Diệp Hoa nghe vậy hơi sững người, môi mỏng khẽ nhếch, hắn hỏi ngược: “Tôi với cô quen nhau sao?”

“Không quen, tôi với anh lần đầu gặp nhau” Cô vội vàng đáp, sau đó tiếp tục nói, thanh âm mười phần kiên định: “Nhưng…anh phải chịu trách nhiệm với tôi!”

Diệp Hoa môi mỏng càng nhếch lên, hắn sống lâu như vậy đây còn là lần đầu tiên gặp phải cô gái kì lạ như vậy, cho dù không phải cố ý nhưng dù sao cô nhóc này vẫn được hắn cứu, lẽ ra cô phải cảm ơn hắn mới đúng nhưng vừa mở miệng liền phun ra một câu dọa người.

“Cô nhóc, ăn có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bậy…cẩn thận cái miệng xinh đẹp của mình rồi cũng sẽ có ngày mà hại cái thân”.

Cô ngẩng đầu, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào gương mặt tuyệt sắc của anh: “Anh đuổi mất khách của tôi, anh phải đền bù cho tôi”

Diệp Hoa hơi giật mình, hắn hỏi ngược: “Cô là kỹ nữ sao?”

Cô cắn chặt bờ môi, thật lâu sau gật đầu nói: “Đúng vậy!” Chỉ là đêm nay mới là lần đầu cô đi làm nếu không phải do quá cần tiền thì có đánh chết cô cũng sẽ không làm ra sự việc này.

Diệp Hoa sắc mặt hơi biến, đáy mắt lóe lên một tia mờ mịt, hắn hỏi ngược: “Cô muốn tôi đền gì cho cô?” Để xem cô nhóc này nói gì, chỉ cần một lời không hợp hắn chắc chắn sẽ để cô biến mất trên đời này.

Thật lâu sau, cô mới trả lời, âm thanh có chút run rẩy: “Tôi đang thiếu tiền, anh có thể cho tôi…mười vạn được không?”

Như sợ anh không đồng ý cô lập tức nói tiếp: “Tôi mượn rồi sẽ trả mà…thật đấy tôi sẽ không lấy mất tiền của anh đâu”

“Mười vạn? Gan của cô cũng thật lớn, mở miệng liền đòi mười vạn. Chỉ là số tiền lớn như vậy, cô làm sao trả nổi tôi?” Hắn nhếch miệng, ánh mắt khinh bỉ nhìn cô: “Hay là…cô cho rằng hàng đêm chỉ cần rạng chân ra là có tiền sao?”

Diệp Hoa nói xong, hứng thú đối với cô gái này cũng đã hết, hắn xoay người ý định rời đi, chỉ là vừa xoay người hắn liền bị cô ôm chặt lấy cánh tay, bộ dáng chỉ cần anh rời đi tôi sẽ quỳ xuống cho mà xem.

Diệp Hoa hơi mất kiên nhẫn, hắn hắng giọng nói: “Cô đã muốn tiền như vậy, đàn ông xung quanh đây đâu có thiếu, cô đi tìm họ mà đòi tiền!”

Nghe thấy anh nói nặng lời, đôi mắt to tròn dường như sắp khóc, nhưng vẫn cắn răng ngẩng đầu quật cường hỏi: “Tôi không xinh đẹp sao?”

Diệp Hoa lắc đầu, quét mắt đánh giá cô một vòng. Cả người từ trên xuống dưới tuy không được tính là đầy đủ nhưng cô gái nhỏ như vậy ở tuổi này đã được coi như là mãn điểm. Đặc biệt là gương mặt này, cho dù có một tầng phấn dày đặc trên mặt nhưng dựa vào nhãn lực của hắn, Diệp Hoa vẫn có thể dễ dàng nhận ra diện mạo thật của cô, chỉ sợ cô gái này so với Diệp Linh đều không kém. Chỉ là hai người tính cách có chút trái ngược nhau, một người thì ngây thơ nhưng tính cách lại bướng bỉnh, trẻ con. Còn cô cái này tuy rằng cũng ngây thơ nhưng lại mang theo tính cách quật cường của một người phụ nữ.

Một người xinh đẹp như vậy mà lại đi làm kỹ nữ quả thật Diệp Hoa cũng cảm thấy hơi đáng tiếc.

Thấy vậy, cô tiếp tục mở miệng: “Đã như vậy tôi muốn làm tình nhân của anh, anh thấy như nào? Tôi không cần anh quan tâm tôi, chỉ cần có tiền anh muốn tôi làm gì cũng được”

“Kể cả việc lên giường?”

Cô cắn môi, cúi gằm mặt dấu đi hai gò má ửng hồng của mình, giọng nói lí nhí như muỗi kêu: “Ừm, nếu anh không ngại tôi bẩn”

“Cô tên gì?”

“Tôi tên Lộ Khiết”

“Bao nhiêu tuổi?”

Nghe anh hỏi đến vấn đề này, Lộ Khiết âm thanh càng nhỏ: “Mười sáu…”

Gương mặt ngàn năm không đổi sắc, thật lâu sau bật cười thành tiếng: “Mười sáu? Cô đùa tôi sao? Mới mười sáu tuổi mà đã đi làm kỹ nữ, cô đây là ngại nhà nước đang thiếu phạm nhân sao?”

Gương mặt xinh đẹp của cô càng đỏ, Lộ Khiết cong môi, giơ tay lên trời thề: “Anh yên tâm đi, tôi hứa với anh nếu bị cảnh sát bắt, cho dù có đánh chết tôi cũng khai mình mười sáu tuổi”

Diệp Hoa khóe mắt co rút, thật không biết tính cách này được ai kỳ công vất vả tạo lên vậy?

“Được rồi, cô về đi”

Lộ Khiết sững người, dường như không tin vào tai mình, cô thấp giọng hỏi: “Anh nói sao?”

Diệp Hoa nhìn cô thật lâu, nửa ngày sau mới nhếch miệng khinh miệt nói: “Cô không ngại bẩn nhưng tôi có!” Hắn nói xong, tiện tay cởi bỏ chiếc áo trên người mình rồi trùm lên đầu cô.

“Chiếc áo này cũng không tồi, cô bán đi chí ít cũng được hơn mười vạn.” Nói xong hắn xoay người rời khỏi con phố này, trước khi đi còn không quên nói.

“Có duyên thì gặp lại”

Lộ Khiệt thật lâu không có động tĩnh, chiếc áo của anh có thể dùng bằng mắt thường nhìn thấy nó dần dần đang được thấm ướt. Lộ Khiết nghĩ về ngày trước, cô khóc càng lớn, thật lâu sau mới gạt đi nước mắt, ánh mắt thất thần nhìn về phía anh rời đi.

Quả nhiên ai cũng không muốn một người như mình!

Diệp Hoa sau khi rời đi, hắn bắt một chiếc taxi rồi nhanh chóng quay về nhà.

Đến khi xuống xe trong lòng hắn vẫn cảm thấy một tia mất mác.

Cảm giác khó tả này làm hắn cảm thấy thật ngột ngạt khó thở.

Đã từng có lần hắn hỏi hệ thống, tại sao công pháp của nó đưa cho hắn lại kỳ quái đến vậy. Từ khi hắn tu luyện ‘Thất tình lục dục đại pháp’ một số phương diện của hắn đã hoàn toàn biến mất nhờ có mười ba ma đầu nhưng một số còn lại dường như càng lúc càng trở lên mãnh liệt.

Ví dụ như ngày hôm nay, đối với những người phụ nữ khác hắn lại không thể sinh ra một tia cảm xúc nhưng cô gái đêm nay hắn gặp không ngờ cô ta lại có thể đem lại cảm xúc cho mình.

Nhưng đến ngay cả hệ thống cũng không rõ, mỗi lần như vậy nó chỉ mờ mịt nói, công pháp của hắn biến dị, sinh ra linh trí, nó có ý thức riêng của mình không nghe lời ai điều khiển, mọi việc nó làm đều là theo tâm tình nên mới dẫn đến tính cách của hắn trở lên thất thường như vậy.

Đối với việc này Diệp Hoa cũng chỉ bất mãn thở dài, quả nhiên hệ thống giả thì đưa cho hắn cũng là một quyển giả công pháp.

Căn phòng của Diệp Linh đã sớm tắt nhưng hắn lại không an phận mà mò vào phòng cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống rồi mới thỏa mãn rời đi.

Đối với việc này, hắn vẫn luôn tự lừa dối bản thân mình, chỉ là một nụ hôn chúc ngủ ngon thôi. Nhưng có người anh nào chúc ngủ ngon em gái bằng một nụ hôn môi không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện