“Điều này, Vô Dục là hộp đêm nổi tiếng số một, nên các cô gái ở đây tất nhiên cũng là hạng nhất” Mạc Thâm mặc dù không hiểu Diệp Hoa có ý gì, nhưng vẫn ra vẻ thành thật trả lời.

Diệp Hoa hài lòng gật đầu, đột nhiên anh vươn tay ra, cầm lấy cằm Lộ Khiết, nâng mặt cô lên.

Lộ Khiết bất ngờ, cô vừa ngẩng mặt lên đã đối diện với ánh mắt của Mạc Thâm. Trong mắt ông ta, có vẻ ngạc nhiên, cùng với sự khinh thường.

Lộ Khiết tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong đầu cô vô cùng hỗn loạn.

Ngay sau đó, một lời nói vang lên khiến cô mở to mắt, trong lòng tràn đầy nhục nhã: “Mạc tổng, đêm nay để cô ta ngủ cùng ông, tôi bớt cho ông một trăm vạn, thế nào?”

Nghe đến đây, ngay cả Triệu Bảo Vân lẳng lặng đứng một bên xem chuyện vui cũng không khỏi giật mình.

Chẳng phải lão đại rất hứng thú với cô bé này sao? Tại sao đột nhiên lại ra một điều kiện quái đản như vậy?

Mạc Thâm cả người run lên vì khẩn trương, sau đó ông ta đảo mắt đánh giá cô ta một vòng, ngay cả ông cũng không thể phủ nhận cô gái này thật sự rất xinh đẹp, tuy rằng có chút ít tuổi nhưng lại càng khiến người ta đi vào cám dỗ, nhất là khuôn mặt non nớt này không biết có thể khiến cho bao nhiêu người đàn ông nổi lên dục vọng.

Mạc Thâm cũng không nhận mình là người tốt, hắn lập tức đối với Diệp Hoa trả lời: “Diệp tổng, cái này thật sự ổn chứ”

Mà Mạc Lam ở bên cạnh, rốt cuộc cũng không ngồi yên được nữa: “Ba!”

“Sao, cậu có hứng thú?” Diệp Hoa quay sang hỏi Mạc Lam.

Mạc Lam nhìn Lộ Khiết một cái, rồi phẫn nộ và cứng rắn nói: “Diệp tổng, xin anh không nên đùa giỡn quá đáng!”

Mạc Thâm bên cạnh nghe vậy, vội vàng gõ đùi Mạc Lam, ý bảo hắn ta ngậm miệng lại, sau đó cười cười: “Thật xin lỗi Diệp tổng, thằng bé còn nhỏ nên nói chuyện không biết kiêng nể”

“Ba!” Mạc Lam bất mãn quay sang nhìn Diệp Hoa, hắn ta nhìn không ra người thanh niên này còn nhỏ hơn mình bao nhiêu tuổi.

“Hôm nay con làm sao vậy? Quên mục đích chúng ta đến đây rồi sao?” Mạc Thâm tức giận quát khẽ, ông ta trừng mắt nhìn Mạc Lam sau đó tiếp tục quay sang nói chuyện với Diệp Hoa.

Lộ Khiết ngẩng đầu lên, cô hướng về phía Mạc Lam lắc đầu. Nếu nhất thời không nhịn được, thì bản thân cô không biết làm sao thu dọn cục diện này.

Lộ Khiết chỉ làm một động tác nhỏ, nhưng Diệp Hoa ở bên cạnh đã thu hết vào đáy mắt.

Diệp Hoa cầm ly rượu trên bàn lên uống một ngụm lớn, khuôn mặt tuyệt sắc của hắn hơi lạnh dần.

“Tôi quên mất, cậu Lam đây còn có quan hệ mập mờ với cô gái này…”

Hắn dừng lại sau đó nheo mắt nhìn Mạc Thâm: “Chính vì vậy Mạc tổng có hứng thú để cô ta bồi tiếp ông đêm nay không?”

“Diệp tổng làm vậy coi như nể mặt tôi quá, nếu đã vậy thì tất nhiên tôi cũng không thể từ chối được rồi”

Câu nói của Mạc Thâm triệt để làm cho Mạc Lam cùng Lộ Khiết nháy mắt mặt liền cắt không còn giọt máu.

“Ba! Ba không thể làm như vậy được” Mạc Lam vội vàng ngăn cản, ông làm như vậy không cảm thấy hổ thẹn với lòng mình sao?

