bộ đội tiếp thu khóa học huấn luyện chính quy, học cũng là công phu chân chính.
"Mời. Cậu yên tâm, chúng ta đánh giao lưu chút thôi." Tiếu Khánh Kha nói. Quân đội cũng không cho phép ẩu đả.
Vệ Tây Lẫm không tỏ ý kiến mà cười cười, bắt chước người xưa chắp tay, "Mời."
Bốn nữ sinh cùng lớp cùng Vệ Tây Lẫm đều là fans của hắn, tập hợp ở bên nhau tay nắm tay, lớn tiếng cổ vũ Vệ Tây Lẫm, "Vệ Tây Lẫm, cố lên!"
Học sinh khác cũng hô to cố lên.
Tiếu Khánh Kha ra hiệu mời Vệ Tây Lẫm. Vệ Tây Lẫm cũng không cùng hắn khách khí, trực tiếp sử dụng 'Phách không chưởng' cùng 'Chưởng đả núi', trước tiếp cận tấn công Tiếu Khánh Kha.
Tiếu Khánh Kha có ý thăm dò, không né tránh mà tiến lên, lấy quyền tiếp chưởng, một cỗ lực đạo va chạm với tâm nắm đấm, chấn động cả cánh tay, một trận đau đớn. Hắn cũng là nhân tài võ thuật, lập tức nhìn ra chiêu thứ nhất này của Vệ Tây Lẫm đã chú ý lực đạo ―― thế đi ào ạt, lại chú ý lực lượng ―― có 'Tứ lạng bạt thiên cân'* kỳ diệu. Hắn không chỉ bị Vệ Tây Lẫm tấn công vào chính giữa, lại còn bị cố ý nghiêng góc đẩy sang bên cạnh hai bước, trọng tâm không vững.
(*Nghĩa là "lấy nhỏ để thắng lớn", "lấy nhược thắng cường" (lấy yếu thắng mạnh).)
Vệ Tây Lẫm nhân cơ hội lại tấn công lần nữa, tay phải uy vũ sinh phong, đánh chiêu thứ hai 'Sa chưởng phong' về phía vai phải không kịp phòng bị của Tiếu Khánh Kha.
Tiếu Khánh Kha thầm kêu không ổn, thuận thế ngã xuống đất, để tránh Vệ Tây Lẫm phát động công kích, ngay sau đó hắn thực hiện động tác 'Cá chép lộn mình', nhanh nhẹn nhảy lên, không hề cho Vệ Tây Lẫm cơ hội chủ động, liên tiếp phát ra mấy quyền, một đấm lại một đấm, không ngừng phát ra.
Bọn học sinh nhìn không ra chiêu, chỉ cảm thấy hai người ngươi tới ta đi, không phân cao thấp, đáng đánh không thể không khen xuất sắc, liên tiếp reo hò.
Binh lính lại xem đến càng ngày càng tập trung, vẻ mặt đều có chút nghiêm túc ―― thân thủ Vệ Tây Lẫm cũng không tồi. Thậm chí nhìn ra được dường như rất thành thạo.
Mọi người đều không chú ý tới, ở tầng ba có một người đàn ông trung niên khí thế uy nghiêm đã nhìn rõ ràng tình hình trên sân thể dục, trong mắt có chút ngạc nhiên cùng tán thưởng.
Hắn hỏi viên cảnh vệ bên cạnh, "Sinh viên kia là ai?"
Viên cảnh vệ trả lời: "Thượng tướng, đó là sinh viên mới của đại học Hoa Thanh, Vệ Tây Lẫm, người soạn nhạc [Lục hoa trong quân]." Nói 'Ca sĩ Vệ Tây Lẫm đang nổi tiếng, thượng tướng có thể không biết, nhưng vừa nói 'người soạn nhạc [Lục hoa trong quân]', hắn chắc chắn biết.
Quả nhiên, người đàn ông hiểu rõ mà "Ồ" một tiếng, hứng thú bừng bừng đi xuống dưới lầu, "Là hắn? Đi xem sao!"
Viên cảnh vệ vội vàng đuổi theo, lén cười một cái. Hắn dám cam đoan, chắc chắn thượng tướng lại muốn thu người vào quân. Hắn đi theo thượng tướng gần mười năm, thượng tướng chỉ cần nhìn thấy hạt giống tốt đều muốn thu nhận vào, năm trước còn mang một người vận động viên có tiềm lực kéo vào quân đội.
Vệ Tây Lẫm cùng Tiếu Khánh Kha miệt mài chiến đấu kịch liệt.
Người vây xem đều trợn mắt há hốc mồm. Hai người đã đánh mau hai mươi phút còn không phân thắng bại. Phải biết rằng, Tiếu Khánh Kha ở bộ đội đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc mấy năm; mà Vệ Tây Lẫm là ca sĩ, vẫn còn là một sinh viên, bình thường chắc chắn không có quá nhiều thời gian luyện võ. Cho dù Vệ Tây Lẫm thua cuộc ngay lúc này, cũng đã rất tài giỏi.
Tiếu Khánh Kha càng ngày càng có thể cảm nhận được thực lực của Vệ Tây Lẫm, càng muốn đem hắn đánh bại, sức lực không giảm mà trái lại còn tăng lên. Lúc này, cái nhìn của hắn đối với Vệ Tây Lẫm đã thay đổi, từ không cho là đúng biến thành bội phục.
Vệ Tây Lẫm cũng rất bội phục Tiếu Khánh Kha. Kinh nghiệm đối chiến của hắn rốt cuộc không so được với Tiếu Khánh Kha. Nếu không phải thường xuyên cùng Từ Lôi, Từ Chấn so chiêu, hắn có thể không phải là đối thủ của Tiếu Khánh Kha. Tinh thần không chịu thua của Tiếu Khánh Kha cũng làm hắn xúc động. Loại tinh thần này đại khái là tất cả quân nhân đều sở hữu. Nhưng hắn không dự định chịu thua, nếu hắn cố ý thua Tiếu Khánh Kha, ngược lại là vũ nhục đối với người quân nhân này. Bởi vậy, hắn lại lần nữa phóng thích khí thế của mình, một chiêu 'Trở tay phá giếng', hạ xuống lồng ngực của Tiếu Khánh Kha thật mạnh, đẩy ngã người trên mặt đất.
May mắn Tiếu Khánh Kha phản ứng rất nhanh, nguy hiểm không thành chó gặm bùn, lăn một vòng ngay tại chỗ, đứng lên lảo đảo một chút.
"Hay!"
Mấy nam sinh kích động đến lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, bị bạn học bên cạnh bọn họ liếc nhìn, trừng mắt một cái. Vệ Tây Lẫm đánh bại quân nhân, nhiều quân nhân mất mặt biết bao nhiêu, bọn họ còn khen ngợi trầm trồ như vậy, không phải vả mặt trực tiếp sao?
Nào ngờ, rất nhanh lại có người vỗ tay tán thưởng, vẫn là những quân nhân đó. Nét cười trên mặt bọn họ đều rất chân thành, vỗ tay vang dội. Chỉ cần là kẻ mạnh, bọn họ đều phục.
"Cảm ơn." Vệ Tây Lẫm có chút xấu hổ.
Tiếu Khánh Kha không để ý lắc đầu, phủi đất cát trên tay, "Cậu thật sự rất mạnh."
Vệ Tây Lẫm tiếp tục khiêm tốn, "Đâu có, chỉ là may mắn thôi."
"Khiêm tốn quá mức chính là kiêu ngạo." Một giọng nam trung niên hùng hậu vang lên đằng sau mọi người.
Đám đông lùi ra hai bên, một người đàn ông trung niên ung dung bước đến chỗ Vệ Tây Lẫm, đôi mắt nhìn Vệ Tây Lẫm không ngừng sáng lên.
Một số sinh viên nhìn thấy người tới là ai liền hít một hơi khí lạnh.
Bên cạnh có vài sinh viên không rõ, thấp giọng hỏi làm sao vậy.
Sinh viên hiểu rõ vội vã nhỏ giọng phổ cập kiến thức cho bọn hắn, xem huân chương trên người là có thể biết quân hàm của hắn, cành ôliu màu vàng, thêm một ngôi sao vàng là thượng tướng!
Binh lính không quen biết người tới, nhưng nhận ra quân hàm của hắn, cung kính cúi chào.
"Kính chào thượng tướng!"
Người đàn ông trung niên chào lại xong, dùng sức vỗ vỗ bả vai Vệ Tây Lẫm, khi khen ngợi người khác vẻ mặt cũng nghiêm túc, "Chàng trai, cậu thật giỏi. Thế nào, có hứng thú tới quân đội hay không? Có tôi tiến cử cậu, bảo đảm tiền đồ vô lượng!"
Vệ Tây Lẫm sửng sốt, có chút dở khóc dở cười. Đây là tình huống gì, tới quân đội huấn luyện còn có thể gặp phải nhân vật lớn?
Một vài sinh viên dùng ánh mắt phức tạp nhìn Vệ Tây Lẫm. Chẳng lẽ Vệ Tây Lẫm thật là con cưng của ông trời trời? Còn trẻ tuổi tài sản đã quá trăm triệu, thanh danh truyền bá nhất thời, hiện giờ tới quân huấn lại lọt vào mắt nhân vật lớn như vậy.
"Ui, ta còn chưa tự giới thiệu, ta họ Cố." Người đàn ông trung niên chắp tay sau lưng, nghiêm mặt nói, "Tôi biết cậu là ngôi sao, nghe nói hiện tại có rất nhiều truy tinh* đều là kẻ lừa đảo, nhưng tôi tuyệt đối không phải kẻ lừa đảo."
(*Ý nói những người săn tìm người giỏi)
Vệ Tây Lẫm suýt chút nữa nhịn không được cười. Đương nhiên hắn biết người này không phải kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo nào dám đến quân doanh hành nghề?
Cố thượng tướng ra hiệu tất cả mọi người tản ra.
Trên sân thể dục chỉ còn lại có Vệ Tây Lẫm, Cố thượng tướng cùng viên cảnh vệ của hắn.
"Cố thượng tướng." Vệ Tây Lẫm cung kính làm một hành lễ tiêu chuẩn với Cố thượng tướng, lễ phép nói, "Có thể nhận được sự tán thưởng của ngài là vinh hạnh của tôi. Nếu đoán không nhầm, ngài sở dĩ coi trọng tôi là vì vừa rồi tôi thắng Tiếu huấn luyện viên. Nhưng tôi chỉ là dùng võ công mưu lợi mới có thể thắng cậu ấy mà thôi. Nếu xét theo tố chất thân thể, tất cả mọi người trong quân đội đều tốt hơn tôi."
Những lời này đều mang hàm ý sâu xa, Cố thượng tướng ý vị thâm trường mà nhìn hắn một cái, cũng không bị hắn thuyết phục, "Cậu nói không tệ, nhưng tố chất thân thể của cậu cũng không tồi, chỉ cần vào quân đội thao luyện mấy năm là có thể đuổi kịp bọn họ rất dễ dàng."
Vệ Tây Lẫm: "......"
"Gia nhập vào đi." Cố thượng tướng khuyên nhủ, "Làm minh tinh có cái gì tốt? Nếu cậu thích ca hát, quân đội chúng ta vào ngày lễ tết mỗi năm đều có tiệc tối, có rất nhiều cơ hội hát."
Đây là lần đầu tiên Vệ Tây Lẫm tiếp xúc cùng nhân vật lớn như vậy, không rõ tính cách của đối phương, cũng sợ đắc tội trong lúc vô ý. Nhưng hắn cảm thấy khiêm tốn cùng loại người này chính là tìm chết, liền ăn ngay nói thật, "Cố thượng tướng, không dám lừa gạt ngài, tôi từ nhỏ đã kính trọng các quân nhân. Lần này tới quân huấn cũng là muốn tìm chút linh cảm, viết một ít bài hát về quân đội. Nhưng so với gia nhập quân đội, tôi càng thích làm minh tinh hơn, đây là mơ ước từ nhỏ đến lớn của tôi."
Cố thượng tướng có chút thất vọng, nhưng cũng không miễn cưỡng hắn, gật gật đầu, "Được, vậy tôi sẽ chờ bài hát mới của cậu."
Vệ Tây Lẫm thở phào một hơi. Tuy rằng từ đầu đến cuối Cố thượng tướng cũng không hùng hổ doạ người, nhưng ở địa vị cao trong quân doanh lâu dài, khí thế thật thật tại tại, ánh mắt sắc bén, chỉ nhẹ nhàng mà liếc mắt xem người một cái, dường như có thể nhìn thấu nhân tâm.
************
Bạn mới Tiểu Lạc ra mắt nè (^_^)/
Nhớ vote cho tụi tui nha