Đúng lúc này, một người thanh niên cao gầy bước đến, gương mặt tiều tụy, hốc hác, nếu Diệp Hoa ở đây thì chắc chắn có thể nhận ra người đàn ông này, hắn đến gần Mãng Tử, khẩn trương nói.

“Anh Mãng, có thằng đánh em! Anh giúp em giải trừ mối thù này với”

Mãng Tử vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói: “Thằng nào đánh mày! Đợi tao giải quyết xong thằng này rồi mày dẫn tao đi gặp nó!” Mãng Tử xưa nay nổi tiếng là người bao che anh em, vừa nghe thấy Thừa Trạch bị người đánh, hắn nổi giận muốn mang người đi rửa hận giúp người anh em của mình.

Nghe được, Thừa Trạch gương mặt hiện rõ vẻ vui sướng, trong lòng thầm nghĩ, thằng ranh con, động vào tao thì mày cũng không được vui vẻ gì đâu.

Mãng Tử nói xong, hắn quay sang Tạ Đình, tiếp tục nói: “Mày nhìn cái gì, còn không mau trả tiền cho tao!”

Hắn vừa vừa dùng lực sút mạnh vào người Tạ Đình, hắn ta bất ngờ bị đánh, dưới chân truyền đến cảm giác đau đớn, hắn không khỏi rít lên một tiếng.

Nhưng Mãng Tử không tha cho hắn, cánh tay thô ráp túm chặt cổ áo của Tạ Đình, mạnh mẽ xách bổng hắn lên như con gà. Đối với thân hình thấp lùn của Tạ Đình, lúc này đi so với Mãng Tử thì thật nhỏ bé đến mức không đáng kể.

“Người đâu, đánh gãy chân nó! Sau đó ném ra ngoài!”

"Anh Mãng, chuyện gì xảy ra vậy? Là hắn sao? Dám ở chỗ này gây chuyện, muốn đi gặp Diêm Vương hay sao!"

Mãng Tử ca vừa gọi, đã có bốn, năm người chạy tới, người nào cũng nhuộm tóc xanh, đỏ, tím, vàng, đúng là loại lưu manh trong xã hội.

Tạ Đình sắc mặt tái nhợt, gương mặt vặn vẹo vì đau đớn, hắn dùng sức lực hổn hển phun ra một câu: “Tiền em để trên phòng…để em lên lấy cho anh”

Nghe vậy, Mãng Tử giơ tay, ra hiệu mấy tên lưu manh.

“Không cần, phòng mày ở đâu để tao đưa mày lên”

Mãng Tử nói xong, cũng không cần Tạ Đình đồng ý, lôi hắn một mạch đi thẳng lên lầu hai.

Vũ Luân sau khi trốn về phòng, hắn co ro ngồi khuất trong một góc, rất nhiều người hỏi hắn có chuyện gì nhưng đều bị hắn gạt bỏ.

Diệp Hoa thấy vậy, môi mõng khẽ nhếch lên, vừa nhìn đã biết hai tên này chắc chắn có vấn đề.

Đúng lúc này, cửa phòng được đẩy ra, người đàn ông có vết sẹo trên mặt dài đến mang tai, ngậm điếu thuốc trên miệng, lướt qua đám người trong phòng một lượt, sau đó đối với Tạ Đình hung hăng nói: “Còn không cút vào lấy tiền cho tao!” Hắn nói xong, không thương tiếc, sút mạnh vào người hắn một phát.

Thấy vậy, đám người lập tức hô lên sợ hãi, nhất là đám nữ sinh vậy mà tất cả đều trốn sau Diệp Hoa.

Điều này làm cho đám nam giới trong phòng cảm thấy buồn bực không thôi.

“Không ngờ trong này, lại có nhiều người đẹp như vậy, lại còn vẫn non nớt nhưng bất quá tao thích, hắc hắc” Mãng Tử cuồng vọng lướt mắt về đám đàn em ở phía sau.