Diệp Hoa dường như không quan tâm, đôi mắt, từ đầu đến cuối đều nhìn Lộ Khiết chằm chằm.

Diệp Hoa thấy chân mày Lộ Khiết hơi nhíu mày, nét cười trên môi càng ngày càng đậm.

Hắn chợt cúi người xuống, tay dùng lực nắm lấy cổ tay thon gọn của cô. Lộ Khiết đang nửa quỳ trên thảm, hai chân cô đã tê cứng, nên khi bị kéo, cô không khống chế được mà ngã về phía trước, cả người nằm gọn trong lòng Diệp Hoa.

Một tay anh ôm eo cô, còn tay kia, đặt trên chiếc đùi trắng nõn của cô, tạo thành một tư thế vô cùng mờ ám.

“Ngài Diệp, anh…” Lộ Khiết gọi tên của anh, mọi người nơi đây đều gọi anh như vậy.

“Sợ cái gì, đã đến đây làm việc, cô còn muốn giả vờ thanh cao?” Tay hắn đặt trên đùi cô, nhẹ nhàng bóp một cái, năm ngón tay cảm giác mềm mại mát lạnh, rồi men theo làn váy ngắn tiến lên trên.

“Anh!” Lộ Khiết lo lắng giãy dụa, hai tay cô cố gắng cầm lấy tay anh, anh, ngay từ đầu anh ta đã cố ý.

Mạc Thâm sau khi nhìn thấy cảnh, người như ông còn không hiểu sao? Lúc này ông ta liền đẩy mạnh Mạc Lam một cái, ý bảo hắn ta đừng nên manh động.

Nhưng lúc này Mạc Lam đã sớm bị ngọn lửa đố kỵ cùng tức giận che mờ mắt, hắn tiến lên phía trước mấy bước, đứng trước mặt hai người nói: “Mau buông Lộ Khiết ra!”

“Mạc Lam, con nói bậy bạ gì vậy? Con không muốn sống nữa sao” Mạc Thâm vội vàng giữ chặt tay hắn ta, ông ta không muốn con mình chọc giận vị ôn thần này.

Lộ Khiết khổ sở cúi đầu, cô đã quên cả chống cự, tay của Diệp Hoa thừa cơ mò vào trong váy của cô.

“Ba, cô ấy là Lộ Khiết, ba không nhớ cô ấy sao?” Giọng nói của Mạc Lam rất nhỏ nhưng vô cùng kiên quyết: “Cô ấy là…”

“Không được nói bậy!”

Cả người Diệp Hoa dựa trên sô pha, ánh mắt lạnh lùng, nhưng nụ cười lại nóng bỏng.

Vẫn còn non nớt lắm, mới có một chút đã không nhịn được rồi.

“Ba…” Mạc Lam thấy không thể giằng co, lập tức tiến lên cầm tay Lộ Khiết kéo cô ra khỏi người Diệp Hoa: “Con yêu cô ấy”

“Con…” Mạc Thâm chăm chú nhìn Lộ Khiết, vẻ mặt tức giận của ông ta xen lẫn khinh bỉ: “Con nói cái gì?”

“Ba, con thích cô ấy từ rất lâu rồi” Mạc Lam cầm chặt tay Lộ Khiết, đồng thời kéo cô lại gần mình: “Từ giờ trở đi, cô ấy sẽ không phải là phục vụ ở đây”

Tình huống lúc này thật giống như trò cười. Lộ Khiết ngẩng đầu nhìn Mạc Lam, ánh mắt của anh ta rất thâm tình, thật không biết là anh ta đang giúp đỡ cô, hay là…

Theo bản năng, cô bài xích muốn thoát khỏi tay của Mạc Lam, trường hợp như thế này khiến cô vô cùng xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu, cô càng không ngờ Mạc Lam lại đột nhiên nói thẳng ra như vậy.

“Con nói gì ba cũng không đồng ý!” Sắc mặt Mạc Thâm rất khó coi nhìn về phía Diệp Hoa, rất lúng túng.

“Ba!!!”

“Được rồi...Diệp tổng, thật xin lỗi, khiến cho ngài chê cười” Mạc Thâm ngăn cản hắn rồi nói.

“Nếu không còn chuyện gì khác, chúng tôi xin phép về trước”

Ông ta còn chưa dứt lời, Triệu Bảo Vân đứng một bên rốt cuộc cũng lên tiếng.

“Đứng lại! Ông chưa trả tiền thì đừng mong bước chân ra khỏi căn phòng này!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện