Ngày hôm sau, Tiểu Minh hắn thức dậy liền chuẩn bị kế hoạch khai trương quán. Hắn nghĩ mãi nghĩ mãi không ra mình nên trang trí cái gì và làm gì. Hắn đành phải đặt một thỏi vàng ngoài cửa trên bàn kế bên đó ghi dòng chữ tuyển nhân viên làm hết tất cả mọi việc lương một tháng 10 vàng.
Năm phút sau, tất cả mọi người tấp nập tề tụ tại quán của hắn. Hắn đứng trên lầu thấy như vậy liền có chút bất ngờ, hắn nghĩ: “ Ở thế giới này, vàng là thứ quan trọng lắm sao? Thật là kỳ lạ, ta nhất định nhập học và tìm hiểu ra thế giới này mới được “. Hắn bước xuống lầu, bước tới cánh cửa và từ từ mở cửa. Cánh cửa mở ra, mọi người ai nấy đều xong vào, mặc kệ hắn mà cứ đi vào. Hắn có khi bị người đụng chúng nhưng hắn lại không ngã mà người kia lại ngã, giường như mọi người không biết đến sự hiện diện của hắn. Bỗng một người nam nhân Tuấn tú lãng tử cầm quạt bước ra nói to: “ Nào, nào mọi người! Chúng ta chưa biết ai là chủ của quán này và quy định ra sao mà đã nhao nhao vào đây, nếu như thế này người ta cứ tưởng là chúng ta tập thể ăn cướp đấy”.
Tiểu Minh trong vai vế tiểu nam nhân mười một tuổi bước ra từ đám đông nói: “ Đúng, đúng vị ca ca này nói rất hay! Chủ quán đã tới trước mặt các người mà các người lại xem như không thấy?”.
Mọi người nghe xong nhôm nhao bàn tán:” chủ quán đã có ở đây ngay từ đầu sao? - Ngươi có có phải là chủ quán? - ngươi có phải không - không phải ngươi thì là ai lag chủ quán!”.
Tiểu Minh che cái mặt thất vọng lại thầm mắng: “ Người ở đây trong đẹp thế này mà đầu óc chẳng sáng lên được tí nào!”.
Hắn hét lên: “ Các người im hết cho ta!!!!! Ta người đứng trước mặt các ngươi là ta chủ quán! Các ngươi đều loại! Về hết về hết đi!”.
Mọi người nhìn Tiểu Minh với con mắt đã nghi, bỗng có một người từ trong đám dống nói: “ Thằng nhóc này ngươi định lừa ngạt mọi người à, kêu chúng ta về hết há chẳng phải ngươi sẽ được nhận vào làm sao?. Mọi người đều tức giận nói: “ Phải Phải!
Ngươi định dụ dỗ chúng ta à? Ngươi còn non lắm!”.
Tiểu Minh chắc chắn hét lên: “ Ta bây giờ loại
Năm phút sau, tất cả mọi người tấp nập tề tụ tại quán của hắn. Hắn đứng trên lầu thấy như vậy liền có chút bất ngờ, hắn nghĩ: “ Ở thế giới này, vàng là thứ quan trọng lắm sao? Thật là kỳ lạ, ta nhất định nhập học và tìm hiểu ra thế giới này mới được “. Hắn bước xuống lầu, bước tới cánh cửa và từ từ mở cửa. Cánh cửa mở ra, mọi người ai nấy đều xong vào, mặc kệ hắn mà cứ đi vào. Hắn có khi bị người đụng chúng nhưng hắn lại không ngã mà người kia lại ngã, giường như mọi người không biết đến sự hiện diện của hắn. Bỗng một người nam nhân Tuấn tú lãng tử cầm quạt bước ra nói to: “ Nào, nào mọi người! Chúng ta chưa biết ai là chủ của quán này và quy định ra sao mà đã nhao nhao vào đây, nếu như thế này người ta cứ tưởng là chúng ta tập thể ăn cướp đấy”.
Tiểu Minh trong vai vế tiểu nam nhân mười một tuổi bước ra từ đám đông nói: “ Đúng, đúng vị ca ca này nói rất hay! Chủ quán đã tới trước mặt các người mà các người lại xem như không thấy?”.
Mọi người nghe xong nhôm nhao bàn tán:” chủ quán đã có ở đây ngay từ đầu sao? - Ngươi có có phải là chủ quán? - ngươi có phải không - không phải ngươi thì là ai lag chủ quán!”.
Tiểu Minh che cái mặt thất vọng lại thầm mắng: “ Người ở đây trong đẹp thế này mà đầu óc chẳng sáng lên được tí nào!”.
Hắn hét lên: “ Các người im hết cho ta!!!!! Ta người đứng trước mặt các ngươi là ta chủ quán! Các ngươi đều loại! Về hết về hết đi!”.
Mọi người nhìn Tiểu Minh với con mắt đã nghi, bỗng có một người từ trong đám dống nói: “ Thằng nhóc này ngươi định lừa ngạt mọi người à, kêu chúng ta về hết há chẳng phải ngươi sẽ được nhận vào làm sao?. Mọi người đều tức giận nói: “ Phải Phải!
Ngươi định dụ dỗ chúng ta à? Ngươi còn non lắm!”.
Tiểu Minh chắc chắn hét lên: “ Ta bây giờ loại
Danh sách chương