“Đại ca, anh có chuyện gì cần tìm bọn em sao?” Trần Kiên trong lòng thấp thỏm, nhưng vẫn tiến một bước đối với Mãng Tử mở miệng.

Tuy hắn không phải là một lớp trưởng tốt nhưng Diệp Hoa cũng không phủ nhận, chí ít vào giờ phút này hắn vẫn còn đảm đương đứng ra giải vây cho mọi người.

Mãng Tử hừ lạnh một tiếng, ngón tay thô ráp gảy tàn thuốc, thật lâu sau hắn mới nhìn về phía tên Tạ Đình mở miệng: “Bạn của chúng mày thiếu tao một ngàn…”

Nghe được, đám người lập tức trừng mắt về phía Tạ Đình, nếu ánh mắt có thể giết người thì thật không biết hắn đã sớm chết bao nhiêu lần.

“Tiền này để em giả cho anh…” Trần Kiên vừa nói vừa móc tay vào túi quần.

Nhưng không để hắn nói hết câu, Mãng Tử nhanh chóng cắt lời: “Mày tưởng có tiền là ngon sao? Tao đổi ý rồi!” Hắn quét mắt về đám người, ánh mắt rơi trên Tịnh Hương, ánh mắt lóe lên một tia sang, sau đó hèn mọn nói: “Tất cả mấy đứa con trai thì có thể cút nhưng…mấy đứa con gái phải ở lại”

Trần Kiên thấy ánh mắt của hắn rơi trên Tịnh Hương, nháy mắt sắc mặt của hắn liền tái lại, nghiến răng nghiến lợi đối với Mãng Tử khẽ rít lên: “Anh đừng quá đáng! Dù sao ông chủ của các người cũng là bạn của ba tôi, vì vậy các anh còn không mau rời đi, nếu không tôi sẽ thông báo chuyện này đến ông chủ của mấy người”

Mãng Tử nghe vậy, nụ cười trên môi càng càn rỡ, không chỉ riêng hắn mà đám đàn em của hắn cũng cười đến cong người.

Nửa ngày sau, hắn mới bình tĩnh, khóe miệng hiện rõ vẻ mỉa mai.

“Ranh con, có lẽ mày không biết nhưng đến cả chủ quán đều phải kính tao ba phần, mày nghĩ ông ta dám đuổi tao đi sao?”

Hắn nói xong, cũng liền mặc kệ sắc mặt của Trần Kiên, hướng mắt về Diệp Hoa, âm thanh mang theo vài phần ghen tị.

“Thằng đẹp mã, mày còn không mau cút đi!”

Nằm yên cũng trúng đạn! Diệp Hoa đen mặt, thật lâu sau hắn vẫn không trả lời.

Đám người còn cho là hắn sợ, nụ cười trên môi càng đậm, đối với Diệp Hoa trào phúng.

“Quả nhiên chỉ được cái đẹp mã, còn lá gan lại nhỏ như thỏ đế, lão đại mới quát một câu mà nó lại sợ đến run cả vòi”

Diệp Hoa nghe vậy, cảm xúc hơi bất thường nhưng rất nhanh liền bình tĩnh, hắn đối với Mãng Tử lạnh nhạt nói: “Lão đại của chúng mày là ai?”

“Lão đại của bọn tao? Con mẹ nó, mày mù hay điếc, lão đại của chúng tao đương nhiên là anh Mãng rồi!”

Một tên lưu manh đầu đỏ, chỉ vào người Diệp Hoa lớn tiếng nói.

"Đợi một chút!"

Mãng Tử vung tay lên, đi tới, nói với Diệp Hoa: "Huynh đệ cũng là người cùng đường hay sao? Chúng tao đi theo anh Đức!”

Trong giới hắc đạo cũng có một quy củ, đánh nhau phải tự giới thiệu về mình, tránh cho việc người mình đánh người mình.

"Anh Đức?”

Tại sao lại mọc ra một anh Đức rồi? Lão đại của bọn hắn không phải là Anh Kiệt hay sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện